Sính Kiêu

Chương 34: Cứu Phụ Nhân Hào Kiệt Quên Mình




Màn đêm dần buống xuống, sau khi Sở Vân Khinh đi theo Tiêu Chiến trở về cung Càn Đức, vẫn đứng hầu ở một bên giống như xưa, từ khi trở về Tiêu Chiến liền nhíu mày, moojy mình đứng ở cạnh cửa sổ nhìn đền cung đình từ từ sáng lên, trầm mặc không nói.

Thật lâu sau, đèn đuốc trong điện lung lay, mắt Sở Vân Khinh nhìn đến, không biết từ khi nào, ánh nến trong điện đã tối sầm, nàng nhẹ nhàng đi qua, lấy chụp đèn kéo bấc đèn lên một sáng, bên trong liền sáng sủa hơn.

“Giờ nào rồi?”

Cuối cùng Tiêu Chiến cũng nói chuyện, vừa mở miệng liền hỏi canh giờ, trong lòng Sở Vân Khinh khẽ động, thì ra là hắn đang đợi, nàng nhìn thời gian chậm chạp trôi qua, khẽ mở miệng: “Giờ Tuất hai khắc ạ.”

Tiêu Chiến nghe vậy thở dài một hơi, xoay người đi về ngoài điện, nhìn bóng dáng Tiêu Chiến đi ra khỏi cung Càn Đức, con ngươi Sở Vân Khinh trầm xuống, Tiêu Chiến nói, tối nay muốn gặp hắn ở điện Cần Chính, Tiêu Chiến muốn nói gì đây?

Những nghi vấn này cứ quanh quẩn ở trong lòng nàng, Sở Vân Khinh cảm thấy ngay cả hô hấp của mình cũng nặng nề hơn rồi.

Phúc Hải trở về từ cung Tử Ngọc, vừa nhìn thấy nàng vẫn còn ở chỗ này, không khỏi có chút kinh ngạc: “Canh giờ đã muộn, Quận chúa có thể hồi điện Cẩm Tú nghỉ ngơi rồi.”

Sở Vân Khinh sửng sốt, lắc đầu: “Công công đừng để ý đến ta, buổi tối Hoàng thượng chưa có uống thuốc, ta có chút lo lắng, chờ người trở về uống thuốc xong ta sẽ đi.”

Phúc Hải có chút cứng ngắc đánh giá nàng vài lần, gật đầu: “Vậy lão nô cùng chờ với Quận chúa.”

Dĩ nhiên Sở Vân Khinh sẽ không phản đối, nàng trầm ngâm một chút: “Chuyện ở cung Tử Ngọc thế nào?”

Phúc Hải thở dài, giọng điệu mang theo chút nặng nề cùng bi thương: “Một người tốt, lại bị chết như vậy, nhắc tới cũng thật sự ủy khuất Hoàng hậu, chuyện năm đó --”

Hắn nói được một nửa, dường như ý thức được đề tài này có chút không thích hợp nói ra trước mặt Sở Vân Khinh vì vậy liền ngừng lại, Sở Vân Khinh bĩu môi một cái: “Công công đau thương như vậy, trước kia nhất định là rất thân cận với Hoàng hậu.”

Phúc Hải không vội vàng phủ định, chỉ sửng sốt chớt mắt một cái: “Lâu như vậy, đều đã quên năm đó là dạng gì, mấy năm nay Hoàng hậu luôn ở trong cung Tử Ngọc, vốn định một ngày kia còn có thể ra ngoài, lại không nghĩ cuối cùng lại ở luôn nói đó, hơn nữa, Hoàng thượng ngay cả Hoàng lăng cũng không ban cho nàng.”

Ý tử trong lời nói của hắn Sở Vân Khinh đều sáng tỏ, trong lòng người thân cận Hoàng thượng đều có một phần vẫn hướng về Hoàng hậu, nàng hơi trầm ngâm: “Hoàng thượng đi điện Cần Chính rồi, hình như là muốn triệu kiến Duệ vương.”

