Siêu Quậy Trở Lại

Chương 49: Vào thành!




Trong đêm khuya hôm ấy không biết anh đã chạy bao nhiêu lâu. Cũng trong đêm đó, rất lâu sau khi ba ba bị người ta hãm hại chết đến nay, đây là lần đầu tiên anh không muốn tiếp tục sống nữa, lần đầu tiên anh bị mất đi dũng khí muốn được sống!

Suốt một tuần liền anh không hề về nhà. Anh không hận mẹ, nhưng anh lại không biết nên đối mặt thế nào với mẹ mình. Anh biết rõ hiện tại gia đình mình đã bị lâm vào đường cùng. Không biết bao nhiêu người đã nghĩ muốn đưa anh vào chỗ chết. Ngày ấy khi ba anh bị song quy, bị Viện Kiểm sát khởi tố, sau đó người đàn ông ấy đã một bước về chầu trời... Anh biết rất rõ ba mình sẽ không để lại cho anh cái tai họa này!

Danh mục những khoản nợ kếch xù nói không nên lời kia, lại luôn luôn có dấu tay và con dấu riêng của ba. d Cho dù anh và mẹ có đi tố cáo cũng không có cách nào, anh biết rõ mẹ đã phải chịu nhục nhã như vậy là vì muốn anh được sống sót để rửa hết những oan khuất cho ba ba. Anh cũng biết mẹ vì không muốn anh bị những người của công ty đòi nợ kia quấy rầy làm tổn thương nên mới có thể làm như vậy. Anh càng biết rõ hơn nữa, mẹ bám víu lên những kẻ tâm địa rắn rết kia là bởi vì muốn để cuộc sống của hai mẹ con được trôi qua yên ổn một chút, sẽ không còn ai mỗi ngày đêm đến đập vỡ cửa sổ của bọn họ nữa, không có kẻ nào còn đến đổ dầu vào trên cửa của nhà bọn họ nữa. Anh cũng không cần phải để tâm phòng ngừa đột nhiên bị người bắt cóc đánh đập khi đang trên đường đến trường học nữa. Dieendaanleequuydonn Nhưng anh tình nguyện để bản thân mình bị người đánh chết thật sự, chứ cũng không muốn nhìn thấy mẹ như vậy!

Mẹ anh là người tao nhã, yếu đuối và xinh đẹp, vốn chỉ nên vĩnh viễn mặc bộ váy áo trắng xinh đẹp ngồi ở vườn hoa trong nhà, nấu cà phê làm bánh ngọt có hương vị ngọt ngào cho anh ăn; vốn chỉ nên là một cô gái nhỏ luôn đứng ở đằng sau ba ba nở nụ cười e lệ và hạnh phúc. Mẹ là người nho nhã và có tri thức hiểu biết lễ nghĩa, chưa bao giờ dựa vào việc ba ba làm quan lớn mà tỏ vẻ cao ngạo kênh kiệu. Mẹ là người luôn luôn ôn hòa săn sóc đối đối với những người hầu trong nhà. Trên đường đi, nếu nhìn thấy những đứa trẻ ăn xin, tròng mắt mẹ liền đỏ lên, sau đó cho bọn chúng tiền. Mẹ cứ âm thầm làm từ thiện, không biết dùng danh nghĩa của mình để quyên góp như bao người khác. Nhưng vì sao đến cuối cùng, kết quả đền đáp cho một người xinh đẹp thiện lương như mẹ lại như vậy chứ?

Tại sao những người đàn ông đầy chán ghét và dơ bẩn ấy lại có thể làm nhục nhã mẹ của anh một cách bừa bãi như vậy? Anh vừa đau lòng cho mẹ, lại vừa không muốn đối mặt với mẹ. Anh không đến trường nữa, lang thang ở bên ngoài suốt một tuần lễ, rồi sau đó giáo viên chủ nhiệm lớp gọi anh vào văn phòng trường học. ¬

Đến cả việc gặp mặt mẹ lần cuối cùng anh cũng không thực hiện được. Thảo nào khi anh bỏ nhà ra đi lại không hề thấy mẹ đi khắp nơi tìm anh. Nguyên nhân là do buổi tối hôm đó, khi mẹ đuổi theo anh ra đến ngoài đã bị đột quỵ, chết ngay ở đầu đường. Người thân cuối cùng duy nhất của anh trên đời này đã không còn...

