Siêu Sao Yêu Đại Thúc

Chương 29: Sát Lục nhập môn




Tác giả: [(Số chương đã đột phá đến 50, cũng là số chương dài nhất trong khoảng tác giả viết truyện. Cám ơn các bạn đang và đã đồng hành cùng với mình cùng bộ truyện trong suốt thời gian qua, các bạn mõi cmt, mõi cái thank chính là động lực của mình. 1c này tặng các bạn!!!(Thanks All)]





Trong phòng viện trưởng.

Tất cả giáo viên ở các môn học phụ đều tụ hợp về đây, có già, có trẻ, có trai, có gái, trên mặt những người này đều hiện lên vẻ giận dữ nhìn về phía viện trưởng Bắc Nhị Hà, một người trung niên trong đó nói: “Tên này là đang khinh thường chúng ta, hắn vào xong 5 phút rồi đi ra, hơn nửa còn là vẻ mặt kiêu ngạo chán chường nói là: bài học các người quá tệ, quá chậm, không phù hợp với ta…”

Càng nói, người trung niên khuôn mặt càng hiện lên tức giận, không nghĩ dạy học hơn chục năm, vậy mà bị một tiểu tử chỉ vài tuổi bú sữa mẹ chê bai cách dạy học của mình, mà lại trước mặt nhiều học sinh khác nửa chứ.

Những giáo viên khác nghe vậy cũng là công phẫn gật đầu, đồng thanh nói: “Đúng, phải đuổi hắn ra khỏi học viện Bắc Đẩu, không thể để một tên nhóc trong trường quậy phá, nếu cứ để lâu dài sẽ mất uy tín của học viện…”

“Đúng đấy, đuổi hắn, ta giáo viên môn dạy nấu ăn đồng ý một phiếu” Một mỹ phụ mái tóc vàng nói.

“Y dược gien môn học chúng ta đồng ý +1 phiếu đuổi hắn…”

“Máy tính môn học chúng ta đồng ý +1 phiếu đuổi hắn…”

Những giáo viên khác cũng là nhao nhao nói lên, +1 phiếu đuổi Minh Hạo đi.

….

Bắc Nhị Hà ngồi trên ghế, đau đầu nhìn những giáo viên này, không biết nên xử lý như thế nào, nếu không đồng ý cũng không được, sẽ làm các giáo viên này bất mãn với mình, nếu vậy bọn hắn liền không chút do dự mà rời khỏi học viện, đi tới học viện khác giảng dạy, dù gì bọn hắn cũng là giáo viên dạy lâu năm, nổi tiếng khắp học viện, không thiếu học viện mời chào.

Mà nếu đồng ý cũng không xong, phải biết Minh Hạo là thiếu chủ của Kim Gia a, đó là siêu cấp cổ lão gia tộc, nếu đuổi hắn đi, chỉ cần vài phút thôi, Bắc Đẩu Học Viện liền là chuẩn bị đóng cửa đi là vừa.

Hắn suy nghĩ một tí, đã tìm ra cách giải quyết êm đẹp chuyện này, hằng giọng một tiếng, nhìn các giáo viên nói: “Các vị, Minh Nhai hiện tại chỉ mới 6 tuổi, nên còn chưa biết cái gọi là lễ phép lắm, ở đây ta xin thay mặt hắn nói một tiếng xin lỗi với mọi người, cùng với kêu hắn lên đây để nói một tiếng xin lỗi với mọi người.”

Nghe vậy, các giáo viên rốt cuộc sắc mặt biến sắc, những người này không nghĩ nhìn Minh Hạo như 14, 15 tuổi thiếu niên, lại hiện tại nghe được hắn chỉ mới 6 tuổi.

Nếu viện trưởng không nói, bọn hắn còn thật không biết, mà không nghĩ đến là, viện trưởng lại tự mình thay mặt tên nhóc kia xin lỗi, đây là chuyện khiến bọn hắn khó tin nhất, không nghĩ chỉ vì một đứa nhóc lại làm viện trưởng tự mình ra mặt xin lỗi.

Rốt cuộc, sắc mặt các giáo viên hòa hoãn lại, không còn tức giận như trước, có một người giáo viên trong đó đứng ra nói: “Được rồi, chúng ta sẽ bỏ qua chuyện này, coi như tên kia chỉ mới 6 tuổi, nhất thời đùa nghịch mà thôi.”

Các giáo viên khác gật đầu đồng ý, coi như bỏ qua chuyện này.

