Sinh Tử Kiến

Chương 1: Mở đầu




Trình Danh Chấn dẫn dắt chủ lực quân Minh Châu đến Thanh Chương chậm hơn ba canh giờ so với thời gian dự định. Hiện giờ cờ chiến của quân Minh Châu vẫn tung bay trên tường thành, lão không khỏi có chút mừng rỡ. Sau khi nghe Vương Nhị Mao thuật lại những trải nghiệm khi dùng kế giả hàng để bức lui Tang Hiển Hòa, lão không kìm nổi liền nghiêm mặt lại, khẽ oán giận:

- Chẳng phải đã nói với ngươi rồi, có thể buông tha cho Thanh Chương bất cứ lúc nào? Ngươi cần gì phải mạo hiểm như thế. Nếu chẳng may tên họ Tang xấu hổ quá hóa giận, bất chấp tất cả liều mạng với các ngươi thì sao? Ngươi lấy gì để đấu lại với y?

- Chẳng phải mọi người không nỡ để nơi này bị quan quân giẫm đạp sao? Những người liên quan đến chúng ta đều chuyển vào trong núi, các căn nhà và con đường ở đây đều được chúng ta sửa sang lại.

Vương Nhị Mao cười, ra vẻ thoải mái giải thích.

Những lời này đại diện cho tâm tư của đại đa số đám lâu la. Hóa ra đoàn người đuổi theo sau Trương Kim Xưng đi đến đâu là cướp đến đấy, vì thế đều không quý trọng những thứ quý giá. Còn ba huyện Bình Ân là do tự tay mọi người thu phục được, vì thế phá gia giá trị vạn quan tiền. Không đánh đến giây phút cuối cùng thì không ai nỡ buông tay.

Trình Danh Chấn rất hiểu tâm trạng này, bất đắc dĩ lắc đầu, quở trách Trương Trư Bì:

- Lần sau nhất định không được tự mình mạo hiểm nữa, một khi Tang Hiển Hòa thật sự giữ ngươi lại, xem ngươi có mấy cái đầu cho y chém!

- Ha ha, cái mạng thối này của ta, không đáng mấy đồng tiền. Nếu như có thể đổi được mạng của y thì cũng đủ vốn rồi!

Trương Trư Bì nhếch miệng cười, cợt nhả đáp lại.

- Ai nói đấy, một trăm quan binh cũng không đổi được một cái mạng ngươi!

Đỗ Quyên đưa tay tát Trương Trư Bì một cái, trừng mắt quát lớn.

Nhìn bộ dạng nàng hung dữ như thế nhưng Trương Trư Bì lại thấy ấm áp trong lòng. Gã xoa chỗ bị đánh rồi cười hi hi vài tiếng, khẽ xin xỏ:

- Bà cô, lần sau tại hạ chắc chắn không đi nữa là được. Hi hi. Lần sau, đồ ngốc mới còn tin tưởng ta!

Trình Danh Chấn không có cách nào khác, đành dừng chủ đề liên quan lại.

- Sau này quan quân từ Giáo úy trở lên, không ai được mạo hiểm như thế. Ta không nói những lời vô nghĩa nữa, dù sao trong mắt ta các ngươi đều rất quý giá, dù có đổi bằng đầu của Tang Hiển Hòa, ta cũng không chấp nhận cuộc mua bán lỗ vốn này. Tiếp theo chúng ta đánh thế nào, mọi người mau ngồi xuống bàn bạc kế hoạch đi!

