Sinh Hoá Cuồng Y Tại Dị Giới

Quyển 1 - Chương 8




Tống Thư Hàng mỉm cười, đầu óc vận chuyển thật nhanh, lúc này hắn nên trả lời Diệp Tư như thế nào đây?

Lẽ nào phải nói cho cô ấy biết chân tướng sao?

Chuyện này quá bất ngờ, không ai ngờ sơn trang nghỉ mát mà Bạch Tôn Giả tiện tay “nhặt” được này lại là di chỉ của Bích Thủy các… Rồi lại vì di chỉ này nên Diệp Tư khôi phục lại một phần trí nhớ.

Chuyện mà Sở các chủ khổ công che giấu nhiều năm đã bại lộ như thế.

- Ta là cái gì đây? Thư Hàng, chắc ta không phải là oán linh đấy chứ?

Diệp Tư thấy Tống Thư Hàng không trả lời câu hỏi của cô ấy ngay thì trong lòng se thắt.

Trong trí nhớ đó thì cô chết rất thảm, cả “Bích Thủy các” bị cuốn vào tai bay vạ gió, bị kẻ khác diệt môn. Mà cô ấy bị chết trong trận chiến diệt môn đó, có thể tưởng tượng được oán hận của cô ấy lúc đó sâu bao nhiêu. Trong bi hận thù oán sâu nặng như thế, khả năng cô ấy biến thành oán linh là rất cao!

- Không, cô không phải oán linh.

Tống Thư Hàng dùng giọng nói nhẹ nhàng để an ủi cô ấy, lúc này vẫn nên nói cho Diệp Tư sư tỷ biết sự thật thôi, tránh để cô ấy nghĩ lung tung. Sở các chủ chắc cũng không trách hắn đâu.

Tống Thư Hàng đáp:

- Diệp Tư, cô là linh quỷ.

- Linh quỷ ư?

Diệp Tư ngẩn ra.

- Đúng thế, cô là linh quỷ. Không phải là linh quỷ bình thường, càng không phải là oán linh gì cả, vì thế cô không cần lo lắng đâu.

Tống Thư Hàng trả lời.

Sau khi ngẩn ra một lúc, Diệp Tư lại khóc như mưa:

- Linh quỷ… chẳng phải vẫn là quỷ sao? Vẫn là đã chết rồi, vẫn là một loại quỷ mà.

Cô ấy vốn ôm mục tiêu trở thành “đạo lữ song tu” với Tống Thư Hàng, hai người bắt đầu thử yêu đương.

Bây giờ, cô ấy đã chết, đã thành ma rồi… Sao mà yêu đương được nữa chứ?

- Không không không, tình huống của cô có hơi đặc biệt.

Tống Thư Hàng giải thích:

- Theo ta được biết thì cô không phải là linh quỷ bình thường. Cô là... người có thể chất của linh quỷ thì phải? Ta cũng không biết nên hình dung thế nào mới đúng, tóm lại trạng thái của cô khác với những linh quỷ bình thường khác. Năm đó, lúc thân xác của Diệp Tư cô chết đi, linh quỷ tổ truyền đặc biệt của nhà cô đã dùng cách “mang thai” khiến cho cô “sống” lại. Vì thế, cô được coi là nửa linh quỷ mới đúng.

Diệp Tư trợn to hai mắt, mặt đầy ngơ ngác.

“Linh quỷ mang thai á? Sau đó sinh ra cô ư?”

Tống Thư Hàng nói tiếp:

- Vì thế ta cảm thấy hiện tại Diệp Tư sư tỷ không phải là linh quỷ, mà là được linh quỷ dùng một cách nào đó giúp cho “sống lại” mà thôi.

Diệp Tư giơ tay lên nhẹ nhàng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt.

Sau đó, cô ấy lại ngẩn người ra suy ngẫm, dường như đang tiêu hóa chuyện mà Tống Thư Hàng nói.

