Sinh Mệnh Kiếp Này Tôi Phải Có Em

Chương 6: Năm tháng không tin tức




Mục Nhiên nấu cơm hiệu suất rất cao, đồ ăn nhanh chóng được bưng lên bàn. Tài nấu bếp của cậu tuy không phải là quá tốt, nhưng mà tình nhân trong mắt hoá Tây Thi, Lương Viễn Triết rất tận lực thể hiện điều đó.

“Đừng có khoa trương như vậy.” Mục Nhiên gắp sườn heo đút vào chặn miệng hắn lại, có một chút ngượng ngùng, buồn nôn chết.

Lương Viễn Triết nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cậu, trong lòng vui vẻ.

Sau khi ăn xong cơm tối, Mục Nhiên có ý kéo Lương Viễn Triết đi mua nước tương, kết quả nhận được sự cự tuyệt mãnh liệt.

“Đi thôi đi thôi.” Mục Nhiên dùng sức túm hắn.

“Không đi!” Lương Viễn Triết ngồi bất động trên sô pha.

“Buổi tối ăn nhiều như vậy, phải đi tiêu hoá một chút!” Mục Nhiên kéo cánh tay hắn không nổi, mệt hở hộc hộc.

“Tôi ăn không có nhiều mà.” Lương Viễn Triết vui vẻ, thuận tiện liếc liếc cái bụng tròn trịa của Mục Nhiên.

“Nha, không được nhìn.” Mục Nhiên che bụng, có điểm ngượng ngùng.

“Một người đi thôi, trong khu nhà có một cửa hàng tiện lợi đó.” Lương Viễn Triết xoa bóp mặt cậu. “Ngoan.”

Mục Nhiên không kéo nổi hắn, đành phải đứng dậy mang giày đến cửa hàng tiện lợi.

Đi đến cửa khu nhà thì phát hiện cửa hàng tiện lợi đang được trang hoàng lại, bảo vệ trông cửa nói Mục Nhiên, cách nơi này một đoạn có một siêu thị tiện lợi, có thể đến đó mua.

Bữa tối nay Mục Nhiên ăn có chút no, lại náo loạn với Lương Viễn Triết một trận, cảm thấy bụng hơi khó chịu, vì thế cũng chầm chậm đi bộ đến siêu thị để mua nước tương, thuận tiện tiêu thực.

Mười phút sau, Mục Nhiên ôm bụng ngồi xổm bên đường, đầu đầy mồ hôi gọi điện cho Lương Viễn Triết.

“Bảo bảo sao vậy?” Lương thiếu gia đang xem truyền hình.

“Tôi đau bụng.” Giọng nói Mục Nhiên có chút suy yếu.

“…Thật không?” Lương Viễn Triết hoài nghi, lúc nãy vẫn còn ổn mà. “Không được gạt tôi đi siêu thị.”

“Thật mà.” Mục Nhiên vừa đau vừa uỷ khuất, ôm đầu gối cuộn thành một đoàn nhỏ nhỏ. “Tôi đang ở ngã tư Thanh Đồng, không đứng lên nổi.”

“Cậu đừng làm tôi sợ.” Lương Viễn Triết đứng ngồi không yên.

Mục Nhiên đau đến mặt trắng bệch, thật mất mặt mà bật khóc.

“Ngoan, đừng khóc đừng khóc, tôi lập tức tới ngay.” Lương Viễn Triết cũng chẳng thay quần áo, mang giày chạy ra ngoài.

May mà ngã tư Thanh Đồng cũng không xa, Lương Viễn Triết một đường chạy tới, rất nhanh tìm thấy Mục Nhiên.

“Nhiên Nhiên, cậu sao vậy?” Lương Viễn Triết chạy đến, vươn tay ôm cậu vào lòng.

“Chỗ này đau quá.” Mục Nhiên nhìn thấy cứu tinh, khóc nấc lên.

Đường dành riêng cho người đi bộ không có xe ngang qua, Lương Viễn Triết bồng ngang cậu lên, tức tốc chạy đến bệnh viện.