Anh không được nhìn thấy thi thể của mẹ, chủ nhiệm lớp nói cho anh biết, lúc mẹ anh ra đi trên người không có một vết thương nào, sắc mặt vẫn xinh đẹp như hồi còn sống.

Anh đã dùng tiền mà những người đàn ông kia cho mẹ mua một khoảnh đất để chôn, sau đó, anh tạm nghỉ học, bỏ đi xa một mình.

Cho mãi đến hai năm sau, anh gặp được Bí thư Tiếu, ông là người đã từng chịu ơn của ba ba. diễn-đàn-lê-quý-đôn Bởi vậy sau khi gặp ông, anh đã được ông giúp đỡ cho đi du học ở nước ngoài. Đến sau này khi về nước, anh bắt đầu phát triển việc làm ăn buôn bán, tiếp đó, nhờ mối quan hệ của Bí thư Tiếu anh có những giao thiệp với giới thương nghiệp. Cho tới bây giờ, anh trở thành một đại nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy của thành phố này, trở thành một phụ tá đắc lực của Bí thư Tiếu. Ai gặp anh cũng đều phải cúi đầu khom lưng, hận không thể hèn mọn đến mức quỳ trên mặt đất mà đi. Trước mặt người khác thì mặt mày anh rạng rỡ không ai bằng, nhưng có ai ngờ được, ở phía sau anh chỉ có sự cô đơn và nỗi đau khổ tột cùng!

Anh có năng lực, nhưng mà ba mẹ cũng sẽ không thể trở về được nữa rồi, anh có quyền lẫn địa vị, rốt cuộc cũng không hề cảm thấy vui vẻ. Anh có thân phận vẻ vang, kẻ thù cũng đã bị những kẻ thù chính trị khác hại chết, nhưng trái tim của anh đã bị bóp méo.

Ai có thể biết được, Hà Dĩ Kiệt, người vừa ngồi ở trên ghế đoàn chủ tịch nói năng cẩn trọng, thành tích xuất chúng kia, lại là người có thủ đoạn độc ác và tàn nhẫn, thích chơi đùa với người đẹp như mây. Ở tòa cao ốc Vân Đỉnh 46 tầng đã nổi danh vì chỉ tuyển chọn những mỹ nữ như mây, anh là khách quen, nhưng những người đẹp mà dung mạo người nào cũng khuynh thành hơn người, với “công phu lên giường” tuyệt đỉnh, nhưng khi nhìn thấy anh, các cô đều rất sợ hãi. Trong mắt của các cô, vị quan lớn thường xuất hiện ở trên TV kia, lúc ở trên giường lại chỉ là một kẻ bạo ngược vô cùng biến thái.

Anh bị hãm sâu vào trong hồi ức không sao tự kiềm chế nổi. Bởi tận mắt nhìn thấy cảnh kia, nên suốt cuộc đời này anh không sao quên được sự sỉ nhục kia. Mà người làm cho anh đang từ trên thiên đường bị ngã vào dưới địa ngục kia, lại chính là cha đẻ của Văn Tương Tư! Khi ba ba của anh tự vẫn ở trong ngục, thì đồ chó má họ Văn kia lại liên tục thăng tiến, con đường làm quan vô cùng thông thuận. Ngờ đâu, thời trẻ qua mau, không người nào trăm ngày đều tốt, ông ta vừa đứng vững chân, còn chưa tới kịp ra tay, thì lại bị chính mình cấp dưới mà mình tin cậy hung hăng thọc cho một dao, bán đứng. Trong vòng một đêm ông ta đã bị gán cho tội danh giống y hệt như tội danh của ba ba anh năm đó. Chỉ có điều khác là, ông ta còn chưa tới kịp nếm thử mùi vị phải ngồi chồm hổm trong ngục, thì đã dùng viên đạn kết liễu cái mạng chó của mình!

Một lời tức giận còn chưa kịp phát ra, mối huyết hải chi thù* năm đó còn chưa kịp báo, tuy cả gia đình của kẻ thù cũng đã chết sạch sẽ, nhưng anh vẫn không thế nào cam tâm?

* huyết hải chi thù: nợ máu lớn như biển, ý nói mối thù cực kỳ sâu nặng

Nhưng “Phụ trái tử thường, thiên kinh địa nghĩa”. (Cha nợ con trả là nguyên tắc bất di bất dịch)

Văn Tương Tư, cô đã gặp phải tôi, đó là số phận không may của cô!