Đây vốn là trong lúc vô ý kể ra, Phúc Hải nghe xong lại thở dài: “Nhiều năm nay, Hoàng hậu khổ, dĩ nhiên Duệ vương cũng không tốt hơn, Hoàng thượng chú ý hắn nhiều năm như vậy, cuối cùng Hoàng hậu đi, có lẽ có thể xua đuổi một số việc ra khỏi ý nghĩ rồi.”

Sở Vân Khinh nhíu mày: “Dù gì Duệ vương cũng là thân vương, tính ra cũng không vất vả bao nhiêu.”

Phúc Hải liếc mắt nhìn Sở Vân Khinh một cái, trong ánh mắt không biết là có ý tứ gì: “Năm nay Duệ vương đã hai mươi hai, trước mười tám tuổi rất ít khi hồi kinh, lão nô còn nhớ rõ một năm kia, buổi tối đầy tuyết rơi, từng nhà đều vui vẻ đón trung thu, Vương gia mới tám tuổi lại canh giữ ba ngày ba đêm bên ngoài cung Tử Ngọc.”

Thốt ra lời này không biết đã gợi lên bao nhiêu tâm sự của mình, giọng nói của hắn tràn đầy than thở, nhìn Sở Vân Khinh chăm chú lắng nghe nhưng đôi mắt lại cứ cụp xuống.

“Năm tuổi Duệ vương đã bị ôm đi, đi theo ma ma đến năm tám tuổi, trong ba năm đó vốn không biết Hoàng hậu bị nhốt ở cung Tử Ngọc, nhưng đến năm tám tuổi kia, không biết từ đâu nghe được, liền đứng ở ngoài cung Tử Ngọc ba ngày ba đến cũng không gặp được Hoàng hậu, sau đó bệnh nặng một trận, hết bệnh liền không còn đến cập đến chuyện qua cung Tử Ngọc nữa.”

“Lúc mười hai tuổi, Duệ vương đến quân doanh, một lần đi chính là sáu năm, mười tám tuổi phong vương lập phủ, cuối cùng mới yên ổn sống ở Thịnh kinh.”

Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy trời đêm càng ngày càng lạnh, trước đây đau khổ ẩn nhẫn mười bảy năm, tối nay đối mặt với Tiêu Chiến, không biết lông mày của hắn có giãn ra được chút nào không?

“Lúc đấy công công có truyền ngự y đến cung Tử Ngọc không?” Lần đầu tiên khi Phúc Hải báo nói cung Tử Ngọc không tốt có muốn mời ngự ý không, Tiêu Chiến rõ ràng nói không, mà bây giờ lại có ngự y, ngoài trừ Phúc Hải chắc chắn không phải người ngoài rồi.

Phúc Hải lắc đầu: “Chỉ tiếc không kịp, độc của nương nương rất kỳ quái, có lẽ Hoàng thượng cũng đã nghĩ tới, nhưng hiện giờ người đã không còn, Hoàng thượng không muốn tra cũng là vì an bình của hậu cung.”

Mắt thấy ánh trăng di chuyển về phía tây, Sở Vân Khinh cũng không nhìn thấy Tiêu Chiến trở về, trong lòng nàng quýnh lên, đã nghĩ đi đến điện Cần Chính nhìn một chút, Phúc Hải cũng có chút sinh nghi: “Quận chúa, lão nô đi qua đó, người về trước đi.”

Sở Vân Khinh nào dám từ chối, một lòng bất an trở về điện Cẩm Tú.

Xuân Đào đang chờ nàng, sau khi nàng rửa mặt cũng không nghĩ muốn ngủ, chỉ mặc quần áo trong ngồi chờ trước cửa sổ, dường như Xuân Đào cũng biết tâm ý của nàng, liền dặn dò vài câu rồi lui xuống.

Đêm lạnh, Sở Vân Khinh không biết hai người ở trong điện Cần Chính nói những gì, nàng cẩn thận suy nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy đôi phụ tử này, không nói những thứ khác, chỉ nói đến bá đạo mạnh mẽ cũng giống y như nhau.

