Siêu Sao

Chương 16: Giận dữ




Đêm tháng tám, trăng tròn tỏa sáng trên cao, bầu trời đầy những ngôi sao lấp lánh.

Vân Trầm Nhã đứng ở đầu con hẻm nhỏ Đường Hoa nhìn bóng dáng Thư Đường đang dần dần đi xa. Không biết có phải là vì thường ngày hắn chỉ chú ý đến vẻ khờ khạo thành thật quá mức của Thư Đường hay không mà mãi tận đến ngày hôm nay, hắn mới phát giác bóng dáng màu vàng nhạt kia, dáng vẻ cũng vô cùng thướt tha, duyên dáng, yêu kiều.

Không tự chủ được nuốt một ngụm nước miếng, Vân Trầm Nhã bước về phía trước, trố mắt lên kêu: “Tiểu Đường.”

Thư Đường ngây người ra, vội vàng quay người chạy lại: “Vân quan nhân?”

Ánh trăng mênh mông phủ lên gương mặt cực kỳ dịu dàng của Thư Đường. Đôi mắt hạnh sáng ngời trong suốt, tựa như hai viên trân châu đen lấp lánh trên làn da trắng như tuyết. Vân Trầm Nhã nhìn mà hô hấp như ngừng lại, không nhịn được phải quay đầu đi, mất tự nhiên nhìn bóng hai người trên mặt đất.

“Ta muốn nói…bữa nào rảnh rỗi, ta và nàng đi may mấy bộ xiêm y đi?”

Thư Đường nghe xong cũng giật mình, gục đầu xuống, sau một lúc lâu không nói gì. Một hồi sau mới thấp giọng hỏi: “Vân quan nhân, có phải ngươi chê trang phục của ta hay không?”

“Không, không phải…” Có lẽ là vì con ngõ nhỏ quá mức yên tĩnh, nên hắn có thể nghe được tiếng tim của mình đập như sấm. Trong đầu rối loạn, Vân vĩ lang xưa nay mưu tính sâu xa, hôm nay lại bật thốt ra mà không hề nghĩ ngợi gì.

“…đẹp lắm.” Hắn lẩm bẩm, ngừng lại, giọng càng nhẹ hơn, dường như không muốn bị ai nghe thấy “Chỉ là… hiếm hoi mới gặp được một cô nương xinh đẹp như thế, cho nên nghĩ một ngày nào đó, nếu trang điểm, đeo chuỗi ngọc, mặc váy hoa, không biết dáng điệu sẽ như thế nào…”

Vân vĩ lang nói rất nhỏ, Thư Đường nghe chữ được chữ mất, chỉ biết hoang mang nhìn hắn.

Vân Trầm Nhã càng mất tự nhiên, im lặng một lát, cố ra vẻ thoải mái, xốc xốc cây quạt: “Không có chuyện gì, trở về trước đi. Năm ba ngày nữa ta sẽ đến thăm nàng.”

Vân vĩ lang cũng không biết rõ hắn về phủ như thế nào, chỉ nhớ trên đường đi thời tiết ban đêm thật mát mẻ, hắn mãi mê chìm đắm trong tư lự riêng của mình. Sau khi về yên vị trong thư phòng, uống hết một tách trà an thần, bên ngoài đã vào giờ Tý.

Tư Không Hạnh và Đường Ngọc đang ở Mai trai.

Vân Trầm Nhã mở tấm bản đồ Kinh Hoa thành ra nhìn, tiện tay chỉ vào ba chỗ, nói: “Phi Nhứ lâu, Phù Sinh đường, phủ đệ Phương gia ở Kinh Hoa thành.”

Đường Ngọc đóng nắp tách trà lại, ngẩn người, lưỡng lự nói: “Khẳng định?”

Vân vĩ lang lười biếng cười, dùng cán quạt di động giữa ba điểm trên bản đồ: “Cứ việc tìm đi, Phương Diệc Phi nhất định ở một trong ba nơi này.”

Đường Ngọc lại ngẩn người trầm ngâm, tự lầm bầm một mình: “Ta không tin. Diệc Phi đào hôn bỏ trốn, mặc dù còn ở lại Kinh Hoa thành, nhưng theo tính tình của hắn, sẽ không ra vào Phi Nhứ lâu, Phù Sinh đường mấy chỗ như thế này. Mà phủ đệ của Phương gia, ta đã sớm phái người rà soát qua.”

