Sính Kiêu

Chương 48: Cột Một Tay Ðả Bại Xung Hư




"Nương nương, Vân Khinh có phần không khỏe, có thể xin được cáo lui trước?"

Lệ Phi hiển nhiên cũng nhìn đến vị trí trống rỗng của Tiêu Triệt, nghe vậy liếc mắt nhìn Tiêu Chiến đang cùng thái tử Tây Lương nói chuyện, gật đầu nói, "Đi đi, hoàng thượng ở đây đã có ta."

Lúc Sở Vân Khinh đi ra đại sảnh Tử Mặc vội vàng lại đón, "Quận chúa."

Sở Vân Khinh nghe giọng nói có chút vội vàng của hắn, trong lòng cũng căng thẳng, "Xảy ra chuyện gì?"

Ánh mắt Tử Mặc tối sầm lại, "Miệng vết thương của vương gia rạn nứt, hiện tại cực kì không tốt, ngài nói muốn xuất cung, nhưng mà quỷ y không ở trong phủ, vương gia cũng không chịu gọi ngoại nhân đến trị, tối năng, không biết như thế nào mới có thể vượt qua - - "

Ánh mắt Sở Vân Khinh trầm xuống, xem canh giờ đã không còn sớm, nếu xuất cung lúc này, không biết có thể hồi cung kịp không, ánh mắt Tử Mặc mang theo hy vọng, trong lòng nàng khẽ động, "Ta xuất cung với ngươi."

Tử Mặc mừng rỡ, "Quận chúa đi theo ta."

Ngoài cửa Đức Dương đang có một chiếc xe ngựa chờ ở đó, Sở Vân khinh có chút gấp gáp lên xe, Tử Mặc ở ngoài đánh xe, thẳng tiến ra cửa Chính Dương.

Tiêu Triệt nhắm chặt hai mắt ngồi ở trong xe ngựa, miệng vết thương trước ngực dường như đang chảy máu, chỗ vạt áo một mảnh thấm ướt, miệng vết thương trên tay còn thấm ra bên ngoài vài giọt máu, Tiêu Triệt nặng nề thở dài một hơi, hắn từ lúc nào trở nên chật vật như vậy!

Xe ngựa từ cửa Chính Dương chạy ra, hắn cảm thấy lo lắng bên trong thân thể bắt đầu từng chút đi ra, vốn ray rứt đau đớn ở trong lòng lúc này đã biến mất, không biết là đã chết lặng hay là không đau, ánh mắt của hắn chậm rãi đóng lại, lại nghĩ tới cảnh tượng vừa nhìn thấy ở trên cung yến.

Tiêu Lăng vì nàng đứng dậy nói chuyện, Mộ Dung Trần cũng nói hộ nàng, hắn chưa từng cảm thấy bản thân phút chốc vô lực giống như vậy, thời điểm nghe được hai chữ hòa thân hắn chỉ muốn vỗ bàn đứng lên, không quản là Vu Quốc hay là Tây Lương, từ trước đến nay hắn cũng không để vào mắt, nhưng mà hắn không thể, chí ít hiện tại không thể.

Phút chốc hắn lại có chút hâm mộ Tiêu Lăng và Mộ Dung Trần, một người là ngũ đệ của hắn, một người là bạn thân của hắn.

Mười hai tuổi rèn luyện trong quân doanh, ở biên cảnh Yến quốc gặp Mộ Dung Trần mười hai tuổi giống hắn, rõ ràng là hắn vượt ranh giới đứng ở trên đất Yến quốc, lại hung bạo nói Mộ Dung Trần là gian tế Yến quốc điên cuồng đánh một trận, từ đó tạo thành một khoảng cách không nhỏ.