Nghe vậy Bắc Nhị Hà thở phào một hơi, sau đó kêu người gọi Minh Hạo tới.

Chỉ cần Minh Hạo tới đây cúi đầu xin lỗi một tiếng với những người giáo viên này, là giải quyết xong xuôi êm đẹp chuyện này, mặc dù hơi có ủy khuất với hắn.

Hơn nửa, đúng là Minh Hạo là người có lỗi trước a.

10 phút sau, Minh Hạo vẻ mặt khó chịu vào phòng viện trưởng, hắn đang nằm ngủ ngon, đột nhiên có người bấm chuông cửa, khiến hắn giật mình tỉnh dậy, sau đó liền dẫn hắn đến đây.

Khi bước vào phòng thấy thấy nhiều giáo viên các môn học khác đều tập trung ở đây, kết hợp với hồi qua tình cảnh mình kiêu ngạo, cho nên hắn liền biết chuyện gì xảy ra.

Nhưng là vẫn giả bộ, nhìn Bắc Nhị Hà hỏi: “Viện trưởng kêu ta đến đây có chuyện gì?”

Bắc Nhị Hà nhìn Minh Hạo nói: “Là vậy, hồi qua ngươi đến phòng học của các vị giáo viên này, sau đó liền 5 phút đi ra, khiến các vị này rất tức giận, bây giờ muốn ngươi nói một tiếng xin lỗi tất cả giáo viên ở đây, liền là xong chuyện…”

Nghe vậy Minh Hạo gật đầu, sau đó nhìn tất cả các vị giáo viên nói: “Các vị, ta thú thật…”

Hơi dừng lại, sau đó nhìn tất cả giáo viên, khuôn mặt hắn kiêu ngạo nói tiếp: “Các ngươi a, dạy ngu như cục sh!t, ta vào nghe mà muốn ngủ a, ta nghĩ các ngươi nên xem lại cách dạy của mình đi…” trong giọng nói vô cùng tráo phụng,

Nghe Minh Hạo nhục mạ cách dạy của mình, tất cả giáo viên vẻ mặt vừa hòa hoãn liền như cái núi lửa bùng nổ đồng dạng.

Sắc mặt bọn hắn đỏ lên, một người thanh niên nhịn không được nộ hỏa, tay chỉ về phía Minh Hạo gào thét nói: “Ngươi nói cái gì thằng nhãi con, ngươi có tư cách gì mà nhục mạ cách dạy của chúng ta?”

Minh Hạo nghe người thanh niên, quay đầu nhìn hắn, cười lạnh nói: “Tư cách? Chính là ta giỏi hơn các ngươi gấp 100 lần nhiều!”

Các giáo viên khác nghe Minh Hạo không những tới đây xin lỗi, lại còn nhục mạ bọn hắn, nhìn khuôn mặt kiêu ngạo muốn ăn đòn kia, quả thực hận không thể lập tức xé hắn ra làm đôi, một người giáo viên trong đó, ánh mắt âm hiểm nhìn Minh Hạo nói: “Nếu vậy, chúng ta so tài các môn học khác nhau, nếu như ngươi thắng được hết chúng ta, thì chúng ta sẽ thừa nhận cách dạy của chúng ta yếu kém, xin lỗi ngươi trước mặt toàn thể học viên. Còn nếu ngươi thua, thì phải…cuốn gói ra khỏi học viện!”

“Được!” Minh Hạo nghe vậy, không chút do dự đồng ý, còn việc hắn cuốn gói ra học viện? buồn cười, hắn có hệ thống, sợ gì phải xoắn?

Bắc Nhị Hà miệng há hốc mồm, diễn biến quá nhanh, khiến hắn chưa kịp phản ứng, nhìn bên kia bọn giáo viên vẻ mặt âm hiểm mỉm cười, lại nhìn về Minh Hạo vẻ mặt dương duông đắc ý, cuối cùng đành chỉ có thể lắc đầu thở dài, trầm giọng nói: “Được rồi, nửa giờ nửa là tập trung bên ngoài sân thể dục, đầu tiên là so tài y dược gien, nếu ai làm ra phẩm chất cao hơn thì người đó thắng.”

“Được!” tất cả mọi người gật đầu, sau đó cả đoàn nối đuôi theo ra khỏi phòng, đi đến sân thể dục.