Vân Trầm Nhã cười lạnh nói: “Không tin là vì ngươi còn nghĩ hắn là bằng hữu của ngươi, là một Phương Diệc Phi cùng đàm tiếu uống rượu với ngươi từ trước, nhưng giờ hắn không như xưa nữa.”

Lúc này, Tư Không Hạnh đứng ở giữa chắp tay giải thích nói: “Đường công tử có chỗ không biết, vài ngày trước đây, Đại công tử phái thuộc hạ để ý đến hành động của Nguyễn Phượng. Thuộc hạ sai người theo dõi hắn mấy ngày, phát hiện hắn rất hay xuất hiện ở một trong ba chỗ này. Mà hôm nay…”

Tư Không Hạnh nói tới đây, nhìn vào mắt Vân Trầm Nhã, được hắn ngầm đồng ý, mới dám nói tiếp: “Hôm nay, Đại công tử đứng dưới Tử Vi đường lẳng lặng quan sát, phát hiện ra trong khoảng thời gian này, tiểu Đường cô nương xảy ra chuyện, chắc chắn là do Phương Diệc Phi và đám người Lục Vương gia âm mưu hãm hại.”

Chuyện này, Đường Ngọc đã nghe Tư Không Hạnh giải thích qua từ trước.

Thật ra, Phương Diệc Phi lợi dụng thân phận khả nghi của Thư Đường dụ Vân Trầm Nhã chú ý đến. Sau đó, tìm cách tụ tập dân chúng tại Tử Vi đường, rồi dẫn Vân Trầm Nhã vào tròng.

Mục đích căn bản của Phương Diệc Phi là muốn tuyên bố thân phận của Vân Trầm Nhã rộng rãi ra cho dân chúng, để những hành động sau này của hắn chịu trở ngại, khó khăn hơn. Vì thế mới có một màn Lục Vương gia ra mặt kia.

Còn về phần tại sao Nguyễn Phượng lại đứng về phía Phương Diệc Phi, có ba nguyên nhân: thứ nhất, Nguyễn Phượng là con của Lục Vương gia Đỗ Lương; thứ hai, hôm nay trên đài, Nguyễn Phượng tuy vì Thư Đường mà biện bạch, nhưng từng câu từng chữ đều chỉ vừa đủ để tranh cãi dây dưa với Hồ Thông, dường như muốn ép Vân Trầm Nhã lên đài; thứ ba, Vân Trầm Nhã mượn thế lực tiểu thế tử Đỗ Tu, tra ra Nguyễn Phượng quả thật có liên quan với Thư Đường như đồn đãi.

Nay Phương Diệc Phi chính là người đang bỏ trốn, mọi chuyện đều phải mượn người khác ra mặt làm. Như thế, người mà Phương Diệc Phi nhờ ra mặt, tất phải là Nguyễn Phượng không thể nghi ngờ gì nữa.

Vân Trầm Nhã nói: “Mặc dù hắn mượn chuyện hôm nay gây trở ngại, nhưng, có thể dẫn đến bước cá chết lưới rách như thế này, nói cách khác…”

“Nói cách khác, Diệc Phi đã định bụng bắt đầu ra tay.” Đường Ngọc tiếp lời, vẻ mặt ảm đạm.

“Không sai.” Vân Trầm Nhã gật đầu “Nếu hắn đã đẩy sự tình đến mức đường cùng như thế này, chúng ta tất cũng không cần lưu tình nữa. Từ Nguyễn Phượng tra ra nơi ẩn núp của hắn, mãi cho đến khi tìm ra mới thôi.”

“Thật biết lợi dụng!” Đường Ngọc lẳng lặng, ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Vân Trầm Nhã “Khiến ta cùng Phương Diệc Phi xảy ra xung đột, hai bên đánh nhau, đến lúc đó cho dù kết quả ra sao ngươi đều có thể chiếm lấy tiện nghi.”

Nghe xong, Vân Trầm Nhã nhướng mày: “Đâu chỉ một mình ta chiếm tiện nghi?”

Thân hình Đường Ngọc cứng đờ.

