Số 10 Phố Yên Đại Tà

Chương 1: Cội nguồn của các sứ giả




“Ai?”

Nam Thừa Diệt đột nhiên bật dậy nửa người, mặt nhìn ra ngoài, giọng nói vang lên trong căn phòng vắng vẻ, mang theo sự lạnh lùng tức giận không hề che giấu cùng với sự đề phòng, giống như là vừa từ trong giấc ngủ bừng tỉnh.

Mùi rượu mát lạnh trong căn phòng, âm thầm chuyển động, hoặc là, sự rét lạnh này, cũng không hẳn chỉ là vì hương rượu.

Tầm Vân vội vàng quỳ xuống, giọng nói run rẩy: “Điện hạ, là Thái tử điện hạ đến đây, nô tì không thể ngăn cản, xin Điện hạ thứ tội.”

Ngừng lại một lát, dáng vẻ Nam Thừa Diệu uể oải tựa lên đầu giường, một tay tuỳ ý vờn nhẹ lên mái tóc dài như nước của ta, khẽ cười nói: “Đúng là không trách được ta khi nói Đại ca không hiểu phong tình, đã hơn nửa đêm, người rời bỏ Đông Cung cùng mỹ nhân như hoa, tìm đến quý phủ của ta làm gì?”

Hắn không gọi Nam Thừa Miện là Thái tử, mà dùng cách xưng hô trong nhà, vì thế cũng tự nhiên tựa người trên giường, không đứng dậy thi lễ vua tôi.

Nam Thừa Miện trái lại cũng không để tâm, ôn hoà mở miệng, lời nói không chút hoang mang: “Tam đệ, tối nay có thích khách lợi dụng ban đêm xông vào Đông Cung, ta dẫn người đuổi theo, tận mắt thấy hắn đi vào Tam vương phủ, nên mới đến xem qua, đã quấy rầy ngươi cùng giai nhân nghỉ ngơi, đúng là ta không phải.”

Bởi vì ta nằm nghiêng lại hướng về phía trong, hơn nữa trên giường còn có mảnh lụa trắng rũ xuống, Nam Thừa Miện không nhìn thấy dáng vẻ của ta, có lẽ hắn nghĩ ta chỉ là một đoá hoa tầm thường nào đấy trong vườn hoa đầy màu sắc của Tam đệ hắn, nên mặc dù hành động không hợp lẽ, nhưng ý tứ lại không hề trốn tránh.

“Sao?” Nam Thừa Diệu nhíu mày cười: “Đại ca là đang nghi ngờ vương phủ của ta chứa chấp thích khách sao?”

Nam Thừa Miện cũng không tức giận, ôn hoà cười nói: “Xem ngươi đang nói cái gì kìa, làm Đại ca như ta chẳng qua là nghĩ đến an nguy của ngươi, không an tâm, nên mới đặc biệt đến đây.”

Nam Thừa Diệu miễn cường cười: “Nếu vậy thì thật đa tạ Đại ca, nhưng mà ở chỗ ta cũng không có biến động gì, mỹ nhân ở trong ngực, hỏi còn có điều gì dễ chịu hơn.”

Nói xong câu này, hắn không nói thêm gì nữa, cũng không có ý đứng dậy, mặc dù không trực tiếp mở lời, cũng đã ám chỉ ý định đuổi khách.

Nam Thừa Miện hiển nhiên sẽ không rời đi, vẫn đứng bất động tại chỗ, là vì không cam lòng, cứ không đánh mà lui như vậy.

Ngừng lại hồi lâu, hắn lại một lần nữa mở miệng: “Tam đệ nếu không có việc gì, ta cũng yên lòng, chỉ là chuyện này dù sao cũng là chuyện trọng đại, e rằng Tam đệ phải cùng ta triệu tập quần thần bàn bạc một phen.”

“Hiện tại?” Nam Thừa Diệu khẽ cười: “Đại ca không phải đang nói đùa với ta đấy chứ, cho dù nhuyễn ngọc ôn hương ở trong lòng không quan tâm, nhưng ta lại không nỡ.”