Sân thể dục rất rộng lớn, đó là một bãi đất trống, xung quanh còn có để các dụng cụ tập thể dục, dành cho dạy bộ môn thể dục, môn này chỉ dành cho sơ cấp học viên để rèn luyện thân thể, nó có thể chứa được khoảng ba ngàn người có hơn.

5 phút sau, tất cả mọi người tập hợp đầy đủ tại sân thể dục.

Sau đó, từng người trung niên mang ra các dụng cụ phòng thí nghiệm, ống thủy tinh, lọ nấu, chiếc bàn, một đống dược liệu…



“Các ngươi nghe gì không, có một tiểu tử mới 6 tuổi lại thách thức tất cả môn học phụ, thi so tài a!” có một học viên vừa nhận được tin tức này, vẻ mặt khó tin nói.

Người bên cạnh nghe vậy vẻ mặt khó tin: “Cái gì, một tên nhóc mới 6 tuổi đòi thi thố với các giáo viên dạy môn học phụ, hắn là bị não tàn vô nước? Ở đâu, chúng ta lập tức liền đi qua xem.” Một người học viên nghe vậy lập tức hỏi thăm.

“Ở sân thể dục, nhanh chóng đi qua đó xem…” Người học viên kia nói, sau đó cả đám học viên đều lần lượt nối đuôi đi tới sân thể dục.

….

Trong gian phòng màu hồng phấn, một người thiếu nữ máy tóc đuôi ngựa đang nhìn máy truyền tin trên bàn.

Nàng nhìn vào tin nhắn, vẻ mặt nang khó tin thì thào tự nói: “Cái gì, hắn chính là người đã đánh bại Hận Thiên Tử, còn có, hiện giờ hắn muốn khiêu chiến tất cả giáo viên? Hắn cho là mình đánh bại Hận Thiên Tử là vô địch thế gian sao? Phải biết Hận Thiên Tử mặc dù mạnh nhất trong đám học viên, hắn rất kiêu ngạo và bá đạo, nhưng chưa đến nổi tự cho là mình vô địch đi khiêu khích tất cả giáo viên bộ môn khác.”

Sau khi nhìn hết tin nhắn, nàng liền thay đồ liền đi ra ngoài, đến sân thể dục xem, thử lần so tài này.

….

Các cựu học viên cũng là giống như thiếu nữ kia, sau khi xem hết tin nhắn sắc mặt mọi người đều thay đổi, có tráo phụng, có khó tin, có trầm mặc…

Nhưng tất cả mọi người đều không hẹn mà tập trung về sân thể dục để xem cuộc so tài này, dù gì, chuyện này là vô cùng hiếm xảy ra ở Học Viện Bắc Đẩu, có thể xem là 1000 năm có 1.

….

10 phút sau, trên sân thể dục lúc này đã đứng chật ních người, có học viên mới, có học viên cũ, thậm chí cựu học viên thuộc tinh anh lớp, đặc biệt lớp đều đến đây xem cuộc so tài này.

Nhìn thấy người đã đến đông đủ, Bắc Nhị Hà vẻ mặt bình tĩnh, nói quy tắc cuộc thi: “Được! quy tắc của cuộc thi thứ nhất: Y dược gien, chủ đề: Thuốc cường hóa sức mạnh cấp A, nếu ai làm ra phẩm chất cao hơn thì người đó chiến thắng, thời hạn 30 phút.”

Nghe quy tắc, Minh Hạo cùng giáo viên y dược gien đều hiểu, sau đó liền đến riêng bàn của mình.

Thấy hai người đã vào chỗ của mình, Bắc Nhị Hà hô to một tiếng: “Bắt đầu!”

Lập tức, hai người Minh Hạo cùng giáo viên y dược gien bắt đầu chế biến…

10 phút sau Minh Hạo chế biến xong, đặt ống dược tề màu đỏ lên bàn, khuôn mặt đầy kiêu ngạo, quay đầu nhìn Bắc Nhị Hà nói: “Ta đã xong!”

Nghe Minh Hạo nói, tất cả mọi người đều ngây ra, cái gì, mới 10 phút đã xong? Đây là đùa giỡn chứ cuộc thi cái gì!?”

Bên cạnh giáo viên y dược gien nghe vậy không khỏi quay đầu nhìn qua Minh Hạo, từ kinh ngạc biến thành tráo phụng, hắn cười ha hả nói: “Ha ha, thấy chưa, hắn chỉ là đứa con nít, miệng còn hôi sữa đùa nghịch thôi, mới trận đầu tiên đã nhận thua rồi à?”