Thoáng cái chiếc dây lưng trong tay anh vung mạnh ra ngoài. Trên mảng lưng tuyết trắng của cô tức thì xuất hiện một vết đỏ, Tương Tư đau đớn kêu lên một tiếng thê thảm. Anh liền bỏ chiếc dây lưng sang một bên, đưa tay giật tóc của cô kéo lại phía trước người mình. Tâm trí của Tương Tư đã mệt rã rời, đương nhiên cũng bị mất đi tất cả năng lực phản kháng. Gương mặt của cô bị người hơi dùng sức bóp chặt lại, không sao há nổi miệng ra. Tất cả mọi chuyện phát sinh tiếp theo lại làm cho trong đầu cô nổ ầm một tiếng, cô cũng không buồn quan tâm để ý đến việc tiếp tục vùng vẫy nữa...

“Sao vậy? Đã ăn nằm với tôi rồi, cô còn giả bộ thanh cao cái gì nữa hả? Tôi nói cho cô biết, có không biết bao nhiêu thiếu nữ đã từng mong muốn được hầu hạ tôi, vậy mà tôi vẫn chưa vừa ý đó. Văn Tương Tư, vận khí của cô thật không tệ!” Anh cười lạnh, kéo thân hình cô đang giãy dụa, vặn vẹo, áp gương mặt sưng phù của cô vào chỗ đó ở bụng dưới của mình. Mặt của cô bị anh bóp chặt cứng một cách tàn nhẫn, làm thế nào cũng không thể khép hàm răng lại được. Anh cười một cách dữ tợn. Những sự tàn ác có thừa vốn ẩn giấu trong trong xương tủy của anh lúc này bắt đầu bộc phát ra ngoài. Mái tóc dài của cô tán loạn, cần cổ dài nhỏ như chiếc cổ của thiên nga bị kéo dài ra. Đột nhiên trong lúc đó một khối da thịt trắng đến chói mắt làm cho ánh mắt của anh như bị phỏng... Anh không thể chờ đợi được nữa, đâm thẳng vào, động tác vô cùng thô lỗ và gấp rút...

Nếu không phải anh đã nắm chặt lấy tóc của cô, nhất định cô sẽ không thể nào tiếp tục như vậy được nữa. Cổ họng cô bị nghẹn đến khó chịu, nước mắt của cô cứ thế trào ra. Cô liều mạng vùng vẫy, giãy dụa nhưng lại chỉ càng làm cho anh thêm hưng phấn hơn. Anh kéo căng mái tóc của cô, muốn gương mặt của cô hơi ngẩng cao lên một có chút. Cô phát ra một tiếng nức nở nghẹn ngào vô cùng khổ sở, nhưng lại làm cho anh hưng phấn hơn. Thoáng cái anh liền tiến vào thật sâu bên trong. Nơi sâu nhất ở trong yết hầu của cô trong nổi lên một cảm giác vô cùng khó chịu. Cô thấy mình ở trong một hoàn cảnh cực kỳ khuất nhục và thống khổ, cuối cùng cô bắt đầu vặn vẹo sợi dây thừng trên cổ tay, móng tay sắc nhọn cào vào trên người anh. Anh đau đến nhíu mày, lại bỗng nhiên hung hăng đè đầu của cô xuống, chuyển động vài cái mãnh liệt, rồi mới chậm rãi dừng lại...

Anh ra sức lực áp sát cái bụng dưới săn chắc của mình và vầng trán ướt đẫm của cô. Cô phải nếm thử vị tanh mặn trong miệng, dòng nước mắt đầy nhục nhã cứ thế tuôn trào. Cô nghẹn ngào khóc lóc, gào thét. Cuối cùng anh cũng thả cô ra. Cô ngã lăn ra bên giường, cúi đầu nôn thốc nôn tháo từng ngụm từng ngụm...

Hà Dĩ Kiệt được thỏa mãn, chậm rãi sửa soạn lại cho mình, quay mặt lại nhìn bộ dáng của Tương Tư giờ phút này. Chiếc khăn tay trong tay anh đột nhiên dừng lại, ném thẳng vào trên mặt cô: “Con mẹ nó, đừng có giả bộ cái gì mà trinh tiết liệt phụ (người con gái trong trắng), chẳng phải cô cũng rất chán ghét tôi đó sao? Nếu như cô không chịu nổi, thì đi mà tự tử chết đi, không có ai thèm ngăn cản cô đâu! Chỉ là, nếu như cô chết, vậy thì chẳng phải cái chết của ba mẹ cô đã bị uổng phí rồi không!”

