[Snarry Fanfic] Hy Vọng Giữa Những Kẽ Tay

Chương 47: Suy yếu mê man




Edit: Cải Trắng

[ Q3 ] Chương 37: Phiên ngoại < Ô vàng của tình yêu >

Ba ngày sau khi Lucas Levitt bị bắt, một lần nữa vụ án sát hại Emma Bert lại lan truyền toàn nước Mỹ. Khắp nơi trên mạng đều có bài viết liên quan tới vụ án này, không một ai nghĩ rằng, đội trưởng đội bóng bầu dục, một anh chàng đẹp trai ấm áp như ánh mặt trời lại là một tội phạm giết người. Tất nhiên, trừ Damian đã đoán ra từ trước.

Sau khi tin tức bay đầy trời, Damian vẫn còn nhớ, chuyện này sau đó người dân ở thị trấn Tanto vẫn còn nhắc lại rất nhiều. Thậm chí, đồng nghiệp của hắn sau khi xem tin tức xong lại không nhịn được mà bàn luận với hắn đôi câu.

" Damian, cậu biết vụ án của Emma không? Hóa ra hung thủ sát hại Emma không phải là kẻ lang thang, người đó là bạn trai của cô ấy, là đội trưởng bóng bầu dục Lucas Levitt. Đáng tiếc, Emma là một cô gái tốt như thế, nghe nói hôm nay mọi người sẽ hạ táng cô ấy lần nữa. "

Đồng nghiệp của Damian đang hứng thú bừng bừng, hoàn toàn quên mất trước đây cô ấy thích Lucas như thế nào. Mà cô ấy nói nhiều như vậy, Damian cũng chỉ nghe lọt được mỗi câu cuối cùng.

" Tôi muốn đi ra ngoài một chút. "

Damian vừa dứt lời, hắn không quan tâm tới đồng nghiệp của mình phản ứng thế nào, trực tiếp cởi tạp dề đi ra ngoài.

Damian một đạp xe một đường thẳng tới nghĩa trang chôn cất Emma, quả nhiên hôm nay Emma được hạ táng thêm lần nữa, ở nghĩa trang có rất nhiều tới tiễn đưa người con gái này.

Mọi người theo thứ tự tới đặt hoa trước mộ cô, những bó hoa xinh đẹp dần dần biến thành một ngọn núi nhỏ, chỗ này ước chừng sắp thành nơi tỏa ra nhiều hương hoa nhất thế giới rồi.

Damian không đi lên, hắn chỉ yên lặng đứng đó thôi, yên lặng mà nhìn, nhìn cái nơi nhỏ bé kia, nhìn cái nơi đã chôn cất người con gái hắn yêu nhất.

Không biết đã qua bao lâu, đám người đó dần dần rời đi, trước bia mộ chỉ còn lại bốn người đang đứng đó. Bốn người đó hình như đang nói chuyện với nhau, Damian liếc nhìn bọn họ một cái, hắn nhận ra người đứng đó là bố mẹ Emma, còn có cả Trì Trừng và Chúc An Sinh.

Cuối cùng, Damian quyết định xoay người rời đi, nhưng mà đúng lúc đó thì Chúc An Sinh phát hiện ra hắn. Chúc An Sinh nhanh chóng nói cái gì đó với bố mẹ Emma, sau đó bố mẹ Emma lập tức chạy tới chỗ hắn.

Lúc Damian vừa mời xoay người, hắn nghe thấy có tiếng gọi từ sau lưng hắn. Hắn xoay người lại, giờ hắn phát hiện ra, bố mẹ Emma đang đứng trước mặt hắn.

" Cảm ơn cháu, cảm ơn cháu đã giúp con gái bác có được một chân tướng. Con bé nhất định sẽ bình yên mà rời đi, cảm ơn cháu! Cảm ơn cháu đã yêu con bé như thế. "

Damian nghe thấy mẹ Emma đang nói cái gì đó bên tai hắn, những lời nhẹ nhàng đó dường như có sức tấn công vô cùng mạnh mẽ. Sau cái chết của Emma, mọi việc đều tích tụ lâu ở trong lòng hắn, nỗi buồn đó giờ như được kích nổ, Damian không kìm nén được chính nước mắt của mình. Hắn ở trong lòng mẹ Emma khóc tới thảm thiết, hắn thật giống như một đứa trẻ con đang lạc đường.