Mục Nhiên đau đến váng đầu hoa mắt, mờ mịt nằm trong lòng Lương Viễn Triết, đầu tiên nghe thấy một trận hỗn độn bên tai, sau đó lại trở nên rất an tĩnh, mí mắt trầm nặng không mở dậy nổi, bèn đơn giản ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau.

“Bảo bối.” Lương Viễn Triết sờ sờ trán cậu. “Còn đau hay không?”

“Không có.” Cổ họng Mục Nhiên có chút khô.

Lương Viễn Triết nâng cậu dậy, đưa ly nước cho cậu.

“Tôi làm sao vậy?” Uống nước xong, giọng Mục Nhiên mới bình thường lại một chút.

“Ăn quá nhiều khiến tràng vị co rút, còn bị viêm dạ dày nhẹ.” Lương Viễn Triết bóp mũi cậu. “Về sau tôi phải nghiêm khắc quản lý việc ăn uống của cậu.”

“À.” Mục Nhiên cảm thấy bản thân có chút doạ người, ăn nhiều cho lắm rồi vào nằm viện, nghe thế nào cũng thấy thật khôi hài.

“Tiểu ngu ngốc, hôm qua suýt nữa bị cậu hù chết.” Lương Viễn Triết ôm cậu lắc lắc, ngữ khí có phần dở khóc dở cười. “Vì sao lại bị như vậy chứ?”

“Làm phiền cậu sao?’ Mục Nhiên rầu rĩ hỏi.

“Phiền gì mà phiền.” Lương Viễn Triết hôn hôn cổ của cậu. “Về sau tôi nhất định phải chăm sóc cho cậu thật tốt.”

Mục Nhiên mặt nóng lên, đem đầu vùi vào trong lòng hắn.

Buổi chiều, Lương Viễn Triết làm xong thủ tục xuất viện, mang Mục Nhiên trở về nhà.

Theo lời dặn của bác sĩ, bữa tối đương nhiên chỉ là cháo với rau băm nhỏ nhạt nhẽo, Mục Nhiên chỉ được phép ăn một chén nhỏ, vì vậy lúc nghỉ ngơi, Mục bảo bảo đói đến nỗi bụng kêu ột ột.

Lương Viễn Triết bật cười, vươn tay ôm cậu vào lòng.

“Khi nào tôi mới có thể ngừng ăn cháo hả?” Mục Nhiên bi thảm hề hề ngẩng đầu. “Đói ngủ không được.”

Lương Viễn Triết vừa bực mình vừa buồn cười, cậu còn có thể đáng thương hơn được nữa sao?

Bàn tay tiến vào trong áo cậu sờ sờ, bụng Mục Nhiên quả là đói đến lép kẹp, nhưng mà xúc cảm vẫn rất mềm mại, hoàn toàn bất đồng với cái bụng cứng rắn của mình.

Vì thế Lương thiếu gia sờ đến nghiện, còn có ý xấu nhấn nhấn cái rốn của cậu.

“Ngứa.” Mục Nhiên cười trốn tránh.

“Bảo bối, khi nào thì có thể cho tôi.” Lương Viễn Triết đè cậu xuống, cúi đầu hôn hôn môi cậu.

“… Cho… cho… cho cái gì?” Mục Nhiên nghe vậy liền đỏ mặt, muốn quay đầu về phía bên kia, lại bị hắn nắm cằm.

“Đáp ứng tôi, được không?” Trong mắt Lương Viễn Triết là dục vọng không thể nào che dấu được.

Mục Nhiên dùng sức lắc đầu.

“Vậy khi nào thì mới có thể?” Lương Viễn Triết không định dễ dàng buông tha cậu.

“Thi… thi đại học xong được không?” Lỗ tai Mục Nhiên nóng bừng, giọng nhỏ như muỗi bay.

“Còn bắt tôi chờ hơn một năm sao?” Lương Viễn Triết nhíu mắt lại, trừng phạt cắn một ngụm lên vành tai phấn nộn, nhưng cũng tuyệt đối không nhẹ.

Mục Nhiên đau đến run run.

“Nói rõ trước cho cậu, tôi chờ không được lâu như vậy đâu.” Lương Viễn Triết gõ gõ cái trán cậu, vươn tay ôm chặt. “Nhưng mà hiện tại cậu còn đang bị bệnh, tạm tha cho cậu.”

