Sinh Mệnh Kiếp Này Tôi Phải Có Em

Chương 8: Trước khi kết thúc, đừng đầu hàng




Bởi vì Mục Nhiên choáng váng đầu cho nên vẫn nằm trong chăn, cho đến giữa trưa cũng không chịu rời giường.

“Dậy ăn cơm.” Lương Viễn Triết xốc chăn lên.

“Không muốn động.” Mục Nhiên ôm gối đầu, ánh mắt thực vô tội chớp chớp.

“Không đói bụng hả?” Lương Viễn Triết xoa xoa cái bụng cậu. “Đứng lên hoạt động một chút thì tốt hơn, chúng ta đi nấu sủi cảo.”

“… Biết rồi.” Mục Nhiên vốn lười động, chẳng qua là nghĩ cẩn thận, cảm thấy Lương Viễn Triết chắc sẽ nấu ra một nồi cháo, cho nên vẫn là từ trên giường đứng lên.

“Gâu gâu!” Thư Khắc dùng mông đẩy cửa phòng ngủ ra, ý đồ nhảy đến làm nũng với Mục Nhiên trên giường, kết quả bởi vì thân hình quá nặng, nhảy đến một nửa lại thẳng tắp rớt xuống đất, “rầm” một tiếng nằm trên thảm.

Mục Nhiên cười đến đau bụng.

“Ô ô ô.” Cún mập tê liệt chân tay, ánh mắt thực ai oán.

“Được rồi, tao phải đi nấu sủi cảo, không chơi với mày được!” Mục Nhiên ôm Thư Khắc về ổ chó, lại đưa cho nó một thanh xương đồ chơi.

Thư Khắc buồn bực nằm trên ổ, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ vấn đề giảm béo.

Hai người cho sủi cảo ngày hôm qua gói vào nước sôi, nhất thời xuất hiện hai thái cực khác nhau. Sủi cảo Mục bảo bảo gói toàn bộ biến thành tiểu binh lính trắng trẻo mập mạp, viên nào ra viên nấy. Mà sủi cảo của Lương thiếu gia gói thật sự rất 囧, toàn bộ đều biến thành súp.

“Không sao, chúng ta có thể làm thành món súp nóng chua.” Mục Nhiên an ủi.

Lương Viễn Triết hít sâu một hơi, xoay người ra phòng bếp, hơn nữa yên lặng thề đời này sẽ không bao giờ xuống bếp nữa.

Mục Nhiên vui vẻ, thật cẩn thận múc sủi cảo ra, lại cắt một miếng thịt bò hầm đề ăn thêm.

“Bảo bảo, điện thoại kêu.” Lương Viễn Triết ở phòng đọc sách gọi.

“Đến đây!” Mục Nhiên lau lau ngón tay đầy sốt, chạy đến phòng khách nghe điện thoại.

“Ai gọi vậy?” Một lát sau, Lương Viễn Triết bưng hồng trà đi đến phòng khách, chỉ thấy tiểu tâm can vừa mới còn vui vẻ đã trở nên ủ rũ hề hề, cầm di động ngẩn người.

“Là mẹ tôi, bảo tôi buổi tối qua bên kia ăn cơm.” Mục Nhiên chột dạ nhìn về phía Lương Viễn Triết.

“Cậu đáp ứng rồi?” Lương Viễn Triết mặt đen thui.

“… Ừ, mừng năm mới, cũng nên ăn một bữa cơm với mẹ.” Mục Nhiên ôm thắt lưng hắn. “Cậu để tôi đi đi, không có việc gì đâu.”

“Không được, cậu qua bên kia làm sao không bị uỷ khuất được?” Lương Viễn Triết cau mày, kiên quyết không chịu thả người.

“Nhưng mà tôi nhớ mẹ.” Hốc mắt Mục Nhiên đỏ lên.

“Tôi nay chúng ta ăn cơm với dì, tôi đặt chỗ.” Lương Viễn Triết xoa xoa đầu cậu. “Như vậy được không? Tóm lại tôi tuyệt đối không để cậu một mình qua bên kia.”

“Biết rồi.” Mục Nhiên sụt sùi. “Tôi đi gọi điện cho mẹ.”

Lương Viễn Triết chọn một khách sạn không xa, buổi chiều bốn giờ hai người rời khỏi cửa, không đến nửa giờ đã tới nơi.

