Siêu Quậy Trở Lại

Chương 37: Trục trặc!




Sau khi đến cái thế giới này, cảm xúc lớn nhất của Trương Thế Nhân là dường như nhân lực thật sự không có cực hạn. Nhận thức cố hữu của kiếp trước bị sự thật của cái thế giới này cưỡng hiếp một lần rồi lại một lần, hơn nữa đặc biệt con mẹ nó rõ ràng làm cho có khoái cảm liên tục, lại khiến hắn không thể không hoài nghi những đạo diễn phim võ hiệp ở kiếp trước, không biết có phải họ đều chuyển kiếp tới đây sau đó lại trở về hay không.

Thế nhưng mặc dù là Sở Lưu Hương, nếu như mập đến tình trạng của tên mập mạp này, chỉ sợ cũng không thể ngồi xổm trên một chiếc lá mảnh khảnh, rồi còn lắc lư theo cơn gió. Một phong cách ngồi xổm như vậy, e rằng Hương soái cũng sẽ ước ao và ghen tị.

Việc này lại một lần nữa lật đổ nhận thức của Trương Thế Nhân với cấu tạo cơ thể của nhân loại, cũng lập đổ tri thức hắn học được trong hơn mười năm học hành đầy nghèo khó.

Đối với một tên mập mạp, Trương Thế Nhân muốn nói nhất một câu.

“Cái này không khoa học.”

Mặc vào một bộ quần áo màu xanh nhạt đã bị mồ hôi thấm ướt, biến nó trở thành một cái trường bào màu vàng, mập mạp cười híp mắt, nhìn chằm chằm vào Trương Thế Nhân, chỉ chỉ bộ quần áo có số trên người Trương Thế Nhân, mỉm cười nói:

- Đào binh?

Ban đầu Trương Thế Nhân lắc đầu, sau đó lại gật đầu một cái.

- Ta nghe nói một bộ phận của binh sĩ Hữu Vũ Vệ bị điều đi đến Diễn Võ Trường, cuộc thi tranh hạng ba chính là dùng những binh sĩ ấy. Vào giờ phút này ngươi giấu mình ở nơi đây, xem ra là thắng bại đã phân, ngươi có thể nói cho ta biết ai được danh đầu không?

Hắn rõ ràng lại hỏi cái này.

Mà không phải hỏi tại sao ngươi lại ở chỗ này, có phải ngươi có ý đồ gì hay không.

Hiển nhiên đây là một câu hỏi không theo lẽ thường.

Tay trái Trương Thế Nhân vẫn luôn đặt ở trên chuôi thanh Hoành Đao, cơ bắp toàn thân đều đã kéo căng. Tuy rằng tư thế bây giờ của hắn nhìn có chút chật vật, nhưng nếu như cái tên mập mạp này có hành động gì thì hắn có thể rút đao đả thương người trong một giây đồng hồ. Nhưng Trương Thế Nhân không muốn rút đao, thậm chí tận lực áp chế địch ý của mình.

Đối với một tên mập mạp có thể ngồi xổm trên lá cây, hắn không biết phản kháng của mình có hữu dụng hay không. Đương nhiên, nếu như mập mạp này xuất thủ, dù hắn có phản kháng cũng không có chút ý nghĩa nào, vậy nhưng Trương Thế Nhân cũng sẽ không khoanh tay chịu chết.

- Hẳn là La Văn.

Hắn trả lời.

- À?

Mập mạp hơi hơi kinh ngạc, thấp giọng hô một tiếng, sau đó ảo não gãi đầu, buồn bực nói:

- Ta nhưng mà đặt vào trên người Nguyễn Phục cả năm trăm lạng bạc ròng, nếu như La Văn chiếm danh đầu thì ta chẳng lẽ là mất không tiền? Không được, không được, đó thật không tốt.

Từ trên lá cây, hắn nhảy xuống, động tác rất nhẹ nhàng. Vào lúc hai chân của hắn giẫm trên mặt đất, cây cọng cỏ non kia tựa hồ không có bất kỳ biến hóa nào. Gió vẫn thổi nhè nhẹ, cọng cỏ non vẫn nhẹ nhàng đong đưa.

- Không phải người đang định mai phục ở ven đường để cướp đội buôn của chúng ta đó chứ?

Sau khi buồn bực một chốc lát, mập mạp hỏi Trương Thế Nhân với giọng điệu hết sức chân thành.

