Siêu Quậy Trường BB

Chương 4: Bố ơi, bố à! (4) – Vận đào hoa




Phần 1 Mặc dù không nhìn thấy gì, nhưng anh có cách để cô biết trái tim anh luôn hướng về cô. Dường như trong ánh mắt hư vô có một lực hút vô hình đang ẩn náu, giống như một lỗ đen nối kết với một vũ trụ khác vậy. Trái tim cô đã vô tình trượt vào lỗ đen ấy.

Vừa nói xong đã hối không kịp.

Bì Bì hơi xấu hổ, cô chột dạ đưa mắt trộm nhìn Hạ Lan Tĩnh Đình, hy vọng anh là người rộng lượng không thèm so đo với cô.

Tế ti đại nhân vẫn an nhiên tĩnh tại, một tay thọt vào túi quần trông rất thanh thản, rất thoải mái.

- “Em đến không đúng lúc,” – anh nói, – “Anh đang chuẩn bị đi du lịch. Em có thể chờ thêm một thời gian nữa không?”

- “Đi du lịch? Đi … đi bao lâu? Khi nào thì về?”

- “Nếu thuận lợi, chắc khoảng ba bốn tháng gì đấy.”

Hai tháng nữa thôi Bì Bì phải thi rồi. Ôn tập không phải là vấn đề. Vấn đề là trong hai tháng này, cô phải đến gặp giáo sư Chu lần nữa.

Cô lo lắng, trong lời nói mang theo ngữ điệu khẩn cầu rõ rệt:

- “Có thể lùi lại mười ngày được không?”

Cô nhớ Hạ Lan đã từng nói, nếu chữa bệnh, mười ngày là có thể làm cho tóc cô mọc lại. Cô chỉ cần mười ngày này thôi.

- “Rất xin lỗi, anh đã mua vé máy bay, việc làm ăn là quan trọng, chiều nay sẽ lên đường.”

Sợ cô không tin, anh lấy trong túi ra hai chiếc vé máy bay in có dấu đóng, huơ huơ trước mặt cô.

Cô liếc nhìn qua ngày tháng, quả thật là ngày hôm nay.

Cô chưa kịp lên tiếng đáp, bỗng có tiếng bước chân vang lên phía bên kia vườn hoa.

Rất nhẹ, rất nhỏ, kèm theo một mùi hương thanh lịch.

Cô thật không hiểu, tại sao mấy vị hồ ly này lại thơm thế, thơm đến nỗi lấn át cả mùi hương của một bình hoa đầy. Bì Bì nhu nhu mũi, nghiêng đầu sang nhìn vào trong, thấy bên hành lang có một người phụ nữ xinh đẹp đang khoanh tay đứng bên cây Đồ Mi nhìn ra, trông dáng dấp mảnh khảnh, trên người mặc một chiếc sườn xám vải sa mỏng có in hoa, giống như Hoa Lan sơn cốc [1]. Cô ấy nhìn thấy cô, vẫn bình thản như khói sóng xao nhẹ trên hồ mà thong thả hỏi:

- “Tĩnh Đình, có khách sao?”

[1] Hoa Lan trong sơn cốc đẹp và rất hiếm, thường dùng để ví von phẩm chất thanh cao.

- “Ừm.” – Anh lên tiếng đáp.

- “Sao lại đứng ngoài cửa, mau mời người ta vào nhà uống tách trà.” – Cô ấy nói thêm, – “Em đi pha trà.”

Bóng người đi về phía bếp.

Bì Bì cảm thấy như đầu mình bị ai đó giáng cho một cú, cứ đứng như trời trồng, hồn bay phách lạc, hoặc như đang đứng ngắm cảnh trên chóp núi, bỗng nhiên động đất nổi lên, núi rầm một cái – sụp xuống.

May mà Hạ Lan không thấy vẻ mặt này của cô.

- “Cô ấy là Thiên Hoa.” – Anh giải thích, – “Một người bạn của anh. Lần làm ăn này cô ấy cùng đi với anh.”

Thiên Hoa.

Bì Bì đương nhiên nhớ cái tên này.

Buổi party ở hồ Quan Âm hôm đó, Hạ Lan không mời Thiên Hoa, bạn cô ấy bất bình nên đã nói vài câu xúc phạm cô không phải sao.

Nếu làm ăn thuận lợi, họ sẽ ở bên nhau đến ba bốn tháng.

Nếu không thuận lợi thì …

Trong nhất thời, lòng dạ Bì Bì rối bời.

Chẳng phải trên thực tế, cô luôn có cảm giác sợ hãi với Hạ Lan sao? Bây giờ cuối cùng anh đã có bạn gái, Hồ ly đại tiên sẽ buông tha cho cô, đây không phải chuyện đáng vui mừng sao?

Càng phân tích càng rối rắm, cô cắn môi, ngẩng mặt lên hỏi:

- “Hạ Lan, anh muốn đi đâu?”

- “Đi Tây An, thêm vài nơi khác nữa.”

- “Em có thể đi với anh không?” – Cô bỗng hỏi.

