Smile: Anh Thích Nụ Cuời Của Em

Chương 6




Đây là Hạo Lâm!

Bạch Giới Hằng ngồi bên cạnh, nhìn người con gái ngủ say trên giường, từ sợi tóc đến hình thể, đều giống hệt người con gái trong trí nhớ của anh… không hề sai biệt.

Dáng vẻ khi ngủ, lông mi thật dài, da thịt trắng hồng, đôi môi mềm mại...... Anh nhắm mắt lại mở vài lần, sợ tất cả chỉ là mơ.

Nhưng mỗi một lần mở mắt, đều có thể thấy Hạo Lâm nằm trước mặt anh rõ ràng, hơn nữa cô thậm chí còn mặc bộ áo trắng mà Hạo Lâm đã mặc khi xảy ra tai nạn xe cộ.

Anh mãi mãi không quên được thân thể dưới lớp vài trắng đó, vải trắng bị rách một góc, có thể thấy máu chảy đầm đìa ở hai chân cùng với bộ áo xanh trắng nhiễm thẫm sắc đỏ kia.

Toàn thân Bạch Giới Hằng run rẩy không ngừng vì vui sướng, nhưng anh vẫn còn lý trí, cảm thấy tất cả rất khác thường. Cuộc sống ở Hắc Sơn bọn họ đều hiểu, nơi này không phải nơi bình thường, tổ tiên tương truyền rằng đây là một vùng đất kỳ quái, chỉ cần không trêu vào những hiện tượng kỳ dị, không thăm dò dị trạng, đều có thể giữ cho Bạch gia bình an vô sự.

Nhưng người con gái trước mắt đang thở, cũng có cơ thể nhiệt độ, chẳng lẽ là yêu ma trong Hắc Sơn hóa thân? Không, vô duyên vô cớ trêu chọc bọn họ làm gì? Đây là nước giếng không phạm nước sông mà! Chẳng lẽ...... Là có quỷ thần biết nỗi si tình của anh, cho nên để Hạo Lâm sống lại?

A! Là gương!

Anh quay đầu nhìn chiếc gương đứng ở phía sau, Từ khi mua gương này xong, anh liền thấy bóng hình Hạo Lâm, mặc trang phục như trước...... Đây là dấu hiệu! Dấu hiệu Hạo Lâm sẽ trở về!

Cảm tạ trời xanh, nhất định là như vậy! Bạch Giới Hằng cảm động muốn hôn lên đất, kích động nắm mười ngón tay lại, hai tay đặt trước trán cầu nguyện.

......Cuối cùng có thể tỉnh lại chưa đây? Người con gái trên giường lén mở một mắt. Cô nằm mệt lắm rồi!

Lặng lẽ ngắm Bạch Giới Hằng giống như đang cầu nguyện cảm tạ gì đó, cô thật muốn cử động một chút, xương sống đã đau lắm rồi, ai biết người này lại nhìn chằm chằm cô không tha, hại cô ngay cả lén xoay người cũng không được.

Cô nhớ trước kia dụ hoặc con người không có mệt như vậy mà, sớm biết thì đã chờ trong gương thêm một lát, ít nhất có thể duỗi người hoạt động gân cốt bên trong đều được.

Mặt trời chiếu lên Gương yêu, giờ có thể tỉnh rồi chứ? Cô có thể ra vẻ cử động một chút được chưa nhỉ?

“Ư......” Gương yêu làm bộ như tỉnh, xoay người...... Ái, thắt lưng của cô—

“Hạo Lâm!” Bạch Giới Hằng vừa nghe thấy tiếng, lập tức kích động tiến lên, “Hạo Lâm, em tỉnh rồi à? Muốn uống nước không? Hay là đói bụng?”

“A?” Cô hồ nghi nhăn mày lại, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn anh, “Anh..... anh là ai?”

“Anh là Giới Hằng mà!” Anh gan dạ cầm tay cô, “Em có nhớ không? Bạch Giới Hằng!”