Cho nên ý của hắn là, đợi sau khi mình lành bệnh, sẽ làm cái chuyện đó? Mục bảo bảo khẩn trương, mặt đen thui, ở trong lòng hắn muốn động cũng không dám động, sợ không cẩn thận lại gợi lên dục vọng của hắn, sau đó liền thiên lôi địa hoả như vậy…

Chỉ là ngẫm lại, Mục Nhiên cảm thấy mình sắp bị hôn mê rồi.

Tôi muốn trốn khỏi nhà! Mục Nhiên ở trong lòng khẩn trương nghĩ.

“Cậu nói cậu muốn cái gì?” Lương Viễn Triết nguy hiểm nhướn mi.

“Tôi tôi tôi… Cậu sao lại biết tôi đang nghĩ cái gì?” Mục Nhiên lắp bắp.

“Bởi vì cậu nói ra!” Lương Viễn Triết nghiến răng nghiến lợi, xoay người giữ cậu lại, bắt đầu lột quần áo.

“Không cần!” Mục Nhiên sợ tới mức hồn rời khỏi xác. “Tôi tôi tôi, đau!”

“Tôi còn chưa làm gì cả, cậu đau cái gì?” Lương Viễn Triết bị chọc cười.

Mục Nhiên một chút tâm lý chuẩn bị đều không có, lại khẩn trương đòi mạng, vì thế ôm chăn lui đến góc giường, thật đề phòng nhìn hắn.

“Lại đây!” Lương Viễn Triết giọng rất trầm thấp.

Mục Nhiên liều mạng lắc đầu, đồ ngốc mới đi qua!

“Hiện tại qua đây thì tha cho cậu, nếu bị tôi bắt được, ba ngày sau cậu cũng đừng mong xuống giường.” Lương Viễn Triết vươn tay. “Tôi đếm tới ba. Một, hai…”

“Cậu đếm quá nhanh.” Mục Nhiên mang nức nở kháng nghị.

“Qua hay không qua?” Lương Viễn Triết nghẹn cười đến bụng co rút, thật vất vả mới duy trì được gương mặt bình tĩnh.

Mục Nhiên bị uy hiếp thành công, ôm chăn ủy ủy khuất khuất lê người qua, lê đến một nửa đã bị hắn túm lại, vừa vặn yêu thương nhung nhớ, cả người đều dính sát vào trong lòng hắn.

“Ngoan, đưa tay cho tôi.” Lương Viễn Triết không có ép buộc cậu nữa, lúc nãy cũng chỉ là hù doạ, lần đầu tiên của hai người phải thật đặc biệt, không nên ép buộc.

Mục Nhiên mặt đỏ bừng, ngoan ngoãn giơ tay ra.

Lương Viễn Triết để cậu ngồi khoá trên đùi mình, nắm đôi tay trắng nõn của cậu, nhẹ nhàng bao lấy dục vọng của hai người.

Vì vậy một đêm này, Mục bảo bảo vốn dĩ thật đơn thuần, lại trưởng thành hơn một chút.

Làm xong chuyện, lỗ tai Mục Nhiên nóng bỏng, cả người chui hẳn vào chăn.

“Ngoan, chăn bẩn rồi.” Lương Viễn Triết mạnh mẽ túm cậu ra ngoài.

Chăn bị cướp đi, Mục Nhiên đơn giản chôn đầu vào ngực hắn, tóm lại là bản thân không chịu ngẩng đầu.

Vừa rồi thật là doạ người!

“Sao phải thẹn thùng, nơi đó của bảo bối rất đáng yêu mà.” Lương Viễn Triết ôm cậu đùa giỡn lưu manh. “Kêu cũng rất êm tai!”

“Không cho cậu nói!” Mục Nhiên che cái miệng của hắn lại, mặt đỏ lên.

“Được được được. Tôi không nói nữa, ngủ đi.” Lương Viễn Triết sợ đùa tiếp sẽ làm cậu tức giận, vì vậy thật thức thời thu tay lại, nhẹ nhàng hôn trán cậu. “Ngủ ngon.”

“Tôi muốn mặc áo ngủ.” Mục Nhiên thực bi phẫn, làm sao ngủ ngon được, mình vẫn đang trần truồng nha!

