Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Quyển 2 - Chương 10: Oan oan tương báo




“Em không cần cảm thấy áp lực quá lớn, giống như anh từng nói, dứt bỏ những suy nghĩ thừa thải, cảm tình mới có thể tự nhiên mà tốt đẹp!”

Chu Tráng Tráng suy nghĩ, không biết ruột thừa này hầm ăn ngon hay kho tàu ăn ngon hơn.

“Nếu nói đến thời điểm phát sinh tình cảm, anh cũng không rõ, có lẽ là cảm tình ngay từ đầu, đúng thời gian và thời điểm, tự nhiên nảy mầm lên.”

Chu Tráng Tráng suy nghĩ, vẫn nên ướp thêm chút tiêu, mùi vị sẽ thơm hơn.

“Sở dĩ chưa thổ lộ là bởi vì anh biết rõ trong lòng em vẫn còn yêu người kia, anh không muốn trái tim em hổn loạn.”

Chu Tráng Tráng suy nghĩ – khoan đã, cái gì gọi là còn yêu người kia chứ.

“Anh cũng không thể ngậm máu phun người.” Chu Tráng Tráng chỉ vào cái mũi cao thẳng của hắn:“Tôi tự thấy mình như vừa có được một sinh mạng mới, anh lại còn dùng gậy đánh tới nữa, chẳng lẽ không cần người ta sống hay sao?

“Ý anh nói, em không cần phải cố ý lảng tránh đoạn cảm tình kia.” Andrew Lâm khuyên nhủ.

“Tôi không có lảng tránh!” Chu Tráng Tráng vừa giơ tay, vừa nhấc chân, vừa kích động, miệng vết thương âm ỉ đau, hai giọt nước mắt rơi rớt: “Tôi sao mà còn nhớ tới hắn chứ? Đã hai năm rồi, tôi sao vẫn nhớ hắn được? ! Hắn không phải có vị hôn thê nũng nịu kia rồi sao? Bọn họ không phải đã đính hôn rồi sao? Chiếc nhẫn trứng chim kia trên tay cô ta không phải là hắn mua sao? Tôi coi là cái gì a? Tôi sao mà phải nhớ hắn?”

“Được được được, em không nhớ hắn, là anh hồ ngôn loạn ngữ.” Andrew Lâm sợ nước mắt của nàng.

“Anh vốn là hồ ngôn loạn ngữ, đã hai năm rồi, hắn chính là khúc ruột thừa của tôi, hiện tại tôi đã đem hắn cắt đứt!” Hai tay Chu Tráng Tráng đặt trên bụng cảm giác được những giọt nước mắt trên mặt rớt rơi.

“Đúng vậy, đã cắt đứt rồi.” Andrew Lâm xoa xao đầu nàng.

“Tôi không khóc! Chỉ là miệng vết thương làm tôi đau!” Trên thực tế, Chu Tráng Tráng khóc mặt mũi đều nhăn nhúm.

“Đúng vậy, không khóc, chỉ tại vết thương đau, chịu đựng một lúc nữa sẽ không đau.” Andrew Lâm ấn đầu Chu Tráng Tráng kéo vào lòng mình, tiếng khóc của nàng trở nên mơ hồ.

“Anh nói anh thích tôi, tôi cũng thích anh, chúng ta đây quen nhau đi.” Chu Tráng Tráng quệt mũi khụt khịt, râu trên cằm Andrew Lâm khiến đỉnh đầu nàng ngưa ngứa.

“Tráng Tráng, em đừng xúc động.” Andrew Lâm khuyên nhủ.

“Tôi không xúc động, anh yên tâm, nếu anh không có cảm tình với tôi, tôi tự nhiên sẽ rời xa anh, tuyệt đối sẽ không biến thành kẻ xé y phục thứ hai . . . . . . “ Chu Tráng Tráng thề.

“Tráng Tráng, em căn bản chưa chuẩn bị tốt.”

“Tôi sao mà chưa chuẩn bị tốt? Tôi đã chuẩn bị hai năm rồi, thật vất vả tôi mới đưa ra quyết định này, tôi dễ dàng vậy àh? Tôi nói cho anh hay, nếu anh từ chối tôi, tôi đây sẽ đi tu cho coi.”

“Được.”

“Chúng ta đây hiện tại coi như quen nhau rồi sao?”

“Đúng.” Một tiếng thở dài.

