Sinh Nhi Vi Yêu

Chương 112: Đồ đệ nữ vương ngạo kiều (30) - Ngoại truyện




Vạn Côn từ từ ngẩng đầu lên, hơi thở đều đều, dường như không chút nào ảnh hưởng bởi lời Hồ Phi.

Hồ Phi nhìn bộ dạng của cậu ta như vậy thì rất chướng mắt, nhìn chỗ nào cũng thấy khó chịu: “Nói đi, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

Vạn Côn cười khẩy ra tiếng: “Muốn làm gì? Không phải làm theo lời ông nói sao.”

“Bây giờ cậu đã không đi học nữa rồi, nếu không muốn học nữa thì nói người lớn tới trường làm thủ tục thôi học ấy! Hồ Phi nói: “Đưa tôi cách liên lạc với người nhà cậu, ngay bây giờ!”

Vạn Côn chớp mắt, cũng không thèm trả lời. Dường như ánh mắt cậu ta có vô tình đảo qua Hà Lệ Chân, cũng lạnh lùng, cũng ác ý như vậy.

Hà Lệ Chân vẫn kiên định đứng bên cạnh Hồ Phi, cô biết, vẻ mặt mình hiện giờ cũng chẳng khá hơn Vạn Côn bao nhiêu.

Mặc kệ Hồ Phi mắng mỏ, trước sau Vạn Côn vẫn giữ vẻ khinh thường, Hồ Phi vừa uống rượu, cảm thấy rất chóng mặt, người đứng không vững. Hà Lệ Chân để ý thấy Hồ Phi đưa tay vịn ra sau ót bước thụt lùi, bèn vội chạy lại đỡ sau lưng anh ta: “Thầy Hồ, thầy không sao chứ.”

Hồ Phi nhíu chặt mày, cảm thấy trời đất quay cuồng, Hà Lệ Chân đỡ sau đầu anh ta, thấy hơi thở anh ta dồn dập, thầm nghĩ thôi rồi, thầy Hồ còn trẻ vậy chắc không có bệnh cao huyết áp chứ.

Cũng may Hồ Phi chỉ cảm thấy choáng váng một chút rồi không sao nữa, Hà Lệ Chân nói: “Thầy Hồ, anh cảm thấy thế nào rồi, có cần gọi xe cấp cứu không?”

Hồ Phi khua tay: “Không sao đâu, tôi đi toilet chút đây.”

Hà Lệ Chân đỡ anh ta đi về phía nhà hàng: “Tôi đi với anh.”

“Không cần, thật sự không có gì đâu.”

Ngay khi họ quay vào thì gặp Lý Thường Gia vừa đi ra, Lý Thường Gia vốn định đi tới chào hỏi Hà Lệ Chân thì thấy cô đang đỡ Hồ Phi, vội vã hỏi: “Thầy Hồ sao thế?”

Hà Lệ Chân trả lời: “Anh ấy vừa tranh cãi với một học sinh, có lẽ đã tức giận quá.”

Lý Thường Gia cũng đỡ phụ, nói với Hà Lệ Chân: “Tôi đưa anh ta đi toilet, cô cứ chờ ở đây nhé.”

Hà Lệ Chân lo lắng nhìn theo họ, phía sau vang lên giọng nói trầm trầm.

“Cũng đâu phải không biết làm dáng đâu.”

Tiếng bước chân tới gần, cô nghe thấy mùi rượu, còn có mùi mồ hôi chua chua bốc ra trên người cậu ta, trông giống như cậu ta đã nhặt bộ quần áo bỏ đi nào đó bên vệ đường mặc vào, cô cảm thấy mình ghét cậu ta còn hơn cả trước đây.

Hà Lệ Chân quay lại nhìn Vạn Côn đứng cách chỗ cô chưa tới nửa thước, vẻ mỉa mai càng rõ ràng hơn trong ánh mắt. “Tên đó là ai thế, hôm nay cô mua đồ bán lề đường để lấy điểm trước mắt người khác sao, cô…”

“Qua đây.”