- “Em? Muốn đi cùng anh?” – Anh có một sự nghi ngờ ngiêm trọng, – “Không thể nào? Anh nhớ em từng nói, em đối với anh ngoài căm ghét ra chỉ còn oán hận.”

- “Em đang cố đứng dưới góc độ của anh để hiểu vấn đề, điều này … điều này dù gì vẫn cần một quá trình, phải không?” – Bì Bì đáp một cách dè dặt.

- “Nói vậy, giờ thì em có thể hiểu rồi?”

- “Hiểu rồi. Thật ra anh làm vậy, cũng không có gì sai. Chẳng phải em cũng thường xuyên ăn thịt gà ở KFC sao? Em cũng chưa từng thử hỏi liệu gà có cảm nhận thế nào đấy thôi. Nếu hỏi, bây giờ trông thấy thịt gà em cũng chẳng dám ăn.” – Cô đầu hàng vô điều kiện: – “Cho em đi Tây An với anh, anh bảo em làm gì cũng được.”

Anh cau mày, đang tự hỏi xem cô ấy nói vậy là có ý gì:

- “Thật sao?”

- “Thật!”

Bì Bì nghĩ thầm, Hồ ly đại tiên có thể bắt cô làm gì chứ? Chắc là theo anh đi bàn chuyện làm ăn, ăn bữa cơm, uống tí rượu, làm nền cho anh. Đại tiên ngoài việc mắt không nhìn thấy, cần phải có người chăm sóc, giúp anh mua vé, dẫn đường ra thì còn có chuyện gì nữa … Bì Bì cho rằng, những chuyện này mình đều có khả năng gánh vác được.

Hạ Lan chậm rãi nói:

- “Bì Bì, em đã biết mọi chuyện trên đời này đều có cái giá của nó, xin Tế ti đại nhân làm việc, giá phải trả hiển nhiên rất cao.”

- “Phải, phải” Bì Bì gật đầu, “Không phải anh nói đi làm ăn ư? Em có thể làm chân chạy việc cho anh, em có thể dẫn đường cho anh, em có thể cầm túi cho anh, em có thể …”

Anh lắc đầu, điệu bộ cứ như một bậc phụ huynh đang yêu thương sửa lỗi ngữ pháp cho con gái:

- “Xin Tế ti đại nhân làm việc, không phải em nói em có thể làm gì, mà là anh nói anh muốn gì.”

Bì Bì bị lời nói của anh làm cho bối rối:

- “Anh … anh muốn gì?”

Anh hướng ánh mắt trống rỗng về phía gương mặt cô, như đang tìm kiếm vị trí ánh mắt cô:

- “Bì Bì, anh muốn em lấy anh.”

- “Hả?”

- “Anh cảm thấy em cũng thích anh?”

- “Hả?”

Đây là phương cách bày tỏ của Hồ tiên đại nhân đấy ư?

Não bộ Bì Bì rỗng tuếch, ngẩn người thật lâu mới lắp bắp nói:

- “Anh … Tế ti đại nhân. … Anh đang cầu hôn em sao?”

Mới vừa còn công thành đoạt đất, chớp mắt một cái đã thành quân vương mất nước. Bì Bì thấy tổn thất lớn quá rồi, sầu não tới nỗi chỉ muốn đánh vào đầu mình một cái.

- “Có thể không?” – Anh đột ngột dúi lại bó mẫu đơn vào tay cô, trong đôi mắt đen láy sâu thẳm lóe lên một thứ ánh sáng lấp lánh nào đó.

Bì Bì muốn nhìn xem thứ ánh sáng trong veo lấp lánh đó là gì, mở to mắt trộm nhìn vào mới phát hiện ra đó chính là cái bóng của cô.

- “Hả? Anh vừa nói gì?” – Cô không tin vào tai mình.

Bó mẫu đơn đang ở trong tay, trĩu nặng, cô nhận cũng không được, mà không nhận cũng không được.

- “Bì Bì, em sẽ lấy anh chứ?”

Anh cầm lấy một bàn tay cô, đặt nó lên trước ngực mình, nhắm mắt lại, thì thầm:

- “Đừng từ chối anh, được không?”

- “Em không ….”

Anh chợt mở mắt ra, cổ tay đột nhiên siết chặc.

Xương tay “Rắc” một tiếng, Bì Bì hét lên:

- “Đừng có bóp tay em!”

Anh chán chường buông tay:

- “Xin lỗi, anh không cố ý. Anh chịu đả kích nên có phần mất kiểm soát …” – Rồi anh thở dài trông thật rầu rĩ.

- “Em có đả kích anh đâu.” Bì Bì nói.

- “Chẳng phải em vừa trả lời không đấy sao?”

- “Ý em là, em không từ chối … lấy anh.” – Cô nói tiếp, – “Anh có thể tạo cho em một mái tóc gợn sóng không? Thế thì sau này em chẳng cần uốn tóc nữa.”

Cô nở nụ cười đắc ý, trêu anh, có chút hả hê.

Sau đó, đầu cô bị anh giữ lấy:

- “Bì Bì, vào những lúc thế này, đem Tế ti đại nhân ra đùa giỡn, anh ta thật sự nổi giận có thể ăn luôn em.”

