Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Quyển 2 - Chương 4: Không thể buông tha




Trên thực tế có rất nhiều tình huống, tình yêu đều xuất phát từ việc “thử xem”.

Giống như gần đây, Tiểu Thúy kết giao với cậu bạn trai, cũng bởi vì hai người đều độc thân, quyết định thử quen nhau xem sao, kết quả thường xuyên qua lại, tình cảm bắt đầu nảy nở vượt mức bình thường, suốt ngày như keo dính, thế nào cũng chẳng tách ra. Khiến cho người vừa bị thất tình như Đại Kiều mỗi ngày đều lẩm bẩm: tình cảm thắm thiết, chết cũng vui vẻ.

Tuy rằng có một ví dụ điển hình ngay trong phòng ngủ, nhưng Chu Tráng Tráng cũng không muốn bắt chước theo.

Nàng không muốn cưỡng cầu, cái gì là của mình thì sẽ là của mình, duyên phận cũng thế thôi – cuối cùng, sẽ luôn có một chiếc tàu ngừng ở trạm sân ga của nàng mà. Kề vai sát cánh, dù có ngăn trở cũng không rời xa.

Cho nên, Chu Tráng Tráng cự tuyệt, nhưng Tả Nhất là người không dễ dàng buông tay như thế, sau buổi tối hôm ấy, hầu như mỗi ngày cũng sẽ đợi Chu Tráng Tráng ở cổng trường, nhai đi nhai lại yêu cầu nàng làm bạn gái hắn, và cứ mỗi lần như thế trong tay hắn đều là những món ngon mà Chu Tráng Tráng thích ăn.

Chu Tráng Tráng cứ thế tiếp nhận hết thảy đồ ăn trong tuần đó, sau một tuần nàng nhẹ nhàng đưa ra một đề nghị.

“Đáp ứng tôi một chuyện, anh trước tiên hãy nói cho tôi biết một điều đi.” Chu Tráng Tráng sắc mặt bình tĩnh.

“Anh nhất định sẽ nói hết những điều em muốn biết.” Chu Tráng Tráng nhớ rõ Tả Nhất đã trả lời ngay như vậy.

Chu Tráng Tráng khóe miệng lộ ra một ít mĩm cười không dễ phát hiện: “Tôi muốn anh nói cho tôi biết: Đa Đa là ai?”

Tả Nhất vừa nghe thấy tên này, sắc mặt tức khắc biến đổi.

Sau đó. . . . . . Sau đó cũng chẳng có sau đó.

Ngày hôm sau, ngày sau nữa, ngày sau sau nữa, Tả Nhất cũng không thấy xuất hiện.

“Vì sao em không chấp nhận Tả Nhất?” Không hiểu Hải Nhĩ thế nào mà biết được chuyện này, trong lúc nói chuyện phiếm với Chu Tráng Tráng đã đề cập.

“Bởi vì em không có cảm giác với anh ta.” Chu Tráng Tráng đem mấy cái dụng cụ trong phòng thí nghiệm ra phá phách.

“Vậy thì tại sao phải sau một tuần mới cự tuyệt cậu ấy?”

“Bởi vì anh ta cho em thức ăn rất ngon nha.”

“Vậy thì sao không mặc kệ cứ để cho hắn tặng quà bánh tới?”

“Bởi vì. . . . . . bộ dáng anh ta rất giống một người, nếu cứ tiếp tục thế, chỉ sợ chính mình cũng khống chế không được.” Chu Tráng Tráng buông dụng cụ thuỷ tinh làm thí nghiệm xuống, cho dù đang vào đầu mùa hạ thì mặt ngoài dụng cụ đó cũng rất băng giá.

Từ sau mùa đông ấy, Chu Tráng Tráng bắt đầu sợ hãi lúc tay đụng chạm vật nào đó lạnh lẽo, thân thể tự động nhận biết được sẽ chẳng còn vòng ôm ấm áp ủ ấm tay mình nữa rồi.

Sẽ không có nữa.

Đáng buồn cỡ nào đây.