Trong kí ức sau khi thức tỉnh của cô ấy, nhà cô ấy thực sự có một con linh quỷ tổ truyền, một con linh quỷ rất thần kỳ. Thật không ngờ, chính con linh quỷ đó cuối cùng giúp cô ấy “sống lại” sao?

Nhưng mặc kệ thế nào… cô ấy vẫn là một con ma!

Sau khi suy tư một lúc, Diệp Tư đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Tống Thư Hàng với vẻ chờ mong:

- Vậy thì Thư Hàng… ngươi thấy trạng thái hiện giờ của ta có thể sinh con không?

Tống Thư Hàng:...

Không đợi Tống Thư Hàng trả lời, Diệp Tư sư tỷ lại đột nhiên thở dài:

- Đúng là được à, giống loài khác nhau thì chắc là không thể cùng sinh con nữa.

Tống Thư Hàng trả lời:

- Có lẽ, tìm được linh quỷ tổ truyền của nhà cô, biết đâu lại có hy vọng sinh con thì sao? Dù gì thì lúc đầu cũng chính cô ấy mang thai sinh ra Diệp Tư sư tỷ mà.

Nhưng Diệp Tư sư tỷ lại lắc đầu, linh quỷ tổ truyền nhà cô đã đi xa rồi, muốn tìm ra cô ấy dễ như vậy sao? Hơn nữa, linh quỷ mang thai không sinh ra trẻ con mà là một loại pháp thuật bảo vệ sinh mạng, cho dù học được cũng không thể sinh ra đứa con mà cô muốn.

Tâm trạng của Diệp Tư rất chán nản.

Tống Thư Hàng cũng thấy buồn, hắn nên an ủi Diệp Tư như thế nào đây? Nói thật, chuyện đáng sợ như khiến linh quỷ mang thai, hắn cũng không thể nào làm được.

Chẳng lẽ chỉ có thể nói mấy lời cũ rích đến bản thân hắn cũng không tin được như “yên tâm đi, sau này nhất định sẽ có cách mà, sau này mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi” để an ủi Diệp Tư sao?

An ủi như thế có tác dụng gì đâu chứ?

Trong lúc Tống Thư Hàng đang suy tư thì Diệp Tư đột nhiên lau nước mắt, sau đó chủ động đổi đề tài:

- Đúng rồi, Thư Hàng. Lúc ta đến có nghe các đạo hữu nói linh quỷ của ngươi biến mất rồi à?

Diệp Tư rất kiên cường, đừng thấy cô ấy tu luyện “Thiên Khấp Bảo Điển”, động một tí là khóc, thật ra cô ấy là một nữ tu sĩ có nội tâm rất kiên cường. Nhưng chuyện bản thân cô ấy đã chết quá rúng động, cô ấy cần chút thời gian để từ từ tiếp nhận.

- Không biến mất, khế ước giữa ta và linh quỷ vẫn còn đây. Có điều, không biết linh quỷ của ta bị đưa đến không gian nào rồi, ta không thể cảm ứng được nó, nó cũng không thể cảm ứng được ta. Nhưng sẽ có một ngày, ta tìm được nó về.

Tống Thư Hàng nói với vẻ kiên định.

- Ừm.

Diệp Tư gật đầu tán thành.

Cô hít một hơi thật sâu, nắn bóp gương mặt của mình để khiến bản thân phấn chấn trở lại.

Cô cần một chút thời gian để tiếp nhận sự thật bản thân chỉ là “linh quỷ”.



Trong khi họ đang nói chuyện thì cửa phòng lại bị người khác đẩy ra.

- Thư Hàng, đã dậy chưa thế? Hôm nay quay bù mấy cảnh, sau đó chúng ta phải rời khỏi “sơn trang nghỉ mát” của Bạch tiền bối để đi tới nơi khác tiếp tục quay rồi đấy.

Ngư Kiều Kiều đẩy cửa đi vào, nói bằng giọng vui vẻ.