Các tướng lĩnh nghe vậy lập tức ngồi xuống chiếu trong đại đường của huyện nha. Vương Nhị Mao sai người mang bức địa đồ mà năm ngoái mọi người mất bao công sức vẽ ra đặt ở giữa, vừa chỉ vào một chỗ hiểm yếu ở bờ bắc Chương Thủy vừa nói:

- Theo thám báo tìm hiểu, Tang Hiển Hòa đã rút về Quảng Bình chỉnh đốn rồi. Sau lưng chỗ đó chính là Chương Thủy, rất dễ tiếp tế trên mặt sông. Ngoài ra, hôm qua khi công thành mặc dù y mắc lừa nhưng tổn thất thực tế không lớn lắm. Ta kiểm lại tổng cộng mới có hơn một nghìn ba trăm người cả chết và bị ta bắt sống. Cộng với tổn thất mấy hôm nay khi công thành, ta ước chừng số quan quân đã chết cũng giảm đi hơn ba nghìn người. Tính theo số quân lúc y đến thì hiện tại ít nhất y còn một vạn năm nghìn binh mã trong tay, thật không dễ đối phó!

- Lần này y không còn hy vọng chiêu hàng gì rồi, lần tới, chắc sẽ toàn lực ứng phó!

Ngũ Thiên Tích tiếp lời, phỏng đoán hành động kế tiếp của Tang Hiển Hòa.

- Thua thiệt một lần, thế nào cũng phải làm cho người ta học được một lần ngoan!

Hàn Cát Sinh từ ngoài thành trở về cười giễu cợt.

- Tuy nhiên tên Tang tướng quân này vẫn khá thú vị, lại nghĩ có thể kéo mọi người tới chỗ y!

- Tang tướng quân hóa ra không phải như thế!

Mặc dù thân là địch thủ nhưng Ngũ Thiên Tích vẫn rất chăm chỉ thanh minh thay Tang Hiển Hòa.

- Chắc có lẽ y quá thất vọng với triều đình nên nóng lòng xây dựng một tổ chức thật sự thuộc về mình. Dù sao trong tay có binh, có đánh bại cũng không dễ bị chỉ trích!

Nhắc đến sự phóng đãng và thối nát của chốn quan trường Đại Tùy, mọi người đều hiểu ý mà bật cười. Tuy nhiên nói cho cùng, nếu quan trường Đại Tùy không phủ bại như thế thì cũng không có chỗ cho bọn họ tung hoành ngang dọc.

- Trong thời kỳ này, người tốt làm quan hai năm cũng biến thành tên khốn kiếp!

- Đúng đấy, cũng không biết hoàng thượng nghĩ thế nào, giẫm đạp lên giang sơn của mình mà không hề đau lòng chút nào!

- Đừng có nói những thứ không đầu không cuối, nói nghiêm chỉnh đi.

Thấy mọi người nói là bắt đầu lạc đề, Đỗ Quyên vỗ xuống mặt đất để nhắc nhở.

Các võ tướng lè lưỡi với nàng, nuốt những lời nói nhảm vào trong bụng mình. Từ khi Trương Đại Đương gia quản sự, lạc đề chính là thói quen của đám trại chủ. Mặc dù Trình Danh chấn cố gắng muốn cho quân nghị chính quy hơn nhưng truyền thống không phải một hai ngày có thể sửa được. Hơn nữa, mọi người đều không học hành nhiều, rất khó phân rõ chủ thứ trong chốc lát, để nói ngắn gọn toàn bộ ý của mình được.

- Nếu Tang Hiển Hòa không lên mặt, đàng hoàng đánh với chúng ta, có lẽ thật sự có chút phiền phức!

Hùng Khoát Hải thuộc kiểu người thô thiển nhưng thỉnh thoảng cũng tinh tế, gã nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi trịnh trọng nói.

- Đây cũng chính là điều ta lo lắng. Công danh của Tang tướng quân cũng là từ đao thật thương thật đánh ra.

Suy nghĩ của Ngũ Thiên Tích gần giống với Hùng Khoát Hải, gã cẩn thận nhìn vẻ mặt của mọi người rồi khẽ bổ sung thêm.

- Mấy lần trước chúng ta có thể đánh bại y, một phần lý do là y quá khinh địch. Không coi chúng ta ra gì. Tuy nhiên sau lần thua gần đây nhất, ta nghĩ y sẽ càng cẩn thận hơn!

