Skara, Em Đi Tìm Anh! (Em, Anh Và Chông Chênh Tình Gió)

Chương 9: Giam lỏng




"Ngữ Thu a di, có thể để Ngạo nhi yên tĩnh một chút không."

Đám người Phong Dạ Hàn luôn chờ đợi, cuối cùng cũng chờ được Băng Lam trầm mặc đi ra.

"Cô. . .Hàn Vương Gia, tiểu thư nói người không cần chờ nàng nữa, cũng không cần đi Hầu phủ tìm nàng, nàng sẽ không trở lại nơi đó nữa. Bảo trọng!" Băng Lam nói xong, điểm nhẹ chân, nhanh chóng đi xuống chân núi.

Mắt phượng của Phong Dạ Hàn lạnh lẽo như hàn băng, tay nắm chặt, gầm nhẹ: "Điều tra, điều tra cho ta."

Truy Nguyệt, Bích Nguyệt, Lãm Nguyệt nhanh chóng biến mất trước mặt họ, chỉ còn một người Xuất Nguyệt ở lại.

"Xem ra ta còn có cơ hội." Trong lòng Thượng Quan Dực sung sướng, nhiều ngày bực tức như vậy cuối cùng cũng có cơ hội nói ra.

Phong Dạ Hàn liều mạng dùng khinh công, như gió lốc đi xuống chân núi. Xuất Nguyệt cũng phải dùng khinh công chạy như điên đuổi theo.

Phong Hề Ngạn giật giật khóe miệng, trong đôi mắt màu trà nhiều hơn một tia thú vị. Phong Hành Thượng ngước cổ, thở dài nói: "Thần công của thất đệ thật sự không ai có thể sánh bằng."

Gió hiu hiu thổi, nước sông Dịch lạnh ghê, ở một chỗ dưới thác nước, một bóng dáng trắng ngà nhẹ nhàng di chuyển, kiếm trên tay vung lên liên tục.

Kiếm thuật thay đổi tự nhiên, bộ pháp linh hoạt, tư thế tự nhiên mà tuyệt đẹp, khí thế lưu loát, kết hợp cương nhu, lúc chợt bình thản vững vàng, lúc chợt lên xuống thoải mái, hoàn mỹ dung hợp đủ tĩnh, buông, ổn, đều, chậm, hợp, liền mạch, xoay tròn, tự nhiên như vậy làm cho người ta không tự chủ tiến vào một loại ý cảnh "Di chuyển đẹp như phượng múa, kiếm đi như rồng bay".

"Tiểu thư. Có tin tức mới!" Băng Tâm như một trận gió nhanh chóng đi đến chỗ bóng dáng trên tảng đá kia.

Ngạo Tình thu kiếm, thân kiếm chính xác cắm vào vỏ.

"Lần này, Thiếu Trang Chủ Khổng Tước Sơn Trang Lạc Sơ Hàn kêu gọi anh hùng giang hồ trên đại lục cùng các đảo quốc mười ngày sau, ở Khổng Tước Sơn Trang cử hành đại hội Anh Hùng, nếu thắng sẽ được ba phần thưởng theo thứ tự là Bảo Châu Hàn Thiềm, kiếm Bích Xà, Phật Thủ Ngàn Năm." Băng Tâm đem y nguyên tin tức lấy được từ Dung Hi nói ra.

"Tây Hộc quốc cũng ở trong phạm vi này?" Ngạo Tình có chút nghi ngờ, Khổng Tước Sơn Trang đến tột cùng muốn gì, vì sao đưa cả đảo quốc vào, thật sự khó giải thích.

"Phải, Dung Hi công tử nói, hoàng tộc Tây Hộc quốc hình như cũng rục rịch ngóc đầu dậy, hình như đã sớm chọn người dân dự thi." Băng Lam xen vào nói: "Đúng rồi, tiểu thư, lần này chúng ta lấy danh nghĩa nào dự thi? Danh nghĩa Tiên sinh, Dung Nguyệt Sơn Trang hay là Bích Huyết cung?"

Ngạo Tình suy tư một lúc, cầm kiếm lên, vừa đi vừa nói: "Đều không lấy. Mau truyền lời cho Liễu Diệp Thanh."

Liễu Diệp Thanh? Băng Tâm phản ứng nhanh nhất "Chẳng lẽ vị nữ tử áo xanh kia chính là Liễu Diệp Thanh?" Mắt hạnh của Băng Lam ngưng lại, có chút hiểu ra.

"Tiểu nha đầu, thông minh hơn rồi!" Ngạo Tình không quên trêu ghẹo nói.

Luyện công xong, thoải mái nằm trong bồn tắm đầy cánh hoa mai, những mệt mỏi đều tan hết, Ngạo Tình cầm khăn trắng lên nhẹ nhàng lau thân thể.

Khăn lụa trơn lau người thật thoải mái, ở trong làn hơi nước, động tác của Ngạo Tình dần dần ngừng lại, nàng kinh ngạc nhìn da thịt mình bóng loáng trong suốt, cơ hồ không hề tỳ vết.

Bảo Châu Hàn Thiềm, vốn là bảo vật gia truyền của Lăng gia, chỉ có hậu nhân có được Phượng Hoàng Kiếm mới có tư cách có được. Tại sao lại ở Khổng Tước Sơn Trang? Khổng Tước Sơn Trang vì sao lại có năng lực tổ chức đại hội Anh Hùng? Vì sao đảo quốc cũng có một phần?

Thân thể mỹ nhân vừa trượt, biến mất trong bồn tắm.