Mộ Dung Trần là con trai độc nhất của Định Bắc vương Yến quốc, bởi vì Yến vương hơn năm mươi tuổi mà dưới gối không con, gần như coi hắn là nhi tử của mình, nhiều sự sủng ái đã tạo nên tính cách yêu nghiệt của hắn như vậy, hai người kết bằng hữu từ mười hai tuổi, trong mười năm đó ngầm giao thủ ở bên ngoài mấy lần, hắn thắng nhiều lần, nhưng mà lúc này đây, Tiêu Triệt lại cảm thấy bản thân thất bại thảm hại.

Lông mày Tiêu Triệt vô thức nhíu chặt hơn một chút nữa, ngoài cửa xe dường như có tiếng người náo nhiệt, cũng không biết có phải đã đi tới phố xá náo nhiệt hay không, tiếng huyên náo làm ồn khiến hắn cảm thấy có chút phiền mệt, tinh thần trầm xuống, nghĩ muốn dựa vào xe ngựa nghỉ một chút.

Xe ngựa đúng là đi tới phố xá náo nhiệt, đường từ cửa cung tới Duệ vương phủ phải đi qua toàn bộ phố xá phồn hoa buổi tối ở Thịnh kinh, lúc này chính là canh giờ tốt nhất buổi tối, trên phố xá đều là người đi đường lui tới, Tử Hàn ở trên xe ngựa gấp gáp, luôn không ngừng nhìn về phía sau, vừa lo lắng vết thương của Tiêu Triệt, lại vừa nhìn xem Tử Mặc có theo kịp không.

Cửa tiệm bên đường san sát nối tiếp nhau, đoàn người như nước chảy cản trở xe ngựa đi tới, Tử Hàn tránh chỗ nhiều người, muốn cố gắng trở về vương phủ nhanh một chút, Tiêu Triệt cần phải nghỉ ngơi.

Nhưng mà người càng ngày càng nhiều, xe ngựa đi chậm lại, lại có chút đình trệ, trong lòng Tử Hàn có chút sốt ruột, những cũng không thể tránh được.

"Trong xe chính là Duệ vương?"

Bỗng nhiên xuất hiện một tiếng khẽ gọi khiến Tử Hàn sửng sốt, hắn vừa quay đầu nhìn, lại có chút ngoài ý muốn.

"Cố tiểu thư." Tử Hàn xuống đất hành lễ, nữ tử trong kinh hắn biết tuyệt đối không nhiều, nhưng mà vị trước mặt này hắn lại không dám không nhận ra nàng.

Cố Yên Nhiên một thân y phục màu xanh, có thể do trời lạnh nên nàng khoác lên một kiện áo choàng trắng, toàn bộ dung mạo vốn đã đẹp như họa, lúc này sắc xanh trắng tôn lên như vậy, càng là xuất trần động lòng người, sau lưng nàng cũng có một chiếc xe ngựa, xem ra cũng là bị ngăn lại không thể tiến lên được.

Cố Yên Nhiên cười, "Trong xe chính là Duệ vương?"

Tử Hàn gật gật đầu, "Đúng là vương gia."

Cố Yên Nhiên quay đầu nhìn dòng người phía sau liếc mắt một cái, mâu sắc có chút chớp động, "Tối nay cũng quá nhiều người, sợ là xe ngựa không thể đi được, vương gia  phải về phủ sao?"

Tử Hàn gật gật đầu, quay đầu nhìn trong xe một cái, bản thân cũng Cố Yên Nhiên nói chuyện lâu như vậy, sao vương gia không lên tiếng?

Trong lòng Cố Yên Nhiên cũng là chợt lạnh, người trong xe không thể không biết là nàng, thế nhưng lại không nói một tiếng, thẳng thắn không dự định quan tâm để ý nàng?

"Mùi gì vậy?"

Nói chuyện chính là tiểu nha đầu phía sau Cố Yên Nhiên, cái mũi lúc này khẽ hít, chau mày nói nhỏ một câu, một câu này cùng rơi vào trong tai hai người khác, Tử Hàn mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía trong xe ngựa.