Trương Thế Nhân cũng rất chân thành lắc đầu nói:

- Ta thật sự không có ý định này, ngươi cũng nhìn ra ta đang trốn các ngươi mà. Nếu như ta muốn đánh cướp, có lẽ ta đã nhảy ra ngoài nói vài câu trâu bò rồi. Ví dụ như đường này là do ta mở, cây này là do ta trồng, nếu từ nay về sau muốn đi qua thì phải để lại tiền mãi lộ, vân vân…

- Vài câu đó thực con mẹ nó vô nghĩa.

Mập mạp lắc đầu, nói:

- Những lời này của ngươi, những tên quan sai thuộc quan phủ Đại Nam có lẽ sẽ nói.

Trương Thế Nhân có kinh nghiệm nhiều năm, cho nên hắn gật đầu đầy đồng tình.

- Ngươi nếu đã không phải muốn đánh cướp chúng ta, ta đây cũng không có chuyện gì. Ngươi tiếp tục công việc ẩn giấu của mình, ta đi trước, quấy rầy đến ngươi thật sự là không có ý tứ. Ngươi yên tâm đi, ta cũng sẽ không đi báo quan rằng nơi đây có một tên đào binh. Bởi vì ta có đi báo quan phủ thì họ cũng sẽ không thưởng gì cho ta. Chuyện tình không có chỗ tốt, ta mặc kệ.

Mập mạp mỉm cười khoát tay áo, nói một tiếng:

- Gặp lại.

Khi hắn đi đến con đường chính, chiếc rèm của một cỗ xe ngựa đứng ở ven đường được vén lên, lộ ra một khe hở, có người ở bên trong nhìn ra phía ngoài, hỏi:

- Tửu Sắc, chuyện gì?

Thanh âm người nói chuyện chìm rất thấp, là một tiếng nói hùng hậu của một nam nhân.

- Đông chủ, không có gì, gặp được một tiểu đào binh có chút ý nghĩa. Bất quá ta cảm thấy hẳn là hắn nói dối, tuy rằng ta không biết hắn gạt ta cái gì. Nhưng cũng không có sao, hắn không phải muốn đánh cướp thương hội của chúng ta, cho nên ta liền không để ý.

- Hắn lừa gạt ngươi ở chỗ thật ra hắn không phải là một cái đào binh.

Người trong xe ngựa nói một câu, sau đó buông rèm xuống, nói ra:

- Đi thôi, Ngọc nhi đi lâu như vậy cũng đã mệt mỏi, nhanh chút về nhà thôi. Nàng nhất định muốn tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ một giấc mỹ mãn.

- Vâng.

Mập mạp cúi đầu lên tiếng, quay đầu lại trừng mắt liếc nhìn Trương Thế Nhân, nói:

- Ngươi gạt ta!

Từ lúc đi đến cái thế giới này về sau, Trương Thế Nhân gặp rất nhiều người có ý tứ, ví dụ như Đại Khuyển, ví dụ như Mộc Tiểu Yêu, ví dụ như lão già què, thậm chí bà chủ quán thịt chó Kê Kê trong thành Gia Trang. Nhưng không biết vì sao, mặc dù chỉ cùng mập mạp này nói vài câu rất không có ý nghĩa, hắn cảm thấy tên mập mạp này có lẽ có ý tứ hơn cả Đại Khuyển. Một người nhàm chán đến mức nào mới sẽ chạy tới ngồi xổm trên chiếc lá cây để tâm sự, và hỏi xem ngươi có phải là ăn cướp hay không?

- Cái kia… Ta có thể cầu ngươi một chuyện hay không.

Trương Thế Nhân đứng lên, vỗ vỗ cho lá khô và bụi đất trên người rơi xuống, biểu lộ rất nghiêm túc, hỏi:

- Vừa rồi ngươi nói không có chỗ tốt thì sẽ không báo quan phủ, ta rất cảm kích. Nhưng ta muốn hỏi một câu… Ngươi có thể làm tốt đến tận cùng, có thể tiện đường dẫn ta vào thành hay không?

- Quả nhiên ngươi không phải là một tên đào binh.

