Siêu Quậy Trường Victoria

Chương 47: 47: Vậy Hôn Hôn Nhé




Người trực tiếp trong cuộc, Thái sư lập tức ngẩn người, ngạc nhiên nửa ngày mới tức giận vọt tới chỗ Phương Kình Thiên:

- Thái úy, mấy ngày nay các ngươi vẫn luôn ở cùng Bệ hạ, ta muốn biết đếm cùng đã có chuyện gì xảy ra?!

Phương Kình Thiên trợn trắng mắt nói:

- Nào chỉ là ta, không phải ngươi cũng ở đó sao, chuyện gì xảy ra là chuyện gì xảy ra?

Thái sư cả giận nói:

- Bệ hạ nói muốn mở võ khoa, lại còn ca ngợi như thế… nào có thể? Từ xưa đến nay, hiệp dùng võ phạm cấm, ví dụ này đã có không ít, lệ này mà mở…

Phương Kình Thiên giận dữ:

- Hiệp dùng võ phạm cấm, chứng cứ rõ ràng ngay trước mắt, mới diễn ra không được mấy hồi, mọi người ở đây đều nhìn thấy, còn cần nói nữa sao? Cho rằng ai cũng mù lòa? Thế nhưng muốn ngăn tu gia, cũng phải cần đến tu giả! Hơn nữa, nếu ngươi đã nói hiệp dùng võ phạm cấm, sao không nói nho lấy văn loạn pháp, sao không nói? Mấy ngày trước các ngươi cùng ứng đối phong ba, không phải là do đám văn nhân loạn pháp làm ra sao? Sao không thấy đám thư sinh các ngươi chủ động treo ấn về quê? Nếu không các ngươi lăn hết ra ngoài trước, sau đó lại nói tiếp đến chuyện hiệp dùng võ phạm cấm lại thế nào?

Thái sư giận tím mặt:

- Ngươi ngang ngược, ta chỉ luận sự, không có ý chỉ đặc biệt vào ai!

Phương Kình Thiên hừ một tiếng:

- Lão phu cũng chỉ luận sự, chỉ lấy chuyện đặc biệt làm gương, chuyện lấy việc làm dẫn, vốn là chuyện bình thường… hiện lão phu muốn đi làm việc, ngươi có làm hay không, đó là việc của ngươi. Dù sao ngươi không đến, ta cũng sẽ bẩm báo Bệ hạ! Mà ngươi đến nhưng tiêu cực biếng nhác, ta cũng phải bẩm báo Bệ hạ! Ngươi không muốn làm, ta càng phải bẩm báo! Ngươi không làm xong, ta cũng muốn bẩm báo!

Thái sư tức đến run người:

- Phương Kình Thiên, Phương lão thất phu, Phương lão thất phu… ngươi ngươi ngươi…

Phương Kình Thiên ngửa đầu:

- Ta cái gì mà ta, vạch tội người khác không phải chính là chuyện mà đám văn nhân các ngươi thích nhất hay sao? Ngày ngày ra vẻ đạo mạo, vạch tội cái này, chỉ tội cái kia, động một chút lại tâu Bệ hạ, thần có bản tấu! … hừ, sau này chúng ta cũng sẽ như vậy, không phải chỉ là nghe phong thanh liền bẩm tấm, ai mà không biết a!

- Không làm xong? Không làm xong còn muốn nhận bổng lộc? Trên đời này có chuyện tốt vậy sao?!

Phương Kình Thiên lớn tiếng nói:

- Sau này chúng ta chính là mật thám của Bệ hạ, là Ngự Sử ngôn quan trong võ tướng! Có gì mà thấy ngứa mắt, ta sẽ liền bẩm báo Bệ hạ!

Thái sư tức đến râu ria run lên.

Phương Kình Thiên nhanh chân rời đi:

- Ngươi có làm hay không? Ta hỏi ngươi có làm hay không?

- … làm!

- Vậy còn chờ gì nữa?

- Thế nhưng công việc này rườm rà phức tạp, đâu phải mấy người là có thể làm xong?

- Có ai cản ngươi tìm thêm người làm hả?!

- Nhưng ta biết đi đâu tìm người? Sao không phải là ngươi đi tìm người?

- Ngươi là người được Bệ hạ trực tiếp chỉ định, ngươi không tìm người phụ vác thì là ngươi biếng nhác, chính là chống lại thánh chỉ, đây chính là câu nói đầu tiên khi lão phu muốn vạch tội ngươi! Ngươi nói xem lão phu có dám hay không?

- Ngươi ngươi ngươi…

Thái sư tức muốn thổ huyết.

Một trong tam đại lưu manh, thực sự đúng là bảo đao chưa già, thực sự là bảo đao chưa già!

- Còn có ta nữa, ta cũng muốn đi vạch tội ngươi, hết thảy những chuyện này lão phu nhìn thấy, không nói ra thực sẽ không thoải mái!

- Nói hay lắm, ta cũng đi vạch tội!

Lãnh Đao Ngâm.

- Sau này chúng ta cũng viết tấu! Ngày ngày vạch tội!