Những người khác nghe vậy đều là phá lên cười.

“Đúng là con nghé mới ra đời không sợ cọp a, vừa mới bắt đầu vài phút đã đầu hàng rồi”

“Đúng vậy, đúng vậy, nhìn khuôn mặt kiêu ngạo của hắn kìa, thật buồn cười, hắn tưởng rằng mình là vô địch hay supermen à? Mới vài phút đã xong, cho dù đánh chết ta cũng không xong.”

“Chắc hẳn là chế ra thất bại, phẩm chất kém a”

Vô tận tiếng tráo phụng từ xung quanh vang lên, bên trong không những có giáo viên, còn có học viên âm thanh.

Minh Hà nghe xung quanh tráo phụng mình, mày hơi nhíu lại, hắn đắc ý cười, sau đó lớn tiếng nói: “ Ha ha ha, cái bọn mắt chó khinh người, ta đâu nói là ta thất bại? Không tin thì kiểm nghiệm đi!” còn tay chỉ người xung quanh khiêu khích ngoắc lấy, như đưa tay ra ngoắc mấy con chó đồng dạng, còn thiếu nói “ki ki ki” mà thôi.

Những người xung quanh thấy Minh Hạo càng lớn lối kiêu ngạo, nhịn không được sắc mặt đỏ lên, hận không thể đánh chết vẻ mặt kiêu ngạo đáng ghét kia, có người nói: “Viện trưởng, nhanh chóng kiểm tra hắn dược tề!”

“Đúng, nhanh chóng kiểm nghiệm hắn, phải cho hắn nhục nhã mới được.”

“Đúng đấy! Phải cho hắn mất mặt xấu hổ!”

“Nhìn hắn vẻ mặt kiêu ngạo y như mình là người chiến thắng, ta không nhịn được a, cầu xin viện trưởng nhanh chóng bóc lột vẻ mặt kia của hắn!”

Bắc Nhị Hà thấy Minh Hạo lại đột nhiên nổi điên khiêu khích đám người, trong lòng có chút bực mình, ánh mắt nhìn về Minh Hạo có chút tức giận, đây là ngươi đang làm gì à?

Đùa giỡn cũng phải vừa vừa thôi chứ, phải biết nếu làm vậy hắn không được lợi ích nào, nếu hắn thua thì chẳng phải là mất mặt với tất cả mọi người, bao gồm Kim gia cũng là mất mặt,

Thậm chí có thế gia thù địch với Kim gia, dựa vào chuyện này nói là: Kim Gia sinh ra một đứa con thiên phú cao nhưng là đầu óc có vấn đề a, cái này là vô cùng mất mặt, có thể nói là vô cùng đả kích Kim gia.

“Được rồi, xin mời mọi người giữ yên lặng, ta sẽ tự thân làm kiểm tra.” Bắc Nhị Hà không khỏi trầm giọng nói.

Nghe viện trưởng nói, tất cả mọi người giữ im lặng, chờ đợi viện trưởng kiểm tra chất lượng dược tề Minh Hạo.

Bắc Hà Nhị đi đến bàn Minh Hạo, nơi đặt ống dược tề, sau đó cầm lên gở nút ra, sau đó không chút do dự uống vào, dù gì hắn cũng là Anh Hùng đỉnh phong cấp bậc, chẳng lẽ hắn lại sợ một cái nho nhỏ dược tề? Dù thất bại thì thế nào, hắn vẫn không chết được.

Phải biết cấp Anh Hùng gien cơ thể cùng sức hồi phục rất cường đại, khó mà làm bọn hắn chết được, trừ phi là đánh nát đầu bọn hắn, hoặc có skill sức sát thương mạnh đến nổi cơ thể đều tan vỡ, mới có thể giết chết được bọn hắn.

Hắn uống xong dược tề của Minh Hạo, sau đó nhắm mắt lại tinh tế cảm nhận.

5 phút sau, hắn mắt mở ra, nhìn về phía Minh Hạo như là nhìn con quái vật đồng dạng.

Giọng nói run rẩy hỏi hắn: “Cái này ống dược tề, là do chính ngươi chế tạo?”

Minh Hạo nghe Bắc Nhị Hà hỏi, hắn khuôn mặt càng kiêu ngạo lên như con khổng tước vương nói: “Đúng vậy, không phải do ngươi giám sát ta điều chế dược tề nãy giờ à?”

