Sinh Mệnh Kiếp Này Tôi Phải Có Em

Chương 11: Lý tưởng của cuộc sống là vì một cuộc sống lý tưởng




Trận đấu kết thúc với chiến thắng dành cho đội khách, Lương Viễn Triết cảm thấy chính mình biểu hiện cũng không tệ lắm, vì thế theo thói quen nhìn về phía khán đài, lại phát hiện bảo bối nhà mình đã biến mất.

Chạy đi đâu rồi? Lương Viễn Triết khó hiểu.

“À, Mục Nhiên nhờ thầy nhắn với em một tiếng, em ấy về trường học trước rồi.” Huấn luyện viên thấy cậu như đang tìm người, vì vậy chủ động giải thích.

“Về rồi?” Lương Viễn Triết buồn bực. “Về khi nào vậy ạ?”

“Không lâu sau khi hiệp thứ hai bắt đầu, nói là về trường lên lớp.”

Xem một nửa rồi bỏ đi? Tâm tình Lương thiếu gia thật khó chịu, gọi điện thoại cho cậu. Kết quả có tiếng nói vang lên: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy.”

Lương Viễn Triết cũng không còn tâm tình ăn cơm trưa, trực tiếp bắt xe trở về trường học.

Trong phòng học trống trơn vắng lặng, các học sinh đều đã đi ăn trưa, chỉ có một mình Mục Nhiên ghé vào trên bàn nghe tiếng Anh, đột nhiên có người nhấc tai nghe ra.

“Sao không đợi anh?” Lương Viễn Triết ngữ khí hung dữ.

“Hừ!” Sau khi thấy rõ là ai, Mục bảo bảo thật sinh khí.

Sao lại còn hừ nữa. Lương Viễn Triết bị cậu làm cho buồn bực. “Làm sao vậy?”

Mục Nhiên xê dịch về phía chỗ ngồi bên kia, cách hắn xa một chút, giận lẫy làm ngơ.

“Nói chuyện đi nào bảo bối?” Lương Viễn Triết nóng nảy, đang êm đẹp, sao lại tự nhiên không để ý mình.

“Nói dối!” Mục Nhiên lẩm bẩm.

“Anh?” Lương Viễn Triết nghi hoặc. “Anh dối em cái gì?”

“Anh rõ ràng là đứng đầu toàn khối, còn giả vờ học tập không tốt.” Còn gạt em hôn hôn cổ vũ anh! Mục Nhiên nói thầm trong lòng thêm nửa câu, khuôn mặt không tự chủ mà biến hồng.

“Là vì cái này à.” Lương Viễn Triết nhẹ nhàng thở ra.

Mục Nhiên che lỗ tai.

“Được rồi, bảo bảo, là anh sai được không?” Lương Viễn Triết cầm tay cậu. “Lúc ấy em ngốc như vậy, ngoại trừ phương pháp này, anh còn cách nào khác để tiếp cận em chứ.”

“Anh mới ngốc!” Mục Nhiên đập hắn một chút.

“Rồi rồi rồi, là anh ngốc, đừng tức giận nhé?” Lương Viễn Triết nhéo nhéo hai má cậu.

“Về sau không được gạt em nữa!” Mục Nhiên hung hăng.

“Không thành vấn đề!” Lương Viễn Triết nhanh chóng cam đoan, sau đó lại vươn tay xoa xoa bụng cậu. “Ăn cái gì chưa?”

“Chưa.” Bụng Mục Nhiên thầm thì kêu.

“Ngoan, anh đi mua cơm cà ri cho em.” Lương Viễn Triết đứng lên.

“Không cần.” Mục Nhiên giữ chặt hắn. “Cơm cà ri xa lắm, em ăn bánh mì là được rồi.”

“Không sao đâu.” Lương Viễn Triết nhanh chóng hôn cậu một cái. “Anh trèo tường, sẽ quay lại nhanh thôi.”

Tuy rằng trong phòng học không có người khác, nhưng bị hôn ở nơi này Mục Nhiên vẫn có cảm giác khẩn trương. Lỗ tai Mục Nhiên đều hồng hồng, Lương Viễn Triết nhìn thấy liền thích thú, vừa định nghiêng qua cắn thêm một ngụm, cửa phòng học lại đột nhiên bị đẩy ra.