"Vương gia!"

Tử Hàn mạnh mẽ gọi một tiếng, Cố Yên Nhiên liền biết là không tốt, nàng chỉ thấy Tử Hàn nhảy lên xe ngựa vén mành nhanh nhẹn đi vào, trong phút chốc màn xe được vẽn lên, nàng che miệng hô nhỏ một tiếng.

Tử Mặc biết không thể gạt được, chui ra khỏi xe gật gật đầu, ánh mắt hắn sắc bén nhìn dòng người chật chội phía trước, nếu là ở lại không được, hắn liền lái xe từ chỗ này tiến lên!

"Để ta nhìn xem."

Ánh mắt Cố Yên Nhiên vội vàng, Tử Hàn cũng là hơi do dự.

"Đánh xe ngựa vào ven đường đi, mặc dù ta không phải đại phu, nhưng cũng xem qua chút sách thuốc, ngươi để ta nhìn xem, trong xe ta có chút dược liệu, có lẽ sẽ có ích."

Tử Hàn còn đang sững sờ, ở bên này Cố Yên Nhiên đã dặn dò thị nữ bên người, thấy thị nữ này trở lại xe ngựa Cố Yên Nhiên lấy thuốc đi, Tử Hàn cũng không lấy lý do ngăn lại.

"Một khi đã như vậy, làm phiền Cố tiểu thư rồi."

Cố Yên Nhiên cười, "Không ngại."

Tử Hàn đánh xe ngựa vào ven đường, nhìn Cố Yên Nhiên nhấc váy lên xe ngựa, nghĩ thầm Tiêu Triệt nhất định đừng nên xảy ra chuyện gì mới tốt, mà lúc này, thị nữ đã trở lại, trong tay cầm lộ thuốc lớn nhỏ đưa vào trong xe ngựa.

Ánh mắt Tử Hàn khẩn trương nhìn chung quanh, bỗng nhiên, mâu sắc mạnh mẽ căng lên.

Ngay phía sau bọn họ cách đó không xa, một chiếc xe ngựa cũng một bên treo lễ chế Duệ vương phủ đang đi đến gần bọn họ!

Cố Yên Nhiên vào xe ngựa liền nhìn thấy dáng vẻ Tiêu Triệt nghiêng đầu dựa vào trên vách xe, hai mắt của hắn nhắm chặt, hình như bởi vì mất máu quá nhiều mà mê man, trên dung mạo đẹp đẽ không có nửa điểm huyết sắc.

Nàng sững sờ nhìn gương mặt gần trong gang tấc, tư tưởng khẽ động, giống như nhớ lại bộ dáng canh giữ ở Tử Ngọc cung vào đêm tuyết đó, có lẽ người đời không thể tưởng được, một nữ tử mới hai tuổi có thể nhớ rõ bóng dáng của một người nam nhân như vậy.

Ban đêm bông tuyết trắng xóa, không có ánh sáng của sao, chỉ có bóng dáng kia, kiên định đứng thẳng trong trời băng đất tuyết, bất cứ lúc nào nhớ lại, lại có thể làm cho nàng tiếc nuối, nàng không phải là thánh nữ luôn thương hại thế nhân, mà một phần vướng bận cùng thương tiếc này, lại lưu lại trong lòng nàng 16 năm.

"Tiểu thư."

Thư Hương không biết dược lý, lại mang toàn bộ lọ thuốc tiến vào, Cố Yên Nhiên mạnh mẽ hoàn hồn, tiếp nhận lọ thuốc để ở một bên nhìn thương thế Tiêu Triệt, có thể thấy phía trước ngực hắn một mảnh đỏ sậm thấm ướt, trong lòng nàng căng thẳng, hai tay cởi cúc áo của hắn - -

Đương nhiên trong lòng Cố Yên Nhiên rất khẩn trương, nhưng mà ngay lúc tay nàng còn một chút nữa là chạm đến cổ áo của hắn, bàn tay TIêu Triệt không hề đoán trước ngăn trở nàng tiếp tục!