“Khoả thân ngủ mới khoẻ mạnh.” Lương Viễn Triết vô liêm sỉ.

“Ai nói, cậu cũng không khoả thân mà.” Mục Nhiên sốt ruột, nói chuyện không dùng đến đầu óc.

“Sao?” Lương Viễn Triết vui vẻ. “Cậu muốn tôi cởi?”

“Không muốn!” Mục Nhiên ý thức được nói lỡ, vươn tay bắt lấy quần áo hắn. “Không cho cậu cởi.”

“Ừ, tôi không cởi, tôi ôm cậu ngủ.” Lương Viễn Triết vươn tay, ôm Mục Nhiên chặt hơn.

Mục Nhiên xấu hổ đến chết, lại không dám giãy dụa nữa, đành phải bất động nằm thẳng ở trong lòng hắn, nhắm mắt lại giả bộ ngủ, tùy ý cái tên lưu manh kia sờ sờ bóp bóp mông mình.

Biến thái nha… Mục bảo bảo rơi lệ đầy mặt, sau nửa đêm mới ngủ được.

Ngày hôm sau, bữa sáng Mục Nhiên bị bắt ăn một chén bún nấu nhừ, vì thế tâm tình cả ngày đều không tốt.

“Tôi đến hiệu thuốc lấy thuốc.” Lương Viễn Triết nhu nhu đầu cậu. “Lập tức trở về.”

Mục Nhiên thật buồn bực, chẳng những phải ăn thức ăn nhạt nhẽo, còn phải uống thuốc Đông y!

Mở tivi lên xem, đang phát chóng chương trình ẩm thực. Bánh bao chiên vàng rộm óng ánh, một ngụm cắn vào, nước súp ngon lành lập tức ùa ra, hình ảnh thật sự rất dụ hoặc. Mục Nhiên nhanh chóng tắt tivi đi, thực rối rắm xoa xoa bụng, chán đến chết lật lật tạp chí.

Đến khi Lương Viễn Triết về nhà, Mục Nhiên đã ngủ vù vù trên thảm, cái bụng theo hô hấp nâng lên nâng xuống, như một con mèo nhỏ ngốc ngốc.

Lương Viễn Triết bật cười, cúi người ôm cậu vào lòng. “Bảo bối, dậy nào…”

“Ưm…” Mục Nhiên lười biếng trợn mắt, cọ cọ đầu trong lòng hắn.

“Uống thuốc.” Lương Viễn Triết ôm cậu lên sô pha.

Mục Nhiên nháy mắt thanh tỉnh, cậu từ nhỏ đến lớn, sợ nhất là vị thuốc Đông y!

“Tôi tiêm thuốc được không?” Mục Nhiên mạo hiểm hỏi.

“Không được!” Lương Viễn Triết mặt tối sầm. “Bác sĩ nói, phải uống thuốc, há miệng!”

Mục Nhiên đành phải nhận mệnh, nín thở ừng ực nuốt xuống, có vẻ rất khổ sở, cái mũi lẫn lông mi đều nhíu chặt lại.

Lương Viễn Triết xem rất vui, vươn tay nắm cằm cậu, cúi đầu hôn hôn trên cái miệng hồng hồng mềm mềm của cậu một cái.

Vì vậy Mục Nhiên cảm thấy có vật gì đó bị đẩy mạnh vào miệng mình, có vị ngọt dâu tây.

“Cho phép cậu ăn kẹo.” Lương Viễn Triết xoa bóp mặt cậu.

Mục Nhiên mặt hơi đỏ, thuốc Đông y thật đáng ghét, nhưng mà uống thuốc xong được thưởng, vẫn là rất ngọt ngào!

Được Lương Viễn Triết tỉ mỉ chiếu cố, Mục Nhiên rất mau lành bệnh, rốt cuộc trước đêm giao thừa cũng được bác sĩ cho phép có thể ăn uống bình thường, nhưng vẫn phải chú ý số lượng vừa phải.

“Thời gian còn sớm, chúng ta đi xem phim đi.” Rời khỏi bệnh viện, Lương Viễn Triết đề nghị.