Không biết qua bao lâu, ngay lúc Sở vân Khinh tựa vào nhuyễn tháp sắp ngủ liền có một tiếng động nhỏ vang lên làm kinh động nàng, nàng vội vàng chạy tới mở cửa ra, quả nhiên, thấy bóng dáng của Tiêu Triệt đứng ở nơi đó.

Trong con ngươi của hắn không có băng lãnh, lại sâu thẳm như trước hút cả người nàng vào bên trong, Sở Vân Khinh không biết nên nói gì cho phải, chỉ kéo hắn vào trong, khoảnh khắc khi đóng cửa nàng nghe thấy tiếng cười kìm nén của Tiêu Triệt.

Sở Vân Khinh kinh ngạc xoay người, hắn vốn không hay cười, lúc này sao chẳng giống hắn của ngày thường vậy?

Con ngươi của nàng sáng lên, sau khi Xuân Đào lui ra nàng liền lấy mạng che mặt xuống, lúc này khuôn mặt tinh xảo làm người vừa ta vừa nhìn thấy liền không rời mắt xuất hiện trước mặt hắn, Tiêu Triệt chậm rãi đến gần nàng, giơ tay ôm nàng vào trong ngực.

Trên mặt của hắn trong phút chốc thấm một tầng ôn nhu, nhìn Sở Vân Khinh không rời mắt, nàng bỗng nhiên cảm thấy nữ nhân trên đời này không có ai có thể kháng trụ được nhu tình của hắn, hắn vốn lãnh khốc, nhưng khi gỡ hàn khí trên người xuống, liền biến thành yêu kiều mị hoặc như nước, nàng tự biết mình không thể chống lại, mà hắn đối với nàng vô cùng bá đạo, mỗi lần đều khiến nàng không chống đỗ được mà sa vào trong đó.

Ngón tay của hắn nhẹ nhàng vuốt ve sườn mặt của nàng, trán để ở trán nàng, cùng nàng giằng co hơi thở, cảm nhận được độ ấm đang từ từ tăng lên trên mặt nàng, hắn nhếch môi cười: “Sở Vân Khinh.”

Nàng bị hắn mê đắm đến sững sờ, giờ phúc này nghe thấy hắn dùng giọng nói trầm thấp gọi cả họ cả tên nàng, chỉ có thể đáp một tiếng: “Hả?”

Tiêu Triệt nhìn môi anh đào của nàng gần trong gan tấc, hơi thở trầm xuống, khóe môi cong lên, hắn nói: “Nàng đang quyến rũ ta sao?”

“Hả?”

Sở Vân Khinh phản ứng kịp hắn đang hỏi cái gì, lúc này liền thanh tỉnh lại, hai tay của nàng để ở trước ngực hắn, nhìn sự khác thường của hắn: “Cái gì?”

Tiêu Triệt đồng ý để nàng mở ra khoảng cách với hắn, bởi vì vậy hắn rời xa nàng mấy tấc, nhìn từ trên xuống dưới người nàng –

Sở Vân Khinh chợt cảm thấy khác thường, tắm rửa xong nàng chỉ mặc một kiện áo trong, đây hẳn là bình thường, mặc dù ở trước mặt Xuân Đào cũng có thể, nhưng mà, đối với hắn, lại thật sự nguy hiểm!

Y phục thuần trắng phác họa dáng người uyển chuyển lung linh của nàng, còn có tóc tản ra mùi hương tươi mắt, Tiêu Triệt cúi đầu khẽ ngửi: “Rất thơm.”

Ngày thượng hắn nói chuyện luôn mạng theo một áp bức dày đặc, áp bức dày đặc ấy lúc này lại bị Sở Vân Khinh quyến rũ biến mất không thấy đâu, tiện đà còn trở nên khàn khàn tà vọng, than nhẹ một câu, giống như giọng nước rơi vào trong hồ nước yên tĩnh, lúc này liền biến thành một gợn sóng.

