Siêu Sao Yêu Đại Thúc

Chương 24: Chu Như, Vương gia




“Ngươi cẩn thận cái đầu của mình đó, thằng nhãi ranh” ở khi đi ngang qua Minh Hạo, Hận Thiên Tử dừng lại một giây sát người Minh Hạo, không quên một câu uy hiếp lạnh lùng truyền vào tai Minh Hạo.

Nghe được Hận Thiên Tử uy hiếp, Minh Hạo ánh mắt lần như băng, không chút do dự xoay người, đánh ra năng lực chấn động.

Trên tay nổi lên một đoàn màu trắng nhàn nhạt, sau đó tay hơi co lại, đưa tay đánh về phía sau lưng Hận thiên Tử.

Hận Thiên Tử dường như biết trước việc này, không chút do dự thuấn di né ra, nhưng là, cho dù thuấn di như thế nào? Phải biết chấn động là đánh vào chân không, không gian, gây ra lực chấn động.

“Cờ- Rắc!” Không khí xuất hiện từng đạo vết nứt như tấm gương mặt kính bị bể, sau đó bắt đầu từng đạo vết nứt tinh tế lan ra.

Hận Thiên Tử dù có thuấn di, nhưng vẫn bị lực chấn động nặng nề đánh trúng thân thể.

“Phốc” Hận Thiên Tử bị lực chấn động đánh trúng, bay ra xa vài mét mới dừng lại, không khỏi ho ra một ngụm máu, sắc mặt tái xanh, khuôn mặt hoàn toàn vặn vẹo thành một đoàn, đôi mắt sát cơ như ẩn hiện nhìn về Minh Hạo.

Cũng may là lúc đấy Hận Thiên Tử kịp thuấn di ra xa, nên lực chấn động bị yếu bớt, với lại lúc nãy Minh Hạo nhanh chóng tích tụ sức mạnh chấn động cho nên hiệu quả chấn động yếu rất nhiều.

Hắn đừng lên ôm ngực mình, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sát cơ âm độc nhìn về Minh Hạo nói: “Tốt tốt tốt, dám ra tay với ta, ta sẽ để ngươi hối hận khi dám đắc tội với ta”

Không để ý tới nơi này là hành lang hay học viện, hắn cả người hóa thành con hổ, cao to hơn 2m, móng vuốt vô cùng dài, sắc bén như dao, lông đỏ như máu, xung quanh con hổ hình thành một vòng lửa cháy xung quanh.

Hận Thiên Tử sau khi hóa hổ, mắt hổ nhìn về phía Minh Hạo lạnh lùng kiêu ngạo nói: “Nói cho ngươi biết, đây là dị năng của ta, Hỏa Ngục Hổ, không những giúp ta sức mạnh, tốc độ, phòng thủ đề cao gấp 1000 lần, còn có ta sức hồi phục gấp 500 lần, có thể phun ra lửa khiến ngươi chết cháy!”

Minh Hạo từ trong sách cổ Kim gia đọc biết loại dị năng này.

Hỏa Ngục Hổ, là một dị năng vô cùng hiếm, thuộc hệ động vật, không những tăng cường người sử dụng dị năng toàn diện sức mạnh lên 1000%, mà còn sức hồi phục vô cùng mạnh mẽ, trọng yếu nhất còn có thể phun ra lửa vậy, nhưng không phải lửa thường, mà là loại lửa có thể thiêu cháy vạn vật ví như lửa ‘địa ngục’, thậm chí làm bằng sắt thép khi bị lửa này dính vào, liền trong giây lát cháy rụi không còn một mảnh, có thể thấy được lửa này vô cùng đáng sợ.

Nhưng Minh Hạo sợ sao? Câu trả lời là không, hắn móc móc lỗ tai, hài hước nhìn Hận Thiên Tử cười nói: “Sủa gì đó? Nói tiếng người đi chó con, ta nghe không hiểu ngươi nói gì.”

Hận Thiên Tử ánh mắt sát cơ đại thịnh, không nói lời gì, hắn há miệng ra thật to, sau đó từ miệng hắn bắn ra từng quả cầu lửa màu đen, có đường kính to 1m về phía Minh Hạo.

Ở quả cầu lửa bay qua, mọi thứ trên đường đều bị thiêu đốt toàn bộ, bao gồm cửa lớp học, tường….

Minh Hạo sắc mặt lạnh lùng nhìn quả cầu lửa bay về phía mình, hắn cười lạnh nhìn về Hận Thiên Tử khiêu khích nói: “Ngươi chỉ có nhiêu đây thôi à? Đúng là cái hổ giấy a, ta còn tưởng gì thì ra không hơn cái này.”

Hận Thiên Tử thấy Minh Hạo lại tiếp tục khiêu khích, nghe đến gọi mình là hổ giấy không gì hơn cái này, ánh mắt hổ đỏ bừng lên, sau đó liền tiếp tục há mồm, một hơi phun ra hơn chục cái hỏa cầu lửa lớn nhỏ bắn về Minh Hạo.

“Vù Vù Vù Vù” từng cái quả cầu đen như mực bay đến Minh Hạo với tốc độ xé gió, Minh Hạo nhìn từng quả cầu bay tới mình, sắc mặt bình tĩnh không đổi sắc, lấy hai cái bao tay màu trắng trên tay ra, để lộ hai lòng bàn tay một trắng một đen, giữa lòng bàn tay có con mắt đỏ kỳ dị.

Hắn chậm rãi giơ tay phải lên, nhẹ nhàng nói: “Hấp Thu Nguyên Tố”.