Mặc dù gã diễn đạt rất khéo léo nhưng vẫn khiến một số người không vui. Đặc biệt là những bộ hạ cũ theo sau Trình Danh Chấn từ khi tổ chức và thành lập đội quân tinh nhuệ, vốn cho rằng Ngũ Thiên Tích lên chức quá nhanh, chế áp tất cả tài năng khác. Lại nghe nói gã luôn nêu cao chí khí cố chủ, hủy diệt uy phong của mình. Bọn họ lườm gã vài cái, khẽ lẩm bẩm:

- Vậy sao ngươi không phản bội lại? Y có bản lĩnh như thế, ngươi cùng chúng ta đứng chung một chỗ không phải sẽ chịu liên lụy sao?

- Ta không có ý đó!

Ngũ Thiên Tích lập tức đỏ mặt, lớn tiệng biện giải cho mình.

- Thiên Tích, đừng chấp nhặt với bọn họ!

Trình Danh Chấn thấy thế, vội lên tiếng hòa giải.

- Chẳng ai quản được đầu lưỡi của mình, ra ngoài tuần tra tường thành đi, đừng ở đây châm dầu vào lửa nữa.

Quân Minh Châu do một tay hắn tổ chức và lập nên, vì thế cho dù hắn cư xử hòa khí nhưng uy danh vẫn không gì sánh nổi. Kẻ nói gở đó sợ tới mức rụt vai lại. Trình Danh Chấn biết chắc chắn có người không phục, cũng đoán được ban nãy chính Trương Trư Bì tự nói mình mạng nhỏ không đáng giá tiền, không phải không ẩn chứa ý ghen ghét trong đó. Hắn dừng lại một lát rồi tiếp tục nhấn mạnh:

- Mọi người đã ăn cơm chung một nồi thì nên làm nhiều việc có ích với nồi cơm này hơn. Đừng vừa ăn cơm vừa muốn gõ nứt đáy nồi. Ta nói lại lần nữa, có bản lĩnh thì để ra ngoài sử dụng, giẫm đạp trong nồi thì chẳng phải nam tử hán gì. Nếu lần sau ai còn nói linh tinh bị ta bắt được, sẽ để kẻ đó đi dọn phân ngựa trong doanh trại quân nhu. Khi nào phục rồi thì trở về dẫn binh!

- Biết rồi ạ!

Lần này, càng nhiều kẻ rụt đầu rụt cổ. Bọn chúng đều xuất thân nông dân, dọn phân không sợ bẩn nhưng không ai đỡ nổi người kia!

Kịp thời ngăn lại một số đầu mối khác thường nội bộ, Trình Danh Chấn định tạo cơ hội cho Ngũ Thiên Tích thể hiện liền cười ra lệnh:

- Thiên Tích, ngươi nói xem, nếu Tang Hiển Hòa lại tới đây, chúng ta nên ứng phó thế nào?

- Nếu ta là Tang Hiển Hòa, chỉ dựa vào nhân lực trong tay đông thì sẽ dần tiêu hao!

Ngũ Thiên Tích ngẫm nghĩ một chút, cảm kích nói:

- Quân Minh Châu ta lực lượng ít, tích lũy và tiếp viện cũng có hạn. Lại đánh nhiều trận liên tiếp như vậy, trước mắt đúng là lúc mệt mỏi nhất. Tang tướng quân chỉ cần bảo đảm mình không phạm sai lầm thì coi như đã chiến thắng!

- Y? Sao có thể không phạm sai lầm?

Mạnh Đại Bằng vẫn không phục, bĩu môi tranh luận.

Ngũ Thiên Tích chắp tay với gã, giải thích một cách cực kỳ khách khí:

- Đã là võ tướng, đương nhiên ai cũng muốn đánh thắng. Nếu trong lòng biết rõ chiến thắng cuối cùng nhất định thuộc về mình, vậy có thể không mạo hiểm thì sẽ gắng sức không mạo hiểm. Nếu ta là Tang tướng quân, cho dù chúng ta dùng biện pháp gì cũng sẽ đánh đâu chắc đấy theo cách của mình. Không ham lợi, không cầu tốc thắng, đương nhiên sẽ không phạm sai lầm.