“Không đi, phim Tết năm nay chán lắm, tôi thà đi siêu thị.” Mục Nhiên cự tuyệt.

Lại đi siêu thị sao? Lương thiếu gia hộc máu.

“Nếu cậu không muốn đi siêu thị, vậy thì nhà sách cũng được.” Mục Nhiên lại đề nghị.

Tuy rằng nhà sách cũng rất nhàm chán, nhưng còn tốt hơn so với siêu thị nhiều, vì vậy Lương Viễn Triết vui vẻ đáp ứng, mang cậu đi đến tầng trên cùng của trung tâm mua sắm.

Nhà sách sáng sủa lại rộng rãi, bởi vì không phải cuối tuần cho nên người cũng không nhiều, khá yên tĩnh.

“Muốn uống nước táo không?” Lương Viễn Triết hỏi cậu. “Chỗ này có bán đồ uống.”

“Muốn!” Mục Nhiên nhất thời cười tủm tỉm.

“Vừa nghe đến ăn uống đã cao hứng sao?” Lương Viễn Triết vui vẻ.

Mục Nhiên nhăn mặt với hắn, chạy tới một kệ sách chọn sách.

Ánh nắng sau buổi trưa quá mức ấm áp, cho nên khi Lương Viễn Triết bưng bánh ngọt nước uống trở về, chỉ thấy Mục Nhiên đang làm ổ trên sô pha bên cạnh cửa sổ, lười biếng híp mắt, nhìn qua như đang ngủ.

“Mệt mỏi hả?” Lương Viễn Triết ngồi xuống bên cạnh cậu.

“Nắng trời thoải mái.” Mục Nhiên dựa vào lòng hắn, như mèo con duỗi người. “Ôm.”

“Gần đây sao lại bám người như vậy?” Lương Viễn Triết ôm cậu hỏi.

“Đâu có.” Mục Nhiên càu nhàu, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.

“Vật nhỏ, mấy ngày hôm trước nhìn lén tin nhắn của tôi phải không?” Lương Viễn Triết bật cười, không nhịn được mà nói ra.

Thân thể Mục Nhiên cứng đờ, sau đó nhắm mắt chặt hơn.

“Không được giả bộ ngủ.” Lương Viễn Triết nắm mũi cậu. “Mở mắt.”

Mục Nhiên có tật giật mình, meo meo chít chít mở mắt ra, không yên tâm nhìn hắn.

“Thành thật khai báo.” Lương Viễn Triết trạc trạc chóp mũi cậu.

“… Buổi tối mấy hôm trước, khi cậu đang tắm, di động rung lên. Tôi muốn tắt đi, kết quả không cẩn thận, nhấn, nhấn nhầm nút mở ra.” Mục Nhiên biện giải. “Di động cậu phức tạp như vậy, tôi không biết dùng, cũng không cố ý…”

“Xóa đi cũng là vô tình?” Lương Viễn Triết cố ý xụ mặt.

“Đó là cố, cố ý.” Mục Nhiên lắp bắp, thừa nhận xong lại cảm thấy uỷ khuất. “Nhưng cô ta hẹn cậu đi uống cà phê!”

“Cho nên cậu liền xoá đi?” Lương Viễn Triết nhéo mặt cậu. “Ngốc muốn chết, xoá đi cũng không xoá hết, vẫn còn một bản sao trong hộp thư.”

Mục Nhiên mặt đỏ bừng, hận không thể tìm được lỗ mà chui xuống.

“Tiểu ngu ngốc.” Lương Viễn Triết xoa xoa đầu cậu. “Lần này tha thứ cậu, lần sau không được như vậy nữa, có biết không?”

Mục Nhiên tự biết đuối lý, ngoan ngoãn gật đầu.

Lương Viễn Triết cầm bánh Muffin bơ, nhét cả một khối nhỏ vào miệng cậu.

“Người gởi tin nhắn cho cậu là ai?” Mục Nhiên canh cánh trong lòng, vừa ăn vừa hỏi.

“Nữ sinh lớp bên cạnh.” Lương Viễn Triết một chút cũng không gạt cậu.

“Không có ấn tượng.” Mục Nhiên hừ một tiếng, nghĩ nghĩ lại bổ sung một câu, “Cho nên nhất định khó coi!”