“Mục Nhiên, giữa trưa sao cậu không đi ăn cơm, tớ mua mì thịt bò cho cậu rồi nè.” Giọng Tô Siêu Mĩ rất lớn.

Ầm ầm một tiếng, sát khi quanh Lương thiếu gia mạnh mẽ dâng lên.

“Á… Mục… Lương…” Tô Siêu Mĩ bị Lương Viễn Triết doạ sợ. “Cậu, cậu ăn không?”

“Ăn, cảm ơn.” Lương Viễn Triết mặt không chút thay đổi tiếp nhận mì xào, mở hộp ra thô lỗ ăn hai miếng, rồi ngẩng đầu nhìn Tô Siêu Mĩ đang đứng ngốc. “Cậu còn chuyện khác sao?”

“Không có không có.” Tô Siêu Mĩ liên tục lắc đầu, như con thỏ chạy ra khỏi phòng học.

“Anh sao lại vậy chứ.” Mục Nhiên vừa bực mình vừa buồn cười.

“Vợ của lão tử, vì sao phải để người khác mua đồ ăn cho?” Lương Viễn Triết nói như lẽ đương nhiên, hai ba miếng ăn hết mì xào, sau đó liền trèo tường ra khỏi trường, đi mua cơm cà ri cho Mục Nhiên.

Buổi trưa ở tiệm cơm rất đông, nhưng Lương Viễn Triết có quen biết với ông chủ nên nhanh chóng mua được.

“Vì sao cậu không phải xếp hàng?” Có thực khách nhìn thấy, bất mãn chỉ trích.

“Bởi vì vợ tôi sắp sinh, sốt ruột.” Lương Viễn Triết mặt không đổi sắc, mang theo hộp đựng cơm ra khỏi cửa.

Thực khách há hốc miệng, ông chủ tiệm vừa xào cơm vừa cười, thắt lưng đều run rẩy.

Trở lại trường, sau khi vào lớp học, Lương Viễn Triết liền nhìn thấy Tô Siêu Mĩ đang nói nói cười cười với Mục Nhiên, nhìn qua thực thân thiện.

Lương thiếu gia nhất thời mặt tối sầm. “Rầm” một tiếng đặt hộp cơm ở trước mặt hai người. “Ăn cơm!”

“Cái kia, tôi tôi tôi… đi trước!” Tô Siêu Mĩ ôm bụng chạy trốn, tránh ở hành lang gởi tin nhắn cho Mục Nhiên. “Bạn ngồi cùng bàn với cậu thật hung dữ, hơn nữa có vẻ rất chán ghét tớ.”

Mục Nhiên bật cười, vươn tay đẩy đẩy Lương Viễn Triết, “Về sau không được doạ cậu ấy nữa.”

Lương thiếu gia từ chối cho ý kiến, yên lặng tính toán về sau nếu có cơ hội, phải đóng gói Tô Siêu Mĩ chuyển phát nhanh đến châu Phi.

Mục Nhiên ăn cơm còn chưa được một nữa, chuông vào học đã vang lên. Lương Viễn Triết biết rõ tâm can nhà mình còn chưa ăn no, vì vậy dựng quyển sách ở trước mặt cậu, chặn tầm mắt của thầy giáo.

Ba phút sau, mùi hương thịt bò cà ri tràn ngập cả phòng học. Hơn một nửa học sinh nuốt nước miếng, thầy giáo cũng khụt khịt mũi. “Mùi gì vậy?”

“Ợ.” Mục Nhiên nghe vậy thực khẩn trương, lập tức ngồi thẳng người, như thỏ con ợ một cái, động cũng không dám động một chút.

Lương Viễn Triết liều mạng nhịn mới không phụt cười, ngốc muốn chết.

May mày thầy giáo cũng không tiếp tục truy vấn, xoay người tiếp tục viết viết bảng. Mục Nhiên nhẹ nhàng thở ra, quay đầu vụng trộm nhăn mặt với Lương Viễn Triết, ánh mắt cười cong cong, cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn hơi chu ra.

Có cần phải đáng yêu như vậy không aaaa? Lương thiếu gia trong lòng meo meo kêu.

Vì thế hôm nay sau khi tan học, Lương Viễn Triết da mặt rất dày, đi theo Mục Nhiên về nhà.

“Anh thật sự không phải về nhà hả?” Mục Nhiên có chút lo lắng. “Dì chú tức giận thì làm sao?”