“Bạch, Bạch Giới Hằng?” Cô lắc lắc đầu, bối cảnh đặt ra là cô không nhớ gì cả. “Em không biết, em...... Đây là tại sao?”

“Không sao, từ từ em sẽ nhớ.” Bạch Giới dịu dàng cười với cô, vội vàng đặt gối xuống, để cô ngồi trên giường. “Muốn uống nước không? Hay ăn cơm?”

“Em không sao......” Ăn cơm! Cô rất muốn ăn gì đó! Thời đại này không biết ăn cơm thế nào? Tuy ăn cơm với cô mà nói không hề có tác dụng bổ sung thể lực, nhưng cơm ăn vẫn rất ngon!

“Em đợi một lát, anh đi rót nước cho em uống.” Anh thủy chung si ngốc nhìn cô, dừng vài giây mới hưng phấn đi ra ngoài, “Cứ ngồi đó nhé.”

“Vâng!” Cô chớp hai mắt, tặng anh một nụ cười đẹp nhất, gật đầu.

Bạch Giới Hằng bận rộn chạy ra khỏi phòng, đồng thời còn gọi lớn tên Bành Duệ Ân.

Phù! Gương yêu vội vàng duỗi người, động tay động chân, nằm ở trên giường mỏi đến chết người, sao lại cứng ngắc như thế chứ! Xương sống thắt lưng đau không nói, tay cũng tê rần, tiếp tục như vậy, tinh lực sẽ tiêu hao rất nhanh, đợi lát phải lén hấp thu thức ăn mới.

Cô không thể để tình huống như bây giờ, nếu Bạch Giới Hằng có thể nhanh chóng đưa cô lên giường, cô có thể nhanh chóng hút cạn tinh lực của đối phương, rồi trở vào trong gương.

Vấn đề là, anh chỉ ngồi bên giường nhìn cô một đêm, sao lại không có hành động gì cả? Đây cũng là một trong thay đổi thời đại sao? Đàn ông trở nên không còn nhanh nhẹn nữa?

A...... Cô ngáp một cái. Biến thành con người thật phiền toái, luôn cảm thấy mệt mỏi.

Không biết đợi bao lâu, rốt cục nghe thấy tiếng bước chân hưng phấn dồn dập, khi Bạch Giới Hằng lại xuất hiện trong phòng, trong tay bưng một ly nước trái cây vàng óng.

Gương yêu chớp chớp hai mắt, mở mắt nhìn nước trái cây. Đồ này sao lại đẹp như thế…

“Đến đây, nước bưởi mà em thích nhất.” Bạch Giới Hằng còn tận tâm cắm thêm ống hút, “Anh đã bảo Duệ Ân làm bữa sáng.”

“Bưởi......” Là cái gì? Đã có người rất thích uống, chắc là không tệ đâu!

Gương yêu tràn ngập mong đợi, liền mở miệng hút một ngụm lớn, đá lạnh mát...... Oa!

“Phi! Phi phi!” Cô lập tức đẩy cái ly ra. Sao lại đắng như thế! Chẳng lẽ đây là nước mướp đắng, sao lại gọi là nước bưởi?!

Cái ly bị Gương yêu đẩy như vậy, trực tiếp rơi xuống, nát tan, cũng đổ lên người Bạch Giới Hằng.

“...... Hạo Lâm?” Anh mù mờ nhìn cô, “Đó không phải nước bưởi em thích nhất à?”

“...... Đắng quá.” Cái này cô không giả vờ được! “Đồ khó uống này! Đó là mướp đắng sao? Một loại cây leo, bên trên có rất nhiều quả ấy?”

Bạch Giới Hằng nhíu mày, “Anh biết cái gì là mướp đắng, nhưng đây là bưởi mà!”

“Rất khó uống! Em không thích!” Cô miệng đầy cay đắng, ước gì nhanh uống nước đường để loại bỏ mùi vị kia. “Có nước không?” Cô khó chịu xoay người xuống giường, vội vàng lao đi tìm nước uống.

Nhìn cô lao ra khỏi phòng, như một cơn lốc lao xuống cầu thang, anh còn ngây ngốc đứng tại chỗ, nhất thời không thể thừa nhận.

