Sinh Nhi Vi Yêu

Chương 110: Đồ đệ nữ vương ngạo kiều (28)




Vạn Côn bước đi trên con đường đá sỏi lởm chởm, sải từng bước lớn, càng đi càng nhanh. Điện thoại trong túi quần cậu ta liên tục rung lên, rung một hồi rồi ngưng lại, nhưng sau đó bốn năm giây lại tiếp tục rung lên nữa.

Nghe thấy điện thoại cứ rè rè liên tục Vạn Côn càng lúc càng bực mình, cuối cùng cậu ta nổi điên giơ chân đá lung tung mấy vật nằm trên đường, làm chúng lăn lông lốc ra xa hai ba thước.

Cậu ta móc di động ra, không thèm nhìn đã nghe máy luôn.

“Alo?”

“Sao bây giờ mới nghe máy!” Bên kia là quản lí của Tú Quý chỗ vạn Côn làm, tên Vương Khải.

“Tôi không nghe thấy.”

“Thôi được rồi, chuyện trước đó tôi nói, cậu suy nghĩ sao rồi?”

Vạn Côn không đáp.

“Tôi không có thời gian để nói nhiều với cậu, làm hay không làm, làm thì nói, không làm thì thôi!” Giọng Vương Khải rất bực bội.

Vạn Côn nghiến răng, cậu ta nhìn chằm chằm vào cậy cột điện ven đường, đôi mắt như muốn phun máu.

“Thật ra cậu đâu cần phải như vậy.” Vương Khải thoáng dịu giọng lại, khuyên lơn: “Đây là lần đầu tiên của cậu, anh có thể hiểu, nhưng cũng đừng đặt gánh nặng tâm lí. Mấy ngày trước người ta vẫn còn gọi điện thoại cho anh, cũng không có bắt cậu làm quá giới hạn, chỉ là cùng ở chơi với các bà các chị một đêm, cậu còn trẻ như vậy một đêm cũng không chịu nổi sao?”

Cảnh ở bên này khu khai thác đá không đẹp, cát bụi lại nhiều, gió thổi thiếu chút nữa là không nhìn thấy đường.

“Anh nói này, được người ta chọn cũng là may mắn đấy, cậu đừng có không biết điều như vậy, biết bao nhiêu người chỗ anh muốn kiếm một mối mà không ra kia kìa. Tuổi của ba mụ này chừng bốn mươi lăm, sức khỏe tầm vóc cậu như thế thì sợ gì?” Vương Khải rỉ thầm: “Anh nói cho mày biết, mấy mụ này đều là khách hàng thân thiết của quán chúng ta, rất béo bở, nếu mày chịu đi, một đêm ít nhất cũng bảy ngàn.

Vạn Côn im lặng rất lâu, sau mới nói nhỏ: “Tôi không muốn đi.”

“Có phải mày còn sợ không?”Vương Khải hỏi.

Vạn Côn móc một điếu thuốc trong bao ra, hơi cáu kỉnh: “Không phải chuyện sợ hay không.”

“Nếu mày không đi, thì đừng đi làm nữa.” Vương Khải châm chọc: “Mày nên biết, việc này là do cậu Ngô giới thiệu hai bọn mày tới, nếu không bọn anh cũng không cần nhận người mới. Lúc đầu hỏi thì trả lời ngon lắm, cái gì cũng làm được, bây giờ vừa đụng chuyện thì như rùa rụt đầu, đúng là nhìn không ra à, nếu mày là học sinh giỏi toàn diện gì đó thì còn hiểu được, chứ một thằng côn đồ đầu đường xó chợ thì còn bày đặt cái gì? Biết tiếp viên rượu có ý gì không? Là bán đó! Là bán thân đó có biết chưa…? Nếu mày không thiếu tiền thì tùy mày giả bộ sao cũng được, còn như nghèo mà bày đặt, định coi mình là con nhà lành chắc?”

Vương Khải vừa chửi xong, cũng cúp điện thoại cái cụp.

Vạn Côn nghe tiếng máy bận trong điện thoại, hồi lâu sau mới buông tay xuống.