Rồi anh đưa tay hơi nâng cằm cô lên, buộc cô phải đối mặt với mình:

- “Nếu em không muốn, xin cứ nói thẳng ra, anh không ngại việc em nói thật.”

Mặc dù không nhìn thấy gì, nhưng anh có cách để cô biết trái tim anh luôn hướng về cô. Dường như trong ánh mắt hư vô có một lực hút vô hình đang ẩn náu, giống như một lỗ đen nối kết với một vũ trụ khác vậy.

Trái tim cô đã vô tình trượt vào lỗ đen ấy, cô không biết phải nói gì hoặc đồng ý điều gì. Chỉ cảm thấy chính mình đang lặp lại một lời hứa nào đó. Khuôn mặt này như đã từng quen biết, còn cực kỳ thân thiết. Cô đã từng giao phó mọi thứ cho anh, vì vậy không có gì phải lo lắng.

- “Không đâu, nào có không muốn đâu.” – Cô nói. Tay cô vẫn còn đặt trên ngực anh, cảm giác được tim anh đang đập rất nhanh, Tế ti đại nhân rất hiếm khi kích động như vậy.

Anh đứng đó thật lâu, im lặng, bất động, như thể đang bị lạc vào một thời không nào khác.

Vòi tưới cỏ tự động bất chợt phun ra một làn sương, tiếp đến, vô số tia nước li ti bắn tung tóe khắp nơi, anh không lường trước được, nhưng theo bản năng xoay người, cản những bọt nước thay cô.

Anh lấy lại tinh thần, đưa tay khẽ vuốt ve khuôn mặt cô, từng chút từng chút một, cứ như đang nhận biết một pho tượng nào đó, dịu dàng nói:

- “Anh vào giải thích đôi điều với Thiên Hoa, sau đó tiễn cô ấy về.”

Anh lấy trong túi ra một mảnh giấy và một chiếc thẻ từ:

- “Đây là vé máy bay, đây là thẻ ngân hàng, trước hết, em gọi cho công ty du lịch hủy vé máy bay của Thiên Hoa, rồi đến thư phòng dùng máy tính của anh, lên mạng đặt lại vé. Được không?”

- “Được.”

Phần 2 Cô thứ nhất không thất thân, thứ hai không chửa trước, thứ ba không phải nhân tình, một thiếu nữ mới lớn thuần khiết từ đầu tới chân không tì vết như cô, sao có thể đi đăng ký kết hôn một cách lén lút như thế được?

Thư phòng nằm kế bên phòng ngủ, có cửa sổ rộng kéo dài từ sàn đến trần nhà mở ra phía vườn hoa. Đây có lẽ là căn phòng Hạ Lan sử dụng nhiều nhất trong ngày. Bên cạnh giá sách có một chiếc ghế bành trông thật thư thái dễ chịu, dưới nền trải một tấm thảm hình tròn, một chiếc đèn sàn theo phong cách giả cổ chiếu đến từ phía sau. Trên bàn trà kế bên trái có một quyển sách chữ nổi dày cộm, trong sách có ghim mấy cái kẹp giấy bằng nhựa ngoại cỡ. Hạ Lan Tĩnh Đình thích dùng mấy chiếc kẹp giấy bự đủ mọi sắc màu này làm thẻ đánh dấu sách, thói quen này ngay từ đầu đã dễ dàng bị Bì Bì phát hiện ra . Cô đứng trong thư phòng một lúc mới nhìn thấy chiếc máy tính trên bàn làm việc đang để mở. Màn hình đang ở chế độ chờ, một quả bóng sặc sỡ đang nhảy lên nhảy xuống trong màn hình. Bì Bì nhanh chóng bật máy vào mạng đặt lại vé máy bay, chợt nghe có tiếng bước chân vang lên ngoài cửa.

Hạ Lan Tĩnh Đình đã quay lại.

- “Đã đặt xong vé máy bay rồi.” – Cô vội nói.

- “Nhanh vậy à?” – Trong đôi mắt luôn bình thản, lạnh lùng của anh lúc này lại đang hàm chứa nét cười, tầm mắt lướt qua gương mặt cô, – “Anh đang định nói, anh quên đưa mật mã thẻ cho em.”

Mặt cô trắng bệch:

- “Mật mã?”

- “Hệ thống không yêu cầu em điền mật mã sao?”

- “….. Có yêu cầu.”

Đúng vậy, hệ thống có yêu cầu cô cung cấp mật mã, cô chẳng cần suy nghĩ liền điền ngay vào một dãy số, lập tức đúng luôn. Cả quá trình diễn ra quá nhanh, cô lập tức tiến hành đổi vé, chẳng kịp nghĩ gì nhiều. Bây giờ nhớ lại, cái cô điền là mật mã của chính mình, vậy mà lại giống hệt mật mã của anh.

- “Hả …” – Cô hít mạnh một hơi, suýt nữa đã nhảy cẩng lên: “Hạ Lan, anh là nhà ngoại cảm à? Hay là anh biết thuật đọc suy nghĩ người khác?”

- “Không phải.”

- “Trong ví em có bao nhiêu tiền?”