Gương yêu đi theo tiếng động vào phòng bếp, Bành Duệ Ân kinh ngạc nhìn cô, còn cô thì cũng nhìn hệ thống trong phòng bếp không biết làm sao, tìm kiếm chung quanh.

“Tìm gì?” Duệ Ân không kiên nhẫn hỏi. Đây là địa bàn của cô, những người khác không được làm loạn!

“Nước gì đó rất khó uống, siêu đắng, em muốn uống nước đường!” Gương yêu cuống lên nói, mi tâm trên mặt nhăn cùng một chỗ.

Bành Duệ Ân lắc đầu, đẩy ghế nhựa ra, muốn để cô ngồi xuống.

Gương yêu vốn không muốn theo, nhưng cảm thấy mình không quen với mùi vị ở đây. Vẫn kiên trì ngồi xuống, Bành Duệ Ân thong dong lấy một lon cô ca từ trong tủ lạnh ra, đặt trước mặt cô.

“Đây, chỉ có thể uống một chút, đợi lát nữa ăn sáng.”

Cô nói rồi, toàn thân đến bên bếp tiếp tục bận rộn, lại nhịn không được lén liếc Gương yêu vài cái. Trên đời này có người giống đến thế, có chuyện khéo vậy sao? Giống dung mạo dáng người, còn giống cả quần áo?

Gương yêu trừng mắt nhìn nước trên bàn, nhịn không được nghĩ, thứ này phải uống thế nào? Sao toàn thân đều cứng như thế, mặt trên...... Phía dưới......

“Này, em đừng có lắc thế, chờ lát nữa sẽ bắn ra đấy!” Bành Duệ Ân giật lại lon côca. Đợi một lát, ngón trỏ gạt vào, liền mở côca ra.

Khi mở phát ra tiếng ‘xì’ một cái, khiến Gương yêu không khỏi trợn tròn mắt.

Nhận côca lần nữa, Gương yêu nghi hoặc tò mò uống một ngụm nhỏ...... Lại một ngụm, woa! Ngon nhỉ!

“Hạo Lâm......” Sau người cô, bỗng truyền đến giọng của Bạch Giới Hằng.

Cô quay đầu, vẻ mặt anh như khó hiểu, nhìn chằm chằm côca trên tay cô.

“Thứ này uống rất ngon!” Cô nở nụ cười. Siêu cấp ngon! Trước kia chưa bao giờ uống loại nào lại tê tê đầu lưỡi như thế!

Thời đại này đã cách lần ra trước kia của cô lâu như thế, có rất nhiều đồ thú vị, cô bỗng không muốn nhanh chóng về gương nữa, còn muốn ở đây làm vài trò mới vui vui…

Giống như tại sao dưới chiếc bàn kia không có củi mà vẫn cháy? Còn có bật lửa để hút thuốc lá nữa?

“Hạo Lâm không thích uống côca.” Bạch Giới Hằng lắc đầu, thật quỷ dị!

“Bởi vì em ấy không phải Liên Hạo Lâm.” Bành Duệ Ân tức giận tiếp lời, “Chắc cậu cũng biết, Liên Hạo Lâm đã chết rồi, thân thể thậm chí còn hoả táng.”

Nói cách khác, chuyện mượn xác hoàn hồn cũng không có khả năng!

“Nhưng cô nhìn bộ quần áo đó, dáng vẻ này...... Em ấy nhất định là Hạo Lâm!” Anh kích động tiến nhanh tới, bỗng nhiên giữ hai vai Gương yêu, “Em là Hạo Lâm đúng không! Em phải nghĩ cho kỹ, em chính là Hạo Lâm!”

Gương yêu phân tâm, cô chỉ lo chú ý đến vật thần kỳ quanh mình, bỗng nhiên bị Bạch Giới Hằng kéo lại, cô trừng mắt nhìn, “Em là Hạo Lâm sao?” Cô thầm cười, “Thật xin lỗi, em không nhớ rõ.”