Nam Thừa Miện cũng cười nhạt nói: “Ảnh hưởng đến nhã hứng của Tam đệ, là ta không phải. Nhưng mà chúng ta thân là hoàng tử, tất nhiên phải lấy đại sự làm trọng, không thể vì chuyện này mà trốn tránh trách nhiệm. Tam đệ, đành phải làm phiền ngươi tức khắc khởi hành, theo ta đến phòng nghị sự. Sau khi mọi chuyện kết thúc, Ca ca ta nhất định sẽ tự mình tuyển chọn vài vị giai nhân tuyệt sắc đưa đến chỗ ngươi, xem như là tạ tội.”

Lời nói vừa hết, cũng không có dấu hiệu sẽ rời đi, chính là tận mắt nhìn thấy Nam Thừa Diệu đứng dậy mới bằng lòng bỏ qua.

Nam Thừa Diệu cười như không cười, mở miệng nói: “Đại ca nếu đã mang trách nhiệm hoàng tử ra, lại đem mỹ nhân đến hấp dẫn ta, xem ra đêm nay cho dù như thế nào ta cũng phải đi theo ngươi.”

Vừa nói xong, vừa định vén chăn đứng dậy.

Ta biết máu trên vết thương của hắn đã ngừng chảy, hơn nữa thời điểm Tần An đang kéo dài thời gian ở bên ngoài, Tầm Vân đã giúp hắn khoác thêm một lớp y phục màu đen, nếu hiện tại đứng dậy nói chuyện, mà không có điều gì bất ngờ xảy ra, chắc chắn sẽ không để lộ manh mối.

Tuy rằng sắc mặt của hắn bởi vì mất máu mà có phần tái nhợt, nhưng nụ cười gió nhẹ mây trôi kia cũng làm cho người khác cho dù có hoài nghi, vẫn không thể bắt được đuôi sam, ta biết hắn hoàn toàn có khả năng che giấu, nhưng mà, những đau đớn mà hắn phải chịu đựng, người thường sẽ khó mà tưởng tượng được.

Trong lòng biến đổi, dựa vào động tác của hắn mà lên tiếng, giọng nói mềm nhẹ lười biếng, giống như vừa mới bị đánh thức: “Điện hạ? Trời đã sáng rồi sao?”

Hắn nhìn ta thật sâu, ngưng lại một hồi, mới tiếp tục đáp lời, giọng nói vẫn như thường ngày mang theo nụ cười biếng nhác: “Vẫn chưa, nàng cứ ngủ thêm một lát, ta đi một hồi sẽ trở lại.”

Ta một mặt đưa tay ấn lên thái dương của mình, một mặt yêu kiều oán trách nói: “Điện hạ chuốc rượu ta nhiều như vậy, hiện tại đầu Thanh nhi còn đau nha, vậy mà người cứ như vậy bỏ đi, không để ý tới ta, Thanh nhi không thuận.”

Ta chưa từng nghĩ tới một ngày mình sẽ nói những lời như vậy, cố ý đè thấp giọng nói, ngầm thể hiện sự nũng nịu quyến rũ, lấy sự phong tình nhu mì đáng yêu đến tận xương tuỷ của Khánh phi nương nương học theo vài phần.

Nam Thừa Miện tất nhiên không ngờ rằng biến cố sẽ thình lình xảy ra, nhất thời không biết nói gì.

Mà ta sau khi tỉnh dậy từ cơn say, hoàn toàn không biết sự tồn tại của hắn, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, vẫn nằm nghiêng như trước, nhìn Nam Thừa Diệu.

Nam Thừa Diệu nở nụ cười: “Sao lại không để ý tới nàng, chẳng qua bổn vương còn có chuyện quan trọng, một lát sẽ đền cho nàng được không?”

Ta mỉm cười yêu kiều, không chịu buông tha: “Đã trễ thế này, Điện hạ còn có chuyện gì quan trọng, không phải là lại muốn đi tìm hồng nhan tri kỷ đấy chứ? Trước kia không tính, nhưng hôm nay, Thanh nhi vừa mới vì điện hạ mà mang về chiếc đàn cổ Kinh Đào, Điện hạ lại chuốc rượu ta nhiều như vậy, còn đem người ta giày vò hết lần này đến lần khác, bất luận thế nào ta cũng không để người đi. Điện hạ nếu không chiều theo, từ nay về sau đừng tìm đến Thanh nhi.”

Mỗi một câu một chữ, mỗi một âm một tiếng, đều mang theo giọng điệu vì được cưng chiều mà làm nũng, lại có phần nhu nhược đáng yêu, khiến người khác cho dù có cứng rắn cũng không nỡ cự tuyệt.

