Sính Kiêu

Chương 10: Cảm Lòng Tri Kỷ Tặng Hình Nhân




“Ngươi, ngươi không biết xấu hổ!” Quân Tiếu Khanh tức giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lần đầu tiên nàng gặp được người làm cho nàng phát điên luống cuống như vậy.

Mộc Khuynh Cuồng ngẩng mặt của mình lên, đưa thay sờ sờ, tự cảm giác chính mình tốt đẹp nói: “Mặt ta tuấn mỹ như vậy, vì cái gì không biết xấu hổ.”

“......” Quân Tiếu Khanh khóe miệng run rẩy, người này có muốn hay không tự kỷ như vậy.

“Quân tiểu thư, nói cho ta biết ở nơi nào có thể mua được đi!” Mộc Khuynh Cuồng cũng không muốn cùng nàng lãng phí thời gian.

Quân Tiếu Khanh từ trên xuống dưới quan sát Mộc Khuynh Cuồng một hồi lâu sau, cao ngạo nói: “Cho dù nói cho các ngươi biết, chỉ sợ các ngươi cũng không mua nổi, cho dù ngươi mua, người ta chưa chắc sẽ bán.”

Bởi vì nhà nàng còn có một viên, là cha nàng chuẩn bị luyện ra rất lâu, dùng để tham gia lần luyện đan này.

“Quân tiểu thư không cần phải lo lắng, ngươi chỉ cần nói cho ta ở nơi nào là được.” Mộc Khuynh Cuồng cười nhạt nói.

“Thành đông Hạng gia.” Quân Tiếu Khanh vẻ mặt khiêu khích nói, Hạng gia và Quân gia nàng là đối thủ một mất một còn, vậy hãy để cho hai người bọn họ đi Hạng gia tìm phiền toái đi! Nàng nhìn ra được hai người này không đơn giản.

Đôi mắt Mộc Khuynh Cuồng híp híp, rồi cười nói: “Đa tạ cô nương.”

Nói xong, nàng liếc mắt nhìn Thánh Khinh Hồng, sau đó hai người cùng nhau đi ra phía ngoài.

Quân Tiếu Khanh thấy bọn họ đi, khóe miệng lộ ra ý cười giảo hoạt, tốt nhất bọn họ làm cho Hạng gia long trời lở đất, như vậy lần luyện đan này, cũng sẽ không để cho Hạng gia đoạt danh tiếng Quân gia nàng.

“Tiểu thư nhỏ, ngươi thật lợi hại.” Chạy đường tiểu nhị đi đến bên cạnh Quân Tiếu Khanh khen ngợi cười nói, nếu không có nàng, hắn còn không biết làm sao bây giờ.

Quân Tiếu Khanh cầm lấy tóc của mình lắc lắc, cao ngạo cười nói: “Đó là đương nhiên, cũng không nhìn một chút ta là ai, ta chính là Quân Tiếu Khanh, cực kỳ có tư chất luyện dược sư ở Quân gia.”

Mộc Khuynh Cuồng ra khỏi Vạn Phúc đường liền cùng với ma thú bên trong không gian Sửu Sửu và Phì Phì phân ra nhiệm vụ.

“Bây giờ chúng ta đi nơi nào?” Thánh Khinh Hồng nhàn nhạt hỏi, tựa hồ biết rõ Mộc Khuynh Cuồng sẽ không lập tức đi Hạng gia.

Mộc Khuynh Cuồng nghiêng người liếc hắn một cái, giảo hoạt cười nói: “Uống trà, ăn cái gì.”

“Tốt.” Thánh Khinh Hồng sủng ái cười nói, trong hai mắt lóe một tia ánh sáng sáng ngời.

Trong trà lâu, Mộc Khuynh Cuồng nhàn nhã thưởng thức trà nếm điểm tâm, nàng đương nhiên sẽ không lập tức đi Hạng gia, ai biết Quân tiểu thư kia là không phải gạt nàng, nàng đã gọi Sửu Sửu và Phì Phì phân ra đi thăm dò Quân gia và Hạng gia, hỏi thăm rõ ràng rồi hành động sẽ tương đối tốt.

Trên đường phố rất nhiều người, chắc hẳn đều là đến để quan sát luyện đan.

“Các ngươi nói lần luyện đan này, có ai có thể xuất ra đan dược cấp nghịch thiên?” Trong trà lâu bắt đầu có người thảo luận về hội luyện đan.

“Không dám xác định, năm ngoái đều không có ai có thể xuất ra đan dược cấp nghịch thiên.”

“Các ngươi cho rằng cấp đan dược nghịch thiên là dễ dàng luyện ra như vậy sao, cho dù có, cũng sẽ không có người nói trước để lộ ra, khẳng định sẽ dẫn tới vô số người đến đoạt như vậy.”

“Đúng vậy, các ngươi biết rõ lần trước Vương gia vì cái gì bị diệt môn sao, chính là đồn đãi nhà hắn có dấu đan dược cấp nghịch thiên, kết quả, Vương gia trong một đêm đã không còn, rất kinh khủng.” Có người cẩn thận nói.

Theo người này dứt lời, những người khác một trận thổn thức.

Mộc Khuynh Cuồng nhíu mày, khóe miệng hiện ra cười lạnh, thứ đồ tốt tổng là có lợi có hại, có thể giúp người, cũng có thể hại người.

“Ta lặng lẽ nói cho các ngươi biết, ta nghe người khác nói, lần này Quân gia giống như luyện ra đan dược cấp nghịch thiên, sẽ dùng tới tham gia lần luyện đan này.” Đột nhiên trong đám người có người nhỏ giọng nói.

Mặc dù hắn cố ý hạ thấp giọng, nhưng thanh âm kia vẫn để cho toàn bộ khách quan ngồi ở lầu hai thưởng thức trà nghe được rõ ràng tường tận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.