Người đang ngủ mở mắt, một đôi mắt sâu thẳm cực kỳ dày đặc, nhiều năm trôi qua nhạy bén nói cho hắn biết hơi thở xa lạ đang ở kề bên, nhưng khi nhìn thấy là khuôn mặt Cố Yên Nhiên, trong đôi mắt ít nhiều còn có chút ngoài ý muốn.

Mu bàn tay Cố Yên Nhiên bị Tiêu Triệt mạnh mẽ bắt lại, chống lại đôi mắt cực kì dày đặt này, lúc này mặc dù là sững sờ ngay tại chỗ, đôi mắt của hắn giống như tức giận cùng sát ý, nhưng mà bất quá là một cái chớp mắt, tiếp đó là tịch lãnh (cô đơn + lạnh nhạt) vô biên.

Đối với người khác, băng lãnh này là cảnh cáo người sống chớ lại gần, nhưng đối với Cố Yên Nhiên, lại gợi lên toàn bộ trí nhớ liên quan đến đêm tuyết trắng kia, khóe miệng nàng khẽ động, khẽ nói ra hai chữ: "Vương Gia - -

Hai chữ này hàm chứa mềm mại thân cận ngay cả nàng cũng không biết, Tiêu Triệt nhíu mày, đang muốn buông Cố Yên Nhiên ra lại nghe soàn soạt một tiếng, màn xe bị nhấc lên - -

Dưới nền cảnh người đến người đi, Sở Vân Khinh kinh ngạc nhìn hai người trong xe, lo lắng trong mắt nàng còn chưa kịp biến mất, nhìn thấy một cảnh tượng như vậy cũng có chút sững sờ, giờ phút này trong mắt nàng, Cố Yên Nhiên nghiêng thân ở phía dưới Tiêu Triệt, mà Tiêu Triệt chẳng những không có cự tuyệt còn nắm chặt tay Cố Yên Nhiên, khoảng cách hai người quá gần, nếu không có nàng quấy rầy, có lẽ chính là thời điểm tình chàng ý thiếp.

Trong lúc Sở Vân Khinh sững sờ, Tiêu Triệt chậm rãi buông tay Cố Yên Nhiên, hắn nhìn nhuyễn sạp bày lọ thuốc bên hông một cái, mở miệng muốn nói cái gì.

Vào lúc này, Sở Vân Khinh cũng thấy được lọ thuốc, trong lòng mỉm cười, bên trong ánh mắt mơ hồ có cái gì phá kén bước ra, nhưng nàng cái gì cũng không nói, bá một tiếng buông màn xe, xoay người đi đến xe ngựa khác.

Nàng bước rất nhanh, giống như có lũ lụt thú dữ đuổi theo phía sau, Tử Mặc cũng nhìn thấy hình ảnh trong xe, lúc này vội vàng đuổi theo, "Quận chúa, quận chúa, người hiểu lầm   - - "

Sở Vân khinh xoay người, "Hiểu lầm cái gì?"

Tử Mặc không biết nói như thế nào, chỉ xe ngựa phía trước, "Này Cố tiểu thư - - "

Lúc này Sở Vân Khinh mới nhớ tới, nữ tử dung mạo xinh đẹp vừa rồi trong xe đúng là Cố Yên Nhiên đại xuất danh tiếng ở quỳnh hoa yến, nữ nhi đương kim Tả tướng!

Sở Vân Khinh lắc đầu, "Ta nghĩ ta không có hiểu lầm, đã có Cố tiểu thư chữa thương cho Vương gia, ta nghĩ là không cần ta làm điều thừa, ngươi đưa ta hồi cung hay là ta tự đánh xe hồi cung?"