Cứ thế, vốn dĩ là nhà trai chủ động thổ lộ bỗng quay phắc lại thành nhà gái bức bách ép buộc.

Nhưng mặc kệ như thế nào, Chu Tráng Tráng vẫn là cùng Andrew Lâm cùng một chỗ.

“Anh sao lại cảm thấy anh ta chỉ là một thế thân thôi?” Sau khi Hải Nhĩ biết được tin tức này, cũng không có nói lời chúc phúc.

“Chạy đi đâu tìm được người thế thân đẹp trai như vậy chứ?” Chu Tráng Tráng hừ nhẹ một tiếng.

“Tráng Tráng, có phải bởi vì tin anh họ đính hôn khiến em bị kích thích quá lớn, cho nên em mới vội vả như vậy . . . . . .”

“Không có vội vả, đây là trùng hợp, trùng hợp thời gian em gặp gỡ người đàn ông này, trùng hợp là anh ấy thích em và em thích anh ấy.”

“Tất cả mọi người sẽ cho rằng em là vì trả thù.”

“Em tìm kiếm hạnh phúc cho chính mình sao lại trở thành trả thù?”

“Nếu không phải bởi vì anh họ đính hôn kích động em, vậy thì em hãy tỉnh táo lại, ba tháng. . . . . . Ba tháng sau em hãy bàn lại chuyện yêu đương đi, vậy mới có thể biểu hiện em không phải tùy tiện đi tìm đại một ai đó yêu đương.” Không biết sao, trong đôi mắt luôn điềm tĩnh của Hải Nhĩ có chút vội vàng xao động.

“Làm gì phải đợi ba tháng?” Chu Tráng Tráng hồ nghi: “Anh có phải có chuyện gì giấu em không?”

Hải Nhĩ đáp cho có: “Coi như là chứng minh tình cảm luyến ái mới này không có can hệ gì đến việc đính hôn kia.”

“Nếu em thật sự đợi nổi, thì mới có thể chứng tỏ được tình cảm của em cùng anh ấy là thật sự.”

Chu Tráng Tráng cũng không có nghe lời Hải Nhĩ nói.

Andrew Lâm là chàng trai đáng yêu, quyến rủ, và vui vẻ, hắn sẽ dành thời gian vì nàng để cùng ăn tối dưới ánh nến, ban đêm sẽ lái xe đưa nàng lên núi ngắm đêm đầy sao, cuối tuần bọn họ sẽ đi xem triển lãm tranh, đứng trước một bức tranh nổi tiếng sẽ ngắm cả buổi chiều.

Cái hắn cho Chu Tráng Tráng là một thế giới hoàn toàn khác, rất nhiều mới lạ, Chu Tráng Tráng không kịp nhìn. . . . . . . _!

Nàng cứ thế mà không kịp nhìn, khiến cho nàng quên mất đoạn tình cảm của khúc ruột thừa kia.

Hải Nhĩ đối với tình cảm này của Chu Tráng Tráng cũng không xem trọng.

“Hắn trước kia có rất nhiều bạn gái.”

Chu Tráng Tráng tỏ vẻ chính mình rất rõ.

“Hắn cùng mỗi người bạn gái cũng không lâu dài.”

Này cũng rõ ràng.

“Hắn thu nhập không bằng chi ra.”

Chu Tráng Tráng càng hiểu rõ, nàng đã từng xem qua hoá đơn ngân hàng của hắn.

“Bởi vì hắn đi bài bạc.”

Cái này, Chu Tráng Tráng chưa từng nghe qua.

“Hải Nhĩ, em biết anh quan tâm em, nhưng em hy vọng, anh không cần phải điều tra bạn trai em, được không?” Chu Tráng Tráng tận lực đem thanh âm mình nhẹ nhàng.

“Tráng Tráng, hắn không phải là người thích hợp với em.” Hải Nhĩ nhíu mày.

“Thích hợp hay không thích hợp, phải ở chung mới biết được.”

“Anh sợ em bị lừa gạt.”

“Em rất vui vẻ.” Chu Tráng Tráng nhìn thẳng vào mắt Hải Nhĩ: “Hải Nhĩ, em rất vui vẻ.”

Đến nước này thì Hải Nhĩ đã không còn gì để khuyên bảo.

Hải Nhĩ mới vừa lùi xuống, Mĩ Địch lại lên sân khấu, hẹn nàng ra ngoài ăn điểm tâm.

“Tần tiên sinh có thể yên tâm để chị ra ngoài sao?”