Sở Vân Khinh khẽ run lên, hai gò má mất tự nhiên xuất hiện một tầng hồng hồng, nàng chỉ cảm thấy không khí ép tới khiến nàng có chút khó thở, lại không dám biểu hiện ra bên ngoài, nàng chịu đựng rung động trong lòng, lên tiếng: “Như thế nào?”

Tiêu Triệt nghe vậy lại từ tóc nàng ngửi một đường xuống dưới, tiện đà dựa vào trên vai nàng, khóe miệng nhếch lên: “Tốt lắm.”

Trong lòng Sở Vân Khinh buông lỏng, lại nghe thấy Tiêu Triệt nặng nề nói: “Rất dễ chịu.”

“Tiêu Triệt!”

Bên trong lời nói của nàng mang theo một chút bất đắc dĩ, bên này Tiêu Triệt cũng gắt gao ôm nàng vào trong lòng, hắn lại cười một tiếng, Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy thắt lưng bị hắn ôm đau, nàng thuận thế ghé vào trước ngực hắn, cảm thục chấn động của lồng ngực hắn, khóe miệng cũng vô ý cong lên.

Sở Vân Khinh xem nhẹ, lúc này bị Tiêu Triệt ôm vào trong ngực cũng không có cảm xúc gì, trong lòng Tiêu Triệt cũng chấn động, eo nhỏ không băng một nắm, bị bàn tay to của hắn ôm, mùi hương của nàng quẩn quanh chóp mũi của hắn, hai luồng mềm mại trước ngực khiến hắn muốn ngừng mà không ngừng được, mắt hắn trầm xuống, đã ẩn nhẫn đến cực hạn.

Cảm nhận được sự khác thường của Tiêu Triệt, lông mày Sở Vân Khinh nhíu lại: “Sao vậy?”

Tiêu Triệt hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt trầm thấp mang theo một chút dục vọng.

Ánh mắt này quá mức xích lõa, Sở Vân Khinh không tự giác liền đỏ mặt, nàng ho nhẹ một tiếng: “Đêm nay có lẽ hợp ý của chàng, chỗ Hoàng hậu nương nương --”

Vừa mở miệng nói, Tiêu Triệt đứng trước mặt chợt xoay người bế nàng lên, có kinh nghiệm một lần trước, Sở Vân Khinh biết Tiêu Triệt sẽ không làm gì nàng, nàng nhìn khóe môi cong lên củaTiêu Triệt: “Chỗ Hoàng hậu nương nương có tốt --”

Lời còn chưa dứt, cả người nàng liền rơi xuống giường, Tiêu Triệt đứng thẳng, nhìn nàng nàng ở trên đó, bắt đầu cởi y phục của mình.

Lúc này Sở Vân Khinh mới rối loạn, nàng ngồi dậy, có chút không biết làm sao nhìn Tiêu Triệt.

Bên này Tiêu Triệt chỉ cởi ngoại bào, hắn xốc chăn lên bọc lấy Sở Vân Khinh, rồi sau đó bản thân nằm ở bên cạnh nàng, khẽ thở dài giơ tay ôm này vào trong ngực.

“Ngủ đi.”

Hoảng loạn trong lòng Sở Vân Khinh còn chưa bình phục, lại không nghĩ rằng hắn chỉ nói hai chữ này, nàng hơi ngừng lại, quay đầu nhìn gương mặt tinh xảo của hắn.

Tiêu Triệt biết nàng đang nhìn hắn, khẽ mở miệng nói: “Đêm nay chơi một ván cờ, ta thắng.”

Bởi vậy, Sở Vân Khinh an tâm, có lẽ ván cờ này không đơn giản như vậy, mười bảy năm, một phần tình nghĩa muộn màng của phụ tử, đối với hắn mà nói, mặc dù không phải là thứ quan trọng, nhưng nếu thiếu, cũng vô cùng tiếc nuối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.