“Anh thấy em xử lý rất khá.” Hải Nhĩ chuyển hướng Chu Tráng Tráng, ánh nắng bên ngoài phòng thí nghiệm bị những dây leo bám bên song cửa sổ che bớt, độ ấm giảm nhanh, chiếu vào hai gò má hắn tái nhợt, một loại yếu ớt trong suốt.

Gương mặt Hải Nhĩ rất đẹp trai, có thể nói là xinh đẹp, cộng thêm vẻ mỏng manh huyền ảo bất chợt nhìn qua, đẹp khiến người ta kinh hãi.

Nhưng mà cái loại kinh hãi này, không có gì ngoài kinh diễm (đẹp đến kinh ngạc) thấm dần vào tim, còn có tiếc hận cùng hoảng sợ.

Giống như thời điểm hoa nở, cho dù tươi đẹp rực rỡ thế nào, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ sau mùa thu tĩnh lặng sẽ là trận cuồng phong vùi dập đóa hoa tàn úa đến thê lương.

Vì thế dẫu là ngày đẹp trời, cũng che phủ đi bóng dáng ai đó sau tầm mắt.

Chu Tráng Tráng tận lực không muốn nghĩ đến bệnh tình của Hải Nhĩ nữa, giống như nàng cố gắng hết sức không nhớ tới Thường Hoằng.

Cho dù làm thế cũng chẳng thay đổi được gì, nhưng ít ra sẽ khiến bản thân vui vẻ hơn một chút.

Trải qua thời gian trị liệu, Chu Tráng Tráng trên mặt dần khôi phục nụ cười, nhưng cái loại vui tươi này đã không còn giống như trước kia nữa.

Có lẽ chỉ có nàng mới biết chính mình được gì, và mất đi cái gì.

Trong cuộc sống nếu như không thể có nhau, nàng không thể tiếp tục ở bên hắn, thì vẫn phải bước tiếp con đường của mình.

Chu Tráng Tráng mỗi ngày tận lực chiếu cố Hải Nhĩ ăn uống, không thì đến thư viện đọc sách, hoặc là tham gia hoạt động trường lớp, nghiễm nhiên đã trở thành một người bận rộn.

Một khi công việc đầu tắt mặt tối, thời gian trôi qua đặc biệt nhanh chóng, đảo mắt một cái lại đến nghỉ hè.

Lại lần nữa khiêng hành lý về nhà, đem chuyện mình cùng Thường Hoằng đã chia tay báo cho cha mẹ biết. Tự nhiên trong nhà lại nổi lên một phen mưa gió lạnh lẽo, nhìn vào cứ tưởng người Thường Hoằng bỏ rơi không phải Chu Tráng Tráng, mà là ba mẹ nàng.

Chu Tráng Tráng không thèm để ý tới, lại bắt đầu tìm việc dạy thêm, tóm lại không thể khiến cho bản thân mình rảnh rỗi.

Kết quả đi khắp các trung tâm gia sư đều giao cho nàng dạy cùng một học trò : Tả Cửu Cửu.

Chu Tráng Tráng là thất tình không phải thất trí, đương nhiên biết hết thảy đều là Tả Nhất giở trò quỷ. Tuy nói Tả Nhất không phải người lương thiện gì, nhưng dù là Asin vẫn có điểm yếu là gót chân. (tích gót chân Asin)

Ngay cả một đại hiệp như Phương Thế Ngọc một khi cây hoa cúc khó giữ được, cũng sẽ đi đời nhà ma, so với hắn, Tả Nhất cũng chỉ là một tiểu quỷ.

Chu Tráng Tráng đi tới nhà Tả Cửu Cửu, một năm không gặp, Tả Cửu Cửu cao lớn lên không ít, nhìn thấy nàng rất đỗi vui mừng.

Chu Tráng Tráng nghiêm túc bộ cập kiến thức cho Tả Cửu Cửu, quả nhiên không ngoài dự đoán, trong lúc dạy, Tả Nhất bưng mứt trái cây cùng trà vào.