Phân cảnh “Không Vân phái” trong phim đã quay gần xong rồi, hôm nay quay bù cảnh “Lăng Dạ” mà Bạch Tôn Giả đóng đối diện với tình cảnh “Không Vân phái” diệt môn, bi thương rơi lệ, sau đó lại quay bù mấy cảnh nhỏ lẻ nữa là hoàn thành nhiệm vụ rồi.

Trong đó có một cảnh nhỏ là “Cao Thăng sư huynh” do Tống Thư Hàng diễn và “Bạch Y Kiếm Khách Phạm Bạch” do Bạch Hạc Chân Quân diễn tổ chức hôn lễ trong “Không Vân phái”. Đây chỉ là một cảnh sơ lược thôi, rất đơn giản.

- Nhanh thế à? Vậy địa điểm quay tiếp theo ở đâu?

Tống Thư Hàng hỏi.

- Địa điểm quay tiếp theo ở địa bàn của nho môn, Bạch Tôn Giả đã liên lạc với Hằng Hỏa Chân Quân của “Bạch Vân thư viện” bên nho môn, mượn “Vạn Thư sơn” của họ để quay phim. Hằng Hỏa Chân Quân đã đồng ý rồi. Đợi quay xong hết những phân cảnh liên quan đến “Không Vân phái”, chúng ta sẽ khởi hành đến “Vạn Thư sơn” để quay câu chuyện giữa nam chính “Lăng Dạ” và nữ quỷ “Linh Nhi”.

Ngư Kiều Kiều đáp.

Tống Thư Hàng:

- Được, ta dậy ngay đây.

Ấy, khoan đã… nho môn, Vạn Thư sơn á?

Có phải mình đã nghe qua cái tên này ở đâu không nhỉ.

“Vạn Thư sơn sụp đổ, hồ Thánh Tịch…”

Chính là nó!

Cái vị cường giả thư sinh thủy tinh mượn đi linh quỷ của hắn đã đại chiến một trận với tà ma kiếp tiên thần bí ở Cửu U, trước khi thư sinh hoàn toàn tan biến đã truyền lại một câu không đầu không đuôi như thế cho hắn.

Vạn Thư sơn của Bạch Vân thư viện và nơi mà vị thư sinh thủy tinh kia nói tới trong tin tức gửi cho mình là cùng một chỗ sao?

Trong thiên hạ này lại có chuyện trùng hợp đến thế ư?

Hình như vị thư sinh kiacũng là kiếp tiên của nho môn. Có phải trong “hồ Thánh Tịch” ở Vạn Thư sơn ẩn giấu thứ gì đó không?

Trong nhất thời, suy nghĩ của Tống Thư Hàng thay đổi liên tục.



Một lúc sau.

Tống Thư Hàng đứng dậy, nói:

- Đi thôi Diệp Tư, ta đưa cô đến chỗ quay phim.

Nếu như đã không thể giải quyết được vấn đề “linh quỷ sinh con”, không có cách nào an ủi Diệp Tư thì di dời sự chú ý của cô ấy thôi, để cho cô ấy chú ý tới chuyện “quay phim điện ảnh” thì cô ấy sẽ không nghĩ đến việc “linh quỷ cũng là ma, linh quỷ không thể sinh con” nữa.

Lúc từ trên giường bò dậy, Tống Thư Hàng liền nhìn thấy quyển sổ ghi chép của mình ở trên tủ đầu giường.

Trong sổ có hai câu di ngôn ngày hôm qua của Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối, lúc hắn say rượu đã ghi lại.

Di ngôn thứ nhất “phải được chôn ở giữa Dược Sư và Giang Tử Yên” đã bị gạch đi.

Di ngôn thứ hai “hỏa táng thi thể của Tam Lãng tiền bối, không cần xây mộ, cũng đừng lập bia cho hắn, chỉ cần rải tro cốt của hắn xuống biển, để tro cốt của hắn cuốn theo sóng biển, đây chính là tâm nguyện lớn nhất của Tam Lãng tiền bối.”