Bắc Nhị Hà nghe vậy hồi lâu trong nội tâm mới bình tĩnh trở lại được, sau đó nhìn về phía chủ nhiệm lớp học y dược gien hỏi thăm: “Ngươi đã điều chế xong chưa?”

Nghe Bắc Nhị Hà hỏi, y dược gien chủ nhiệm lắc đầu nói:” Chưa…”

Bắc Nhị Hà nghe vậy gật đầu, sau đó đột nhiên lớn tiếng, tuyên bố nói: “Vòng này, Minh Nhai là người chiến thắng, chủ nhiệm lớp học y dược gien thua cuộc!”

“Cái gì!?” Xung quanh mọi người đồng thanh hô to, trên mặt hiện ra vẻ khó tin.

Mà bên cạnh chủ nhiệm lớp y dược gien đột nhiên nghe Bắc Nhị Hà tuyên bố, sắc mặt hiện lên khó tin, không tiếp tục đến điều chế dược tề, hắn quay đầu nhìn Bắc Nhị Hà trầm giọng chất vấn: “Viện trưởng, ngài đây là có ý gì? Ngài là thiên vị hắn?” Sau đó tay chỉ về Minh Hạo, một bộ không công bằng.

Bắc Nhị Hà bình tĩnh lắc đầu: “Ta không phải thiên vị, ngươi uống thử dược tề do hắn điều chế xem.” Sau đó đưa ống dược tề còn lại một chút do Minh Hạo chế biến, đưa qua cho vị chủ nhiệm lớp y dược.

Chủ nhiệm lớp y dược nghe vậy hơi khó hiểu, nhưn vẫn tiếp lấy ống dược tề, sau đó mở nút ra, ngửa miệng lên uống hết.

Sau đó hắn nhắm mắt lại…

Một, hai, ba, bốn, năm phút sau.

Trên trán hắn lúc này chảy đầy mồ hôi lạnh, sau đó hắn mở mắt ra, biểu lộ khó tin y như Bắc Nhị Hà, cũng là đồng dạng nhìn về Minh Hạo như nhìn về con quái vật.

Một giây sau, hắn thở dài, ủ rũ cúi đầu xuống như con gà trống bị đánh bại, yếu ớt nói: “Ta chấp nhận thua cuộc, công nhận mình cách thức dạy học yếu kém hơn…”

“Cái gì!? Chủ nhiệm lớp y dược gien vậy mà nhận thua!? Chuyện đùa à?” Một đám âm thanh lại lần nửa kinh ngạc vang lên, trên mặt tất cả giáo viên cùng học viên đều hiện lên vẻ không tin, tất cả mọi người vậy mà cùng lúc há hốc mồm, ngơ ngác nhìn về phía y dược gien chủ nhiệm, cùng Minh Hạo.

Chủ nhiệm lớp y dược gien khuôn mặt buồn bã giải thích: “Hắn là chế ra cấp A phẩm sức mạnh, phẩm chất đạt hoàn mỹ…” sau đó liền cúi người chạy đi, hiển nhiên là thua một đứa con nít 6 tuổi không còn mặt để ở lại đây.

“Chắc là hắn(Minh Hạo) ăn may?” nghe vậy, một người bạn học không thể chấp nhận được kết quả nói ra.

“Chắc có thể vậy, chắc hắn là ăn hên!”

“Đúng vậy, chắc có thể vậy…!”

Một đám âm thanh lần nửa vang lên, mà những âm thanh này đều đại biểu Minh Hạo chỉ là ‘ăn may’ mà thôi.



Sau đó là cuộc thi nấu ăn, sau đó các bàn cùng hơn ngàn vạn vật liệu món ăn dâng lên.

Bắc Nhị Hà nói: “Đến là cuộc thi nấu ăn, ai món ăn ngon hơn người kia thì chiến thắng, đề tài tự do, thời hạn trong vòng 30 phút đồng hồ.”

Sau đó, chủ nhiệm lớp dạy nấu ăn cùng Minh Hạo thi thố, chủ nhiệm lớp dạy nấu ăn là một mỹ phụ da trắng như tuyết, thân thể đầy đặn quyến rũ, nàng mái tóc vàng dài óng ánh rũ xuống, khuôn mặt xinh đẹp không tỳ vết, hôm nay nàng ăn mặc một bộ tạp dề trong lúc nấu ăn.