“Nhìn đi! Đúng là em ấy!” Anh xoay người, đi đến cạnh bếp ăn, “Nhất định là Hạo Lâm đã trở lại, em ấy mặc quần áo lúc đó, vì muốn trở về bên tôi!”

“Thiếu gia, như vậy mới đáng sợ! Sao cậu biết đó là thứ gì!” Bành Duệ Ân không khách khí nói thẳng, “Người chết sẽ không sống lại, cho dù có, đó cũng không phải là Liên Hạo Lâm.”

“Đây là Hắc Sơn, ông nội từng nói, chuyện gì cũng có thể xảy ra!” Bạch Giới Hằng khăng khăng một mực, “Ông từng ở một ngày với bà nội đã mất, đây là sự thật!”

“Chỉ có một ngày.” Bành Duệ Ân nhấn mạnh, “Đó có thể nói là một loại kỳ tích, nhưng có thể nói là trừng phạt tàn nhẫn.”

Đây là một trong những truyền thuyết của nhà này, ông nội Bạch Giới Hằng cả đời đều ở đây, thấy và nghe nhìn rất nhiều chuyện lạ, vẫn chung sống hoà bình với nhóm yêu quái ở đây, cho đến khi một ngày nào đó, ông nhịn không được cầu xin một nguyện vọng với yêu quái: Anh muốn người vợ đã mất trở về.

Yêu quái không nói hai lời liền đáp ứng, bảo là do cảm động và ghi nhớ đối đãi của ông với bọn họ những năm gần đây.

Kết quả bà nội đã trở lại, cũng không nhớ rõ chuyện quá khứ, nhưng ông nội kích động rơi lệ, bởi vì năm xưa không đối tốt với bà, một đêm mưa to, còn để bà đến trấn trên mua rượu, sau đó bà nội một đi không trở lại nữa.

Quỷ ở Hắc Sơn nói bà nội đã chết, ông nội không tìm thấy thi thể, nhóm yêu quỷ cũng không thể tiết lộ thiên cơ, dù thế nào ông nội cũng không cho là bà không chịu nổi khổ mà chạy trốn, còn chờ bà sẽ trở về, để ông nói tiếng xin lỗi, bù đắp lại cho bà.

Cho nên ông mới hi vọng bà sống lại, chăm sóc bà thật tốt.

Nhưng không ai biết chỉ thời gian một ngày, một đêm trước bà còn đắp chăn cho ông, sáng sớm ông dậy muốn làm vài món bà thích ăn nhất, lại thấy bên người chỉ có bộ xương khô phân tán, đầu lâu vỡ vụn, thì ra năm đó bà nội mua rượu về, không may trượt chân rơi xuống núi.

Một đêm đó đúng là tâm nguyện của ông, nhưng cũng làm cho ông dấy lên hi vọng cao ngất rồi lại té thật đau, từ đó về sau ông ốm đau không dậy nổi, không đến một tháng liền từ bỏ nhân gian.

Ba nói, lời yêu quỷ không thể tín, cũng tuyệt đối không thể có tâm nguyện gì ở Hắc Sơn, bởi vì yêu quỷ sẽ thực hiện tâm nguyện của ngươi, rồi cắn nuốt ngươi.

Nhưng...... anh chấp nhận.

Một khắc anh thấy Hạo Lâm trong gương kia, anh đã hi vọng Hạo Lâm là thật!

“Cho dù chỉ có một ngày anh cũng bằng lòng.” Bạch Giới Hằng kiên định nhìn Bành Duệ Ân, “Nếu đêm nay Hạo Lâm hóa thành xương trắng, anh sẽ cùng chết với em ấy.”

Ngu ngốc.

Ngồi trong bếp há miệng uống côca, Gương yêu không nhịn được lẩm bẩm. Chết như thế? Vậy quá lãng phí rồi? Cái người tên Liên Hạo Lâm kia không biết đã thăng thiên đi đâu, anh còn tìm chết tìm sống như vậy có ích lợi gì? Đã chết thì ở cùng nhau còn ý nghĩa gì nữa.