Ý của Vân Trầm Nhã đã quá rõ ràng, khiến cho Đường gia và Phương gia tranh đấu, ngoại trừ Đại hoàng tử Anh Triêu quốc hắn chiếm tiện nghi, còn có quốc vương của Nam Tuấn quốc. Hai đại gia tộc thế lực bị suy yếu, Quốc vương Đỗ Thiệu, thậm chí ngay cả thế tử Đỗ Tu sau này sẽ nắm chính quyền vững chắc hơn.

“Mà cũng không có lựa chọn nào khác.” Vân Trầm Nhã lại nói. Hắn đứng lên, bưng tách trà của mình đặt trên chiếc bàn cạnh Đường Ngọc, cười nói, “Chén trà nhỏ này ta chưa uống qua, xem như khao ngươi. Sau khi tìm được Phương Diệc Phi, nhớ hỏi rõ hắn, rốt cuộc là vì sao hắn hao hết tâm tư muốn chiếm lấy Liên Binh phù này. À đúng rồi, tiện thể nhắc hắn một câu, hễ thứ gì nguy hiểm, tốt nhất là đừng có động vào.”

Dứt lời, Vân Trầm Nhã nhìn vào mắt Đường Ngọc, cong môi cười cười, rời khỏi thư phòng.

Đi chưa được vài bước đã nghe tiếng Đường Ngọc lẩm bẩm phía sau: “Ta không muốn bị người khác lợi dụng…”

Vân Trầm Nhã giật mình, xoay người lại. Đường Ngọc xếp tay lên bàn, dần dần nắm chặt hai bàn tay lại thành quyền, gân xanh nổi cộm lên. Hắn lập lại: “Ta không muốn bị người khác lợi dụng.”

Đột nhiên, hắn ngẩng đầu lên cười với Vân Trầm Nhã, nụ cười của hắn nhợt nhạt yếu ớt vô cùng: “Nhưng nếu Diệc Phi lợi dụng Liên Binh phù để khởi binh, không phải người đầu tiên hắn sẽ đối phó là Đường gia sao?”

“Biết rõ Hoàng Thượng, còn có người ngoài là Thần Châu Anh Triêu quốc ngươi đang đợi bọn ta trai cò tranh chấp, nhưng…lại không có cách nào.” Đường Ngọc nói xong, thở dài, hạ giọng nói “Sau này….sẽ không như vậy nữa, không bị người khác lợi dụng, không làm chuyện gì trái với lương tâm của mình.”

Không bị người khác lợi dụng. Không làm chuyện gì trái lương tâm của mình nữa.

Không biết tại sao, khi Vân Trầm Nhã nghe được những lời này lại cảm thấy thật buồn cười. Hắn nói: “Muốn làm chuyện theo ý của mình, muốn đi đâu thì đi…thật là mơ mộng hão huyền!”

“Vậy còn ngươi? Hôm nay nói muốn cưới tiểu Đường, không phải cũng đã biết rõ là chuyện không thể làm hay sao?” Đường Ngọc bỗng nhiên ngẩng đầu lên hỏi.

Vân Trầm Nhã ánh mắt chợt sắc bén hơn, cong môi cười khẽ: “Muốn tranh giành với ta?” Dừng lại, hắn nói, giọng trêu chọc: “Xem ra hiện giờ nàng có thể là con gái của Lục Vương gia, muội muội của Nguyễn Phượng, thân phận cũng khá gọi là môn đăng hộ đối.”

Đường Ngọc nhớ lại từ đầu khi hắn bắt đầu gặp gỡ Thư Đường, tình cảm cũng không thể nói là rất sâu đậm, chỉ vì tính tình hắn dịu dàng, có chút cố chấp bảo thủ, nên hắn khó mà bỏ qua.

Giây lát sau, hắn cắn răng nhắm mắt lại, lắc đầu nói: “Không được.”

Trầm mặc một hồi sau, hắn lại thở ra thật dài, nhìn Vân Trầm Nhã nói: “Hãy đối xử tốt với nàng, đừng lợi dụng nàng là được rồi.”

Ở đằng kia, Vân Trầm Nhã cũng trầm mặc. Sau một lúc lâu, hắn cười nói: “Chuyện này ta cũng không thể đáp ứng.”

Đường Ngọc sửng sốt.