- “Anh không biết. Sao nào, lẽ nào muốn anh cho em vay tiền?” Anh tựa người vào cửa, nở một nụ cười thần bí, – “Chỉ có thể nói là do chúng ta tâm ý tương thông.”

Bì Bì nhìn anh, hơi dở khóc dở cười. Dù có rất nhiều bạn cấp 2 đã lập gia đình, cũng có vài người đã có con, nhưng Bì Bì luôn cho rằng mình không thuộc về hàng ngũ đó. Sống bên cạnh Gia Lân mười mấy năm, ngay cả mùi vị bạn gái chính thức như thế nào cũng chưa từng nếm trải; mà Hạ Lan Tĩnh Đình – người đang đứng trước mặt cô đây – gần như chỉ là một người xa lạ, mới gặp mấy lần đã bàn đến chuyện cưới xin, cả đời cô chưa bao giờ sống buông thả như vậy. Nghĩ đến đây, trong đầu cô lập tức xuất hiện hai từ: chạy trốn. Cô cần tìm một nơi để bình tĩnh lại.

- “Em phải về nhà để chuẩn bị một ít hành lý.” – Cô nói, – “Chúng ta gặp nhau ở sân bay, thế nhé?”

- “Không được.” – Anh lắc đầu, trong khi vươn tay ra chặn cửa lại, – “Em phải ở lại với anh.”

- “Tại sao?”

- “Em phải quan tâm đến anh.” – Anh lần đến nắm lấy tay cô đưa lên môi mình khẽ hôn.

Vệt nắng chiếu xuống in hằn một viền bóng quanh hốc mắt anh. Bì Bì cảm thấy, nếu nhìn từ góc độ này trông anh rất giống một người mù thật sự. Anh vuốt ve bàn tay, vân vê từng ngón tay của cô.

- “Em phải coi chừng anh, bằng không anh sẽ làm điều xấu.”

Tế ti đại nhân buồn nôn quá đi – Bì Bì nghĩ. Bất giác lui người về sau trốn tránh lại bị anh kéo vào lòng.

Hơi thở đàn ông nồng đậm. Bì Bì nhìn lên, cảm giác được bờ môi anh đang sát tới sát lui trên trán mình. Mấy sợi râu lún phún châm chích khiến cô ngưa ngứa. Bì Bì rất là nghen tị, dù chỉ cho cô mượn mấy sợi râu ấy làm tóc vài ngày thôi cũng tốt lắm rồi! Chí ít sẽ không khiến cho vị giáo sư tính khí thất thường kia sinh lòng nghi ngờ cô.

Nụ hôn trượt qua trán, qua mày rồi dừng trên mi mắt, mang theo hơi thở nóng bỏng vương vất hương bạc hà ngọt ngào.

- “Ở lại đi, được không? Hở?” – Anh hỏi. Sợ cô không chịu nghe lời, anh đưa tay níu lấy tai cô.

- “Ừm.”- trong lòng cô hoa bay tán loạn, nhất thời không suy nghĩ được gì. Tâm trí bỗng chốc trôi tuột về thuở ban sơ của thời kì Chân Vĩnh. Đây như thể là hạnh phúc anh đã đợi từ rất lâu, đến rồi là phải hưởng thụ ngay chứ không nó sẽ bay vuột mất.

Sân bay là một không gian xa lạ biết bao! Có khi nào anh bị lạc không? Có khi nào bị lên nhầm chuyến không? Chuyện gì cũng cần người giúp đỡ cả, có cô bên cạnh mọi thứ chắc chắn sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

- “Được rồi.” – Cô đã mủi lòng, cố gắng xiết lấy tay anh thật chặt, để anh biết được sự tồn tại của cô.

Tay anh hơi rung rung, sau đó cả người cũng hơi rung rung.

- “Sao thế?” – Cô hỏi.

- “Cám ơn em.” – Anh nhẹ nhàng đáp, – “Em mãi luôn hào phóng với anh.”

Cô đi theo anh vào phòng khách, thấy trên bàn trà có một tách trà mới pha, hơi áy náy nói:

- “Đây là trà Thiên Hoa vừa pha à? Em uống một ngụm nhé, đúng lúc đang khát nước.”

- “Đừng uống.” – Anh giữ tay cô lại, bắt đầu cởi quần áo trên người cô.

Màn dạo đầu chu đáo khiến cô chưa hết bối rối, cơ thể trong tay anh, xương cốt bị anh giữ lấy, từng tất đều nhũn cả ra.

- “Thích không?” Anh hỏi.

Hai tay cô vòng lên cổ anh, chôn mặt trên vai anh hít thở khó khăn, khẽ lí nhí:

- “Rất thích.”

- “Thích mà lâu vậy mới đến tìm anh.” – Tế ti đại nhân dừng tay ngay đúng lúc cô đang vui vẻ nhất.

- “Đừng quấn lấy anh nữa. Mặc quần áo vào, anh đi lấy trà cho em.”

Nhìn bóng lưng anh, Bì Bì lập tức mất phản ứng. Cơ thể đang đổ mồ hôi tức thì trở nên lạnh lẽo, sao lại có loại cảm giác bị biếm lãnh cung thế này. Cô phải cưới một tên tính khí cứ biến đổi thất thường như thế ư?