Lại nói, đã chết thì ở cùng nhau còn lợi ích gì nữa? Còn cùng nhau bạch đầu giai lão sao? Thật không hiểu trong đầu những người này có cái gì vậy!

Yên tâm đi, cô sẽ không hóa thành xương trắng sau đêm nay, cô muốn từ từ hấp thụ tinh khí của Bạch Giới Hằng, sau đó khoái trá sống ở thời đại này đến chán ghét mới thôi.

“Thơm quá......” Cô đứng dậy, vòng ra phòng bếp, phá vỡ không khí căng thẳng trong phòng bếp.

“Sao, đói bụng à?” Bạch Giới Hằng vừa chuyển hướng đến cô, liền lộ ra vẻ mặt dịu dàng săn sóc, “Nhanh đến ăn cơm đi!”

Gương yêu đi đến bên bàn thức ăn, Bành Duệ Ân vừa bày đồ ăn, lại vừa đánh giá cô. Không đề cập đến chuyện cô gái này có phải điềm xấu hay không, xuất hiện vì Bạch Giới Hằng nản lòng hay không, nhưng tuyệt đối không phải chuyện tốt lành gì.

Hẳn là nên nói với nhị thiếu gia một chút mới đúng.

“Vậy chị tên là gì?” Gương yêu ngẩng đầu, hỏi Bành Duệ Ân.

“Bành Duệ Ân.” Cô mỉm cười, “Vậy còn em?”

Cô đột nhiên hỏi như vậy, thật là là đánh cuộc với trực giác một phét, một người dù có nói dối, nếu không vào tình huống cụ thể, thật dễ dàng bị một vấn đề kích ra đáp án… nói không chừng những thứ này là đồ giả chỉnh hình qua, sản nghiệp Bạch gia cũng không nhỏ, có thể là kẻ địch của nhị thiếu gia cố ý phái người phụ nữ này đến dự dỗ đại thiếu gia không chừng.

“Hạo Lâm.” Gương yêu lại lơ đễnh, “Em là Liên Hạo Lâm, đúng không?” Cô chuyển hướng nhìn Bạch Giới Hằng, dịu dàng hỏi.

Từ hôm nay trở đi, cô đương nhiên là tên này, là cái tên làm Bạch Giới Hằng thần hồn điên đảo.

“Đúng, Liên Hạo Lâm.” Anh cảm kích nói, ánh mắt cơ hồ không thể dời trên người cô.

Gắp miếng trứng rán hành vào trong bát cô, anh cảm thấy đây đều là mơ.

“Em không thích ăn hành.” Liên Hạo Lâm nhìn chằm chằm trứng trong bát, cơ hồ muốn bịt mũi lại, “Em ghét mùi hành.”

“A?” Bạch Giới Hằng lại ngây ra một lúc. Hạo Lâm thích ăn hành nhất mà!

“Giúp em gắp ra, em không muốn mùi hành dính trên đũa!” Cô dùng giọng nửa ra lệnh nói với anh. Đúng là mùi đáng sợ!

Anh nghe vậy làm theo, Bành Duệ Ân âm thầm kêu một tiếng, đưa giăm bông và bánh mì đẩy lên phía trước, Liên Hạo Lâm chợt lộ ra ánh mắt tò mò, hỏi liên tiếp đó là gì, mới bắt đầu đã gắp vào bát ăn.

“Cái này ăn rất ngon!” Cô cắn bánh mì, thích đến hai mắt sáng lên.

Chậc chậc, Liên Hạo Lâm vốn tuyệt đối không ăn đồ hộp!

Bành Duệ Ân xoay người đi vào phòng bếp. Nếu nói là đồ giả mạo đến dụ dỗ Bạch Giới Hằng, thì cũng quá kém!

Liên Hạo Lâm thật sự là danh môn khuê tú, nói chuyện nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ, dịu dàng uyển chuyển hàm xúc, da thịt trắng nõn là trời sinh lại sợ phơi nắng, bôi rất nhiều sản phẩm chống nắng mới giữ được, được nuông chiều từ bé, tuy được nuông chiều, nhưng vì dáng vẻ động lòng người, vẫn rất được hoan nghênh.