Nam Thừa Diệu cúi đầu cười một tiếng, gương mặt lại hướng về phía Nam Thừa Miện mở miệng: “Đại ca, ngươi xem hiện tại ta nên làm thế nào mới phải?”

“Đại ca?” Ta giống như có chút nghi hoặc, lập tức không chờ Nam Thừa Miện lên tiếng, liền cướp lời, cười nói: “Điện hạ đang đùa ta phải không, để ta nhìn xem Đại ca ở đâu nào.”

Vừa nói xong, vừa xoay nửa người nhỏm dậy, động tác được kiểm soát vô cùng khoé léo.

Tay phải ở dưới chiếc chăn bông, giữ lấy, không cho nó rơi xuống, trong khi mái tóc đen cũng thuận theo động tác của ta mà trượt xuống, che đi cánh tay trái đang lộ ra bên ngoài.

Sau đó, lại giống như vô tình đối diện với gương mặt không chút cảm xúc của Nam Thừa Miện, làm cho sự thích ý đáng yêu trong đôi mắt liền thay đổi trở thành vô cùng hoảng sợ.

“A!”

Ta sợ hãi kêu lên một tiếng, vì bị kinh động mà theo bản năng rút vào trong tấm chăn, xoay người lại, tránh vết thương bên hông của Nam Thừa Diệu, ôm chằm lấy hắn, đem mặt giấu ở trong lòng ngực của hắn, không chịu nói thêm một câu nào.

“Ta không biết là Tam vương phi ở đây, vô cùng mạo phạm, làm Vương phi sợ hãi, là ta không phải.” Nam Thừa Miện vội mở miệng nói.

Ta vẫn như cũ không ngẩng đầu lên, cũng không nói lời nào, làm ra bộ dạng xấu hổ không chịu được.

“Vương phi, được rồi, mau thả ta ra, nàng cho dù không tiếp tục ngẩng đầu lên cũng không cần phải tự làm mình buồn bực.” Nam Thừa Diệu vừa cười vừa dỗ dành ta.

Ta vẫn không ngẩng đầu lên, rút ở trong lòng ngực của hắn mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng mà ngượng ngùng vô cùng, trong màn đêm yên tĩnh, cũng đủ để cho mọi người đều nghe thấy: “Ta không buông, đều tại Điện hạ, sau này Thanh nhi còn có mặt mũi nào mà nhìn người khác. Phụ thân, mẫu thân, còn có phụ hoàng, sau khi biết được, không biết sẽ trách tội thế nào.”

Nam Thừa Diệu cười như không, liền nói: “Điều này sao có thể trách chúng ta, trong khuê phòng, vốn là nơi lạc tình, ta cũng không ngờ……..vẫn là không nghĩ đến, Thái tử điện hạ lại bất thình lình xuất hiện quấy rầy ở trong phòng của chúng ta. Cho dù phụ hoàng và phụ mẫu nàng có biết, chưa chắc ai mới là người bị trách phạt.”

Ta vẫn như trước, nhắm mắt bịt tai, bất chấp mọi thứ ôm chặt lấy hắn, vùi mặt vào trong lòng ngực của hắn, không chịu buông tay.

Nam Thừa Diệu vừa cười vừa an ủi ta một hồi, mới bất đắc dĩ cười nói: “Thôi thôi, ta chịu thua, tối nay cho dù trời có sập xuống, bổn vương cũng không ra ngoài, để nàng ôm như vậy suốt đêm được không?”

Ta vẫn không nói lời nào, Nam Thừa Diệu liền cười nhìn Nam Thừa Miện nói: “Đại ca, ngươi cũng thấy đấy, ta thật sự không thoát thân được, dù là chuyện đại sự gì, cũng chỉ có thể chờ đến ngày mai.”

Nam Thừa Miện bởi vì chuyện đột nhiên xảy ra như vậy, hơn nữa tình cảnh có phần khó xử, thân phận của ta làm hắn không thể không kiêng nể, vì vậy mà trong một thoáng không biết nên đối đáp như thế nào, lại nghe thấy Nam Thừa Diệu nói như vậy, trong lòng cho dù là không cam lòng, cũng chỉ có thể gật đầu, vừa phải nói lời tạ lỗi, mới rời khỏi Khuynh Thiên Cư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.