Cố Yên Nhiên nhìn màn xe bị buông xuống một lần nữa hơi sững sờ, mà bên này Tiêu triệt đã mở miệng, "Đa tạ ý tốt Cố tiểu thư, nhưng mà hiện tại bổn vương không cần."

Tiếng nói vừa dứt, Cố Yên Nhiên cảm thấy một đạo bóng đen vụt qua trước mắt, tức thì trong xe chỉ còn một mình nàng, một điểm mờ mịt xuất hiện ở trong lòng, khóe miệng nàng dương lên một nụ cười châm chọc.

Ánh mắt Sở Vân Khinh cương quyết nhìn Tử Mặc, lại thấy một bóng người chợt lóe trước xe ngựa, tiếp theo liền có một đôi mắt hàn khí khóa nàng lại.

Tử Mặc thấy Tiêu Triệt xuống xe ngựa liền lui ở một bên, bên này Sở Vân Khinh nhìn Tiêu Triệt đi tới chỗ mình liền hơi lùi một bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.

Đôi mắt Tiêu Triệt gắt gao dừng ở trên người Sở Vân Khinh, đến gần nàng không nói hai lời trực tiếp bồng nàng lên, tiếp theo không chút thương tiếc ném vào trong xe ngựa, "Hồi phủ!"

Tử Mặc nhìn Tiêu Triệt động tác cực kỳ lưu loát ném ra hai chữ bước vào xe ngựa, trợn mắt há mồm đáp lại một tiếng, lên xe ngựa suy nghĩ muốn hồi phủ, mà Cố Yên Nhiên sau khi xuống xe ngựa nhìn thấy cảnh tượng phi thường bạo lực này, trên mặt nàng từ đầu đến cuối đều treo lên một ý cười nhạt nhẽo

Tử Hàn liến nhìn nàng một cái, "Hôm nay đa tạ Cố tiểu thư, ngày khác chắc chắn đến nhà cảm tạ."

Này bất quá là lời khách sáo, ánh mắt Tử Hàn nhìn Tử Mặc lái xe chen lách bên trong đoàn người, có chút sốt ruột, tâm Cố Yên Nhiên sáng tỏ, gật đầu để hắn rời đi.

Thư Hương đứng sau lưng Cố Yên Nhiên, lúc này khe khẽ thở dài, "Tiểu thư, cô nương này khiến người ta cảm giác quen thuộc, có lẽ rất thân cận với Duệ vương."

Cố Yên Nhiên gật đầu, trở lại xe ngựa của mình, "Ngươi quên sao, ở quỳnh hoa yến, chính là vị cô nương này nhận được dạ hoa Vĩnh sinh của Quý phi nương nương."

"A - -" Thư Hương thở nhẹ một trận, "Chính là người đánh đàn, lần trước nàng đã đoạt đi hoa của tiểu thư, bây giờ Duệ vương cũng - - "

Thư Hương lời còn chưa dứt, Cố Yên Nhiên cũng mỉm cười, không nói lời nào.

Sở Vân Khinh bị Tiêu Triệt quẳng thật mạnh vào trong xe ngựa, bả vai đụng vào vách xe đau từng đợt,  sau đó nghe được Tiêu Triệt nói ra hai chữ, nhìn hắn bước vào xe ngựa, cũng chỉ ngồi ở bên cạnh nàng, không còn phản ứng nào khác.

Trong lòng Sở Vân Khinh giận dữ: "Sao Vương gia không ngồi cùng xe ngựa với Cố tiểu thư? Nơi nàng thuốc trị thương đều cực kỳ đầy đủ hết."

Tiêu Triệt khép chặt hai mắt hô hấp vi trọng, lúc này nghe nàng nói chuyện như vậy cũng không nói một lời.