Ít nhất Bạch Giới Hằng liền thần hồn điên đảo vì cô, thậm chí sau khi cô đã qua đời một năm còn không thể tự kềm chế.

Người trước bàn ăn tên “Liên Hạo Lâm” kia, với vẻ dịu dàng uyển chuyển hàm xúc hoàn toàn không chạm đến, nói chuyện thì đâm chọt, hơn nữa miệng lại vô cùng thẳng tanh.

Nếu muốn dụ dỗ, sẽ không làm cẩu thả như thế...... Cho nên, cô thật sự chỉ là một người phụ nữ mặc quần áo và dáng vẻ vừa vặn giống với Liên Hạo Lâm thôi sao?

“Lát nữa em có thể ra ngoài không?” Trên bàn cơm truyền đến tiếng vội vã của Liên Hạo Lâm.

“Ừ......” Bạch Giới Hằng có chút ăn không ngon nói. Hạo Lâm này và người trong đáy lòng của anh kia, giống như có điểm chênh lệch. “Em muốn đi đâu?”

“Em muốn đi cướp.”

“Phịch—”

******

Oa! Liên Hạo Lâm trợn to hai mắt, nhìn chợ nội thành rực rỡ muôn màu, tròng mắt thiếu chút nữa lăn ra ngoài.

Từ khi lên xe, cô liền như đi vào đại lục mới, lần trước cô ngồi là xe ngựa, bây giờ lại chỉ cần chìa khóa là có thể chuyển động, xe chẳng những sẽ tự động chạy, còn có thể bay nhanh trên đường như thế. Khi đến gần nội thành, cô thấy rất nhiều chiếc xe giống nhau, diện mạo phồn hoa, còn có một chiếc cột đặt ở ven đường, mặt trên còn có ba màu đỏ vàng xanh biến hóa.

Bạch Giới Hằng đưa cô đến khu phố trung tâm, Hắc Sơn ở sâu trong núi, nhưng nội thành lại vô cùng náo nhiệt, có nhà cao tầng, cũng có siêu thị và chợ truyền thống, Bành Duệ Ân đi mua mấy thứ đồ. Anh cũng thuận tiện đưa Liên Hạo Lâm ra ngoài dạo chơi.

Nếu, cô đúng là Hạo Lâm.

“Quả táo!” Liên Hạo Lâm mừng rỡ nhìn táo trên quầy, lấy một quả.

“A! Tiểu thư!” Chủ quán trở tay không kịp. Sao lại có vị tiểu thư xinh đẹp ngang nhiên thuận tay chôm “quả” chứ!

Bạch Giới Hằng vội vàng tiến lên, lấy ra tờ tiền năm trăm đồng, trực tiếp xin lỗi.

Liên Hạo Lâm đi phía trước lơ đễnh, lần gần nhất cô ăn táo là ba trăm năm...... Không, lâu hơn, tư vị kia làm cô khó có thể quên, vừa thơm vừa giòn, cô xoa quả táo trên người, mở lớn miệng cắn xuống.

“Chờ một chút!” Bạch Giới Hằng bắt lấy tay cô đúng lúc, “Em định làm gì?”

“Em muốn ăn quả táo.” Cô ngây ra một lúc.

“Phải rửa qua mới có thể ăn, em muốn chết vì thuốc trừ sâu sao?” Tay anh lấy lại quả táo.

“Quả táo có độc?” Liên Hạo Lâm thở hốc vì kinh ngạc. Kệ! Có độc cô cũng cam nguyện, cô không chết được mà! Nhìn quả táo đến mồm lại bay như thế, lòng cô đau đớn một trận, ưm......

“Thuốc trừ sâu ấy, bây giờ rau dưa hoa quả nào mà chẳng phun thuốc trừ sâu ? Dùng nước rửa qua mới được ăn.” Bạch Giới Hằng nhịn không được nhíu mày. “Còn nữa, không được tùy tay lấy đồ của người ta, phải trả tiền.”