Bì Bì nhón chân bước ra phía ngoài cửa sổ, trốn vào góc gọi cho Tô Mi:

- “Chị Mi Mi, chuyện chị kể hôm trước ấy, đã kể xong hết chưa ạ?”

- “Kể xong rồi đó.”

- “Còn về sau thì sao?”

- “Về sau gì?”

- “Lúc Thẩm Tuệ Nhan qua đời, mấy trăm năm nay, Hạ Lan Tĩnh Đình đã sống như thế nào?”

Đầu dây bên kia dường như thoáng ngạc nhiên:

- “Làm sao tôi biết được?”

- “Tế ti đại nhân chẳng lẽ chưa kết hôn sao?”

- “Chưa. Theo chị biết là chưa từng.”

- “Bên cạnh anh ấy có người phụ nữ nào khác không?”

Người phía đầu bên kia thoáng ngập ngừng:

- “Cái này thì lại ngược lại. Thỉnh thoảng anh ấy cũng có đưa bạn gái đến các buổi Party, nhưng mỗi lần mỗi người khác nhau. Ngoài Thiên Hoa ra, những người còn lại chúng tôi chẳng nhận ra ai cả.”

- “Thế thì lần gần đây nhất chị trông thấy anh ấy đưa bạn gái theo là lúc nào?”

- “Để chị nhớ xem … À, chắc là ba mươi năm trước đấy. Là một cô bé rất đáng yêu, rất thuần khiết, rất bẽn lẽn thẹn thùng, suốt buổi tiệc rất kiệm lời, nhìn bề ngoài còn chưa đến mười tám tuổi. Cơ thể cô bé hình như không được khỏe, bị gió thổi là ho liên tục, Hạ Lan chăm sóc cô ấy rất tỉ mỉ.”

- “Sau này thì sao? Sau này chị còn gặp lại cô ấy nữa không?”

- “Không gặp nữa.”

- “Chị có nhớ tên cô ấy không?”

- “À … Cô ấy nói cô ấy tên Tống Di, sống ở Bắc Kinh. Là một người rất hòa nhã, cô ấy còn tặng chị một huy hiệu Mao Chủ tịch nữa đấy.”

- “Tống Di? Chị có xác thực cô ấy cũng là người của tộc hồ không?”

- “Điều này … vốn dĩ chị luôn tin chắc như thế. Nhưng nếu em đã không phải người trong tộc, cô gái kia cũng có thể không phải. Vì trên tay cô ấy cũng đeo Mị châu của Hạ Lan, trên người cũng có mùi hương của anh ấy, chỉ dựa vào bản thân chúng tôi thì không phân biệt được.”

Bì Bì nghe thấy có tiếng động bên trong, vội hỏi một câu cuối cùng:

- “Chị Mi Mi, thế chị có biết Hạ Lan thích điều gì nhất không?”

Phía bên kia điện thoại ngưng lại một chốc mới trả lời:

- “Tế ti đại nhân ư, dĩ nhiên thích nghi thức nhất rồi.”

Nghi thức? Nghi thức gì? Bì Bì không thể hỏi thêm nữa, tiếng bước chân đã đến gần, cô nói:

- “Hôm khác lại nói tiếp” – rồi vội vội vàng vàng cúp máy.

Quả đúng là Hạ Lan Tĩnh Đình đang bưng một khay trà bước vào phòng, anh đi về nơi cô đang đứng rồi đưa tách trà vào tay cô một cách chuẩn xác:

- “Mới nhận được điện thoại của sân bay, chuyến bay của chúng ta bị trễ hai tiếng.”

Vé máy bay được đặt vào hai giờ chiều. Bì Bì xem đồng hồ, giờ mới có chín giờ sáng. Liền nói:

- ”Em vẫn nên về nhà một chuyến, trước khi đi du lịch xa dù sao cũng phải tắm rửa thay quần áo chứ.”

Hạ Lan Tĩnh Đình ngẫm nghĩ rồi gật đầu:

- “Cũng được, nếu đã về nhà thì tiện thể lấy sổ hộ khẩu luôn vậy.”

- “Sổ … hộ khẩu?” – Cô ngơ ngác: “Lấy sổ hộ khẩu làm chi? Đi máy bay chỉ cần có chứng minh thư là được rồi mà.”

Anh ngồi xuống chiếc ghế bành trước mặt cô, bức rèm màu xanh biếc chỉ được cuốn lại một nửa, ánh sáng chiếu vào một bên má, in bóng lên bức tường màu kem nhạt tạo thành một viền bóng mờ mờ xinh đẹp. Đôi mày anh giãn ra, tay anh đang vuốt ve hoa văn chạm khắc trên thành ghế, lặng im trong giây lát rồi thản nhiên đáp:

- “Thời gian chờ vẫn còn lâu, đâu thể phung phí như thế được? Chẳng bằng chúng ta đi đăng ký thôi.”

Đăng ký!

Đầu Bì Bì sắp nổ tung:

- ”Đăng ký gì?”

Người ngồi trên ghế bành tỏ thái độ vô cùng kinh ngạc, rõ ràng không vui trước câu hỏi của cô:

- “Tất nhiên là đăng ký kết hôn.”

