Sinh Tử Kiến

Chương 15




Nàng khẽ mỉm cười. Nữ nhân này, nàng còn có thể cười sao?

Hắn vội vàng lệnh thái giám đi lấy thuốc, nhìn tay nàng mãi không thôi.

Bờ môi hắn đặt lên miệng vết thương, nàng khẽ giật mình, máu nàng, có độc. Mà nàng quên rồi? Hắn là Quốc Vương, đã là Quốc Vương thì sao có thể bị ảnh hưởng bởi máu hồ ly?

Nhưng mà, chẳng phải lúc nãy Hoa Quý Phi dùng máu nàng làm thuốc dẫn?

Trong giây phút hắn cứa vào tay, nàng mụ mị tới lú lẫn. Lẽ ra, nàng phải ngăn cản….Hoa Phi…

Từ đã, Hoa Phi chẳng phải vẫn bình an hay sao?

Là từ đợt nhiễm Mỹ độc, máu nàng đã không còn độc tố?

Hay sự thực, căn bản Hoa Quý Phi chẳng hề bị thai hành, đó chỉ là màn kịch hãm hại nàng?

Rốt cuộc, đâu mới là chân tướng?

Người nào đó bên cạnh, giúp nàng rửa sạch sẽ lòng bàn tay, rồi tẩn mẩn chấm từng chút, từng chút thuốc.

-“Chàng há chi phải làm vậy?”

-“Nàng ngậm miệng cho trẫm…”

Nàng hỏi, cũng không ngờ hắn lại lớn giọng tới vậy, ánh mắt kia xót xa phẫn nộ.

-“Đều là giả thôi, chàng đừng bận tâm.”

-“Trẫm cớ gì phải bận tâm, nàng thích che mắt thiên hạ, thì trẫm cùng nàng chơi đùa…”

Phải, phải rồi.

Suýt nữa nàng còn tưởng ánh mắt ấy là thương nàng.

Trong mắt hắn, nàng chỉ là một con tiện tì xấu xa đê tiện, giả tạo khốn nạn mà thôi, nếu không cần nàng cho kế hoạch của mình, hắn đâu nhất thiết phải hạ giá tới đây?

Thuốc ăn vào da thịt, lần đầu tiên nàng biết tới cảm giác xót, khẽ nhíu mày, trán kia lấm tấm mồ hôi, tất cả, đều nằm gọn trong tầm mắt hắn.

Quốc Vương giúp nàng băng vết thương, dù sao hắn cũng là nam nhân, bàn tay thô ráp, nhìn chẳng hề đẹp như A Bích làm, nhưng lòng nàng lại có chút gì đó ấm áp.

Biết là giả, biết là hắn muốn cả hậu cung này rõ, hắn sủng nàng như nào.

Biết là hắn muốn dồn nàng tới nơi cao nhất, thay người hắn thương chịu mọi tổn hại…

Biết vậy, mà nàng vẫn cứ si mê.

Suy cho cùng, nàng cũng chỉ là một tiểu hồ ly nhỏ ngây thơ đơn thuần.

-“Tạ Quốc Vương!”

Lời nàng, ngọt ngào thấu xương, cớ sao hắn thấy lạnh giá?

Nàng tạ hắn, ngược lại khiến hắn hổ thẹn.

Hắn lập tức rút kiếm, máu nàng dính trên đó, giờ khô khô bết bết, trông rất đáng sợ.

Đặt chuôi kiếm vào bàn tay không bị thương của nàng, Quốc Vương thản nhiên.

-“Cho phép nàng rửa hận!”

Nàng thẫn thờ không hiểu, tay hắn nắm chặt lưỡi kiếm, thúc giục.

-“Nàng nên ra tay, kẻo trẫm đổi ý!”

Yến Phi sợ hãi muốn rút tay, mà Quốc Vương đã kịp nắm gọn, mạnh mẽ vặn một đường. Nàng nghe tiếng xoẹt sắn bén, máu từ tay hắn, chảy xuống, đỏ thẫm.

