Siêu Sao Trở Lại

Chương 62: Dâng hương




Diệp Phàm chuyên tâm vào chuyện ăn quả đào. Đúng là hắn đã đói rồi. Đúng lúc này Diệp Phàm có cảm giác như có gì đó đang chuyển động, nhìn thấy xung quanh đột nhiên thấy ngượng ngùng.

Bởi vì hình như tất cả mọi người ở đây như đang nhìn chằm chằm vào hắn ta đang gặm đào.

Lẽ nào là Tra Thiết Nhĩ giở trò gì sao, khiến cho mọi người ai cũng nhìn hắn đúng là không còn chúi vào đâu được nữa.

Diệp Phàm phản ứng lại, nhún vai, vẻ thân sĩ cười nói: - Nhìn gì, đào này ngon mà, tôi nghèo hèn nên chắc không thể ăn được thứ này. Các vị nếu ai muốn ăn thì xin mời. Bằng không đợi tôi ăn hết rồi thì chắc chắn các vị không có phần đâu.

- Các anh em, đúng là hoành tráng. Có người kêu lên.

- Thật là khổ cho anh em mình.

Có người huýt sáo.

Diệp Phàm như cảm thấy có chút kỳ lạ, hình như các bạn trai xung quanh đều nhìn hắn với ánh mắt thù địch.

Đã xảy ra chuyện gì, không phải là tôi ăn đào sao? Chỉ là quả đào thôi mà, có gì đâu. Diệp Phàm nghĩ trong lòng, ngẩng đầu về phía trước, lập tức ngây người.

Bởi vì công chúa nhà họ Tra đã đỏ bừng mặt, vẻ mặt tươi cười đôi bàn chân trần đang tiến về phía hắn.

Những bước chân vô cùng ngắn, chậm rãi. Cứ như những động tác đang quay trên TV vậy.

Thời gian như đang dừng lại.

Diệp Phàm đột nhiên sũng sờ, ném ngay quả đào trong tay sang bên.

Hắn ta nghĩ cô tiểu thư này đã nhắm được người bên cạnh hắn nên đã nhường đường, không nên quấy rầy việc của người ta.

Nhưng Tra Chi Thanh cũng đã đi sang bên đó. Vòng quanh rồi lại đi lại. Cô dừng lại trước mặt Diệp Phàm, mà lại còn xấu hổ duỗi tay ra ý là anh mau nắm lấy tay đi.

Nhưng Diệp Phàm không nhúc nhích gì. Bàn tay ngọc ngà của Tra Chi Thanh đang giơ ra trong không trung. Mặt cô cũng đã hồng lên, không ngờ người này lại không phối hợp, nên cũng đã rất lúng túng.

Thấy cảnh tượng thế, Tra Thái Lâm liền nhanh chóng cười nói: - Chủ tịch Diệp là khách của chủ tịch Tra, chủ tịch Diệp đang trên lầu, tiểu thư, mọi người vui chơi đi, tôi và chủ tịch Diệp lên trước.

Vừa nghe thấy nói Diệp Phàm là khách đặc biệt của chủ tịch Tra hàng trăm người có đển 99 người đều đã hâm mộ Diệp Phàm.

Tất cả đều đang nhìn Diệp Phàm, cho rằng anh ta trẻ như vậy mà được đích thân chủ tịch Tra đợi, người này là người nào?

Là người nhà làm quan ba đời, hay là phú ông ba đời hay là sao.

Đương nhiên, nếu như những người trong sảnh có thể đạt đến cảnh giới bán thần tiên. Có lẽ Diệp Phàm của chúng ta chắc chắn đã bị mắt thần này giết n lần rồi.

Đố kỵ, hận, nổi cáu, lạnh lùng

Những ánh mặt này đã hội tụ lại, không khí trong sảnh khó thở đến vô cùng.

Rồi còn có cả một bộ phận ánh mắt của các cô nàng lại ngậm ngùi nhìn Diệp Phàm, ánh mắt xuân kia cũng đã như hòa tan Diệp Phàm.

Chỉ cần có thể gả cho anh này thì chắc chắn là được gả cho nhà quyền quý rồi. Đến cả chủ tịch Tra còn đích thân đợi lại còn là chủ tịch Diệp.

Vậy chắc chắn đó là tập đoàn lớn, thậm chí có thể là chủ tịch ngang như chủ tịch Tra. Mà người ta còn trẻ như vậy, chắc chắn là thuộc quý tộc rồi.

Những cô nàng này đều muốn tiến về phía Diệp Phàm. Những anh chàng không chống lại được xuân triều này, đã bị chen đẩy đi.

Không lâu sau Diệp Phàm thấy những nam thanh niên đi ra hết chỉ còn lại Tra Thái Lâm đứng bên. Tra Thái Lâm là người có thân phận cao trong nhà họ Tra.