Tất cả đều kết thúc rồi sao? Hắn không biết.

Năm ngày sau, ngoài việc tới quán café làm việc ra thì hắn chỉ ngồi ở nhà ngây người. Hắn dường như đã biến thành một cái xác không hồn, mãi cho tới khi Chúc An Sinh tới thị trấn Tanto lần nữa, cô tìm được hắn.

" Cậu cứ định cả ngày thân tàn ma dại sao? " Chúc An Sinh nói, cô đảo mắt một vòng đánh giá căn nhà bừa bộn của Damian.

Damian không muốn trả lời câu hỏi của Chúc An Sinh, hắn chỉ nghĩ tới việc mau chóng tiễn cô ra khỏi chỗ này.

" Trì Trừng bảo tôi tới là muốn hỏi cậu, cậu có muốn lấy lại bức tranh sơn dầu đó không? "

Nghe thấy tranh sơn dầu, ánh mắt Damian mới khôi phục lại một chút thần sắc, hắn kinh ngạc hỏi lại: " Cô muốn đem tranh sơn dầu trả lại cho tôi sao? "

" Sao có thể thế chứ? Chúng tôi phá án đâu phải phá không công. "

" Vậy cô tới đây là có ý gì? "

" Ý của Trì Trừng là trước tiên sẽ giúp cậu bảo quản tranh sơn dầu thật tốt, hơn nữa chúng tôi là người làm việc rất có nguyên tắc, không thể một lần phá án mà thu của cậu một bức tranh giá trị trăm triệu được. Cho nên, chờ tới một ngày cậu có thể vẽ ra một tác phẩm khiến Trì Trừng lòng, anh ấy sẽ trả lại cho cậu bức tranh sơn dầu giá trị trăm triệu đó. "

Nghe xong lời của Chúc An Sinh, Damian cười, hắn không phải người ngu ngốc, hắn sao có thể không biết đây là Trì Trừng đang muốn giúp hắn?

" Vì sao? Vì sao mấy người lại muốn giúp tôi? "

" Cậu vẫn chưa rõ sao? Không phải chúng tôi muốn giúp cậu, mà là Emma không muốn thấy cậu suốt ngày đắm chìm trong đau khổ nữa. " Chúc An Sinh nói xong liền lấy từ trong túi một xấp thư, giao cho Damian: " Cậu nhìn thấy cái này không? Đây là thứ mà Emma đã giúp cậu xin vào học viện nghệ thuật, sau đó Emma còn giúp cậu tìm được một căn phòng ở gần trường học. "

Trong đầu Damian dường như vừa bị sấm đánh cho một cái, trong đầu hắn trống rỗng, trong phút giây hoảng hốt hắn như nghe thấy được giọng nói của Emma vang lên bên tai hắn.

" Anh thích em, đúng không? "

Damian còn nhớ ngày đó Emma đã thấy bức tranh hắn vẽ cô, điều mà Emma hỏi hắn.

Lúc đó, trong nháy mắt, hắn quên luôn cảm giác đau đớn ở cánh tay khi vừa rồi đánh đuổi kẻ lang thang. Hắn chỉ nhớ, ngày đó, Emma cùng với mái tóc đỏ chói đứng ở dưới trời nắng, cả người cô cứ như đang phát sáng. Giống như toàn thế giới đều trở thành phông nền, trong mắt hắn chỉ còn lại bóng hình của Emma thôi.

" Đúng vậy. " Ma xui quỷ khiến thế nào, Damian lại vô cùng thản nhiên thừa nhận: " Anh rất thích em, vô cùng thích, đặc biệt thích. "

Emma nghe thấy Damian nói thế thì bật cười thành tiếng, sau đó cô giống như đang tự nói với bản thân mình, giọng nói buồn man mác: " Anh có thể thích em được bao lâu chứ? Trên thế giới này thật sự có người sẽ toàn tâm toàn ý thích một người khác sao? Có lẽ, chúng ta vẫn nên tự thích lấy bản thân mình đi. "

" Không! Thật sự là anh vô cùng thích em! Từ cái ngày đầu tiên em bước chân vào quán café, thì anh đã biết, cả đời này anh không thể quên được em. "

Damian cho rằng Emma đang nói chuyện với mình, lập tức cảm xúc kích động hắn phản bác lại lời cô nói, Emma hoàn toàn bị hắn chọc cười.