Cách đó có một tiện sửa chữa máy móc, tiếng leng keng lầm rầm vang lên liên tục, xung quanh đây bốc lên mùi của vật liệu hóa chất gắt mũi, đứng ngay đó một hồi Vạn Côn bắt đầu cảm thấy đau đầu.

Cậu ta đứng ở đó tròn hai mươi phút, mới rút ra một vật từ trong lưng quần.

Cầm quyển nhật kí nhăn nhúm trong tay, nhìn một lúc, cuối cùng cảm thấy như không thở nổi, bèn nhất quyết vứt nó xuống ven đường.

Hà Lệ Chân mệt mỏi về tới nhà, cô đem trứng gà trong gào mên bỏ lại vào tủ lạnh, ngồi xuống bàn rồi không muốn động tay làm gì nữa cả. Nhưng cô cảm thấy mình lại không khó chịu lắm.

Là không còn hơi sức đâu nữa.

Sau đó, cô đặt cây bút trong tay xuống, dựa vào bàn nhìn con cá vàng béo mập trong hồ đang bơi qua bơi lại.

Hà Lệ Chân nằm sấp một lúc, suy nghĩ bay đến tận đẩu tận đâu.

Cô nhớ lại cả quá trình từ lần đầu tiên chạm mặt Vạn Côn, nghĩ cẩn thận mỗi lần. Cô nghĩ mà thấy buồn, nhưng cô không ghét cậu ta, không một chút nào hết.

Cô tỉ mỉ nghĩ tới nguyên do, nhưng phát hiện chuyện này không phải chỉ mấy câu thì có thể nói hết được.

Suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn dừng lại hình ảnh cậu ngồi chồm hổm trước cửa hàng tạp hóa hút thuốc. Hà Lệ Chân bừng tỉnh, hình ảnh này giống như một con dấu với màu mực đen in hằn lên trong đêm tối, khắc vào tâm trí cô, khi đã đóng xuống rồi thì không thể bôi xóa được.

Quên đi, Hà Lệ Chân nhìn cái túi để một bên, thầm nghĩ, dù sao mọi chuyện cũng đã kết thúc.

Nhưng khi ánh mắt của cô lướt qua chiếc túi nhìn đến sofa trong góc phòng, thì vành mắt lại chợt đỏ lên, cô vội vàng quay mặt đi, gục đầu xuống bàn.

Sofa màu xanh da trời nhạt, vốn dĩ là đồ đạc có sẵn trong phòng khi đến thuê trọ, Hà Lệ Chân gần như chưa từng ngồi tới nó. Bây giờ nhớ lại, dường như chỉ có Vạn Côn là rất thích ngồi cái sofa kia.

Cô nhớ lại bộ dáng ngồi trên sofa của cậu ta, kiểu như một chú chó săn không biết nghe lời, mang một đôi mắt trắng dã của loài sói không có tí ấm áp.

Đừng buồn vì bọn thanh niên làm gì. Hà Lệ Chân nhớ tới lời Bành Thiến nói, cũng cùng một việc, cô thì khó chịu muốn chết muốn sống, nhưng chúng nó chỉ rơi vài giọt nước mắt lúc đầu, đi ngủ một giấc rồi quên luôn.

Hà Lệ Chân bỗng nhiên rất muốn tìm ai đó để nói chuyện, cô nghĩ ngợi nửa ngày mới gọi điện thoại cho Thương Khiết.

Thương Khiết đang ngủ.

“Lệ Chân?”

“Ừm…”

“Gọi điện sớm vậy, có chuyện gì hả?”

Hà Lệ Chân hoảng hốt, cô ngẩng đầu nhìn giờ: “Mười hai giờ mấy rồi mà.”

“Ba giờ mình mới ngủ lận, sao vậy?”

“Không, không có gì.” Nghe Thương Khiết nói rạng sáng mới ngủ, Hà Lệ Chân cũng không muốn làm phiền bạn: “Vậy cậu cứ nghỉ ngơi đi.”

Thương Khiết thật sự rất mệt, nên chỉ hỏi thăm mấy câu rồi định cúp điện thoại.

“Thương khiết!” Trước khi cô ấy cúp máy, Hà Lệ Chân bỗng gọi giật lại.

“Hả? Sao vậy?”

“Mình muốn hỏi cậu một việc.”