- Đúng vậy!

Tam đại lưu manh cùng nhau xuất kích, ai dám tranh phong?!

Đám quan văn miệng méo mắt lác, nhìn ba lão lưu manh càng ngày càng làm quá, thầm cũng không còn gì để nói, phiền muộn bừng bừng…



- Hoàng huynh thực sự muốn mở võ khoa?

Trong cung, Vân Tiêu Dao hỏi.

- Đương nhiên. Không chỉ mở lại, mà còn phải dùng đãi ngộ cao để hấp dẫn.

Hoàng đế Bệ hạ nói:

- Trẫm thiết lập quốc quân kế sách áp tới ba đời, đem Võ đạo Ngọc Đường khống lại trong tay, để quân nhân trong thiên hạ đều được luyện võ, cũng coi đây là vinh quang!

- Nếu đã như vậy, chuyện hiệp dùng võ phạm cấm chỉ sợ…

Vân Tiêu Dao lo lắng nói.

- Hiện tại nếu không làm vậy, chẳng nhẽ chuyện hiệp dùng võ phạm cấm lại không xuất hiện sao?

Hoàng đế Bệ hạ cười hỏi.

- Cái này…

Vân Tiêu Dao im lặng, hoàn toàn chính xác, chuyện này, vô luận lúc nào cũng đều không thiếu.

- Nếu không thể ngăn lại, vậy liền giúp nó khơi thông.

Hoàng đế nói:

- Lấp không bằng thông a.

Vân Tiêu Dao nói:

- Hoàng huynh nói có lý, nhưng vì sao lại là quốc quân kế sách áp tới ba đời a? Đây chính là vấn đề trường trì cửu an quốc gia đại sự a.

Hoàng đế Bệ hạ mỉm cười nhìn hắn:

- Sau ba đời, hẳn là cũng qua trăm năm…

Thanh âm của hắn lại chuyển xa xăm:

- Đến lúc đó, anh hùng thiên hạ cơ bản đã bị võ khoa lũng đoạn. Thế cục tất sẽ biến thành võ khoa triều đình kiềm chế giang hồ.

- Mà đời thứ tư sau đời thứ ba, giang hồ, còn tồn tại được bao nhiêu?

- Đến lúc đó, tồn tại của võ khoa lại sẽ thành hao tài tốn của. Sau đời thứ ba, cần lần nữa chèn ép võ khoa đến phạm vi quốc gia có thể tiếp nhận… lúc đó mới là quốc sách muôn đời!

- Chỉ khi văn võ thành thế thăng bằng, biến thành nghề nghiệp phân tranh mà không phải là lực lượng xa cách… mới thực là đại thống nhất thực sự. Đến lúc đó, mới thực sự là… đất trong thiên hạ đều là vương thổ, ngưởi ở xung quanh đều là vương thần. Hiện tại, hai câu này vẫn chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, chỉ thế thôi.

Hoàng đế Bệ hạ hào hứng lý giải cho Vân Tiêu Dao.

- Thì ra là thế.

Vân Tiêu Dao không khỏi thầm thở dài.

Con đường Võ đạo, quả nhiên vẫn gian nan như vậy a? Chẳng lẽ vĩnh viễn không có ngày nổi danh?

- Cái này, chính là Đế vương chi thuật…

Hoàng đế Bệ hạ vỗ vai Vân Tiêu Dao:

- Huynh đệ, Hoàng đế không được phép có bất kỳ thiên tư, yêu thích cá nhân nào hết.

Vân Tiêu Dao không nói, thật lâu về sau, mới bực mình thở dài một hơi.



- Chuyện vây quét Thiên Đạo Xã Tắc môn, chỉ cần còn cần hai vị lão ca đi làm.

Vân Dương rời khỏi hoàng cung, khuôn mặt tuấn tú hơi đỏ lên nói.

Độc Cô Sầu chả trách:

- Sao ngươi không đi? Hai chúng ta đi cũng được, thế nhưng không có ngươi đi cùng, khó tránh khỏi có chút danh bất chính, ngôn bất thuận, xuất sư mà vô danh a!

Vân Dương cười cười:

- Tạm thời ta không thích hợp để xuất hiện trước công chúng. Hiện rất có thể nhân thủ Tứ Quý lâu đã tới kinh thành, nếu ta tùy tiện bại lộ, chỉ sợ sẽ biến thành thúc đẩy tình thế xấu, hậu quả lúc đó khó mà lường được. Còn chuyện vô cớ xuất binh, vừa rồi ta đã truyền âm cho Vân vương, lúc đó hắn cùng Bạch Y Tuyết còn có Phương Mặc Phi và Lão Mai sẽ đi theo hiệp trợ hai vị tiền bối, hợp lực vây quét Thiên Đạo Xã Tắc môn, danh chính ngôn thuận, thuận lý thành chương a.

Độc Cô Sầu muốn nói, ngươi có thể hóa thành mây mù, hoặc là giả thành người khác thì nào có nhiều lo lắng như vậy? Thủ đoạn tương tự đã sớm dùng qua một lần, nhưng nghĩ nghĩ lại không nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.