"Đến đây... Khách quan dùng bữa hay là ở trọ?" Tiểu nhị bị tứ đại mỹ nhân trước mắt hớp hồn đi. Trong lòng âm thầm hưng phấn, quá con mẹ nó đẹp, tựa như tiên tử trên trời. Từ đáy lòng cảm kích Trang chủ Khổng Tước Sơn Trang cử hành đại hội Anh Hùng lần này, khiến tiểu nhị này được dưỡng mắt.

"Cho mấy món ăn ngon của quán, chuẩn bị bốn gian phòng thượng hạng." Băng Tâm đang giả bộ thục nữ nhìn một tiểu nhị ngơ ngẩn, nhịn không được cười ra tiếng.

Thảm, không cười thì thôi, cười một tiếng, tiểu nhị kia sững sờ, ba hồn mà mất bảy phách.

Ba người còn lại bất đắc dĩ lắc đầu một cái, muốn tìm chỗ ngồi xuống.

"Tiểu nhị ca, đây không phải là đại hội Anh Hùng sao? Sao lại cảm thấy tiêu điều thế này?" Băng Tâm hỏi tiểu nhị đang bận châm trà.

"Cô nương có điều không biết, nếu như các ngươi tới hôm qua thì ngay cả chỗ ngồi cũng không tìm được, ngày mai đại hội Anh Hùng sắp bắt đầu, tất cả những người có thiếp mời đều có thể nghỉ tại Sơn Trang, hiện tại những người ở đây phần lớn là muốn tham gia náo nhiệt một chút. Khách quan, các ngươi nhưng cũng tới tham gia náo nhiệt phải không?" Tiểu nhị lại nhiệt tình nói.

"Không phải, chúng ta tới dự thi, nhưng trên đường trì hoãn thời gian." Băng Lam lạnh giọng, không muốn cùng người ngoài tiếp xúc nhiều.

Tiểu nhị quen nhìn sắc mặt mọi người, tự nhiên rất thức thời bận việc khác.

Ngạo Tình không khỏi cười nói: "Đây là điển hình câu nói ‘ăn xong cơm chay không cần hòa thượng’(như kiểu ăn cháo đá bát bên mình ấy)." Nói xong, cầm ly trà lên che giấu nụ cười.

"Tiểu thư. Ta đây không phải là vì... " Băng Lam hiếm khi đỏ mặt nói.

"Hắc. Khách quan. . . Bên này. . . Xin mời." Tiểu nhị ha ha chào hỏi.

"Cám ơn."

Liễu Diệp Thanh nhìn về nơi phát ra âm thanh đầu tiên, tiếp đó Ngạo Tình cũng nhìn theo, đồng thời ngốc trệ.

Toàn thân áo trắng như tuyết, nam tử như tiên nhân, mặt mày như vẽ, đôi mắt sáng như sao, trong suốt như hồ thu, khẽ mỉm cười sẽ làm người ta thấy như cả vườn hoa xuân đột nhiên nở rộ, ba hồn bảy phách đều bị đoạt đi, bật thốt lên, âm thanh thanh thúy làm cho người ta ngứa ngáy.

Trong lòng Ngạo Tình lạnh run, một mỹ nam tử như vậy, nhìn mặt ngoài ôn nhuận, sợ là người lạnh lùng, với tất cả mọi thứ đều là vô tình cùng tuyệt tình, bởi vì hình như bất cứ chuyện gì trên đời cũng ở trong lòng bàn tay hắn, đã không có chuyện gì có thể làm hắn hứng thú.

Ngạo Tình thu hồi tầm mắt, thấy mắt hạnh của Diệp Thanh vẫn hoảng hốt như cũ, trong lòng thầm than, không ngờ người luôn không có cảm tình gì với nam nhân như nàng cũng có lúc bị điện giật.

Chậc chậc. Thật không biết là việc tốt hay xấu đây!

"Nước miếng cũng rớt xuống, có muốn lấy cốc hứng không?." Ngạo Tình cười trêu nói.

"Nhiều chuyện." Liễu Diệp Thanh ý thức được mình luống cuống, vội vàng cúi đầu uống trà .

"Lỗ tai của ngươi bán đứng ngươi, ngươi đã trưởng thành, hoa đào cũng đến lúc nở rồi, không phải là chỉ nghĩ về nam nhân thôi sao, không có gì phải ngượng ngùng. Dũng cảm một chút, rèn sắt khi còn nóng, đến đó xin phương thức liên lạc, nếu cảm thấy xấu hổ, tỷ giúp ngươi đi hỏi." Ngạo Tình nhìn lỗ tai của Diệp Thanh hồng đến có thể nhỏ máu ra, thật sự không đành lòng, vỗ ngực đảm bảo xử lý tốt.

Băng Tâm cùng Băng Lam thật sự nhịn không được, hai người phun nước trà trong miệng ra.

"Ngươi. . . Ngươi lại nói. . .Ta. . ." Liễu Diệp Thanh giật muốn nổ tung ngực, tay gắt gao nắm lấy mép bàn.

"Oa nhi(đưa nhỏ) thật đáng thương, ngay cả uy hiếp người khác cũng không biết nói, đã nói bình thường ngươi nên nói nhiều chút sẽ quen, ngươi không thấy người ta người đàn bà chanh chua chửi đổng, đó là ngày ngày mắng, ngàn mắng vạn mắng thuận miệng mà ra, phải hay không?" Ngạo Tình cười đùa nói.

Băng Tâm cùng Băng Lam thật sự nhịn không được, ôm bụng cười đến sung sướng, vội vàng lui tới cái bàn cách đó hai mét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.