Mập mạp nhếch miệng nói:

- Nào có đào binh hướng vào nội thành mà trốn. Nói như vậy, một thân quần áo có số của Hữu Vũ Vệ ở trên người ngươi rất có thể là ngươi cướp được sau khi giết một người binh sĩ. Ngươi hẳn là một tên tội phạm giết người, hơn nữa là tội phạm giết quan quân Đại Nam. Hiện tại cho dù không có chỗ tốt, ra cũng phải bắt ngươi đưa đến quan phủ thành Thanh Long, vì sao ư? Vì ta là một người dân Đại Nam có tinh thần trọng nghĩa. Dùng việc giữ gìn bình an của đế đô làm trách nhiệm là giác ngộ phải có của mỗi người dân Đại Nam.

Hắn vừa nói, vừa đi về phía Trương Thế Nhân.

- Năm trăm lượng.

Trương Thế Nhân vươn bàn tay ra, thoáng chốc xòe ra năm ngón, nói:

- Vừa vặn là số bạc ngươi đặt cược bị thua.

Bước chân mập mạp dừng lại một chút, vừa muốn nói gì thì người trong chiếc xe ngựa ho khan một tiếng. Sắc mặt mập mạp hơi đổi một chút, sau đó lắc đầu nói:

- Mặc kệ.

- Một ngàn lượng!

Trương Thế Nhân cắn cắn môi, nói:

- Coi như ngươi thành công đặt cược, đã lời gấp đôi. Sau khi vào thành ngươi có thể quên ta, ta cũng không nhớ tới nhân tình của ngươi, ngươi cũng đừng nhớ đến việc ta đã xuất hiện.

Trong xe ngựa lại xuất hiện một tiếng ho khan, thế là mập mạp lại lắc đầu.

Trương Thế Nhân hít một hơi thật sâu, báo ra ranh giới cuối cùng của mình:

- Một nghìn một trăm lượng, nhiều một đồng tiền ta cũng không thêm được rồi.

- Ặc.

Lời này không phải là của mập mạp, mà là của người trong xe ngựa.

Được xưng là thiên hạ đệ nhất phú, người giàu nhất Đại Nam, cũng bởi vì một nghìn một trăm lượng bạc cỏn con, Ngô Nhất Đạo quyết định mang một tên đào bình có thân phận hư hư thực thực tiến vào đế đô.

Hắn vén lên rèm, nghiêm trang nói với tên mập mạp:

- Một nghìn một trăm lượng bạc, coi như là sinh ý do ta tự mình nhận, không có quan hệ gì với ngươi. Đúng vậy, không hề có một chút quan hệ.

Sắc mặt mập mạp như vừa nuốt khổ qua, buồn lòng mà hỏi:

- Có được phân chút nào không?

Ngô Nhất Đạo lắc đầu:

- Một đồng tiền đều không có.





Trương Thế Nhân ngồi ở trên một chiếc xe ngựa, có chút chật vật cởi ra bộ quần áo có số của mình, sau đó vén rèm lên, hỏi mập mạp đang cưỡi ngựa đi ở bên cạnh:

- Có quần áo cho ta đổi hay không?

- Có.

Mập mạp gật đầu nói:

- Thêm năm trăm lạng bạc ròng.

- Có được làm từ tơ vàng thì cũng không đến giá năm trăm lượng chứ?

Trương Thế Nhân vừa mắng ở trong lòng, vừa cò kè mặc cả:

- Tối đa là năm mươi lượng. Coi như là áo vải bông tinh xảo được thợ may của Duyệt Tường Ký nổi tiếng nhất thành Thanh Long làm ra, tối đa cũng là cái giá tiền này.

Đúng như lời hắn nói, trên thực tế, một bộ quần áo vải bán được năm mươi lượng bạc thì đó cũng đã là một cái giá cả kỳ quái, cũng chỉ có Duyệt Tường Ký của Thanh Long mới bán ra cái giá đó.

Đại Nam chưa bao giờ thiếu nhà giàu hay thế gia, lại càng không thiếu thương nhân, phú hào. Người không có công danh, dù là giàu có đến bao nhiêu thì cũng không được mặc cẩm y. Hơn nữa địa vị của thương nhân ở trong xã hội cũng không cao, nếu ai dám mặc một bộ cẩm y thì đó chính là đang khiêu khích sự uy nghiêm của luật pháp Đại Nam. Nhẹ thì bị đánh trăm trượng, nặng thì bị đày ra biên giới làm lính.