“Ok!” Minh Hạo cùng chủ nhiệm lớp dạy nấu ăn bỏ ra 5 phút, sau khi hoàn tất chọn vật liệu nấu ăn, đều ra hiệu ok

“Bắt đầu!” Bắc Nhị Hà thét lên.

Sau đó cả hai người bắt đầu trổ tài nấu ăn của mình.

15 phút sau, cả hai người cùng lúc nấu xong.

Hai mùi vị thức ăn thơm ngon bay lên, khiến tất cả mọi người ở đây, bao gồm Bắc Nhị Hà đều thèm thuông, bụng không chịu được kêu rên một tiếng.

...

Minh Hạo bên dĩa thức ăn là …một tô… Bún bò Huế, một món cổ truyền xa xưa, đã thất truyền từ hơn ngàn năm trước của Việt Nam.

Cũng được liệt vào món cấp S loại trong danh sách tuyệt chủng món ăn.

Ở ngàn năm trước, khi nhắc đến ẩm thực miền Trung của Việt Nam thì không thể không nhấc món Bún Bò Thuế truyền thuyết này. Hương vị đặc trưng của vùng đất cố đô bún bò Huế không những chinh phục thực khách khắp cả nước mà còn làm bao khách Tây ngẩn ngơ, thương nhớ.

Sự kết hợp giữa nước hầm xương ngọt tự nhiên, thịt móng giò dai mềm, chả Huế với rau thơm đủ loại, món hủ tiếu hoàn toàn đủ sức chinh phục những thực khách trong nước cũng như nước ngoài.



Nhìn đến món bùn bò thuế đặt trên bàn của Minh Hạo, bên trong có phở, có thịt bò bị cắt thành từng lát nhỏ cuộn lại, mùi vị khiến người thèm thuồng không tả nổi, nhất là nhìn nước lèo, được hầm xương ngon ngọt, lại có thịt móng giò dài mềm như ẩn như hiện trồi lên mặt nước.

Tất cả mọi người không khỏi lâm vào ngây dại, bao gồm vị viện trưởng Bắc Nhị Hà, đây không phải là món ăn được liệt vào danh sách truyền thuyết tuyệt chủng từ lâu hơn ngàn năm đây ư!?

Lại nhìn bên kia, vị chủ nhiệm lớp, món ăn trên bàn là món cơm chiên tơm, bên trên cơm được chiên hoàn toàn thành màu vàng, nhưng vẫn giữ được nguyên chất lúa mạch, từ những hạt cơm nhỏ li ti bay ra mùi lúa mạch thuần khiết, bên trên còn có bỏ vài lát rau cùng vài hạt bắp nhỏ nhỏ, khiến mùi vị của chúng càng mê người hơn, bên trong có ẩn như hiện tôm tươi hiện ra bên ngoài, làm dĩa cơm chiên tơm càng thêm bất mắt, khiến người nhìn thôi là đã muốn ăn vào ngay rồi.

Đây không phải là món ăn truyền thuyết của Việt Nam đã thất truyền ngàn năm trước ư?! Tên gọi của nó là: Cơm Chiên Tôm

Mọi người lại lần nửa ngây dại, lần đầu tiên ở học viện lại xuất hiện tình huống như vậy, hai món thuộc về truyền thuyết đã thất truyền ở ngàn năm trước đều dễ dàng như vậy xuất hiện, với lại bọn hắn cũng là lần đầu chứng kiến món ăn cấp S ở hiện thực này, dù sao ở trên mạng bọn hắn thường thấy, nhưng là ở ngoài đời chưa bao giờ thấy được loại món ăn hiếm có này.

Nhìn mọi người kinh ngạc, vị chủ nhiệm lớp nấu ăn trên mặt hiện ra kiêu ngạo, đôi ngực trắng như tuyết càng là đưa ra, Cơm Chiên Tôm, đây là tác phẩm đắc ý nhất trong cuộc đời của nàng.

“Ta sẽ bắt đầu kiểm tra xem ai nấu món ăn ngon hơn thì người đó chiến thắng.”

Sau đó, hắn đi lại bàn của vị mỹ phụ nếm thử thức ăn, sau đó nhắm mắt lại cảm nhận.



5 phút sau, hắn mở mắt ra, khóe miệng vẫn dính vài giọt nước miếng, sau đó lại không kiềm chế tay mình, lấy đũa gấp lên ăn tiếp.

“Rất ngon, rất tuyệt!” Đây là Bắc Nhị Hà mở miệng, đánh giá món ăn của vị mỹ phụ chủ nhiệm lớp dạy nấu ăn.