" Anh vẽ rất đẹp. "

Emma bắt đầu thưởng thức bức chân dung Damian vẽ mình.

" Em rất xinh đẹp. "

Damian không tự chủ được lại buột miệng nói thêm câu nữa, Emma vui vẻ ra mặt.

" Anh muốn trở thành một họa sĩ sao? " Đột nhiên, Emma quay lại nghiêm túc hỏi hắn.

" Không. " Damian nhớ tới người bố thần trộm nổi tiếng của mình, nội tâm bỗng có cảm giác lùi bước: " Anh đơn giản là thích vẽ tranh thôi, nhưng anh cũng không nghĩ tới việc sẽ nổi tiếng. "

Emma nghiêm túc nhìn Damian hồi lâu, sau đó cô không còn thảo luận về chuyện này nữa, cô trực tiếp hỏi vào vấn đề chính: " Anh có muốn hẹn hò với em không? "

" Hẹn hò? Không phải em đã có bạn trai rồi sao? "

" Đúng vậy, nhưng rồi có lúc anh sẽ hiểu, đôi khi chúng ta không hề hiểu một người nào đó. " Ánh mắt Emma có phần ảm đạm, nhưng đáng tiếc, Damian lúc đó nghe không hiểu những lời này của cô là có ý gì.

" Em cho anh năm cơ hội, nếu anh có thể để em yêu anh trước năm lần đó, em coi như sẽ thành bạn gái của anh, thế nào? "

Damian không hề do dự, lập tức đồng ý với yêu cầu của Emma. Dường như hắn rất sợ ngay sau đó Emma sẽ đổi ý.

Mà Damian vẫn còn nhớ như y ngày đầu tiên hẹn hò, hắn hôm đó còn đi mượn hẳn một bộ tây trang, rồi còn dùng sáp để cố định kiểu tóc, chỉ là bộ dáng này của hắn cuối cùng lại đổi lấy một trận Emma ôm bụng cười.

Damian vốn tưởng rằng mình đã hết hy vọng rồi, nhưng mà hắn không nghĩ tới, trên đường hắn đưa Emma về nhà, cô đã trộm hôn vào sườn mặt hắn một cái.

Lần thứ năm hẹn hò, đáng lẽ ra Damian đã có được đáp án.

***

Chín năm sau.

Khi Chúc An Sinh và Trì Trừng nhận được thư mời của Damian, cả hai đều giật mình.

Đã qua chín năm rồi.

Chúc An Sinh vẫn còn nhớ, vào chín năm trước, sau khi cô gặp lại Damian, cậu ấy luôn cầm lấy bức thư của Emma mà đọc, bức thư mà Emma đã giúp hắn xin vào học viện nghệ thuật. Thời gian từ từ trôi qua, cả cô và Trì Trừng cũng đã quên mất câu chuyện cũ này rồi, nhưng thư mời mà Damian gửi tới đã đánh thức nó dậy.

Từ đó đến nay, vụ án từng làm bùng nổ nước Mỹ lúc đó đã bị mọi người quên mất. Thậm chí ngay cả Trì Trừng và Chúc An Sinh cũng không còn nhớ chuyện này nữa, nhưng mà thư mời gửi tới lại khơi gợi ký ức một lần nữa. Chúc An Sinh nhớ mấy năm trước cô còn nhận được mấy lá thư, mấy lá thư đó được bố mẹ Emma gửi tới, hóa ra sau khi Emma mất bọn họ đã cùng nhau đi du lịch khắp thế giới, mang theo cả máy ảnh yêu thích của Emma.

Trì Trừng nhận được thư mời xong lại một lần nữa lấy bức tranh sơn dầu đắt giá ra, anh cảm thấy đã tới lúc bức tranh này được về với chủ nhân thực sự của nó rồi.