Bì Bì bất giác đưa tay sờ vào cằm mình. Hôm nay quả là quá nhiều kinh ngạc, cằm đúng là có hơi mỏi rồi.

Hóa ra Tế ti đại nhân thích nghi thức thật, thích nghi thức chính là thế này à?

Đây cũng nhanh quá đấy nhỉ? Chưa thăng đường đã lo nhập thất là sao [1], trong lòng Bì Bì than thầm không thôi, kêu gào không thôi, ôi trời ơi, ôi cha ơi, ôi mẹ ơi.

[1] Chưa đăng đường đã nhập thất: trong ngôi nhà Trung Quốc thời xưa, bước vào đầu tiên phải đi qua Tiền đường (tựa như phòng khách) rồi mới vào phòng trong. Ở đây ý bảo việc bỏ qua giai đoạn.

Bằng lòng lấy là một chuyện, nhưng kết hôn lại là một chuyện khác, Bì Bì luôn cho rằng giữa hai chuyện này phải có một quá trình rất ư là dây dưa, rất ư là dong dài. Nói một cách cụ thể trong trường hợp này, đó là phải gầy dựng một nền tảng tình cảm vững chắc với Hạ Lan Tĩnh Đình trước đã. Bởi vì Bì Bì chưa bao giờ nghĩ tới chuyện, trọn đời này ngoài Gia Lân ra cô còn có thể gả cho một người khác. Do đó cô vẫn chưa sẵn sàng để kết hôn với bất cứ một đàn ông nào mà người đó lại không phải là Gia Lân. Gia Lân đã không cần cô thì dù cô có lấy ai thì cũng là lấy thôi, tất nhiên chẳng thể quá kén chọn. Điều này cũng vừa hay minh chứng cho việc tình yêu của một người không thể chịu đựng nổi đả kích, bị đả kích người ta sẽ dễ dàng xem hôn nhân như trò đùa. Không đúng sao? Nếu cô không quá mức bừa bãi như thế, thì sao ngay cả hồ tiên cũng đồng ý lấy chứ. Chưa bàn đến việc môn có đăng hộ có đối hay không, thì đống sự tình này cũng đã là một mớ hỗn độn rồi.

Thế là Bì Bì lại phiền muộn, vừa dậm chân vừa gào lên:

- “Này! Hạ Lan Tĩnh Đình, sao em càng nhìn càng thấy anh giống một tên lừa đảo thế hả.”

- “Sao anh lại giống một tên lừa đảo?”

- “Anh có biết chút gì về văn hóa của loài người không? Kết hôn là chuyện của riêng hai người chúng ta thôi sao? Cho anh biết, đó là chuyện của cả một đống đống người. Em phải hỏi ý kiến cha em, mẹ em, và bà nội em. Anh phải tìm trưởng bối tới nhà cầu hôn, rồi bàn bạc ngày giờ tổ chức hôn lễ, đãi khách, mời rượu, náo động phòng, lại mặt … Một chuyện trọng đại như vậy, sao có thể qua loa đại khái được!”

Tất cả sự hiểu biết về hôn lễ của Bì Bì đều xuất phát từ những ngày sống ở nhà máy của cô. Trong mấy năm nay, những thân bằng quyến thuộc, bạn bè thâm giao đã kết hôn bên cạnh cô đâu có thiếu. Dù là ai đi nữa, đám cưới họ đều dóng trống khua chiêng giương cờ kéo phướn, vô cùng tưng bừng náo nhiệt, từ lúc lên kế hoạch đám cưới đến lúc hoa cưới được ném đi cũng phải mất đến vài tháng, có nhiều chú rễ quá bận rộn, đến ngày cưới thì hoàn toàn kiệt lực phải nhập viện để truyền dịch hồi sức. Cặp nào mà đại khái nhất, dù không làm lễ cưới cũng đi Lệ Giang hưởng tuần trăng mật. Bì Bì càng nghĩ càng thấy mọi chuyện rối rắm, phức tạp. Cô thứ nhất không thất thân, thứ hai không chửa trước, thứ ba không phải nhân tình, một thiếu nữ mới lớn thuần khiết từ đầu tới chân không tì vết như cô, sao có thể đi đăng ký kết hôn một cách lén lút như thế được?

Thêm nữa, Hạ Lan Tĩnh Đình lại chẳng phải Đào Gia Lân, nếu là Đào Gia Lân thì Quan Bì Bì cô đây bỏ nhà theo trai còn hợp lý.

Thấy sắc mặt cô lúc hồng lúc trắng, Hạ Lan Tĩnh Đình rất có lòng tốt giải thích:

- “Chẳng có gì mâu thuẫn cả. Chúng ta đi đăng kí trước, sau đó em muốn thế nào thì làm thế ấy. Anh cam đoan sẽ nghe theo em cả.”

Mặc anh có nói gì đi nữa, Bì Bì vẫn tiếp tục kể lể:

- “Anh cưới cũng phải chụp chứ?”

- “……..”

- “Phải mời phù dâu phù rễ chứ?”

- “……..”

- “Phải có tuần trăng mật nữa chứ?”

- “……..”