Nghe được đánh giá từ viện trưởng, vị mỹ phụ chủ nhiệm lớp dạy nấu ăn càng thêm kiêu ngạo, gật đầu lễ phép nói: “Cám ơn ngài viện trưởng”

Nàng ánh mắt khiêu khích nhìn qua Minh Hạo, nhưng là, khi thấy Minh Hạo hình dáng, đột nhiên trong lòng khác thường nhảy ra, sau đó chỉ cảm thấy Minh Hạo vô cùng đẹp trai, tim nàng không khỏi đập nhanh hơn.

Đột nhiên nghe tiếng nói của người xung quanh, nàng giật mình tỉnh lại, má không khỏi hồng lên một mảnh, không dám nhìn Minh Hạo tiếp.

Sau khi nếm xong thức ăn của vị mỹ phụ chủ nhiệm lớp dạy nấu ăn, Bắc Nhị Hà đi qua bàn thức ăn của Minh Hạo, sau đó bắt đầu cầm đũa lên gấp bún cùng thịt bò lên ăn.

Đưa vào miệng, hắn tinh tế chậm rãi nhai ngấu nghiến, hưởng thức thức ăn do Minh Hạo làm.

Sau khi nhai xong, hắn nuốt vào.

“Ầm!” Cả cơ thể hắn chấn động, chỉ cảm thấy, như đang ở trong hồng lâu xxx vỡi các kỹ nữ, cả cơ thể hắn, từng vị mỹ nữ đang ngồi trên thân thể vuốt ve lấy, tiểu jj được ngậm trong nơi mát mẻ lành lạnh, sau đó, tiểu jj hắn như là được đưa vào nơi mát lạnh, lại ẩm ướt, nhơ nhớt, khiến hắn như muốn hóa thành phượng hoàng, bay lên hót một tiếng.

“Hự!” Một giây sau, Bắc Nhị Hà thét lên một tiếng, sắc mặt đỏ bừng như máu, tiểu jj hắn căng cứng lên, khiến cho quần lót bên trong như muốn bị tiểu jj phá thủng mà ra.

Nhìn thấy vị viện trưởng đáng kính đột nhiên ‘hự’ một tiếng, khiến cho tất cả mọi người đều sững sợ, sau đó, lại nhìn thấy nơi đũng quần của vị viện trưởng có thứ gì đó “nhô” ra, khiến tất cả mọi người ở đây muốn bật cười, mà các nữ nhân khi nhìn thấy ‘nhô ra’ giữa quần của viện trưởng, không khỏi sắc mặt đỏ lên, không dám nhìn nhiều.

Minh Hạo thấy như vậy, trong lòng biết hiệu quả của mình tạo ra, hắn hài lòng cười một tiếng.

Thấy mọi người ánh mắt kỳ lạ nhìn mình, Bắc Nhị Hà hẹn quá giận nói: “Tốt rồi, nếu các ngươi dám nhìn nửa ta đuổi tất cả các ngươi ra học viện!”

Nghe viện trưởng nổi giận, không ai dám nhìn nửa, chỉ là khóe miệng co rút lại, hiển nhiên là bọn hắn đang kiềm chế cười ra ngoài.

Sau đó, Bắc Nhị Hà quay đầu nhìn chủ nhiệm lớp dạy nấu ăn nói: “Ngươi qua ăn thử món ăn của hắn đi.” Nói xong, liền nhắm mắt lại không có tuyên bố kết quả gì.

Vị mỹ phụ chủ nhiệm nghe vậy khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng, sau đó đi qua bàn thức ăn Minh hạo, lấy đôi đũa gấp lên, sau đó bỏ vào miệng nhai.

Ánh mắt nhắm lại tinh tế cảm nhận thức ăn.

Mùi vị bình thường, không có gì cả? Vị mỹ phụ khó hiểu, nhưng sau khi nhai xong vẫn đem thức ăn nuốt xuống bụng.

Đột nhiên, cả thân thể vị mỹ phụ không tự chủ được run rẩy dữ dội.

Nàng lúc này, chỉ cảm thấy cả thân thể mình được vị nam nhân nào đó vuốt ve liếm láp lấy, sau đó, chỉ cảm thấy phía dưới có người nam nhân “thọc” vào trong.