Những cô nàng kia cũng không dám chen chúc lại, vì thế Diệp Phàm suýt nữa đã như trong rừng hoa rồi.Hàng loạt mùi nước hoa hàng hiệu tỏa ra, nhức cả mũi, Diệp Phàm cũn muốn chuồn đi.

Không ngờ nét mặt già của Tra Thái Lâm cũng đã đỏ ửng, hôm nay cũng là ngày hiếm có của lão.

- Có thể tâm của lão cũng đã lay động rồi.

Nhưng mặt Tra Chi Thanh lại càng đỏ, bàn tay ngọc ngà của cô vẫn còn giơ ra. Nếu không phải trong hoàn cảnh này, mà lại là tình cảnh Tra Chi Thanh ăn mặc rách nát thì đúng là người ra sẽ nghĩ cô như công chúa cái bang đi xin ăn.

Diệp Phàm điềm tĩnh nhìn mọi người. Hắn ta chắp tau, tỏ vẻ xin lỗi Tra Chi Thanh rồi đi lên lầu.

- Chú Thái Lâm, chú nói với cha cháu, cho cháu mược Diệp tiên sinh này 10 phút. Không thể tưởng tượng là Tra Chi Thanh lại nhắm trúng Diệp Phàm rồi, hôm nay chắc chắn muốn Diệp Phàm là bạn trai tạm thời của cô.

- Việc này Mặt Tra Thái Lâm cứng đờ, không phải là không chấp nhận chỉ là sợ chủ tịch Diệp này không chịu, đến lúc đó lại ảnh hưởng đến công chúa.

Bởi vì ông đã điều tra vị chủ tịch Diệp này là người có cá tính. Hơn nữa trẻ tuổi như vậy đã ngồi được vị trí chủ tịch tập đoàn Hoàn Không, trong giới thương nhân chắc chắn Diệp Phàm cũng là một tài năng trẻ.

Tuy Hoành Không sắp đổ nhưng người ta có hàng chục nghìn công nhân, là một công ty đã lũy kế được hơn cả chục tỷ. Nếu nói thế thì Chính Hà không thể bằng Hoành Không được.

Tra Thái Lâm đã tìm hiểu về Diệp Phàm, đã biết được có thể ngồi lên vị trí đó chắc chắn đằng sau cũng là người không thể lường được.

- Rất xin lỗi cô, tôi đã có vợ rồi. Diệp Phàm bình tĩnh, thái độ xin lỗi nói: - Cho nên không phù hợp với điều kiện hôm nay của cố, đúng là không có phúc phận đó.

Nhưng Diệp mỗ tôi rất cảm kích, một co nàng xinh đẹp như tiên nữ Nguyệt Cung cũng khiến cho một người có vợ như tôi cũng không khỏi mơ ước.

Hôm nay tôi cũng là người đến, cũng đã phải cố gắng khống chế bản thân. Cơ hội này xin nhường lại các chàng trai ở đây.

Câu cuối của hắn ta âm thanh rất lớn, đó cũng là câu mà các chàng trai ở đây thích nghe nhất, toàn thể đã cùng nhau vỗ tay lên. Hơn nữa đa phần các anh trai đều đã thở phào nhẹ nhõm.

Sát khí trong sảnh đã được giảm đi nhiều. Rồi những ánh mắt của các cô bạn trẻ kia dường như cũng sắc nhọn hơn, lại có một luồng phấn khí lao về phía Diệp Phàm.

- Có vợ rồi cũng có thể có bạn gái đúng không? Không ngờ sự việc ngoài ý muốn lại xảy ra, hôm nay Tra Chi Thanh như bị điên vậy.

Không ngờ cô lại vứt bỏ cả sĩ diện, bỏ đi cả kiêu ngạo của một tiểu thư cao quý, bỏ đi tất cả những gì cô có, cô quá quyết đoán rồi.

Không ngờ cô lại lao đến trước mặt Diệp Phàm. Mà tay còn giơ ra, luồn vào bên trong cánh tay Diệp Phàm.

- Họ Diệp kia, buông tay cô ấy ra. Lúc này một giọng nói đặc biệt hét ngang tai, phẫn nộ như viên đạn sắc nhọn sắp bay ra khỏi nòng súng.

Tất cả mọi người đều nhường cho một người tiến tới, hóa ra âm thanh đó truyền từ cánh cửa lớn vào.

Diệp Phàm muỗn bỏ tay ra chạy, trường hợp này nếu cứ tiếp tục nếu để truyền thông Cảng Cửu biết rồi lại bị đám chó chết cho lên báo thì nhân viên cán bộ trong đại lục như hắn chắc chắn là nổi tiếng rồi.

Cán bộ đại lục dám đến Cảng Cửu lấy lý do công tác để treo hoa ghẹo nguyệt, rõ ràng có vợ rồi mà còn muốn chăng hoa.