“Ừ, nhưng phải kèm theo vệ sĩ.” Mĩ Địch dùng mắt chỉ hướng cửa đang có hai người đàn ông mặc vest đen lực lưỡng lòng vòng bên ngoài.

“Thì ra là thế.” Chu Tráng Tráng sáng tỏ.

“Gọi em ra là muốn nhờ em giúp chị một việc.”

“Đừng nói là lại đi tìm vị chủ trì kia nha? Đi nữa em khẳng định bị Tần tiên sinh một dao chém chết, chị có bức tử em cũng không đi.” Chu Tráng Tráng dứt khoát cự tuyệt như đinh đóng cột.

“Yên tâm, chị đây tự thấy “tam quan” mình rất đoan chính nha, chị sẽ không mang con của người đàn ông này mà còn đi tìm người đàn ông khác.” Mĩ Địch nói.

“Chị không được vũ nhục thần tượng Tiêu Hồng của em.” Chu Tráng Tráng nhỏ giọng kháng nghị. (Tiêu Hồng là một nữ văn sĩ đặc biệt bất hạnh từ lúc chào đời cho đến khi nhắm mắt xuôi tay: bị gia đình ngược đãi, cả đời sống lang thang, nghèo khổ bên lề xã hội, nạn nhân của một xã hội bất ổn và nhất là những người đàn ông trong đời, ba lần bị đàn ông bỏ rơi trong lúc hoạn nạn, và cuối cùng chết trong tay một người đàn ông khác. Còn vì sao “tam quan” kia lại gắn liền với nhà văn này thì Quạ bí rùi)

“Không nói tào lao với em nữa, nói vào vấn đề chính, không phải em thực tập sắp kết thúc sao? Xong rồi thì đến công ty Tần Trung đi, làm thư ký cho hắn.”

“Vì sao chứ?”

“Em phải giúp chị giám sát xem hắn ta có xằng bậy hay không.”

Lời này từ miệng các bà vợ khác thì Chu Tráng Tráng tin, nhưng từ miệng Mĩ Địch nói ra, đánh chết nàng cũng không tin.

“Có phải, Hải Nhĩ anh ấy bảo chị tới?” Chu Tráng Tráng hồ nghi.

Trong đáy mắt Mĩ Địch lấp loé.

“Em thật không hiểu, tại sao Hải Nhĩ lại phản đối em cùng Tiểu Lâm bên nhau chứ.”

“Hải Nhĩ đối với em mà nói có thể sánh ngang với người chị tốt như chị, chắc chắn anh chàng kia có vấn đề, cho nên nó mới có thể phản đối tình cảm của hai người như vậy.”

“Nhưng chuyện tình cảm là của riêng hai người, người bên ngoài sao có thể nhúng tay vào chứ?”

“Không nói cái này nữa, nói chị nghe coi, em cùng tên bạn trai con lai kia rốt cuộc phát triển đến giai đoạn nào rồi, dù sao hắn cũng mang một nữa dòng máu ngoại quốc, phương diện kia có phải rất lợi hại hay không?”

Mĩ Địch hỏi mà mặt không đỏ mũi không hồng, Chu Tráng Tráng nghe câu này mặt lại đỏ.

Nàng cùng tiểu Lâm, còn chưa tới bước kia.

Chính xác mà nói chỉ hôn khẽ thôi.

Nghe thấy đáp án này, Mĩ Địch chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Em bên cạnh anh ta, không phải là rất viên mãn sao? Như thế nào còn không xuống tay a. Nói thật với em, mấy hôm trước chị nhìn thấy ảnh chụp của anh ta, buổi tối còn bị mộng xuân, rất kích thích. Em nói coi chị mới nghe mùi thịt đã thèm như vậy rồi, em mỗi ngày kề cận với thịt, sao lại không cắn thử một cái, Chu Tráng Tráng, em thật sự làm chị rất thất vọng nha!”

Mĩ Địch đang trong cảm xúc dâng trào, bỗng nhiên phát hiện Chu Tráng Tráng nhìn chằm chằm phía sau mình, biểu tình tràn ngập sợ hãi.

Mĩ Địch từ từ quay đầu lại.