“Anh đã gọi điện rồi, nói về nhà bạn học bài đến khuya.” Lương Viễn Triết giữ bờ vai của cậu.

“Yên tâm đi, ngẫu nhiên một lần cũng không có chuyện gì.”

“Chúng ta đi thăm Thư Khắc đi?” Mục Nhiên đề nghị.

“Không đi!” Lương Viễn Triết một tiếng cự tuyệt, thật vất vả mới có cơ hội ở một chỗ với tâm can nhà mình, vì sao phải lãng phí thời gian đi thăm con cún mập kia chứ!

“Được rồi.” Mục Nhiên thực thất vọng, lấy chìa khoá từ trong túi ra.

“Ngoan, cuối tuần anh đi với em.” Lương Viễn Triết ôm hắn, “Hôm nay anh đá bóng mệt rồi.”

“Đúng rồi.” Mục Nhiên vỗ vỗ đầu, mình sao lại quên chuyện này chứ. Hôm nay bốn giờ hắn đã rời giường đến đón mình, trận đấu vào buổi sáng, giữa trưa còn trèo tường đi mua cơm cho mình. Buổi chiều lên lớp học, một phút đồng hồ cũng không được nghỉ ngơi!

Mục bảo bảo nhất thời thực tự trách, xoay người ôm cổ hắn lấy lòng. “Anh muốn ăn gì, em nấu cho anh.”

Lương Viễn Triết cười, cúi đầu cắn một ngụm lên miệng cậu. “Chỉ cần là bảo bối làm, cái gì cũng ngon.”

Mục Nhiên mặt đỏ, nhưng vẫn phối hợp hôn hắn.

Phòng bếp tuy nhỏ nhưng rất sạch sẽ chỉnh tề, trên tường còn treo chiếc tạp dề caro dễ thương.

Lương thiếu gia tựa vào cửa phòng bếp, thật hạ lưu tính toán, về sau nếu có cơ hội nhất định phải xem bảo bối mông trần mặc tạp dề…

Mục Nhiên vô cớ cảm thấy lạnh cả người, vì vậy mở cửa sổ ra cho ánh nắng tiến vào. Ánh mặt trời ấm áp, phủ trên người Mục Nhiên một vầng sáng màu vàng, khiến cậu càng thêm an tĩnh nhu hoà. Lương Viễn Triết giật mình nhìn thấy, bước đến ôm lấy cậu từ phía sau.

Độ cao hai người vừa đủ để Lương Viễn Triết có thể ôm trọn Mục Nhiên vào lòng. Cằm cọ cọ ở trên đầu cậu, lại cúi đầu hôn hôn khuôn mặt cậu, thật thích.

Mục Nhiên đỏ mặt, mặc kệ hắn cắn cắn hai bên lỗ tai mình.

Bữa tối là mì nước nóng hầm hập, bỏ thêm hạt tiêu và dầu vừng, hai người ăn đến đổ đầy mồ hôi.

“Phù, ngon quá.” Lương thiếu gia ăn xong ngụm canh cuối cùng, híp mắt tựa lưng vào ghế ngồi.

Có thể khiến Lương Viễn Triết ăn thoả mãn như vậy, Mục bảo bảo cảm thấy rất tự hào, vừa ăn mì vừa cười.

Mưa phùn se se lạnh ngoài cửa sổ, nhưng trong căn phòng nho nhỏ này lại tràn đầy hoà thuận, vui vẻ, ấm áp.

Bởi vì không cần giả bộ học hành không tốt nữa cho nên buổi tối này, Lương Viễn Triết rất nhanh chóng làm xong bài tập, rồi ôm tâm can nhà mình vào phòng tắm.

Nửa giờ sau, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mục Nhiên đỏ bừng, bị hắn dùng khăn tắm bao lại đi ra ngoài.

“Máy sấy đâu?” Lương Viễn Triết hỏi.

“Không có.” Mục Nhiên có ý dùng chăn bao chặt lấy mình.

“Đứng lên nào, tóc chưa khô không được ngủ!” Lương Viễn Triết túm cậu lôi ra. “Vậy bình thường em tắm rửa xong thì làm gì?”

“Xem sách, sau đó đi ngủ.” Mục Nhiên như cún con lắc lắc đầu, bắn hết cả nước lên mặt hắn.