Hà Lệ Chân bỏ lại một câu, sau đó đi ra ngoài cũng chẳng thèm quay đầu lại. Vạn Côn đứng đó một hồi rồi cũng đi theo sau, Hà Lệ Chân men theo con đường nhỏ trước cửa nhà hàng đi thẳng một mạch ra ngoài, tới khi đến ngã rẽ, cô mới quẹo vào, lại đi tiếp tới trước một căn nhà xây theo lối xưa, trong đây có một cửa tiệm nhỏ bán đồ lặt vặt, cửa sổ mở một cánh, giấy dán xung quanh đã bong tróc rách nát, phía bên trong cửa sổ không có ai, tối đen như mực. Giữa đường mọc một cây to, cành lá tươi tốt um tùm, bóng lá phủ rợp trên mặt đất, Hà Lệ Chân dừng chân đứng lại chỗ này.

Cô quay lại nói: “Suýt chút nữa thầy Hồ bị cậu chọc cho phát bệnh, cậu biết không.”

Vạn Côn phớt lờ, lạnh lùng nói: “Bệnh thì sao?” Nói xong, cậu ta nhếch miệng cười: “Chết luôn cũng có sao đâu?”

Hà Lệ Chân nhìn vào mắt cậu ta, gật đầu: “Được, cậu giỏi lắm.” Vừa nói xong cô đã định cất bước bỏ đi. Vạn Côn đứng sau lưng cô lên tiếng: “Sao cô không trang điểm, mắc váy vào thì ‘câu’ được đàn ông chắc?”

Hà Lệ Chân dừng lại, đứng yên lặng một lúc, Vạn Côn cũng lẳng lặng chờ cô đáp lại.

Thứ hay nhất trong tình cảm đó chính là lừa dối con mắt của đương sự. Khi bạn nói thật thì hết lần này đến lần khác họ sẽ bới móc tìm tòi nguyên nhân, cho dù chỉ có một chút sai lầm cũng sẽ vin vào đó không buông. Còn khi bạn nói dối, dù sự thật ở ngay trước mắt nhưng họ cũng sẽ coi như không.

Cho nên vốn dĩ chẳng có hiểu lầm gì ở đời, nếu có, chẳng qua cũng tùy lúc, tùy nơi, tùy tâm trạng của họ mà thôi.

Một lúc sau, Hà Lệ Chân mới quay lại nói: “Lời hôm qua cậu nói, tôi cũng đã nghĩ đến, thật sự rất đúng.”

Vạn Côn cười khẩy: “Sao? Cô cũng cảm thấy mình không giống phụ nữ sao? Biết mình biết ta thì cũng đừng…”

“Không.” Hà Lệ Chân lạnh nhạt: “Cái tôi nói là câu khác kia.”

Vạn Côn nheo mắt lại.

Hà Lệ Chân nói: “Là câu cậu nói tôi cảm thấy cậu xấu xa không đáng để vào mắt.”

Vạn Côn sửng cả người, dường như không hiểu lời Hà Lệ Chân nói.

Gió từ đầu ngõ thổi tới lướt qua làn váy màu lam nhạt của cô khẽ lay động, làn váy vừa mỏng vừa phẳng, giống như một lưỡi dao.

Hà Lệ Chân nói: “Thật ra cậu nói không sai, tôi chọn chỗ như vậy hẹn gặp cậu, có lẽ là vì muốn cách xa trường học ra một chút. Nhưng lúc đó thật không nghĩ nhiều lắm, sau này nghĩ lại, chắc là…” Hà Lệ Chân vừa nói vừa nhìn vào Vạn Côn: “Chắc là vì cậu.”

Vạn Côn nghiến răng: “Vì tôi cái gì?”

Hà Lệ Chân hiểu rõ nhưng vẫn nhìn cậu ta: “Cậu nói đi?”

Cuối cùng Vạn Côn cũng hiễu rõ ý của Hà Lệ Chân, đôi mắt cậu ta vằn đỏ ghim chặt lấy cô, giống như là lần đầu tiên nhìn thấy cô.

“Còn nữa.” Hà Lệ chân chậm rãi nói: “Không phải tất cả đàn ông đều thích phụ nữ trang điểm xinh đẹp, có điều cậu nghĩ như vậy tôi cũng có thể hiểu, dù sao thì một tên nhóc hôi sữa như cậu tôi cũng không trông mong có thể trưởng thành tới đâu. Được rồi, nếu như cậu muốn tạm thời nghỉ học, vậy thì sau này cũng không cần gặp nhau nữa.”

Hà Lệ Chân ngừng một chút, lại nói: “Lẽ ra, nếu là học sinh thì khi bên nhau còn chút thú vị, nếu đã rời trường rồi thì, cậu với mấy tên thanh thiếu niên bỏ học đi lang thang có gì khác nhau, một chút hấp dẫn cũng không có.”