Bì Bì càng nghĩ càng thấy nhiều việc, tự dưng trong lòng nổi cơn tanh bành:

- “Còn một việc nữa …. em chưa có hỏi đến lịch sử hôn nhân của anh đâu, đây là lần kết hôn thứ mấy của anh rồi? Chắc là hơn mười lần rồi nhỉ!”

- “Anh chưa kết hôn.”

- “Thật không? Anh đã hơn chín trăm tuổi mà chưa kết hôn, dẫu chỉ là cái cây thì chắc nó cũng kết hôn rồi!”

- “Anh vẫn còn là xử nam.”

Bì Bì choáng, nuốt nước miếng cái ực, ỉu xìu nói:

- “Chẳng trách công lực anh cao thế, hóa ra là luyện đồng tử công à.”

- “Thế nên anh mới muốn đăng ký ngay hôm nay.” – Hạ Lan Tĩnh Đình đáp, – “Khó khăn lắm em mới nhận lời anh, lỡ như em đổi ý thì anh sẽ thảm lắm thay.”

- “Đổi ý? Không thể có chuyện đó! Em nói lời giữ lời. Hạ Lan Tĩnh Đình, em sẽ lấy anh nhưng không thể nào lấy một cách tùy tiện thế này. Cứ cho là tùy tiện thế này! Anh cũng phải kiên nhẫn hơn!”

Cô đang định ca một bài phát biểu hùng hồn nữa, nhưng cái người trước mặt đột nhiên đứng dậy, đưa tay kéo cô ôm vào lòng, thì thầm:

- “Bì Bì, hơn chín trăm năm rồi, đây là lần đầu tiên anh có cơ hội làm chồng hợp pháp của em. Anh vẫn chưa đủ kiên nhẫn sao? Em có thể nghĩ cho lòng anh không?”

Mật ngọt chết người gì chứ, hẹn đẹp như mơ gì nào, chẳng phải chính là đây sao. Bì Bì đã bị giọng nói của anh mê hoặc:

- “Không phải người ta đã bằng lòng lấy anh rồi ư …”

Đột nhiên giọng nói đầy mê hoặc trở nên rất cương quyết:

- “Em phải kết hôn với anh ngay bây giờ. Ngay lập tức. Một phút cũng không thể đợi được.”

Họ đón taxi quay về nhà Bì Bì, không có ai ở nhà, cả bà nội cũng đã đi chợ mua đồ ăn. Bì Bì mang cái mặt đen sì đi lấy trộm sổ hộ khẩu, rồi cùng Hạ Lan Tĩnh Đình đi đến văn phòng đăng ký kết hôn trong tiểu khu.

May mắn là tuy hôm nay là thứ hai, nhưng không có quá nhiều người xếp hàng.

- “Anh không sợ bị kiểm tra sức khỏe à?” – Trong lòng Bì Bì đang rất lo lắng, lời nói để lộ sự rối rắm, – “Nếu lỡ người ta kiểm tra thấy anh chỉ là một con …”

- ”Hiện giờ không kiểm tra sức khỏe nữa. Anh có một người bạn vừa mới kết hôn trong tuần này. Cậu ta nói, chỉ cần chứng minh chúng ta không có quan hệ huyết thống trực hệ, không có quan hệ huyết thống trong vòng ba đời là được rồi.” – Hạ Lan Tĩnh Đình mỉm cười trả lời rất rành mạch.

- “Dĩ nhiên chúng ta không có quan hệ huyết thống rồi, đừng nói là ba đời, đến cả ngàn đời cũng không có.” – Bì Bì cười nhạt. Nụ cười chưa kịp tắt đã bị Hạ Lan Tĩnh Đình che miệng lại:

- “Coi nào, cãi nhau trước cửa phòng đăng kí kết hôn là điềm xấu đấy, phải không?”

- “Em vẫn chưa nói cho ba mẹ biết …” – Bì Bì bưng mặt rưng rưng, – “Họ mà biết nhất định sẽ giết em.”

- “Sao lại giết em, cùng lắm là giết anh thôi.” – Người nào đó thản nhiên cười khúc khích.

Nhân viên trực bàn phát cho họ hai bảng khai:

- “Hai người điền vào đây.”

Bì Bì hích hích khủy tay Hạ Lan Tĩnh Đình:

- “Chúng ta phải điền vào bảng khai.”

- “Bảng khai gì?”

- “Đơn xin đăng ký kết hôn.”

- “Vậy thì điền thôi.”

Bì Bì nhận lệnh, lấy giấy tờ của hai người ra, điền vào đơn rất nhanh gọn. Cũng đã ký xong phần có chữ ký của mình mới nhớ ra Hạ Lan không nhìn thấy, làm sao kí tên được bèn hỏi:

- “Đã điền xong đơn rồi, cần em kí thay anh luôn không?”

Hạ Lan Tĩnh Đình rất nghiêm túc lắc đầu:

- “Kí tên vào đây là chuyện rất quan trọng, là chuyện liên qua đến hạnh phúc cả đời của anh và em. Sao có thể kí thay chứ? Không được, tuyệt đối không được.”