Sau đó, từng vòi bạch tuộc cuốn lấy, bám vào khắp cơ thể nàng, từng voi chui vào từng lỗ, mồm, vườn thần bí, cúc hoa.... ah... tất cả "lỗ" đã bị vòi bạch tuộc công phá vào!~!~!

Cảm giác, cả thân thể như bị chọc điện, cảm giác lâu năm ở nàng chưa từng có xảy ra… Suối nước từ lòng đất phun trào~~~~

Ah~ AH~ Ah~ thật thoải mái, nơi ấy như là hàn hán được cơn mưa tẩm bổ, thật thoải mái a~~~~

Quá thoải mái, quá sung sướng…..

“A~H~H~” Nàng không khỏi trong miệng rên rỉ nhỏ một tiếng, phía dưới hạ thân không nhịn được thủy d~â*m phun ra, ướt đẫm cả hạ thân nàng, sau đó, từng giọt thủy chảy xuống quần, sau đó chảy xuống dưới chân mình, may là, giọt nước rất nhỏ, li ti như hạt bụi, nên người xung quanh không ai thấy, kể cả Bắc Nhị Hà đứng bên cạnh.

Hai chân nàng không khỏi khép kín lại, quần bên trong đã ẩm ướt một mảnh, thấm màu đen phía trong, cũng may nàng mặc tạp dề đầu bếp, nên che dấu tình hình phía trong quần của nàng.

Sau đó, mỹ phụ mở mắt ra, nhìn về phía Minh Hạo ánh mắt quang mang kỳ lạ nói: “Ta nhận thua!” trong giọng nói không vui không buồn, giống như là cuộc so tài này chẳng có ý nghĩa vậy.

Nghe chủ nhiệm lớp dạy nấu ăn nhận thua, một lần nửa khiến tất cả mọi người sững sờ đến ngây người.

“không thể nào! Vậy mà chủ nhiệm lớp dạy nấu ăn nhận thua, tên kia đây là...cũng quá…biến thái đi chứ “ Có người khó tin vào kết quả cuộc so tài lần này nói.

Còn những người xung quanh nghe vậy trầm mặc, nếu một lần, thì có thể ăn may, nhưng là 2 lần, cả 2 vị chủ nhiệm lớp hai môn học đều nhận thua, đây là ý nghĩa khác: Công nhận thực lực của Minh Hạo!

Bắc Nhị Hà nghe vậy hài lòng gật đầu nói:” Cuộc so tài nấu ăn Minh Hạo thắng, kế tiếp là máy tính…”

Sau đó, cả đoàn đi vào phòng học dạy máy tính.



10 phút sau, Bắc Nhị Hà tuyên bố:” Cuộc so tài máy tính, Minh Hạo chiến thắng…”

Tất cả mọi người trên mặt hiện lên chết lặng…

Kế tiếp cơ giới sự…

10 phút sau, Bắc Nhị Hà trên mặt không bình tĩnh tuyên bố: “Cuộc so tài cơ giới sư, Minh Hạo chiến thắng!...”

Kế tiếp quân sự..

Bắc Nhị Hà cùng mọi người xung quanh, hiện tại trên mặt đã chết lặng hơn không thể chết lặng rồi, ánh mắt trợn tròn nhìn về Minh Hạo như nhìn tên yêu nghiệt đồng dạng.

Mà Minh Hạo là khuôn mặt càng phát ra tự đắc, khóe miệng mỉm cười kiêu ngạo.

Ánh mắt nhìn về mọi người, bao gồm các vị giáo viên liền hiện lên khinh thường.

Nhưng là, dù vậy, không ai dám hó hé lời nào, vì Minh Hạo có thực lực này, đủ năng lực để khinh thường quần hùng.



Kế tiếp quân sự…

Kế tiếp lịch sử

Kế tiếp….

Hơn 50 môn học tùy chọn, Minh Hạo hoàn toàn chiến thắng tất cả.

Điểm số: 500(50x10)!

Con số hoàn mỹ không tỳ vết, lúc này, khuôn mặt tất cả mọi người hoàn toàn chết lặng…

Nhìn về Minh Hạo… không biết diễn tả gì cho phải… vì hắn không phải nhân loại rồi, cũng không phải quái vật hay yêu nghiệt …mà là … Thần!

Chiến thắng tất cả, thần! Không gì không làm được, thần! Không ai địch nổi, thần!

Duy Ngã Độc Tôn, Thần!



(còn tiếp)



*Ta chém ra, giải trí, không cần phải "nghiêm túc"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.