-“Chàng…”

-“A Ngân, đền cho nàng!”

Đó là lần đầu tiên hắn gọi tên thân mật của nàng, không phải tiện tì, không phải đồ rắn độc, không phải Yến Phi, mà là A Ngân.

-“Chàng…sao phải làm thế?”

Nàng kêu thái y, hắn ngang ngược nói không cần.

Đến cả A Bích, thái giám ngoài kia cũng nghe lệnh không dám tiến vào. Nàng hoảng hốt cực độ, nước mắt tuôn không ngừng.

-“Khóc vì trẫm?”

-“Phải! Nhưng có lẽ chàng không tin đâu…”

-“Tất nhiên trẫm không tin, sao có thể bị nàng lừa?”

-“Tuỳ chàng!”

Hắn mỉm cười, khẽ nâng cằm nàng, giọng nói có nửa phần làm nũng, không giống như giọng nói lạnh lẽo của Quốc Vương mọi ngày.

-“Giúp trẫm, như trẫm làm cho nàng…”

Yến Phi sực hiểu, nàng dùng rượu rửa sạch sẽ, rồi chấm thuốc, băng bó cho hắn.

Quốc Vương có vẻ hài lòng, hắn kéo nàng cùng nằm xuống giường lớn, dùng mảnh khăn nhỏ quấn tay hai người lại với nhau.

-“Thật thú vị!”

Hắn nói.

-“Trêu đùa thiếp thú vị vậy sao?”

-“Không, là ta tự thấy mình thú vị, nàng thì…”

-“Thiếp làm sao?”

-“Nàng rất tẻ nhạt!”

Đúng, trong mắt hắn chỉ có Hoa Phi thôi, chỉ có điều, cớ sao hôm nay hắn lại nằm cùng nàng, hắn không chê nàng bẩn sao?

-“Ngủ thôi, trẫm mệt rồi…”

Hắn đem tay hai người ấp vào bên trong vạt áo, bình yên chìm vào giấc mộng. Nàng bên cạnh, tim như muốn nhảy qua lồng ngực.

Hắn quả thật, rất đẹp.

Nàng quả thật, yêu hắn rất nhiều.

Tiếc là khoảnh khắc này, trăm năm khéo có một lần, phải chăng do hắn say rượu? Phải chăng hắn ở cạnh nàng, nhưng lại nghĩ nàng là nàng ấy?

Phải chăng hắn nhớ nàng ấy tới lú lẫn rồi?



Sáng hôm sau, Quốc Vương tỉnh dậy, hắn nhớ lại chuyện hôm trước, tự thấy mình nực cười. Hắn bực tức tháo mảnh khăn quấn giữa hai người, mà càng cố tháo, khăn càng siết chặt.

Hắn mất kiên nhẫn dùng kiếm cắt gọn, rồi không nói không rằng bãi giá, để lại tiểu hồ ly đằng sau, đôi mắt mọng nước.

Nghe nói hắn nửa tháng ở lỳ đại điện, giải quyết chính sự, tâm tình thất thường, bao phen doạ thái giam sợ xanh mặt mày.

Ngày rằm trăng tròn, theo thường lệ hắn hôm nay xuất cung vi hành. Mọi lần hắn đều đi một mình, nhưng hôm nay Lưu công công truyền chỉ, Quốc Vương sẽ chọn một nương nương đi cùng, cả hậu cung háo hức tột độ.

Ở tẩm cung, Yến Phi đang được A Bích dạy thêu, thiết nghĩ, nàng cũng cần làm việc gì đó để giết thời gian.

Nàng muốn thêu con rồng, nhưng thật khó, nàng mới chỉ biết thêu cá thôi.

-“Quốc Vương giá lâm!”

Nàng và A Bích vội vã quỳ xuống hành lễ.

Đã bao nhiêu ngày rồi, nàng thực sự nhớ hắn, mà lần này nàng mất khả năng của hồ ly, chẳng thể nào lẻn đi nhìn trộm hắn nữa.

Quốc Vương hình như gầy hơn thì phải, râu lún phún, hắn bận việc triều chính lắm sao?