Lúc này, bên dưới di ngôn đó có thêm một câu giải thích ghi chú, cũng không biết đây là bút tích của vị tiền bối nào.

“Đợi sau khi ta chết, không cần xây mộ, cũng đừng dựng bia cho ta, chỉ cần rải tro cốt của ta xuống biển… Không phải vì sợ có người nhảy disco trước mộ phần của ta, cũng không vì để biển cả rộng lớn hơn, càng không vì đất nước thống nhất. Chỉ vì để ta sau khi chết cũng có thể high lên theo từng con sóng, vĩnh viễn không có điểm tận cùng.”

Tống Thư Hàng:...

Chỉ có thể nói, không hổ là Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối mà.

Diệp Tư đứng bên cạnh nói bằng giọng vui vẻ:

- Ta biết phim điện ảnh, trên đường đi, Tô thị A Thất đạo hữu đã giải thích cho ta về phim điện ảnh rồi. Nó cũng giống như kịch thời xưa bọn ta xem, chỉ có điều là thú vị hơn, đặc sắc hơn một chút đúng không!

- Ừm, thú vị hơn.

Tống Thư Hàng cười ha ha đáp.

Sau đó, hắn đưa Diệp Tư và Ngư Kiều Kiều rời khỏi phòng, chuẩn bị đi đến địa điểm quay phim.

Lúc đẩy cửa ra, vừa đúng lúc nhìn thấy Bạch Tôn Giả đi tới đây, hắn cũng đang đi đến chỗ quay phim.

Lúc này Bạch Tôn Giả đã thay một bộ quần áo thoải mái đã được hiện đại hóa, bên hông đeo “Lưu Tinh kiếm”.

Phân cảnh tiếp theo mà hắn phải diễn là “từ sau khi Mộ Dung sư tỷ gả cho Phong Xuyên Tử, nam chính “Lăng Dạ” liền một thân một mình rời khỏi “Không Vân phái”, đi tới tiền tuyến giữa tu sĩ và “tà giới”, tắm trong biển máu mà chiến đấu. Cho tới khi hắn nghe thấy tin tức “Không Vân phái” bị “tà giới” tập kích diệt môn thì chạy cả đêm để quay về Không Vân phái. Cuối cùng, hắn rơi lệ trước phế tích Không Vân phái.”

- Bạch Tôn Giả, sắp bắt đầu quay rồi sao?

Tống Thư Hàng hỏi.

- Ừm, ta vừa hóa trang xong. Đạo diễn Jacob nói là đợi ta đến là có thể bắt đầu quay. Hiệu quả của thuốc nhỏ mắt này không tốt lắm, nhỏ nửa ngày mà chẳng chảy nổi giọt nước mắt nào cả, đến lúc đó ta tự dùng linh lực khiến cho bản thân rơi nước mắt còn nhanh hơn.

Bạch Tôn Giả siết “đạo cụ nước mắt” trong tay, nói.

- Ha ha ha.

Tống Thư Hàng bật cười.

Sau đó, hắn lại nghĩ đến cơn ác mộng “một Bạch Tôn Giả khác” ngày hôm qua.

Tống Thư Hàng cảm thấy nên nói chuyện này với Bạch Tôn Giả trước, vì thế hắn lên tiếng:

- Đúng rồi, Bạch tiền bối, có chuyện này ta muốn nói với ngươi. Hôm qua lúc ta nằm mơ, mơ thấy “tít tít tít tít”. Ớ ớ ớ?

Tống Thư Hàng muốn nói là “mơ thấy một tên kỳ quái giống hệt với Bạch Tôn Giả ngài nhưng lúc nói ra miệng thì miệng và lưỡi của hắn dường như bị một sức mạnh nào đó khống chế, mấy từ đó liền biến thành tiếng “tít tít tít”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.