“Chuyện gì thế.”

“Có phải mình rất quê đúng không.”

“…” Thương Khiết nghe xong cũng ngây cả người: “Sao tự nhiên lại hỏi cái này, tỉnh ra rồi hả?”

“Không phải.” Hả Lệ Chân thì thầm: “Mình chỉ muốn hỏi tí thôi.”

Thật ra cũng không cần phải hỏi, Hà Lệ Chân cũng biết rõ đáp án. Cô và Thương Khiết quen nhau hơn mười năm, không chỉ một lần nghe cô ấy nói như vậy.

Nhưng lần này, Thương Khiết lại không đáp lời cô ngay.

“Lệ Chân, ở trường bị người ta bắt nạt đúng không.”

Có coi như bị bắt nạt không. Bị một học sinh ăn hiếp? Hà Lệ Chân nói không nên lời.

“Không có.”

“Không có cái khỉ ấy.” Thương Khiết hỏi: “Có ai nói gì cậu phải không?”

Hà Lệ Chân luống cuống, dứt khoát không trả lời.

“Hà lệ Chân, cậu nghe đây.” Hình như Thương Khiết đang hút thuốc ở bên kia: “Mình đã nói rất nhiều lần rồi, cậu quê lắm, nhưng lại quê theo kiểu không giống với người khác, nói thế nào nhỉ, là một loại quê mùa khá đặc biệt.”

“…” Hà Lệ Chân đã lĩnh giáo được cách an ủi của Thương phú bà đây: “Được rồi, cậu ngủ đi.”

“Sao không chịu nói gì?”

“Ừm, thôi.”

Cúp máy,Hà Lệ Chân đã cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút. Cô tới bên cửa sổ, kéo màn ra. Ánh nắng buổi trưa vừa hừng hực vừa ấm áp, chiếu lên giàn mướp bên ngoài, thật tươi non, giống như trứng gà mềm mại vàng ươm.

Ngày hôm sau, sáng sớm Hồ Phi đã tìm Hà Lệ Chân để hẹn giờ.

“Mười một giờ tôi chờ cô ở cổng trường, được chứ?”

“Được ạ.”

Nghe Hồ Phi nói, tính cả họ thì lần này có tất cả chín người tham gia, Hà Lệ Chân bùi ngùi, cũng nhanh chóng làm việc. Vì có người đến từ trường khác, hơn nữa vì chuyện hôm qua, nên hôm nay Hà Lệ Chân dậy rất sớm, hiếm khi mở tủ tìm quần áo sửa soạn, cô muốn chọn một bộ phù hợp một chút.

Nhưng tìm tới tìm lui cô phát hiện quần áo của mình đều cùng một kiểu. Sau cùng cô chọn trong đống quần áo một chiếc váy liền màu xanh lam nhat, cái này đã là bộ quần áo hiếm có có thể gọi là “đẹp” của cô.

Hà Lệ Chân chảy tóc gọn gàng, cột ra sau đầu, mang một đôi giày đế xuồng, xoay người nhìn gương một hồi mới ra khỏi nhà.

Hồ Phi đã chờ trước cổng trường, Hà Lệ Chân chạy tới nói: “Thầy Hồ, để anh chờ lâu rồi.”

“Không Không, tôi cũng vừa tới, chúng ta đi thôi.”

Hồ Phi lái một chiếc tới, hai người cùng lên xe. Trên đường đi, anh ta nói với Hà Lệ chân: “Địa điểm thêm đã được sắp xếp rồi, ngay trong một tiểu khu sau đường Minh Hoa phía trước, cô biết chỗ đó không?”

Hà Lệ Chân không rõ lắm: “Không sao, tới lúc đó tôi đi một lần là nhớ thôi.”

“Ừ, chỗ này cũng được lắm, nhưng gần đó có vài công trường bây giờ đang thi công, không biết có ầm ĩ lắm không.” Hồ Phi nhích lại nói: “Ây da, sắp xếp cũng gần xong rồi, bận bịu hơn một tháng. Bây giờ chỉ còn học sinh thôi.”

Hà Lệ Chân nói: “Tuyển học sinh trong thành phố sao ạ?”