Nhưng vừa nghe thấy tiếng hét đó, Diệp Phàm lại bỏ ngay ý nghĩ này. Ngược lại hắn ta còn căng cánh tay, khép chặt tay của Tra Chi Thanh vào người.

Mà còn kéo cả người cô ấy gần lại, nên người Tra Chi Thanh đã sát bên cạnh hắn.

Bên ngực mềm mại đã đập vào cạnh người hắn.

Đúng là to, Diệp Phàm thầm nghĩ trong đầu.

Thấy một người đứng ở cửa lớn, tóc dài, áo choàng mỏng, to, dưới mặc quần bò, chiếc thắt lưng có mặt lớn hơn cả nắm tay.

Người này có gương mặt như đao gọt, tóc dài nên có vài sợi như đang bay.

Diệp Phàm giật mình vì dưới con mắt ưng đã phát hiện ra người này là cao thủ thất, bát đẳng.Người này là ai? Công lực cao như thế, hình như tuổi tác còn rất trẻ.

- Hắn là ai vậy? Diệp Phàm hơi nghiêng đầu liếc mắt hỏi Tra Chi Thanh.

- Điền Nhất Đao. Tra Chi Thanh chau mày nói, dường như không hứng thú gì với người này.

- Điền Nhất Đao, chưa nghe thấy bao giờ. Diệp Phàm lắc đầu, vẻ mặt nghiên ngẫm nhìn người này.

Bước chân của anh ta đĩnh đạc, từng bước từng bước đều để lại dấu chân, chắc chắn người này có chút danh tiếng ở Cảng Cửu này. Thấy anh ta đến những vị khách đều tự động lùi lại, nhường đường.

- Người này rất có cá tính, thường có bộ dạng bất cần đời, lúc nào cũng là khuôn mặt xấu xa.

Nhưng hắn ta lại rất có năng lực. Tuy chỉ bắt đầu từ việc bán mì nhưng giờ mì Đao Tước Điền Thị lại là tuyệt nhất ở Cảng Cửu.

Tuy ngày trước nhà họ Điền chỉ là một cửa hiệu lâu đời, nhưng khi đó làm ăn buôn bán còn không ra sao, đến khi Điền Nhất Đao tiếp nhận cửa hàng cũ của nhà họ Điền đã phát triển hẳn lên.

Người này rất có đầu óc, đã chế tạo ra mì Đao Tước như kết quả tổng hợp với nghệ thuật thảo dược của người Trung Hoa, khiến cho mì Đao Tước không những ngon mà còn có công hiệu chăm sóc sức khỏe.

Cho nên trong thời gian 5 năm, mì Đao Tước Điền Ký đã có một phong vị đặc trưng, độc nhất vô nhị ở Cảng Cửu này.

Điền Ký cũng đã phát triển lên, giờ cửa hàng mỳ cũ nát ngày xưa đã trở thành một tòa nhà cao, đồ sộ.

Lúc trước không hề dễ dàng như thế, vừa mới phát triển lên đã có người thấy tức mắt rồi. Chúng là một số thành phần xã hội đen đến để yêu cầu phí bảo hộ.

Nhưng sau này chỉ trong một tuần đã phải đến đốt pháo chúc mừng Điền Ký.

Có người nói rằng Điền Nhất Đao là một cao thủ, nhưng trước giờ không thấy anh ta ra tay. Chỉ là nghe đồn mà thôi.

Có lần tiểu thư đến ăn mỳ Đao Tước ở đó không ngờ lại bị hắn nhắm trúng, nên hắn ta thường đến trường quấn lấy tiểu thư.

Tuy nói là quấn lấy nhưng hắn ta không gây phiền phức, nhiều nhất cũng chỉ đứng từ đằng xa mà trông theo thôi, mà hàng ngày còn cho người mang mì Đao Tước đến cho tiểu thư.

Nếu có thời gian thì tự tay hắn mang đến, còn nếu không có thời gian thì cho một người cố định mang đến cho cô. Chỉ là tiểu thư lại không hề để ý đến, trước giờ cũng chẳng mặn mà gì với hắn.

Nhưng người này cũng rất kỳ lạ, không hề tức giận gì. Anh ta cũng không thèm để ý đến ai khác. Cũng có người nói hắn ta là một kẻ si tình.

Cái này nói ra cũng không hiểu. Tra Thái Lâm nói nhỏ bên tai Diệp Phàm.

- Tiểu tử, ta mới là thí sinh phù hợp nhất của Tra Chi Thanh. Điền Nhất Đao đi tới, chỉ vào mặt Diệp Phàm rồi hét lớn.

- Điền Nhất Đao, anh nói cái gì thế. Tối nay là tiệc sinh nhật tôi. Ai cho phép anh tới, đã tới rồi tôi cung không truy cứu nữa. Nhưng anh đừng có quấy nhiễu. Bằng không mời anh ra ngoài cho. Tra Chi Thanh nói mà toàn thân đang run rẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.