Lòng tốt lại bị người ta xem như lòng lang dạ thú. Bì Bì trợn mắt bực mình, đưa cho anh một cây bút, đặt tay anh vào chỗ cần kí tên.

Sờ sờ cây bút cô đưa, mày Hạ Lan Tĩnh Đình đột nhiên nhíu lại:

- “Cho hỏi, đây là bút gì?”

- “Bút bi.”

- “Anh muốn bút lông.”

Cây bút bi này là chính cô đi mượn, cô nhìn xung quanh, đừng nói là bút lông, ngay cả bút máy cũng không tìm ra:

- ”Ở đây làm gì có bút lông chứ?”

- “Anh cần bút lông, còn cần một nghiên mực.” – Người nào đó vẫn giữ thái độ nghiêm túc mà nói.

Bì Bì tức giận trả lời:

- “Này, là chính anh hô hào muốn đi đăng ký đấy, anh đừng kiếm chuyện nữa, được không hả?”

- “Sao lại lớn giọng như vậy?”

- “Sao nhất định phải là hôm nay chứ?” – Cuối cùng cũng tìm được dịp để trút giận, Bì Bì lập tức hỏi vặn, – “Anh đã coi trọng hình thức như thế, vừa muốn bút loại này, vừa muốn mực loại kia, sao chúng ta không về suy nghĩ kỹ càng, mấy tháng nữa rồi quay lại?”

Cơ quan này chẳng qua chỉ là một văn phòng đường phố, diện tích rất nhỏ, lại chứa đến mười mấy người, mọi người trong phòng đều đổ dồn ánh mắt về phía họ.

Bì Bì không hiểu sao mình lại trở nên nóng nảy như thế, nhưng nghĩ tới chuyện này là không hạ giọng được. Cô tìm đến Hạ Lan rõ ràng chỉ muốn tóc mình mọc lại, vòng vo một hồi đột nhiên lại thành đồng ý lấy anh, chưa hết, còn đột nhiên đi đăng ký kết hôn. Lời yêu còn chưa nói, đột nhiên đã thành vợ người ta. Đợi đến khi tờ chứng nhận màu hồng kia vào tay, sự bảo đảm của pháp luật cũng có rồi. Lại phải ầm ĩ đòi ly hôn. Bì Bì cảm thấy ngày hôm nay, Hạ Lan Tĩnh Đình quả là được voi đòi tiên, còn mình lại hoàn toàn thảm bại. Bình thường cô không lớn mật cũng không thẳng thắn như vậy, ngoài trừ việc bị Hồ tiên đại nhân bỏ bùa, thì không còn lời giải thích nào khác.

Một người đàn ông trông bề ngoài như cán bộ viên chức đứng bên cạnh, đi sang giảng hòa:

- “Đừng nóng đừng nóng. Những lúc thế này rất dễ xúc động. Cô gái à, trong tiểu khu có một cửa hàng văn phòng phẩm, ngay con phố phía sau tòa nhà này thôi. Chắc chắn có bán bút lông, tôi đi mua giúp cô.”

Bì Bì chưa kịp cản, người đó đã ra khỏi cửa, chưa đầy năm phút sau đã mang về một cây bút lông và một lọ mực. Bì Bì trông thấy, đúng thật là “Nhất đắc các”. [2]

[2] Một loại mực tàu TQ

- “Ngại quá, phiền anh quá rồi. Bao nhiều tiền vậy ạ, em gửi tiền lại cho anh.”

Bì Bì xấu hổ lấy tiền trong ví, người đàn ông kia xua lay lia lịa:

- “Chẳng đáng là bao, cứ xem như tôi tặng hai người đi. Chúc tân hôn hạnh phúc!”

- “Vậy … rất cảm ơn anh.” Bì Bì chân thành cảm ơn, thấy trên bút lông vẫn còn nhãn dán, Bì Bì đi đến bồn rửa sạch, rồi nhúng mực đưa cho Hạ Lan Tĩnh Đình: “Kí tên đi, đại nhân.”

Tế ti đại kí tên mình một cách tao nhã.

- “Woa, chữ đẹp quá.” – Người đàn ông nọ cất lời khen.

Hạ Lan Tĩnh Đình tháo kính xuống, nhìn anh ta đầy ý vị, thản nhiên đáp:

- “Cám ơn anh.”

Người nọ trả lời một câu đừng khách sáo, rồi quay lại vị trí của mình.

Lúc này Bì Bì mới phát hiện ra, nơi anh ta đứng, phía trước có một tấm biển đề: “Nơi đăng ký ly hôn.” Cùng đến với anh ta là một người phụ nữ hơn hai mươi tuổi, trang phục rất thời thượng, chừng như là vợ anh ta. Người đàn ông đó rất khép nép cung kính với vợ, nhưng vợ anh ta lại tỏ ra rất xa cách.

Bì Bì nắm lấy tay Hạ Lan Tĩnh Đình, nhẹ nhàng hỏi:

- “Lúc nãy sao anh lại nhìn chằm chằm vào anh ta? Rõ ràng người ta chỉ muốn giúp anh.”

- “Anh không làm chuyện gì xấu, chỉ là giúp cậu ta giải quyết một vấn đề trên cơ thể thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.