“Tiểu Nhiên.” Mẹ Mục đã chờ ở đó.

“Mẹ.” Mục Nhiên lôi kéo Lương Viễn Triết giới thiệu. “Đây là bạn học của con.”

“Chúc dì sức khỏe ạ.” Lương Viễn Triết rất lễ phép.

Đã không còn hai đứa nhỏ đáng ghét kia, bữa cơm này coi như cũng hoà thuận vui vẻ. Mẹ Mục còn mang theo một hộp lớn đầy thịt chiên bọc trứng và cá chiên khối tự mình làm, đều là món Mục Nhiên thích.

Cơm nước xong xuôi, Lương Viễn Triết vốn muốn mời mẹ vợ đến nhà làm khách, kết quả bị Mục Nhiên ngăn lại.

“Đã không còn sớm nữa, để mẹ tôi về trước đi.” Mục Nhiên cười tủm tỉm. “Lần sau chúng ta lại đi ăn tiếp.”

Dì Mục tuy rằng luyến tiếc cũng đành gật gật đầu, xoay người lên xe taxi.

“Sao không để dì đến nhà chúng ta?”

“Cậu không thấy sao, lúc mẹ ăn cơm đã tắt rất nhiều cuộc gọi.” Tâm tình Mục Nhiên có chút buồn, vừa đi vừa đá hòn đá nhỏ bên đường. “Mẹ còn có một gia đình, tôi không thể khiến mẹ khó xử được.”

“Sao cậu lại hiểu chuyện như vậy chứ?” Lương Viễn Triết đau lòng cậu.

Mục Nhiên cười cười, tay trong tay cùng hắn bước đi.

Nắng mùa đông thật ấm áp, như lông vũ nhẹ nhàng ôn nhu, từng tia rất nhỏ, dịu dàng vây quanh hai người.

Vừa về đến nhà, Thư Khắc đã vui vẻ chạy tới, miệng cắp theo dép lê của Mục Nhiên, rung đùi đắc ý thật vui mừng.

“Kỳ lạ, con cún mập này sao lại thích cậu như vậy?” Lương Viễn Triết buồn bực.

“Ẳng!” Thư Khắc dùng móng vuốt đá đá Lương Viễn Triết, sau đó “vèo” một tiếng trốn phía sau Mục Nhiên.

Lương Viễn Triết dở khóc dở cười.

Đúng như lời Trình Nặc nói, Thư Khắc là con cún lười nhất thế giới này. Sau khi ở nhà nghỉ ngơi một chút, Mục Nhiên vốn muốn mang nó ra ngoài chạy bộ, kết quả còn chưa đi tới cửa, Thư Khắc đã bắt đầu quỳ rạp trên mặt đất kháng nghị, hơn nữa còn giả vờ tội nghiệp ô ô kêu.

“Đứng lên!” Mục Nhiên túm nó.

Thư Khắc giả chết, cái đuôi mập mạp run lên, đôi mắt cũng nửa mở nửa khép.

“Gì chứ, mày tốt nghiệp trường điện ảnh phải không?” Lương Viễn Triết rung động, con cún này cmn diễn, một giây trước còn vui vẻ, giây tiếp theo đã có thể lập tức hấp hối!

Mục Nhiên hoàn toàn không có biện pháp với Thư Khắc, đành phải giúp nó cởi dây đeo cổ ra.

Trói buộc bị phá bỏ, cún mập lập tức khôi phục sức lực, mạnh mẽ lủi về ổ chó, cắn xương đồ chơi rồi ngủ.

“Nếu không hai chúng ta ra ngoài mua sắm đi?” Lương Viễn Triết hỏi.

“Không đi, bên ngoài lạnh lắm.” Mục Nhiên nhảy lên sô pha. “Tôi thà ở nhà xem tivi.”

“Cậu chịu bồi nó mà không đi với tôi?” Lương thiếu gia nắm lấy khuôn mặt cậu.

“Thư Khắc béo như vậy, đương nhiên cần chạy, cậu lại không cần.” Mục Nhiên than thở.

“Cậu dám so sánh tôi với nó?” Mắt Lương Viễn Triết hung dữ.

Mục Nhiên bật cười, vươn tay ôm cổ hắn, thật tự giác nằm phẳng trên sô pha.