Lời này nói rất có lý nhưng vẫn không thể khiến các tướng của quân Minh Châu chịu phục. Đoàn Thanh nghĩ một lát liền ngồi thẳng người phản bác:

- Y lề mề như thế, cẩu Hoàng đế nào để mặc y chứ?

Đối với Dương Quảng, Ngũ Thiên Tích không có chút thiện cảm nào, chỉ cười nhạt một cái rồi tức giận giễu cợt:

- Tên cẩu Hoàng đế đó xưa nay làm việc gì cũng khác người bình thường? Mấy năm trước Ngưa Câu La tướng quân hành động có phần thất bại liền bị gã sai người chém đầu. Năm ngoái Tang tướng quân làm mất toàn bộ huynh đệ dưới trướng, do có mối quan hệ trong võ tướng nên không bị hỏi chịu tội, được bổ sung nhân sự tiếp tục dẫn binh!

Nếu toàn quân bị diệt cũng đều không bị truy cứu tội lỗi, đương nhiên

Biết rõ mối quan hệ này, Đoàn Thanh cũng cảm thấy khó khăn. Dù là số lượng sĩ tốt hay trang bị trên người thì quân Minh Châu đều không bằng đối thủ. Nếu đối thủ làm từng bước gặp chiêu phá chiêu thì chắc chắn mọi người không có cách gì hay. Thấy phía Đoàn Thanh bại trận, Vương Phi lại vươn người đứng dậy.

- Tổn hao, được! Dù sao chúng ta ở trong thành, gã ở ngoài thành, hai bên đều tổn hao, xem ai thiệt hại hơn hai?!

- Không được!

Ngũ Thiên Tích lắc đầu liên tục.

- Hiện giờ người của chúng ta đều tập trung ở Thanh Chương, nếu đóng cửa không ra, Tang Hiển Hòa chỉ cần bao vây chặt thành trì, bốn phía kẹp đầy chướng ngvại ật là có thể yên tâm to gan lớn mất đi tấn công hai huyện khác.

- Gã dám!

Vương Phi giương mắt tức giận, nhưng trong lòng phải thừa nhận Ngũ Thiên Tích nói đúng. Đến lúc này, dù vẫn nhìn Ngũ Thiên Tích không thuận mắt nhưng cũng âm thầm bắt đầu khâm phục bản lĩnh của y. Có võ nghệ cao cường, có thể chỉ huy quân chiến đấu anh dũng. Có thể nói ra một phen trước khi lâm chiến, loại người ít thấy trong quân Minh Châu, chả trách Giáo đầu thích y như thế.

- Theo ý kiến của ngươi, chúng ta nên làm thế nào?

Thấy Ngũ Thiên Tích đã biểu hiện tương đối, Trình Danh chấn khoát tay, đưa chủ đề đi thêm một bước nữa.

- Tốc chiến tốc thắng.

Ngũ Thiên Tích nghĩ một lát rồi đề nghị không chút do dự.

- Tang tướng quân chắc chắn sẽ cho rằng, chúng ta đi đường xa đến vô cùng mỏi mệt. Vì thế lần đầu tiên tiến công sẽ rất mãnh liệt. Tuy nhiên nếu chúng ta giành trước một bước, chắc chắn khiến y vội vàng không kịp trở tay.

Đây là một đề nghị cực kỳ can đảm. Nếu có chút sai sót, rất có thể khiến quân Minh Châu thất bại thảm hại. Tuy nhiên sự thật giống như Ngũ Thiên Tích phân tích trước đây, thời gian không ở bên phía quân Minh Châu, Tang Hiển Hòa có công phu tiêu hao cùng hắn, còn quân Ngõa Cương của Vương Đức Nhân đã có thể thả Tang Hiển Hòa tới, chưa chắc là không muốn làm ngư ông ngồi không hưởng lợi.

- Tối nay nghỉ ngơi, sáng sớm mai ra thành chặn đánh Tang Hiển Hòa!

Trình Danh Chấn cắn chặt răng, lớn tiếng quyết định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.