Sau đó — đã bị Tần Trung người vừa mới kết thúc công việc vội tới bồi phụ nữ mang thai đại nhân nhưng lại nghe thấy đoạn mộng xuân kia, liền bị lôi trở về. (Quạ: cũng may là chỉ có Tần Trung đứng sau, anh Hoằng mà nghe được đoạn này … với tính cách thù dai như anh, Mĩ Địch sẽ thê thảm lắm)

Chu Tráng Tráng đoán, chị Mĩ Địch phỏng chừng trước khi sinh em bé cũng đừng mong có thể đi ra ngoài.

Vì không để Mĩ Địch một phen khổ tâm lãng phí, buổi hẹn hò tối đó, Chu Tráng Tráng chủ động hôn Tiểu Lâm.

Hắn chần chờ một lát rồi nhiệt liệt hôn đáp trả, nụ hôn tình cảm lãng mạn mãnh liệt triền miên, nhiệt tình tăng vọt, thuận thế hướng tiến đến giường, nhưng Chu Tráng Tráng càng hôn trái tim càng lạnh.

Đã không còn cái cảm giác lúc trước nữa, hôn này chỉ đơn giản là cái hôn, không liên quan gì đến con người.

Nhưng tim càng lạnh, Chu Tráng Tráng càng dùng sức, nàng vội vàng cởi áo sơmi mình ra, vội vàng cởi áo hắn ra, vội vàng kéo đẩy hắn xuống giường, vội vàng vuốt ve, vội vàng tìm kiếm, vội vàng muốn hoàn thành.

Dùng vội vàng như muốn che dấu điều gì đó.

Nhưng vào thời điểm mấu chốt, Andrew Lâm đẩy nàng ra.

“Tráng Tráng, anh cho em thời gian suy nghĩ kỹ, thừa lúc anh còn sót lại một chút lý trí, mặc quần áo vào đi.”

“Anh chán ghét em?” Chu Tráng Tráng có chút tổn thương.

“Không, anh thích em.”

“Em không gợi cảm?”

“Phản ứng sinh lý của anh có thể cho em đáp án chính xác.”

“Vậy vì sao anh không muốn em?”

“Bởi vì. . . . . .” Andrew Lâm kéo tấm chăn đắp lên người nàng, đôi mắt thâm thúy có thể mê say bất luận kẻ nào: “Là em không muốn anh, thân thể của em không muốn anh, anh cảm thụ được điều đó.”

Chu Tráng Tráng thực thất bại: “Thật xin lỗi.”

“Không, người nên nói xin lỗi phải là anh mới đúng.” Andrew Lâm đem nàng ôm vào trong lòng, râu trên cằm hắn đâm vào da đầu nàng, kích thích mỗi một dây thần kinh não nàng: “Tráng Tráng, thực xin lỗi.”

Hai ngày sau, Chu Tráng Tráng mới hiểu được nguyên nhân tại sao Tiểu Lâm nói câu ấy.

Hắn đi rồi, cứ như vậy từ chức, rời khỏi Trung Quốc.

Trước lúc vào đăng ký, hắn gọi điện cho Chu Tráng Tráng.

“Tráng Tráng, anh không phải người tốt, anh đem em bán rồi.”

“Anh nghĩ chắc em cũng biết, anh có ham mê đánh bạc, bởi vậy thiếu nợ không ít tiền.”

“Anh Hải tìm anh, đồng ý giúp anh trả nợ, còn cho anh thêm một số tiền kha khá.”

“Điều kiện là rời bỏ em.”

“Tráng Tráng, thực xin lỗi, anh đáp ứng rồi.”

“Tráng Tráng, xin em tin anh, ngay từ lúc đầu, anh thật thích em, một tình yêu thuần tuý. Nhưng hai ngày trước anh Hải đến tìm anh, hắn đưa ra một điều kiện quá hấp dẫn, anh dao động.”

“Tráng Tráng, anh không phải là biện minh gì cho mình, anh sẽ phải xuống địa ngục, xin em hãy quên anh đi, hãy vui vẻ sống, em là cô gái rất đáng yêu, em sẽ có được hạnh phúc thôi. Người đàn ông kia, em nên đi tìm hắn, anh biết, em không quên được anh ta.”

“Tráng Tráng, vĩnh viễn không gặp lại.”

Trong cuộc đời Chu Tráng Tráng lần thứ 2 thử yêu đương, cứ thế bị hủy.

Tình yêu đầu đứt đoạn vì quyền, cuộc tình thứ hai chết yểu là vì tiền.

Chu Tráng Tráng cười khổ.

Chẳng lẽ ông trời đem xuống người đàn ông nào cũng bất thành sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.