Bầu không khí thật ái muội, Lương Viễn Triết vừa mới chuẩn bị hôn xuống, điện thoại di động trong túi quần lại đột nhiên kêu vang.

Sao lại phá hư không khí như vậy? Lương Viễn Triết bực mình, lấy điện thoại ra nhìn, là mẫu hậu nhà mình, đành phải đem rít gào nhét vào trong bụng.

“Tiểu Viễn, mẹ và cha con vài ngày nữa sẽ về.” Mẹ Lương thật vui vẻ.

“Nhanh như vậy ạ, không phải nói là sang năm sao?” Lương Viễn Triết có chút ngoài ý muốn.

“Vốn là hạng mục sang năm mới chấm dứt, nhưng mà thân thể của cha con không thoải mái, cho nên chúng ta nghỉ ngơi trước.” Mẹ Lương giải thích.

“Cha không sao chứ mẹ?” Lương Viễn Triết bị doạ sợ.

“Không có việc gì, chỉ là công tác quá mệt mỏi, bác sĩ nói chú ý nghỉ ngơi nhiều là tốt rồi.”

“Vậy khi nào cha mẹ về thì nhắn con trước, con ra sân bay đón hai người.” Lương Viễn Triết hàn huyên vài câu xong liền tắt điện thoại, quay đầu nhìn Mục Nhiên.

“Cái này… Tôi sẽ về nhà.” Mục Nhiên tuy rằng không có nghe rõ, nhưng đại khái cũng đoán được nội dung.

Lương Viễn Triết không nói chuyện, cúi người ôm cậu.

“Dù sao cũng khai giảng rồi, chúng ta vẫn có thể gặp nhau mỗi ngày.” Mục Nhiên xoa xoa đầu hắn, tóc ngắn cứng rắn, xoa trong lòng bàn tay hơi ngưa ngứa.

“Thực xin lỗi.” Lương Viễn Triết thở dài.

“Có cái gì mà xin lỗi.” Mục Nhiên hôn hắn một cái. “Thôi nào, không được buồn rầu.”

“Nhiên Nhiên, đợi đến khi chúng ta tốt nghiệp đại học, anh sẽ mang em đến gặp cha mẹ anh.” Lương Viễn Triết cọ cọ cái mũi cậu. “Trừ em ra, ai anh cũng không muốn.” (Băng: Từ lúc này Băng đổi xưng hô luôn)

Mục Nhiên nhếch miệng cười, thật nghiêm túc gật đầu.

Bởi vì cú điện thoại vừa rồi, kế hoạch nguyên bản của hai người đều bị phá hỏng. Mục Nhiên ngồi xổm trong phòng ngủ, chậm rãi sửa sang lại túi hành lý. Lương Viễn Triết nhìn đến đau lòng, cho dù thể nào cũng không muốn để cậu đi.

“Bảo bảo.” Lương Viễn Triết từ phía sau ôm lấy cậu, thanh âm rầu rĩ.

“Được rồi, không sao đâu.” Mục Nhiên an ủi hắn.

Lương Viễn Triết ừ một tiếng, ôm cậu chặt hơn nữa, tâm tình vô cùng buồn bực.

Mục Nhiên không có biện pháp, đành phải thả hành lý đang thu thập một nửa trong tay xuống, im lặng cho hắn ôm.

“Cùng nhau tắm đi?” Lương Viễn Triết cọ cọ bên cổ cậu.

“Hả?” Mục bảo bảo cảnh giác, lỗ tai nhỏ dựng thẳng lên.

“Ngày mai em phải về nhà.” Lương Viễn Triết quyết tâm nếu cậu không thuận theo liền không buông tha, “Được không?”

“… Tắm rửa và việc em về nhà thì có liên quan gì?” Mục Nhiên lắp bắp hỏi.

“Đương nhiên là liên quan, sau khi về nhà, anh không được ôm em ngủ nữa.” Lương Viễn Triết lôi cậu đứng dậy, ôm ngang hông đi đến phòng tắm.

Mục Nhiên bị hắn nói có điểm hỗn loạn, chưa kịp suy nghĩ cẩn thận đã bị cởi sạch bỏ vào bồn tắm lớn, vì vậy càng thêm choáng váng, chỉ có thể lừa mình dối người ép chặt hai chân.