Song các thương nhân là kẻ có tiền, họ nhất định phải biểu hiện ra sự khác biệt giữa họ và những bách tính bình thường. Có như vậy, khi ngồi ở cùng một chỗ mà nói chuyện làm ăn, thì họ cũng không cảm thấy mất mặt. Cho nên, ăn mặc thế nào giống như những chiếm kim châm đang đâm trong lòng họ.

Trong lúc này, Duyệt Tường Ký đẩy ra một loạt những loại áo vải được chế tác tinh xảo với nhiều kiểu dáng mới lạ, chủ yếu nhất là loại có hình dáng gọn gàng như những chiếc cẩm y, nhưng giá bán đắt đỏ.

Không thể không nói rằng đây là một phương án bán hàng rất thành công. Từ khi Duyệt Tường Ký đẩy ra thương hiệu áo vải này, các thương nhân chạy theo như vịt, dùng việc mặc quần áo của Duyệt Tường Ký làm biểu tượng để thưởng thức. Xem áo vải được làm ra như hương vị của chiếc cẩm y, họ mặc chúng nhưng lại không phạm pháp.

Thế nên có thể nói ông chủ của Duyệt Tường Ký là một nhà buôn bán tài năng.

- Áo vải của Duyệt Tường Ký có thể cứu người sao?

Mập mạp hỏi Trương Thế Nhân.

- Không thể.

Trương Thế Nhân lắc đầu.

- Thế thì chẳng phải đúng giá sao. Áo cẩm tú có kiểu dáng bình thường nhất của Duyệt Tường Ký được bán với giá năm mươi lượng bạc một bộ, hơn nữa đó lại là hàng cũ còn tồn kho của năm trước. Ngươi nhìn thấy chiếc trường bào màu xanh nhạt có chất nho nhã ở trên người của ta sao, ta bỏ ra đúng ba trăm sáu mươi lượng bạc chẵn. Cho nên ta chỉ có thể nói ngươi không có kiến thức, sau đó ta cho rằng ngươi không xem mạng của mình ra gì rồi.

- Một trăm lượng.

- Bốn trăm tám mươi.

- Một trăm năm mươi lượng.

- Bốn trăm năm mươi lượng.

Trương Thế Nhân thật sự không có biện pháp đấu cùng tên mập mạp này nữa, hắn cắn răng nói ra:

- Ba trăm sáu mươi lượng, đó chính là giá cả của bộ quần áo ngươi đang mặc trên người.

- Được nha.

Mập mạp cười, gật đầu, sau đó cởi bộ trường bào màu xanh nhạt ra, vứt cho Trương Thế Nhân:

- Tiền nào của nấy, già trẻ không gạt.

Trên bộ quần áo này có mùi vị của mồ hôi, gần như trong nháy mắt đã làm Trương Thế Nhân kích động muốn vứt bỏ. Trương Thế Nhân vô cùng tin tưởng, cho dù là đôi chân thúi của Đại Khuyển cũng không có uy lực như thế. Trương Thế Nhân cắn răng chịu đựng cái hương vị đang xộc vào mũi mình. Mặc xong thì hắn mới tỉnh ngộ, khi mặc bộ quần áo này vào người hắn, nó giống như một chiếc váy liền, miễn cưỡng phủ xuống tới tận đầu gối. Nghiêm trọng hơn là nó bị sự mập của tên mập mạp kia kéo dãn.

Mập mạp đã cởi chiếc áo dài, chỉ mặc bộ quần áo màu trắng, đếm ngân phiếu mà Trương Thế Nhân đưa tới, cười hì hì nói ra:

- Đi ra ngoài lại mang nhiều bạc như vậy, xem ra ngươi cũng không phải là người bình thường. Nhưng mà ta làm kinh doanh thì phải coi trọng chữ tín, đã cầm bạc của ngươi thì sẽ bảo vệ ngươi bình an và giữ bí mật của khách hàng.Yên tâm, ta sẽ không truy hỏi thân phận của ngươi.