Vân Trầm Nhã lại cười cười, mở cây quạt ra, thảnh thơi nhàn nhã bỏ đi.

Ánh trăng dịu êm như nước, bầu trời xa xa bắt đầu rạng sáng, không lâu nữa bình minh sẽ đến. Vân vĩ lang ngủ không được, đá thức Măng Tây Cải Trắng. Hai con chó nhỏ gắng gượng chống lại cơn buồn ngủ, theo Lang chủ tử đi dạo sau hậu viện.

Vân Trầm Nhã đi được một đoạn đường, quay người lại ngồi xổm xuống nói với Măng Tây Cải Trắng: “Có câu này không thể nói với người ngoài, các ngươi nhớ cho ta.”

Măng Tây Cải Trắng nghe vậy, cũng không thể nói được là hiểu hay không hiểu, chỉ biết mừng rỡ phe phẩy đuôi đáp lại.

Vân vĩ lang cười rộ lên, nói: “Câu này là…”

“Có nhiều chuyện không thể cam đoan, cũng không thể hứa hẹn trước điều gì. Nhưng nếu được, khi nào có thể đối xử tốt với ngươi, nhất định sẽ tận lực hết khả năng đối xử tốt với ngươi. Dù cho…” Vân Trầm Nhã nhíu mày nghĩ nghĩ, lại cong môi lên, có chút bất đắc dĩ, “Dù cho vẫn còn chưa biết rõ tình yêu là gì, chỉ nghĩ rằng đó là người thân thiết gần gũi, người có thể làm bạn.”

“Tiểu nha đầu ngốc a…”

Tiểu nha đầu ngốc ngủ một đêm thật sảng khoái, ngày hôm sau tỉnh dậy vẫn bận rộn việc nhà như thường lệ.

Thư Tam Dịch cảm thấy vô cùng kinh ngạc, hỏi bóng hỏi gió vài lần nhưng không đề cập thẳng tên Vân Trầm Nhã. Thư Đường lại lơ tơ mơ nghe không hiểu ý, hỏi gì đáp nấy khiến cho cha nàng không biết phải làm sao.

Thư Tam Dịch tìm cách khác, tính chờ Vân vĩ lang đến nạp sính lễ mà mấy ngày đã trôi qua, nhưng cả hai bên đều không có chút động tĩnh gì.

Hôm nay, Thư lão tiên sinh không nhịn nổi nữa, đang định đến Vân phủ hỏi sự tình cho rõ ràng thì đã thấy Thư tiểu Đường ăn mặc chỉnh tề, ngồi ngay ngắn sưởi nắng trước sân. Thư lão tiên sinh tiến lên hỏi xem tại sao lại như vậy, tiểu Đường đáp: “Lần trước Vân quan nhân nói khoảng năm ba ngày nữa sẽ đến đây, ba ngày trước hắn không có đến, vậy hôm nay là ngày thứ năm, hắn chắc chắn sẽ đến.”

Thư Tam Dịch nghẹn lời, chậm rãi hỏi: “Nếu hắn không đến thì làm sao?”

Thư Đường sửng sốt, nghĩ nghĩ rồi nói “Nếu hôm nay hắn không đến, nhất định là hắn có việc gì đó phải hoãn lại, đợi thêm vài ngày nữa, nếu thật sự đợi không nổi thì đi tìm hắn.”

Nhưng hôm nay, Thư Đường còn chưa chờ được Vân Trầm Nhã đến thì đã có một vị khách không mời mà đến xuất hiện.

Người này không ai xa lạ, chính là Tô Bạch Tô đại nhân trước đó đã từng có hôn ước với nàng.

Sắc mặt Tô Bạch tái nhợt, vừa thấy Thư Đường liền đon đả hô hoán lên chát chúa: “Tiểu Đường…”

Tuy Thư Đường là một người hiền lành, nhưng ngày đó Tô Bạch trước mặt mọi người huỷ bỏ hôn ước với nàng, khó tránh khỏi vẫn khiến nàng canh cánh trong lòng.

Thư Đường trầm mặc nói: “Ngươi tới đây làm chi?”

Tô Bạch còn chưa kịp trả lời, ngoài khách điếm vang lại một thanh âm: “Đúng vậy, đến đây để làm gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.