Lương Viễn Triết dở khóc dở cười, chỉ cho cậu mặc áo ngủ lông xù vào, sau đó lại dùng chăn bao lấy, để cho cậu đọc sách.

Đương nhiên, bởi vì có chăn bông rất dày, cho nên quần không cần phải mặc.

Lương thiếu gia tựa vào bên người cậu, tay trái lật sách, tay phải sờ tới sờ lui trên đôi chân mảnh khảnh mềm mại của bảo bối nhà mình.

“Không được sờ chân!” Mục Nhiên kháng nghị.

Lương Viễn Triết thực nghe lời, tay tà tà lướt lên trên, không sờ chân nữa thì sờ bụng, dù sao cũng mềm mềm êm êm.

“Bụng cũng không cho!” Mục Nhiên đẩy tay hắn ra.

“Sao lại yêu cầu nhiều như vậy.” Lương Viễn Triết oán giận.

“Chính là không cho sờ!” Mục Nhiên buộc chặt đồ ngủ.

“Vậy hôn thì được đúng không?”Lương Viễn Triết cười xấu xa.

“Không được…… Ư!” Mục Nhiên kêu lên.

Lương Viễn Triết đặt cậu ở phía trên người, cúi đầu hôn hôn cái bụng nhỏ nhắn của cậu.

“Ngứa.” Mục Nhiên cười đẩy hắn.

Lương Viễn Triết vươn đầu lưỡi, liếm liếm ở vòng rốn tròn trịa của cậu, sau đó như phát nghiện, ở trên cái bụng trắng nõn lưu lại một vết răng nhàn nhạt.

“Ưm!” Mục Nhiên muốn tránh, lại bị hắn xoa bóp ở thắt lưng một chút, lập tức liền mất hết khí lực, mềm mại ngã xuống giường.

Nút áo ngủ bị cởi bỏ từng cái, hai điểm tinh xảo trước ngực như hai viên đá hồng, hệt chủ nhân của nó, nho nhỏ sợ hãi.

Cúi đầu ngậm vào miệng, đầu lưỡi nhẹ nhàng lưu chuyển, một tiếng rên nhỏ lập tức vang lên.

Trải nghiệm hoàn toàn xa lạ, lại mang lại từng trận khoái cảm cấm kỵ. Mục Nhiên hơi ngẩng đầu, lông mi thật dài dưới ngọn đèn mờ run rẩy. Khoé mắt ẩm ướt, đôi môi mềm mại khẽ run, xinh đẹp như tranh thuỷ mặc.

“Nhiên Nhiên.” Giọng Lương Viễn Triết có chút khàn khàn, “Có thể chứ?”

Mục Nhiên không nói gì, thân thể lại nằm yên ổn.

“Ngoan, nếu đau thì nói anh biết.” Lương Viễn Triết cúi đầu hôn cậu.

Lỗ tai Mục Nhiên nóng lên, ghé vào giường, chôn mặt xuống gối.

Đã có kinh nghiệm một lần, lần này Lương Viễn Triết rất dịu dàng rất ôn nhu, cho đến khi cảm giác được huyệt đạo chặt chẽ kia đã hoàn toàn thả lỏng mới rút ngón tay ra, chậm rãi tiến vào thân thể cậu.

“Ư…” Mục Nhiên có chút khó chịu, nhíu mày lại.

“Rất đau sao?” Lương Viễn Triết tận lực khắc chết xúc động của bản thân, sợ không cẩn thận lại khiến cậu bị thương.

“… Không sao, anh… nhẹ nhàng một chút…” Giọng nói Mục Nhiên líu ríu, phía sau lưng cũng bắt đầu đỏ lên.

Lương Viễn Triết khóe miệng cong cong, vươn tay ôm lấy vòng eo mảnh mai của cậu, bắt đầu xâm nhập một chút lại một chút.

Thân thể ngây ngô hoàn toàn được mở ra, thừa nhận yêu thương kia liên miên không ngừng, tình cảm triền miên cùng với vô số lời yêu ngập tràn, toàn bộ hoá thành đường thành mật, khắc tận sâu vào trong đáy lòng mềm mại.

Cao trào ùa lên trong nháy mắt, Lương Viễn Triết cúi người ôm cậu, hai cánh tay ôm thật chặt người yêu của mình.

Bảo bối, anh thật sự, thật sự rất thích em.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.