“Vì sao?” Cô hỏi đúng lý hợp tình.

“Bởi vì đó là ăn cắp, là phạm pháp.” Anh có điểm bất lực. Đây còn cần giải thích sao?

“Trộm đồ không được sao?” Cô nhướng mày, thật lòng hỏi.

“...... Không được, đó là không đúng.” Bạch Giới Hằng hít sâu một hơi, “Giống như cướp, đều là hành vi phạm pháp không đúng đắn.”

Phạm pháp không đúng đắn...... Liên Hạo Lâm trợn to mắt trong phút chốc. Trong thế giới của cô chưa từng có cái gì là phạm pháp không đúng đắn, mọi người không phải đều vì ham muốn mà không từ thủ đoạn sao? Ở chỗ sâu nhất của đáy lòng là mưu kế thủ đoạn, vì đạt được mục đích chuyện gì cũng có thể làm?

Cái gì là đúng đắn? Cái gì là phạm pháp? Cô liền nhíu mày, phát hiện từ khi cô có khái niệm sinh tồn cho đến nay, cũng không có sự phân biệt đó.

Không phủ định cũng không tán thành, cô chỉ biết là có cơ hội có thể biến thành người, liền đến hấp thu nỗi buồn của con người, cho đến khi đối phương hoàn toàn biến thành xác mới thôi...... ngoài điều đó ra, không có khái niệm và tư tưởng nào khác.

Lần gần đây nhất cô biến thành con người, đó là giúp một người trộm đồ, anh luôn muốn kinh doanh lớn, từ thời thiếu niên đã hay đến kỹ viện, cho nên cô hóa thân thành người phụ nữ kia, giật dây dụ anh đi cướp, cho anh sống trong ảo tưởng, khi anh tắt thở liền hút hết tinh lực của anh, thỏa mãn trở lại trong gương.

Nhưng cướp có tiền mà, ít nhất cô biết phải có tiền mới có thể mua đồ......

“A! Ý anh là phải dùng tiền mua táo!” vẻ mặt Liên Hạo Lâm bừng tỉnh, “Nhưng không cướp làm sao em có thể có tiền?”

Bạch Giới Hằng nhìn đáy mắt hồn nhiên của cô. Người con gái này không phải giả ngốc, cô như là thật sự không hiểu.

Đây không thể là Hạo Lâm!

“Từ giờ trở đi, em muốn làm gì đều phải được anh đồng ý.” Anh kéo cô đến bên cạnh, “Muốn ăn gì, muốn làm gì, đều nói cho anh, sau khi anh đồng ý mới có thể làm.”

“Vì sao?” Cô còn kháng nghị.

“Bởi vì em không có tiền, nhưng anh có tiền.” Bạch Giới Hằng cố dịu dàng nói, “Anh có thể mua cho em tất cả những thứ em muốn, nhưng em phải ngoan ngoãn nghe lời.”

Đúng là như dạy như đứa trẻ, người con gái này không chỉ mất trí nhớ, không có ai ngay cả những điều cơ bản trong cuộc sống cũng quên đến sạch trơn!

Cô căn bản chỉ là đứa trẻ, trong lòng hé ra như trang giấy trắng, không rõ trắng đen, không có khái niệm cơ bản, thậm chí ngay cả ô tô cũng chưa từng thấy qua?!

Bạch Giới Hằng cầm chặt tay cô. Đây không phải Hạo Lâm! Đáy lòng anh nói cho anh biết, mà cũng dễ hiểu thôi, Liên Hạo Lâm ngọt ngào thông minh dịu dàng kia, không thể biến thành dáng vẻ như thế này!

Như Duệ Ân nói, nếu là mượn xác hoàn hồn, trong thân thể này đã là linh hồn khác, nhưng Hạo Lâm đã hoả táng, tro cốt rắc xuống biển, không thể có thi thể mà hoàn hồn.