“Đúng vậy, khó coi!” Lương Viễn Triết giúp cậu lau bơ dính bên miệng. “Khẳng định không dễ nhìn như Nhiên Nhiên nhà chúng ta.”

“Không được so sánh tôi với nữ sinh.” Mục Nhiên hung tợn.

Lương Viễn Triết cười, thừa dịp bốn phía không có người, cúi đầu hôn hôn cái miệng của cậu.

Mục Nhiên mặt đỏ lên, có tật giật mình nhìn xung quanh, xác định không có người mới yên tâm.

“Ngủ một lúc đi.” Lương Viễn Triết khoác áo lên người cậu. “Tỉnh lại vừa đúng bữa tối.”

Mục Nhiên ngoan ngoãn dán vào lòng hắn, chóp mũi truyền đến hơi thở quen thuộc, mùi hương hỗn hợp thản nhiên của bạc hà và thuốc lá, an tâm lại dễ ngửi ngoài ý muốn,, bất tri bất giác trầm trầm ngủ.

Lương Viễn Triết vươn tay ôm chặt cậu, cúi đầu vừa vặn có thể nhìn thấy gương mặt trầm tĩnh của cậu, lông mi nhẹ nhàng run run, dưới ánh mặt trời hiện ra vầng sáng nhạt màu, đẹp đến mức có chút không chân thật.

Tình cảm lúc còn trẻ bình thường đều đơn giản nhưng lại vô cùng đặc biệt, lúc này, Lương Viễn Triết căn bản chưa bao giờ suy xét qua, nếu một ngày Mục Nhiên biến mất, chính mình phải làm sao bây giờ.

Bởi vì chưa từng nghĩ qua, cho nên khi ngày đó thật sự đến rồi, hắn mới cùng bối rối, không biết làm sao.

Nhà sách an tĩnh, Mục Nhiên ngủ thẳng đến sáu giờ rưỡi mới lười biếng mở to mắt.

“Tỉnh rồi sao?” Lương Viễn Triết buông tạp chí trong tay xuống.

Mục Nhiên lúc rời giường luôn luôn ngây ngốc, lần này cũng không ngoại lệ, ngây ngây ngốc ngốc nhìn Lương Viễn Triết thật lâu, mới thanh tỉnh một chút.

“Ôm.” Mục Nhiên dụi dụi mắt, cọ cọ trong lòng Lương Viễn Triết muốn ngủ tiếp, kết quả bị hắn mạnh mẽ lôi dậy.

“Chưa tỉnh ngủ…” Mục Nhiên nheo mắt, đầu choáng váng mà oán giận.

“Mục heo con, đã ngủ suốt ba giờ rồi, không được ngủ tiếp.” Lương Viễn Triết dở khóc dở cười, cầm ly nước trái cây chạm chạm lên mặt cậu. “Mau tỉnh lại!”

“Nha!” Cả người Mục Nhiên giật mình, hoàn toàn tỉnh.

“Đi, tôi dẫn cậu đi ăn!” Lương Viễn Triết cản lại trước khi Mục Nhiên mở miệng la mắng.

“Ăn cái gì?” Mục Nhiên thành công bị dụ dỗ.

“Canh gà.” Lương Viễn Triết lôi kéo cậu đứng lên.

“…. Nhưng tôi muốn ăn thịt nướng.” Mục Nhiên nhìn hắn trông mong.

“Muốn cũng không được.” Lương Viễn Triết không lưu tình chút nào cự tuyệt. “Bụng cậu như vậy không thể ăn thịt nướng, phải ăn canh.”

“Bác sĩ đã nói…”

“Bác sĩ nói bậy, nghe tôi!” Lương thiếu gia thực bá đạo.

“Cậu không nói đạo lý…” Mục Nhiên than thở.

“Cậu nói cái gì?” Lương Viễn Triết nhíu mày lại, giơ tay nhéo nhéo mặt cậu.

“Tôi nói đi ăn canh gà!” Mục Nhiên rất không có khí chất.

Lương thiếu gia vừa lòng, buông tay xoa xoa mặt giúp cậu.

Mục Nhiên rơi lệ đầy mặt, đồ bạo quân!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.