Vào ngày triển lãm tranh, hai người đã sớm tới nơi tổ chức triển lãm tranh của Damian. Sau khi đi vào khu trưng bày tác phẩm nghệ thuật, cô bị những thứ mình nhìn thấy làm cho kinh ngạc.

Đôi mắt! Đưa mắt nhìn lại cả phòng trưng bày nghệ thuật, các bức tranh đều đang vẽ một đôi mắt, trong đôi mắt xinh đẹp đó dường như đang chứa đựng hàng vạn ngôi sao tinh tú, lại giống như chứa đựng toàn bộ vui buồn giận hờn của đời người.

Mà rất rõ ràng, đôi mắt này, là của một người thôi.

Chúc An Sinh và Trì Trừng liếc nhìn nhau một cái, bọn họ thấy được sự kinh ngạc trong ánh mắt nhau.

Đặc biệt là Chúc An Sinh, trong nháy mắt, đột nhiên cô nhớ tới một giấc mơ từ rất lâu rồi. Khi đó cô vẫn còn ở một phòng trong khách sạn nào đó tại thị trấn Tanto, cô mơ thấy Emma Bert, khi đó dường như Emma đã hóa thân thành cô gái cầm ô vàng trong bức tranh sơn dầu. Cô ấy chậm rãi xoay người lại, nhưng đôi mắt của cô ấy lại nhắm chặt.

Cuối cùng, vào chín năm sau, Chúc An Sinh có thể nhìn thấy đôi mắt trong mơ rồi.

Chúc An Sinh và Trì Trừng đều không ngăn được sự kinh ngạc trong lòng mình, cuối cùng hai người họ dừng chân ở trước bức tranh được trưng bày ở giữa phòng, nhưng mà trên bức tranh này vẫn còn phủ một lớp vải đỏ, không ai có thể thấy được trên bức tranh đó vẽ gì. Một đám người cao cao đứng đó cũng không cao bằng bức tranh được trưng bày ở đó.

Lúc này, một nhân viên công tác đi lên, hắn cẩn thận dò hỏi Chúc An Sinh và Trì Trừng.

" Xin hỏi, đây có phải là Trì Trừng tiên sinh và tiểu thư Chúc An Sinh không? "

" Đúng vậy, là chúng tôi. "

Chúc An Sinh có chút không hiểu nhưng vẫn đáp lại, sau khi nhân viên công tác xác định xong thân phận của họ, tấm vải đỏ phủ trên bức tranh cuối cùng cũng được bỏ xuống.

Tấm vải phủ trên bị bỏ ra, hai người lại bị kinh ngạc lần nữa.

Đây là một bức tranh được vẽ lại không khác mấy so với bức tranh sơn dầu của Edmund Owen. Cũng là chiếc ô màu vàng, cũng là bóng dáng của một người con gái, điều duy nhất khác thì chắc là bức tranh này rất lớn, lớn hơn rất nhiều so với người bình thường.

Nhưng đương nhiên chuyện này vẫn chưa kết thúc, nhân viên công tác đó đợi Trì Trừng và Chúc An Sinh xem xong, họ bắt đầu di chuyển bức tranh, giờ hai người mới phát hiện, hóa ra bức tranh này có hẳn hai mặt.

Lại lần nữa, Chúc An Sinh và Trì Trừng thấy được bộ dáng của Emma Bert. Cô ấy giống như là đang đứng ở trước mặt hai người vậy, vô cùng xinh đẹp, cô ấy cầm chiếc ô vàng ở một bên tay, nở nụ cười nhàn nhạt.

***

Emma Bert qua đời tròn mười năm, Damian trở về thị trấn Tanto một lần nữa.

Hôm nay, mưa nhỏ rả rích, Damian cầm trong tay chiếc ô màu vàng, hắn lần nữa đi tới nơi đặt mộ của Emma.

Hắn vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve bia mộ của Emma, giống như là hắn đang vuốt ve gương mặt của người yêu mình vậy.

" Em còn nhớ câu hỏi mà em đã hỏi anh khi đó không? Em đã hỏi anh rằng, anh có thể thích em bao lâu? "

" Đã qua mười năm rồi, anh vẫn yêu em như cũ. "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.