Lương Viễn Triết ôm cậu vào lòng, cúi đầu cắn cắn xương bả vai cậu.

Mục Nhiên hoàn toàn nhận thua, mặt đỏ bừng.

Tay phải Lương Viễn Triết một đường sờ xuống, thực lưu manh đặt ở giữa hai chân cậu, có ý xấu xoa xoa vật nhỏ đã muốn ngẩng đầu.

Mục Nhiên cắn môi dưới, liều mạng không cho bản thân rên rỉ thành tiếng.

Nhìn hai má hồng hồng của cậu, Lương Viễn Triết cảm thấy chính mình sắp không chịu đựng được, vì vậy lấy khăn tắm vội vàng lau khô hai người, ôm cậu về lại phòng ngủ, có chút vội vàng hôn lên.

“Không cần.” Mục Nhiên cảm thấy có chút hoảng hốt.

“Ngoan, cho anh được không?” Lương Viễn Triết giữ chặt mắt cá chân mảnh khảnh của cậu, mạnh mẽ mở ra hai bên.

Mục Nhiên còn không kịp cự tuyệt, địa phương yếu ớt đã bị ấm áp bao lấy.

Cảm giác quá mức kích thích, đôi mắt Mục Nhiên tràn đầy hơi nước mông lung, khoái cảm giống như thuỷ triều dâng lên, rất nhanh bị hút hết khí lực, mềm nhũn ngồi phịch trên giường.

Thư Khắc vốn muốn chạy vào giúp vui, lúc đứng ở cửa nhìn thoáng qua, lập tức khiếp sợ trừng lớn mắt, sau đó nhanh chóng bỏ chạy.

Cún mập kinh hoảng quá độ là có lý do. Lúc trước ở nhà Trình Nặc, Thư Khắc vẫn là một chú cún thiên chân vô tà (ngây thơ không biết gì), hôm nào đó chợt thấy hai vị chủ nhân đang vân phiên vũ phúc (mây mưa), vì vậy vui vẻ nhảy lên giường muốn vô giúp vui. Kết quả đổi lại một tiếng hét chói tai của Trình Nặc, Vệ Lẫm trở mặt ngay lập tức, lôi cái đuôi Thư Khắc kéo vào toilet, ba ngày sau mới thả ra. Hơn nữa trong một tháng tiếp theo, chỉ được ăn toàn cơm với rau trộn!

Giáo huấn quá mức thảm thiết, cho nên Thư Khắc từ đó về sau chỉ cần nhìn thấy hai người xxoo, nhất định chạy trốn còn nhanh hơn khỉ. Lần này cũng vậy, cún mập lập tức chạy về ổ chó, dùng móng vuốt che mắt, ngủ.

“Ngoan, đau thì nói cho anh biết.” Lương Viễn Triết cúi người hôn hôn Mục Nhiên.

Mục Nhiên ghé vào giường, phí công lắc lắc đầu, cảm thấy có chất lỏng lạnh lẽo bị đẩy vào thân thể, lập tức cả người run lên, động một chút cũng không dám.

Nhìn đến cặp mông trắng nõn mềm mại của tiểu tâm can nhà mình, Lương thiếu gia đã sớm dục hỏa đốt người, lại sợ quá sốt ruột sẽ làm cậu bị thương, đành phải nhẫn nại tiến hành khâu chuẩn bị.

“Đau!” Mục Nhiên khóc nức nở.

Lương Viễn Triết kinh nghiệm lý thuyết vô cùng phong phú, nhưng kinh nghiệm thực hành cơ bản là chẳng có gì, vừa nghe Mục Nhiên kêu đau, lập tức hốt hoảng.

“Em không làm nữa.” Mục Nhiên cố gắng rời đi.

“Bảo bảo, đã như vậy rồi, em đừng tra tấn anh nữa được không?” Lương Viễn Triết phi thân lên ngăn cậu lại, họng có chút khàn khàn.

“Nhưng mà em đau quá.” Mục Nhiên vạn phần ủy khuất.

“Ngoan, chút nữa sẽ tốt hơn.” Lương Viễn Triết dỗ dành liên tục, lấy đệm lót thắt lưng cậu, tiếp tục sự nghiệp chưa hoàn thành.

Tư thế quá mức xấu hổ làm toàn thân Mục Nhiên nóng lên, quyết định vùi đầu vào gối giả chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.