Tương Tư cảm giác như mình đã nôn ra cả mật, nhưng cô vẫn cảm thấy bẩn thỉu. Cô giãy dụa cố đứng lên, mắt điếc tai ngơ trước lời nói của Hà Dĩ Kiệt, lảo đảo chạy về hướng phòng tắm. Hà Dĩ Kiệt cười lên một tiếng lạnh lùng ở phía sau cô: “Sao vậy, chê tôi bẩn hả? Văn Tương Tư, tốt nhất là cô hãy chịu khó học một số cách để hầu hạ tôi như thế nào cho tốt, bằng không, tôi sẽ khiến cho cô càng ngày càng bẩn, ngàn người cưỡi, vạn người đè lên, ngay cả kỹ nữ cô cũng không bằng nữa kia!”

Tương Tư dùng hết sức lực để mở cửa, cô vọt tới bên cạnh bồn rửa mặt, mở vòi nước mở, cố gắng hứng nước uống vào trong miệng. Mùi vị của anh vẫn còn ở lại nơi đó làm cho cô thấy kinh tởm, hận không thể cạo bỏ hết lớp da này của mình!

Cô liên tục ngâm mình ở trong bồn tắm, khi đi vào thì bầu trời vẫn còn sáng, cho đến bây giờ đã nhất mực tối đen, mà cô vẫn chưa trở ra. Buổi chiều Hà Dĩ Kiệt đã ra khỏi nhà. Buổi tối sau bữa tiệc anh mới trở về, trong phòng ngủ tối đen như mực. Anh bật đèn lên, nhìn thấy trên giường không ai, lại nghe người hầu nói, cô vẫn chưa hề ra khỏi phòng, nghĩ đi nghĩ lại, anh liền đi tới phòng tắm. Vừa mới mở cửa, bật đèn lên, quả nhiên, anh thấy cô vẫn còn đang ở trong bồn tắm.

Hà Dĩ Kiệt đứng đó trong chốc lát, nhìn qua sắc mặt trắng bệch của người thiếu nữ. Mái tóc dài của cô nổi bập bềnh ở trên mặt nước, thân thể nằm cuộn tròn lại trong nước, hai tay vòng quanh ngực, không hề nhúc nhích. Anh nhìn khuôn mặt cô, một gương mặt trẻ trung, mơn mởn, gầy guộc, cô trưởng thành xem ra cũng khá xinh đẹp, chỉ là số mệnh cô không tốt, lại là con gái của người kia.

Anh thuận tay cầm một cái khăn bông thật to đi đến bên cạnh bồn tắm, khẽ vươn tay giữ chặt lấy cánh tay của cô đã sớm lạnh như băng, lôi cô từ trong nước lôi ra. Cô run người lên một cái, đôi mắt đầy vẻ sợ hãi, hoảng hốt giống như mắt của một con mèo nhỏ ngước nhìn anh. Bất giác anh thoáng nở nụ cười yếu ớt, dùng khăn bông quấn hết cả người cô, đứng dậy ôm cô vào trong ngực ra khỏi phòng tắm.

Nằm ở trong ngực anh cô lạnh run, mãi cho đến cuối cùng, khi bọn họ cùng nằm một chỗ ở trên giường, anh ôm cô, mãi tới khi thấy anh cũng không có thêm động tác gì hơn nữa, nhịp tim của cô mới dần dần bình thường trở lại.

“Có phải là em rất hận tôi không?” Anh nghiêng mặt qua, ngón tay phủ lên đôi mắt đã nhắm lại của cô. Trong đêm tối, Tương Tư nhẹ nhàng run lên một cái: “Vì sao, vì sao anh lại đối xử với em như vậy?”

“Cô bé láu lỉnh....” Anh cười, nơi đáy mắt có chút quỷ quái, nhưng giọng nói lại rất dịu dàng. Anh nghiêng người, che lên thân thể của cô, trong đêm tối nhìn cô, khẽ thì thầm ở bên tai cô: “Đây cũng không phải là chuyện gì xấu, chờ khi em nếm trải được niềm vui thú trong đó, em sẽ phải cảm ơn tôi...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.