Nói xong câu này, hắn bỗng nhiên nhớ ra cái gì, vội vàng nhìn về chiếc xe ngựa phía trước, nói:

- Đông chủ, cuộc mua bán này là do ta tự mình làm, hàng cũng là hàng do ta dùng bạc mua được, cùng Hàng Thông Thiên Hạ của chúng ta không có liên quan gì chứ? Ba trăm sáu mươi lượng bạc này, ta sẽ nhận…

Nam nhân trong chiếc xe ngựa khinh thường hừ một tiếng, sau đó dùng giọng nam hùng hậu hỏi:

- Vào thời điểm ngươi mua bộ quần áo này, tiểu nhị Duyệt Tường Ký không phải là giảm giá cho ngươi bởi vì ngươi là người của Hàng Thông Thiên Hạ ta? Chiết khấu bao nhiêu bạc? Số tiền ngươi tiết kiệm được chính là chỗ tốt do Hàng Thông Thiên Hạ ta mang lại. Cho nên… bao nhiêu bạc chiết khấu lúc ấy sẽ được coi như là phần tiền ta nhập vào cuộc mua bán vừa rồi.

Sắc mặt mập mạp trở nên cực kỳ đặc sắc, hắn rút ra một trăm hai mươi lượng bạc trong xấp ngân phiếu trên tay, lưu luyến không rời nhét vào trong chiếc xe ngựa phía trước.

Trương Thế Nhân xem đến mức trợn cả mắt lên rồi, nhịn không được cảm khái:

- Làm buôn bán như vậy, muốn không phát tài cũng khó khăn.

- Ngươi sai rồi.

Mập mạp nhét số ngân phiếu còn lại vào trong quần áo, rất nghiêm túc giải thích với Trương Thế Nhân:

- Cuộc làm ăn như vậy, trong thiên hạ cũng chỉ có một mình Đông chủ của chúng ta phát tài. Bởi vì những người khác đều không dám tính toán như vậy với hắn, đến cuối cùng đều bị hắn tính toán liền quần lót cũng không thừa nổi một cái.

Chiếc rèm của xe ngựa phía trước mở ra một khe hở, một trang giấy bay ra.

- Vỗ mông ngựa được, Đông chủ đưa cho phần thưởng.

Cái nam nhân có giọng hùng hậu kia nói, lộ vẻ đắc ý.

Mập mạp từ trên lưng ngựa bay ra ngoài, thân thể ở giữa không trung như chim yến, lượn một vòng, cầm tấm ngân phiếu một trăm lượng bạc bay trở về lưng ngựa. Động tác của hắn nhanh đến mức khó có thể tưởng tượng nổi, hoàn toàn vi phạm lý thuyết về cơ thể con người cùng thuyết pháp về trọng lực.

Vừa lúc đó, ở bên trong chiếc xe ngựa đằng sau thò ra một cái đầu nhỏ. Cái đầu nhìn nhìn phía trước, có chút tò mò. Đây là một cô bé khoảng chừng mười bốn, mười lăm tuổi, mặt mày thanh tú mà tinh xảo, có tiêu chí của một mỹ nhân. Tuy rằng thân thể còn không có nảy nở, trên cằm còn có chút mập của tuổi nhỏ, nhưng không thể nghi ngờ rằng sau hai, ba năm, đó chắc chắn là một nữ nhân có thể làm cho không ít nam nhân chết mê chết mệt.

Sau khi nhìn mấy lần, nàng rụt đầu vào, rồi có chút hưng phấn nho nhỏ nói với nữ tử đang nhắm mắt dưỡng thần ở trong xe ngựa:

- Tiểu thư, tiểu thư, thằng ngốc bỏ ra một nghìn một trăm lượng bạc kia dĩ nhiên có chút đẹp trai, mi thanh mục tú.

- Ngu ngốc.

Cô gái đẹp được gọi là tiểu thư khẽ cau mày, nói:

- Người ngu đẹp trai lớn lên thì chẳng lẽ lại không phải là người ngu? Chẳng lẽ ngươi không biết rằng người đẹp trai còn ngốc là chuyện không thể tha thứ hay sao?

- Tiểu thư… Không tốt sao.

Đôi mắt xinh đẹp của tiểu nha hoàn trợn tròn, có chút lo lắng nói một câu.

- Người đẹp trai còn ngốc không nên lừa gạt về nhà, hiểu không. Lại trở về đế đô rồi, lại phải trải qua sinh hoạt buồn tẻ và vô vị, thế nên cha ta mới tìm chút niềm vui cho ta, bằng không thì khác, đúng không?

Nàng cười cười, ngón trỏ còn ngón cái đưa ra giữa không trung, vuốt một cái, giống như nắm bắt một con bướm, xem chân nó thế nào. Bất quá dưới cái nhìn của nàng, cái tên ngốc dùng tiền mua an toàn trên đoạn đường vào thành Thanh Long hẳn là thú vị hơn bướm một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.