Sở Vân Khinh khẽ nhíu mày, dựa vào tính cách của hắn, nếu có gì bất mãn với nàng đã sớm ngang tàng tranh cãi với nàng, nàng suy nghĩ một chút, ánh mắt nặng nề dừng ở ngực Tiêu Triệt, đúng rồi, Tử Mặc nói miệng vết thương của hắn nứt ra rồi, nàng thừa nhận vừa rồi nhìn thấy cảnh đó, tinh thần liền rối loạn, mới quên đi chuyện này.

Sở Vân Khinh không chút ngập ngừng nghiên người đi qua, dè dặt cẩn trọng trực tiếp muốn lột bỏ y phục của hắn, hô hấp Tiêu Triệt trầm xuống, cứ như vậy để mặc cho nàng làm.

Trong lòng Sở Vân Khinh sốt ruột, dè dặt cẩn trọng mở ngực áo của hắn mà nhìn, ánh mắt sâu thẳm, trong giọng nói của nàng không biết là nén giận hay là hàm chứa đau lòng, "Tiêu Triệt, đã bao lâu rồi ngươi chưa đổi dược!"

Tiêu Triệt nặng nề nói, "Từ ngày nàng rời đi."

Trong lòng Sở Vân Khinh khẽ động, dược của hắn vốn là ba ngày đổi một lần, trong lòng nàng bị kiềm hãm không biết nói cái gì, từ trong tay áo lấy ra khăn lụa tùy thân cực kì cẩn thận rửa sạch miệng vết thương cho hắn.

Từng vết máu bị nàng lau đi, tiếp theo đó là nhìn thấy miệng vết thương ghê người, vết thương vốn đã có chút khép lại một lần nữa vỡ ra, giống như là vết thương cũ thêm thương tổn mới, loại đau đớn này nàng đương nhiên biết.

Trong người Sở Vân Khinh cũng không mang theo dược, đành phải lấy khăn lụa trong tay tạm thời chèn ở miệng vết thương của hắn, nhìn sắc mặt trắng bệch của hắn, Sở Vân Khinh dè dặt cẩn trọng lấy tay đè giữ, may mắn không có tiếp tục chảy máu.

Một đường không nói gì đến Duệ vương phủ, lúc Tiêu Triệt vào phủ đã có vài phần thanh tỉnh, xuống xe cũng không để ý Sở Vân Khinh một đường vào Giang sơn lâu, Sở Vân Khinh thở dài theo vào, bên này Tử Mặc và Tử Hàn cũng sai người mang thuốc trị thương đưa vào rồi canh giữ ở ngoài cửa.

Sở Vân Khinh đi theo Tiêu Triệt vào phòng, khi đi tới phòng trong lại thấy Tiêu Triệt không phải đi nằm, mà ngược lại đi vào trong một gian phòng bên cạnh, Sở Vân Khinh muốn mau chóng giúp hắn xử lý miệng vết thương, vội vàng đi theo qua.

Nhưng mà vừa tiến vào phòng Sở Vân Khinh ngây ngẩn cả người, Tiêu Triệt lại không chút do dự đưa lưng về phía nàng thoát y phục: "Tiêu Triệt, ngươi làm cái gì - - "

Tiêu Triệt không ngừng động tác, ngoại bào, trung y, tức thì chỉ còn lại lý y, Sở Vân Khinh vội vàng xoay người lại, Tiêu Triệt hình như không có ý muốn nói chuyện với nàng.

Phía sau là tiếng động y phục rơi xuống đất, nàng đợi đã lâu, nghe thấy phía sau bỗng nhiên không có âm thanh, trong lòng căng thẳng, lúc nàng xoay người là lúc nhìn thấy bóng lưng Tiêu Triệt - - 

Không, không chỉ là bóng lưng!

Sở Vân Khinh đỏ mặt, nàng nhìn thấy gì?!