Các quả cầu lửa màu đen khi bay tới Minh Hạo lập tức như bị cái gì đó hút, sau đó liền tất cả quả cầu lửa khi tới gần Minh Hạo đều bay vào lòng bàn tay của hắn.

Hận Thiên Tử nhìn từng quả cầu lửa bắn trúng Minh Hạo, trên mặt nở nụ cười vui vẻ thầm nghĩ “Đây là kết cục đắc tội ta…” đột nhiên trên mặt hắn động lại.

Hắn nhìn thấy gì? Khi quả cầu sắp bắn trúng người Minh Hạo, chỉ còn một, hai cen-ti-mét nửa là trúng, đột nhiên nó lại tự động bay vào lòng bàn tay phải của Minh Hạo.

Sau đó liền không có chuyện gì xảy ra, kể cả hỏa cầu bắn trúng Minh Hạo sau đó liền đốt cháy hắn thành người lửa như trong tưởng tượng của Hận Thiên Tử.

Hận Thiên Tử mắt hổ ngơ ngác nhìn Minh Hạo, thật không thể tin vào mắt mình được, hai mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm cái bàn tay đó, đột nhiên ánh mắt co rút lại.

Lòng bàn tay đen thui, ở giữa bàn tay đó có con mắt màu đỏ như máu, nhìn trông vô cùng kinh dị.

Khi nhìn thấy được cái bàn tay có con mắt màu đỏ lừ kỳ dị như vậy, Hận Thiên Tử ánh mắt thay đổi, sợ hãi nhìn Minh Hạo thét lên: “Ngươi ngươi ngươi, là hắc ám chủng tộc!?”

Hận Thiên Tử nói mình là hắc ám chủng tộc, Minh Hạo hơi ngây người, sau đó lấy lại tinh thần, không giải thích gì, mỉm cười nhìn hắn nói: “Ngươi đoán”

Nghe được Minh Hạo nói, trong lòng Hận Thiên Tử càng chắc chắn hơn, Minh Hạo là người của liên minh hắc ám cài vào đây, lập tức sắc mặt hắn vô cùng vui vẻ, trong lòng nghĩ, nếu hắn giết được Minh Hạo, sau đó báo cho viện trưởng, viện trưởng lại báo lên liên bang nhân loại, thế là hắn được trọng thưởng, thậm chí có thể được điểm cống hiến vô cùng lớn.

Nghĩ tới đây, Hận Thiên Tử trong lòng càng đối với Minh Hạo sát cơ tăng lên, mắt nhìn về Minh Hạo như nhìn thấy con dê béo bở thơm ngon đồng dạng.

Nhìn ánh mắt của Hận Thiên Tử, Minh Hạo biết hắn nghĩ cái gì, khẽ lắc đầu nói: “Ngươi đúng là hổ giấy, ngoài trừ được cái túi da đẹp, lại là thứ ngu ngốc…”

Lại tiếp tục bị Minh Hạo chửi là hổ giấy, còn là ngu ngốc, Hận Thiên Tử không tiếp tục phóng ra cầu lửa nửa, vì hắn biết chiêu này bị Minh Hạo vô hiệu hóa, không chút do dự thuấn đi đến bên cạnh Minh Hạo, giơ vuốt hổ lên đánh về hắn.

Minh Hạo đột nhiên cảm nhận được nguy hiểm, nghe luồng gió xé bên cạnh, mặc dù hắn đẳng cấp Vương Giả sơ kỳ, còn nhiều năng lực khác, nhưng cơ thể hắn là điểm yếu duy nhất, hắn cũng không muốn đem tính mạng mình ra thử nghiệm a.

Còn có năng lực là lục đạo, Thần La Thiên Chinh, nhưng hắn không muốn sử dụng ở đây, thứ nhất, hắn muốn ẩn giấu năng lực của mình, thứ hai, hắn cần tăng kinh nghiệm chiến đấu, chứ không phải loại một hit xong chuyện.

Không chút do dự thuấn di né ra, sau đó tay phải lại vận chấn động năng lực, từ xa đánh về nơi mình đứng.

“Cờ -Rắc” Không khí hình thành mặt gương bể, trong chốc lát khe hở lan tràn xung quanh không khí.

Như đã biết trước chuyện này, Hận Thiên Tử sau khi đánh xong một đòn, liền không chút do dự thuấn di nơi khác, tránh được đòn chấn động đánh tới.

“rầm!” chấn động đánh nát vị trí Minh Hạo đánh lúc nãy, thành cái hố to.

Nhìn thấy mình lần đầu đánh hụt, Minh Hạo nhíu mày, thầm nghĩ: “Chẵng lẽ bị bắt bài? Người này chỉ trúng một đòn của mình đã rút kinh nghiệm rồi, không hổ là người được đề bạt lên làm hội trưởng học viện a, có chút lợi hại.”

Minh Hạo không biết là, muốn lên làm hội trưởng của Học Viện Bắc Đẩu, vô cùng khó, các học viên phải tranh đấu sứt đầu mẻ trán để giành lấy chức vị này, không những yêu cầu là thiên phú vô cùng cao, dị năng mạnh mẽ, mà còn là tâm kế cao cùng có thế lực sau lưng chống đỡ, mà cái gọi thế lực sau lưng không phải do thế gia, mà là phải đi thu thập tất cả phe thế lực ở học viện này, sau đó thành lập nên thế lực riêng của mình ở học viện, sau đó được 7/10 học viên đồng ý đề cử, mới được đề lên chức vị hội trưởng.

(còn tiếp)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.