Vạn Côn tức đến run cả người, mạch máu trên cổ cũng nổi cộm cả lên, dường như ngay giây tiếp theo sẽ xông tới giày xéo Hà Lệ Chân. Cậu ta nói từng chữ từng chữ một: “Cô nói lại lần nữa, cô có gan thì nói lại lần nữa coi…!”

“Đã nghe rõ ràng như vậy rồi mà còn bắt người ta nhắc lại sao.” Hà Lệ Chân thờ ơ quét mắt qua Vạn Côn, nhỏ giọng nói: “Đúng là một tên nhóc con.”

Hà Lệ chân quay người đi ra ngoài, đi được hai bước, lại dừng lại nói: “À, tôi cũng không phải người rộng rãi gì đâu, nhớ trả tiền đấy, ba ngàn tuy không nhiều nhưng với tôi cậu còn không bằng nó nữa kìa. Số tài khoản tôi sẽ gửi cho cậu.”

“Hà Lệ Chân…!” Vạn Côn gầm lên.

Đây là lần đầu tiên cậu ta gọi tên của cô, lại ngay trong tình cảnh khiến người ta tan nát cõi lòng thế này.

Ai lại không, Hà Lệ Chân nhìn con đường lộ phía trước, xe cộ như nước chạy qua trước mắt như vô hình. Có ai lại không hành động theo cảm tính nào, nói ra lời tổn thương người khác, có ai lại chưa từng làm bao giờ?

Thì ra, nói lời ác độc như vậy ra khỏi miệng, lại khiến người ta hưng phấn đến run lên bần bật.

Run rẩy đến thảm hại.

“Sao nào.” Hà Lệ Chân quay lại: “Cậu muốn quỵt hả?”

Vạn Côn đứng dưới bóng cây, có vẻ đã mấy ngày rồi cậu ta chưa được nghỉ ngơi, dáng vẻ không tươm tất, đầu tóc cáu bẩn, quần áo dơ dáy, mặc dù bình thường cậu ta cũng không để tâm tới bề ngoài nhưng chưa từng nhếch nhác như hôm nay.

Đường cùng, đúng là bị ép tới đường cùng rồi.

Vạn Côn lừ mắt nhìn Hà Lệ Chân, nhìn mãi như vậy bỗng hai vai cậu ta buông thỏng. Cả người hơi run lên, như muốn ngã khuỵu.

“Tôi sẽ không dựa vào cô…” Vạn Côn khản giọng: “Tôi sẽ không quỵt nợ cô.”

“Thầy Lý quay lại rồi, tôi đi trước đây, cậu tự thu xếp đi.”

Giọng Vạn Côn hơi thay đổi, nhìn cô như không hiểu nổi: “Thầy Lý?”

Hà Lệ Chân không muốn nói nhiều, nhưng trước khi bỏ đi, cuối cùng cô vẫn nhìn cậu ta một cái…

Như một chú chim ưng gãy cánh, ở nơi vách đá cheo leo, không cam lòng quay lại nhưng cũng không thể cất cánh bay cao.

Đúng là Lý Thường Gia đã ra ngoài, đang đứng ở cửa ngó dáo dác. Hà Lệ Chân đi ra, anh ta trông thấy cô mới cười cười đi lại gần, đến khi tới gần hơn mới cảm thấy có gì đó khác thường: “Ôi? Sao sắc mặt cô lại tệ thế này?”

Hà Lệ Chân vuốt vuốt mặt, nói: “Không có gì đâu.”

Lý Thường Gia lại nói: “À, có phải chuyện vừa nãy làm cô sợ phải không, thầy Hồ không có chuyện gì đâu, bây giờ anh ta đang ngồi ở đại sảnh nghỉ ngơi rồi, tôi cũng đã gọi điện thoại báo người nhà.”

Anh ta cho rằng vừa rồi Hà Lệ Chân đã bị Hồ Phi làm cho hết hồn, cười nói: “Cô Hà nhát thế, ở trường có phải hay bị học sinh bắt nạt không.”

Hà Lệ Chân lau khóe mắt, cúi đầu nhìn mặt đất, thờ ơ nói: “Cũng chỉ là mấy đứa trẻ con thôi mà, làm sao có thể bắt nạt người lớn được.”

“Nói cũng đúng.” Lý Thường Gia nói: “Chúng ta vào ngồi cùng thầy Hồ đi.”