Mà nhìn cái dáng điệu này thì nửa tiếng nữa cũng chẳng thèm rời đi.

Chu Tráng Tráng không phiền không giận, vừa ăn mứt vừa uống nước chè xanh vừa hỏi Tả Cửu Cửu: “Cửu Cửu, em thành thật nói cho cô Chu biết, bạn gái trước kia của anh trai em có xinh đẹp hay không a?”

Chu Tráng Tráng lần này ra chiêu hiểm độc, dù Tả Nhất phản ứng cực nhanh cũng không ngăn cản kịp.

Tả Cửu Cửu là đoá hoa tổ quốc không để ý sự có mặt của hắn, vô cùng đơn thuần thổ lộ chân tướng:“Không có xinh đẹp như cô Chu nha, nhưng cười lên ánh mắt rất giống mặt trăng, vô cùng đáng yêu.”

Lời nói mới vừa dứt đã bị Tả Nhất túm cổ áo, ném ra ngoài cửa.

Nhìn thấy Tả Nhất hổn hển, Chu Tráng Tráng hai tay khoanh trước ngực, cười tà ác: “Ngay cả tôi mà còn kém hơn a, xem ra Đa Đa nhà anh thật đúng là không tầm thường.”

“Em sao mà biết đó là cô ấy?” Tả Nhất mạnh miệng.

“Tôi đương nhiên biết.” Chu Tráng Tráng nhìn Tả Nhất như là nhìn một con chim non bị nhốt trong lồng, chỉ phí hoài công sức muốn bay thoát: “Tả Nhất, tôi thấy anh cũng quá độc ác nha. Tôi chưa từng bởi vì bộ dáng của anh … giống người kia chút ít mà coi anh là thế thân, ngược lại là anh cả ngày muốn đem tôi ra thay thế cho Đa Đa kia. Anh chắc không nghĩ tới, nếu sau này tôi thật sự bên cạnh anh, tôi thật sự thích anh, kết quả lại biết mình là phiên bản cho người khác, thương tâm biết bao nhiêu.”

Trải qua nhiều chuyện như vậy, Chu Tráng Tráng coi như là thông suốt, cái gì cũng phải có nguyên nhân và hậu quả, chắp nối những manh mối là lập tức có đáp án.

Đa Đa kia khẳng định là mối tình khắc cốt ghi tâm trong đời Tả Nhất, mà Chu Tráng Tráng, nhất định là ăn nhiều rất giống Đa Đa. Cho nên Tả Nhất mới có thể chú ý nàng, cho nên mới muốn cùng nàng kết giao, cho nên mới nói cái rắm gì là cùng một chỗ lâu dài cảm tình càng sâu có lẽ có một ngày thế thân sẽ trở thành chính chủ.

“Em không cần nói anh thành đồ cặn bã như vậy được không?” Tả Nhất kích động vì bản thân mình phản bác: “Anh đây rất nghiêm túc, nếu em có tình cảm với anh, anh làm sao có thể không động lòng, đến lúc đó chúng ta khẳng định sẽ hạnh phúc a.”

“Nếu Đa Đa kia bỗng nhiên quay trở lại thì sao?” Chu Tráng Tráng hỏi.

“Sẽ không đâu.” Giọng Tả Nhất dần dần hạ thấp: “Nếu cô ấy có thể trở về, thì sẽ không rời đi.”

“Nếu thôi mà? Trái đất cũng có ngày tận thế, anh làm sao có thể khẳng định một cô gái sẽ không hối hận?” Chu Tráng Tráng hỏi.

Trên khuôn mặt Tả Nhất xuất hiện một tầng bụi, lớp bụi ký ức, dần dần biến hóa.

Dựa theo giác quan thứ sáu của phụ nữ, nàng cảm thấy lúc này đây nhất định có thể cạy miệng Tả Nhất được.

Cho nên vội vàng đem trà cùng bánh mứt đặt bên người, khoanh chân ngồi đợi nghe chuyện xưa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.