“Đúng vậy.” Hồ Phi lại nói: “Nhưng vì ban đầu chưa nổi tiếng, học sinh đều là do các thầy cô tự kéo tới thôi.”

Hà Lệ Chân cẩn thận nói: “Vậy cần kéo học sinh trong trường mình không?”

“Chuyện này để tôi làm.” Hồ Phi nói: “Có không ít phụ huynh học sinh nói muôn tôi phải dạy thêm, năm nay là năm cuối cấp, phải cố liều mạng thôi.”

Tới trước nhà hàng, Hà Lệ Chân có đôi chút khẩn trương. Đây là lần đầu tiên cô tới nhà hàng Cẩm Hoa, nhìn trước cửa là biết nơi này phong cảnh rất đẹp, là nơi mà bình thường Hà Lệ Chân sẽ không đi.

Hồ Phi không biết xuất phát từ tâm lí gì, lúc xuống xe nói với Hà Lệ Chân: “Hôm nay thầy Lí mới khách. Cô không biết chứ, gia đình nhà Lý Thường Gia có điều kiện rất tốt.”

“…À vâng”

Hồ Phi và Hà Lệ Chân tới cuối cùng, Lý Thường Gia đặt một gian phòng lớn, lúc họ tới thì quanh bàn đã ngồi đầy người.

“A, thầy Hồ và cô Hà tới rồi.” Lý Thường Gia vốn đang nói gì đó với một cô giáo ngồi bên cạnh, thấy Hồ Phi tới thì vội vàng đứng lên đón bọn họ.

“Mau vào ngồi đi.”

Hồ Phi và Hà Lệ Chân ngồi vào chỗ. Lý thường gia vừa bắt chuyện với họ, vừa gọi nhân viên mang đồ ăn lên.

Hà Lệ Chân nhìn thoáng qua, trong các thầy cô ngồi ở đây hình như cô là người nhỏ tuổi nhất. Hà Lệ Chân nghĩ, không chỉ nói về tuổi tác, mà cả kinh nghiệm chắc chắn cũng là người có ít nhất. Một thấy giáo chừng năm mươi ngồi bên cạnh chào hỏi cô: “Chào cô.”

Hà Lệ Chân vội vã cúi đầu: “Xin chào, em là Hà Lệ Chân, dạy ngữ văn ạ.”

“Rất vui được quen cô.” Người thầy kia gật đầu, không nhanh không chậm nói: “Tôi là thầy dạy toán của trường Lục Trung, Trương Kính.”

“Chào thầy ạ.”

“Trông cô còn rất trẻ.”

“Dạ, em vừa học xong nghiên cứu sinh, là năm đầu đi dạy.”

Lúc Hà Lệ Chân trò chuyện với ông thầy này, phục vụ đã bưng thức ăn lên.

Hà Lệ Chân không tỏ vẻ mặt gì nhưng trong lòng thầm ngạc nhiên. Thức ăn được bưng lên vừa nhìn đã biết không rẻ, mấy phần tôm hùm này bự như cánh tay vậy.

Một nơi nhỏ bé thế này mà lại có người giàu có dường này, Lý Thường Gia nhìn qua chỉ một thầy giáo dạy văn nhã nhặn, giản dị, không ngờ gia thế lại tốt như vậy.

Hà Lệ Chân hơi nghiêng mắt, không ngờ đụng trúng ánh mắt Lý Thường Gia, anh ta cười với cô: “Cô Hà hôm nay xinh quá.”

Hà Lệ Chân biết anh ta chỉ xã giao theo phép lịch sự nên khen bộ quần áo hôm nay cô mặc vậy thôi, nhưng dù nói sao, được người ta khen, trong lòng Hà Lệ Chân thấy rất vui.

Cô cũng cười với anh ta, sau đó hai người lại trò chuyện với người bên cạnh.

Như vậy thậy tốt, Hà Lệ Chân vừa cùng ông thầy già bàn mấy vấn đề giáo dục học sinh vừa nghĩ.

Một câu nói vô cùng đơn giản như thế này, biết rõ là giả nhưng cả đôi bên đều có thể mỉm cười vui vẻ. Hà tất phải công kích nhau, trẻ con như vậy, đấu đá lung tung, hại người lại hại mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.