-“Nàng, chuẩn bị vi hành cùng trẫm…”

-“Thiếp sao?”

-“Nếu nàng không thích thì ta không ép!”

Nàng thích chứ, nàng xuống nhân gian, là để thăm thú chơi đùa, cả năm cứ ở trong cung hoài, nàng sắp chán muốn chết rồi.

Vì thế, liền gật đầu đồng ý không do dự.

Hắn và nàng, ở dưới cổng thành, hắn nói hắn đi trước, nàng chỉ cần theo là được. Vừa mới chớp mắt, đã thấy thân ảnh hắn nhanh nhẹn, như hoà cùng gió, di chuyển vô cùng linh hoạt.

Nàng quên mất, võ công của hắn rất cao.

Nàng cố lắm, mà thân thể bất động.

Chưa bao giờ, nàng muốn có lại công lực của tiểu hồ ly đến thế.

Nhớ khi xưa, đuổi theo người nào đó, thật thú vị.

Nàng đứng nguyên một chỗ, ánh mắt u buồn, hắn một lúc không thấy nàng liền quay lại.

-“Thiếp xin lỗi, thiếp không thể…chi bằng chàng chọn nương nương khác đi cùng!”

Hắn khẽ nhíu mày, không lâu sau sai người mang ngựa. Một tay hắn vòng qua eo, trong phút chốc, đã đưa được nàng lên.

Nếu không phải là hắn xiết chặt, chắc nàng đã bị văng ra ngoài rồi, nhưng nàng thích, rất thích cảm giác này, một con tiểu hồ ly ngồi trên lưng một con ngựa, nàng trước giờ chưa từng nghĩ tới.

Ngựa phi nước đại, chẳng mấy chốc đã dừng lại ở một doanh trại, hắn dìu nàng xuống, bần thần không nói gì. Nàng đưa mắt nhìn xung quanh, quân lính đang tập luyện rất chăm chỉ, tướng lĩnh của Long Quốc cũng thuộc dạng cực soái…và còn có…kia…hình như…chính là vị tiểu thư đòi tự tử năm đó.

-“Sao? Người trong lòng nàng thân thiết với dân nữ, cảm thấy sao?”

Hắn hỏi, nàng đáp, chân thành.

-“Thiếp mừng cho họ!”

-“Nàng cao thượng vậy ư? Lẽ ra nên đau lòng mới đúng…chả nhẽ nàng đã quên đó chính là người khiến nàng yêu tới sống đi chết lại?”

Nàng không biết giải thích như nào nữa, cũng may tiểu thư kia ở xa kinh thành, ít người biết mặt, chứ nếu để Quốc Vương phát hiện ra họ tráo người chắc chỉ có nước chu di cửu tộc.

Trong lúc nàng còn đang rối bời, hắn còn đang tức giận thì mũi tên từ phía đằng xa bất ngờ lao tới, chẳng kịp nghĩ nhiều, nàng lao ra muốn đỡ cho hắn. Hắn tất nhiên phản xạ nhanh, ngay lập tức ôm nàng quay trở lại, rốt cuộc mũi tên cắm phập vào lưng.

-“Chàng…chàng…”

Nàng sợ hãi, nấc lên từng tiếng, hắn chỉ cười nhẹ.

-“Nàng thật phiền phức, nếu nàng không xông ra, một mình trẫm cũng có thể chém tan mũi tên đó…”

-“Là thiếp sai, chàng cố lên, thiếp dìu chàng vào tìm tướng quân!”

-“Có chết ta cũng không muốn nhờ hắn!”

Môi hắn thâm tím, mặt mày tái nhợt mà vẫn ngang ngược, hắn là Quốc Vương, tướng quân là trung thần, trung thần tận tâm vì Quốc Vương là lẽ đương nhiên.

Cớ sao hắn lại hận tướng quân tới vậy?

-“Nhưng chàng mất máu nhiều lắm…”

-“Nàng lo cho ta, hay thực chất muốn vào liếc mắt đưa tình với người cũ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.