Lúc này Tiêu triệt trần như nhộng, tóc đen rối tung trên vai, từ phía sau nhìn qua, bóng lưng ngay thẳng đẹp đẽ trực tiếp thể hiện ra đường nét mạnh mẽ trên phần lưng của hắn, hai chân thon dài, thắt lưng cường tráng, còn có - -

Sở Vân khinh theo bản năng nhắm hai mắt lại, chỉ nghe "phù phù" một tiếng, Sở Vân Khinh hậu tri hậu giác phát hiện tận cùng trong phòng óc có một phương bể tắm nước nóng.

Thì ra là muốn tắm rửa.

Trong lòng Sở Vân Khinh ảo não, rõ ràng là nàng thấy hắn thân cận với nữ nhân khác, vì sao hiện tại hắn lại bày sắc mặt như vậy cho nàng xem, vậy mà không nói câu nào. Nàng lao tâm lao lực từ trong cung chạy đến, chẳng lẽ là vì nhìn sắc mặt hắn?

Càng nghĩ trong càng oán giận, nghe được âm thanh nước chảy lã chã, trong điện quang hỏa thạch sắc mặt Sở Vân Khinh đại biến, "Tiêu Triệt, chẳng lẽ ngươi không biết miệng vết thương của ngươi không thể gặp nước sao!"

Một tiếng quát nhẹ làm cho bên trong yên tĩnh một chút, Sở Vân Khinh đợi Tiêu Triệt hồi âm, nhưng mà nào có hồi âm nào, ngay cả tiếng nước chảy ban đầu cũng không còn!

Sở Vân khinh kinh hãi, nàng bước nhanh vào bể tắm nước nóng, còn chưa đến gần liền thấy được trong nước bốn phía đều là huyết sắc, trong đầu dường như có gì đó nổ tung, nàng thất thanh kêu lên, "Tiêu Triệt!"

Hơi nước hầm hập khiến hai mắt nàng híp lại, trên mặt nước chỉ ẩn ẩn một chút màu đỏ, không còn động tĩnh khác, nghĩ đến điều không tốt, trong lòng Sở Vân Khinh quýnh lên nghĩ cũng không nghĩ liền nhảy vào trong nước.

Dòng nước ấm áp một thoáng bao lấy thân thể nàng, Sở Vân Khinh nỗ lực mở to hai mắt, nhưng mà trên mặt nước gió êm sóng lặng không có một tia gợn sóng, không nghĩ nhiều, nàng hít sâu một hơi trầm xuống, nhìn giữa bể tắm thật lớn hình như có một chút bạch quang chợt lóe, nàng dùng hết sức bơi đến chỗ đó, nhưng mà bơi đến gần mới phát hiện này bất quá là một cây trụ để nước chảy vào trong bể.

Hoảng hốt một hồi, Sở Vân khinh thầm nghĩ bản thân chậm chạp, trong lòng lại càng buồn bực Tiêu Triệt làm việc bất kể hậu quả, nhìn chung quanh không có kết quả, nàng chỉ cảm thấy dưới nước nghẹt thở khó chịu, ám kình nhắc tới trồi lên mặt nước.

Trong nháy mắt bọt nước văng khắp nơi, mạng che mặt của nàng đã sớm rơi trong nước, lúc này lau đi giọt nước trên mặt, hít thở từng ngụm từng ngụm.

Đang ở trong nước, phía sau một khối thân thể ấm áp đột nhiên dán lên, cả người Sở Vân Khinh chấn động, quay đầu liền rơi vào trong một đôi mắt u ám. 

Trong lòng nàng cực kỳ tức giận, nhìn bộ dáng mặt Tiêu Triệt không chút thay đổi có chút cực kì phẫn nộ, "Khốn khiếp!"

Tiêu Triệt cũng không để ý tức giận của nàng, tự nhiên nhìn mặt nàng, trong mắt phát sáng, ngay lúc Sở Vân Khinh còn chưa hoàn toàn xoay người lại Tiêu Triệt đã đem nàng giam cầm ở trong lòng, mặt đối mặt nhìn nhau khiến Sở Vân Khinh gắt gao dán trên người Tiêu Triệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.