Hà Lệ Chân gật đầu: “Vâng.”

“À phải rồi, em học sinh lúc nãy đâu rồi?” Lý Thường Gia nhớ tới Vạn Côn, nhưng nhìn chung quanh thì không thấy ai. Hà Lệ Chân bước vào nhà hàng, vừa đi vừa nói: “Tôi không biết nữa, chắc là bỏ về rồi.”

Vạn Côn đi chưa.

Chưa.

Cậu ta ngồi trong một xó, nhìn Lý Thường Gia và Hà Lệ Chân đi vào nhà hàng, nhìn làn váy màu xanh lam nhàn nhạt biến mất mới quay người dựa vào tường, chầm chậm ngồi xuống.

Cậu ta cảm thấy thật mệt mỏi, đã liên tục ba mươi mấy tiếng đồng hồ cậu ta chưa ngủ. Hai mắt rất đau, đau đến mức không mở ra nổi, cậu ta bèn vùi đầu vào hai cánh tay.

Điện thoại di động rung lên, cậu ta móc trong túi ra nghe máy.

“Alo…”

“Cậu có muốn suy nghĩ thêm không.” Người gọi điện thoại tới là Vương Khải, giọng điệu đã mềm mỏng hơn nhiều so với lần trước. “Anh biết cậu thiếu tiền, cái này lại vừa dễ vừa sướng, cũng không có áp lực gì cả, cậu còn từ chối cái gì? Người ta đã chỉ tên điểm mặt cậu, cậu lại kiên quyết không chịu thế này, mấy bà khách này cũng không…”

“Tôi làm.”

“Đúng chưa. Cậu muốn…hả?! Cậu làm?” Vương Khải còn chưa xử lí kịp thông tin:

“Cậu nói cậu muốn làm?”

Vạn Côn ừ khẽ.

Bên kia điện thoại, nháy mắt Vương Khải thay đổi thái độ hẳn đi: “Ai chà, nói sớm thì tốt rồi, đâu cần gây hiểu lầm vậy đâu. Cậu chuẩn bị đi rồi tối tới đây.”

Vạn Côn nói: “Hôm nay sao.”

“Nếu không thì cậu muốn ngày nào?” Dù sao thì cậu ta cũng đã đồng ý, Vương Khải cũng dễ chịu hơn. “Nếu không thì lại thư thả cho cậu thêm một ngày nữa, anh không biết cậu ở đó còn lề mề cái quái gì nữa.” Nói xong anh ta bật cười: “Lên giường thôi mà, đâu cần chuẩn bị tâm lý kĩ vậy, phải không ông lớn.”

Vạn Côn nhỏ giọng nói: “Tiền…”

“Tiền cậu cứ yên tâm.” Vương Khải nói: “Cậu cứ hầu hạ mấy bà này cho chu đáo, tiền cũng chẳng thiếu của cậu đâu. Cậu chọn đi, xem lúc nào thì được. Khách người ta cũng vì thấy cậu còn trẻ, nên nể mặt cậu, nếu không thì chưa tới lượt cậu chọn đâu.”

Vạn Côn nhìn xuống đất, trên mớ rễ cây có một que kem vứt đi, trên đó vẫn còn sót lại một giọt kem, xung quanh đã có đám kiến bu lại, đông đúc, lộn xộn, bò tứ tung.

“Alo, alo?” Vương Khải nói luyên thuyên một hồi, Vạn Côn cũng không có ừ hử gì, anh ta alo hai tiếng, Vạn Côn mới nặng nề trả lời:”Tối nay tôi sẽ quay lại.”

“Này.” Vương Khải thấy rốt cuộc cậu ta cũng chịu mở mang đầu óc, bèn nói: “Vậy là được rồi, suy nghĩ vớ vẩn làm gì. Cậu về sớm một chút, anh cho người sắm đồ cho, mấy thứ mấy bà khách thích lắm đấy. Vậy đi, về thì nhớ tìm anh sớm đấy.”

Vương Khải cúp điện thoại, Vạn Côn vẫn ngồi như thế, hồi lâu sau cũng không đứng dậy. Cậu ta nhìn bầy kiến trên mặt đất, từ từ gục đầu xuống.

Không ai để ý tới tiếng khóc nghẹn ngào phát ra từ trong góc tối, cũng giống như hiếm có ai chú ý tới bầy kiến ngổn ngang trên mặt đất, mặc dù tất cả vẫn luôn hiện hữu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.