Người con gái này đến từ đâu? Vì sao cô lại kỳ lạ như vậy? Không chỉ dáng vẻ giống hệt Hạo Lâm, quan trọng là tư tưởng và quan niệm cuộc sống quái dị kia.

Anh cảm thấy mình bị buộc phải tỉnh lại, vì người yêu trong anh không có dáng vẻ này, từ cá tính, cách nói chuyện đến giọng điệu cũng không giống.

Mừng rỡ hai mươi tư giờ trước đã biến mất hầu như không còn, anh tỉnh hơn ai hết, đây không phải là Liên Hạo Lâm, nhưng......

“A! Đó là gì!” Bàn tay nhỏ tron tay bỗng vùng vẫy, vội tiến lên phía trước như tên lửa.

“Em......” Bạch Giới Hằng hung hăng nắm tay cô, giữ cô lại, “Anh vừa nói—”

“A......” Liên Hạo Lâm mày nhăn mặt thành một khối, vẻ mặt vô tội đáng thương, chỉ quán đồ uống hướng mười giờ hỏi: “Cái kia là gì?”

“Chúng ta qua đường cái, anh dẫn em đi......” Đây là đường cái lớn, ở giữa còn có đường phân cách, cô thật đúng là muốn tiến lên?

“Đường cái a?” Hai mắt tròn trong suốt của cô đảo nhanh như chớp, “Ha, muốn nhìn cái ngọn đèn cầu vồng kia đúng không!”

Màu...... cầu vồng gì? “Đó là đèn xanh đèn đỏ.”

“A......” Dáng vẻ cô như hiểu dược, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, như là học sinh nghe thầy giáo giảng bài.

Dáng vẻ tươi mát động lòng người kia, đáy mắt tinh khiết như là chưa từng nhìn thấy.

Bạch Giới Hằng cười nhẹ nhàng, anh biết đay không phải Liên Hạo Lâm mà anh mong nhớ ngày đêm, trong nháy mắt đã tỉnh lại khỏi giấc mộng.

Nhưng anh không kịp có thời gian rơi vào bi thương, vì có một cô gái giống cô xuất hiện ngay trước mắt, thậm chí còn trong lòng bàn tay anh, hơn nữa còn làm cho anh không thể chuyên tâm tự hỏi chuyện bi thương này.

“Có thể đi rồi, có thể đi rồi!” Liên Hạo Lâm kinh hô thành tiếng. Vì những người đối diện đang đi nhanh, hay là cô nhìn được đèn đây!

“Đó là vạch chỉ ngang!” Bạch Giới Hằng theo bản năng lại giữ cô lại thật chặt, “Em có thể bình tĩnh hơn không? Em quá hưng phấn.”

“A?” Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh cao hơn cô nửa cái đầu, “Em đã không ra bao lâu rồi, sao có thể không hưng phấn!”

Suốt ngày đều nhốt trong gương, không biết thời gian trôi qua, hấp thụ một lần tinh khí để dự trữ, vì sau khi đối tượng chết rồi, cô liền bị vải trùm lên thê thảm, đặt trong tầng ngầm đầy bụi, hoặc là trải qua chiến tranh, cho nên dù yêu lực không tồi, lại không thể tự ra ngoài.

Thật vất vả lắm mới được ông chủ hàng đồ cổ lấy ra, không có việc gì là dùng vải phủ lên, che đi thế giới duy nhất cô có thể thấy, có thể nhìn thấy chỉ có khi mở cửa hàng, nhìn vị khách muôn hình muôn vẻ, chờ đợi người có duyên… Mỗi một lần dù biến hóa thế nào, cũng luôn thành công rất nhanh.

Cô chưa từng đi qua đường lớn như thế, chưa từng có cuộc sống như thế ở các thời đại trước.

Hai mắt tỏa sáng nhìn Bạch Giới Hằng, anh bỗng nhớ ra, Hạo Lâm cũng không có đôi mắt sáng như thế.

“Thôi được rồi, nhưng phải......”

“Đi theo em!” Liên Hạo Lâm nhịn không được cắn cắn môi, “Anh nhiều lời quá đấy!”

“......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.