Siêu Cấp Tuần Cảnh

Chương 4: 4: Hiệu Trưởng Ngô Thân




Edit: Dật Phong

Beta: Yến Phi Ly

Sinh mệnh là gì? Vấn đề này nếu để Nam Thiệu — người từ nhỏ đã bắt đầu tiếp thu kế hoạch giáo dục tốt đẹp cùng với tư chất bản thân cũng không quá kém trả lời, đại khái cũng có thể nói lưu loát trên dưới một trăm ngàn từ, từ tự nhiên cho đến khoa học kỹ thuật, thần thoại đến triết học, tinh thần đến vật chất, từ xưa đến nay, từ phương diện ngôn ngữ nói đến bất tận. Nhưng sinh mệnh là cái gì, vô luận là ARN hay ADN, gien hay là tế bào, hay là đất sét do thần linh nặn ra, linh hồn thân thể, đủ việc đủ loại, với đại đa số người thì đó là một khái niệm tồn tại rõ ràng nhưng cũng cực kỳ trừu tượng, bởi vì không có bao nhiêu người sẽ cả ngày cầm kính hiển vi quan sát tế bào phân chia, lại càng không phải tất cả mọi người đều có tín ngưỡng tôn giáo, cho nên sinh mệnh ư? Thực ra chính là sống mà thôi.

Vấn đề này giống như là hỏi “Tôi là ai?” vậy, nói ra sẽ nhận được phần lớn ánh nhìn như nhìn kẻ ngốc. Vì thế, đối với đáp án của vấn đề này, người có dị năng sinh mệnh — Nam Thiệu đang suy nghĩ đến đầu choáng não trướng mà không có kết quả, cũng chẳng có ai chỉ bảo nên chỉ có thể hoàn toàn bỏ qua không tìm hiểu nữa. Hắn nghĩ hắn chỉ cần hiểu được dị năng phải dùng như thế nào là đủ rồi, còn về nó có phải dị năng sinh mệnh gì đó hay không thì không quan trọng. Chỉ khi mình và người mình quan tâm sống sót mới có thể tự hỏi vấn đề càng sâu xa, đây là điều mà người có đầu óc đều hiểu rõ. Mà dị năng của hắn trên phương diện này thoạt nhìn vẫn có chút tác dụng.

Dị năng chảy qua chỗ bị thương trong ngực và bụng của Trương Dịch, những vết rạn khuyết thiếu lực sinh mệnh thật nhỏ vẫn luôn không bị phát hiện đã lộ ra, tinh thần Nam Thiệu rung lên, bắt đầu chống cự lại sức hấp dẫn của lực sinh mệnh vây quanh mình, tập trung dị năng, trực tiếp bổ sung vào giữa những vết rạn ấy, giống như bồi đắp lại phần không trọn vẹn. Rõ ràng là vết rạn còn nhỏ hơn sợi tóc cố tình lại cứ như hố đen không đáy, cuồn cuộn không dứt mà hấp thu năng lượng sinh mệnh mà hắn chuyển qua, nhưng làm thế nào cũng không đầy.

Nam Thiệu đã hơi lo lắng, không thể duy trì niềm tin tràn đầy như trước khi chữa trị nữa. Mãi đến tận khi dị năng cạn kiệt, vết rạn rốt cuộc cũng dần hiện lên sắc trắng nhạt, tuy rằng nhạt hơn xung quanh rất nhiều nhưng cũng làm cho hắn nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lộ ra nụ cười. Có lẽ là không dễ làm như trong tưởng tượng, nhưng sự thật chứng minh là có hiệu quả. Vì thế đưa tay cầm lấy tinh hạch đã chuẩn bị ở một bên, vừa hấp thu vừa tiếp tục.

Hóa ra sau khi bị loài sinh vật do động thực vật hợp thể cổ quái kia nuốt vào, bởi vì dị năng đặc thù, hắn không chỉ giữ được tính mệnh mà còn thu hoạch được năng lượng sinh mệnh nồng đậm trước nay chưa từng có, giúp dị năng đột phá. Sau khi đột phá, những đám sương bao bọc sinh vật hay hắn vẫn tự gọi là lực sinh mệnh đột nhiên trở nên rõ ràng hơn, giống như đôi mắt cận thị 10 độ giờ chỉ còn 5 độ vậy, thứ vốn chỉ là một đống mờ mờ ảo ảo nay toàn bộ đều hiện ra hình dáng, nếu cố thêm chút nữa có lẽ còn có thể xác nhận xem người đứng cách xa 100 mét có phải đang cười hay không. Khi đó lần đầu tiên hắn biết ngoài vị trí tinh hạch thì lực sinh mệnh trong cơ thể sinh vật phân bố cũng khác nhau, chỗ bị thương nhạt màu thậm chí là thiếu hụt, chỗ không bị thương thì đậm đặc, cũng vào lúc đó hắn bắt đầu nghĩ ra phương án trị liệu cho Trương Dịch.

Đến lúc này khi chân chính bắt đầu thực hành, tình trạng vết rạn khó lành lại như vậy giải thích vì sao ban đầu dùng dị năng chăm sóc lại không có hiệu quả rõ ràng. Dị năng ngưng tụ lại còn phải tiêu hao lớn như thế mới có chút tác dụng, đây còn là sau khi dị năng tăng lên, chứ khi dị năng chưa tăng lại còn phải chia đều chăm sóc toàn thân, giống như là tưới một chai nước, có thể chảy một chút vào khe đã là rất tốt rồi.

Nam Thiệu vốn dự định một ngày một đêm là xong, nhưng không ngờ lại cần tới ba ngày, dùng hết tinh hạch đã tích góp từng tí một, còn mượn Kiều Dũng một ngàn viên. May mắn vất vả không uổng phí, Trương Dịch ở trên giường gần một tháng rốt cuộc đã có thể đứng lên, tình trạng thân thể thậm chí còn tốt hơn trước khi bị thương. Mà tương phản chính là, Nam Thiệu bởi vì tâm lực thể lực đều tiêu hao quá độ mà sau khi xác định Trương Dịch đã hoàn toàn khỏi hẳn thì liền ngã xuống, ngủ ước chừng ba ngày ba đêm mới trở lại tình trạng sinh long hoạt hổ. Trong lúc đó có không ít người đến, có cả Kim Mãn Đường vội tới chữa thương cho Trương Dịch và Đường Đường biết được Nam Thiệu trở về, cũng không thiếu nhân vật quyền lực trong các đoàn đội khác biết được năng lực của Nam Thiệu từ tên miệng rộng Hách Vĩ Minh, ngay cả Giang Vệ Quốc cũng phái người tới thăm. Đương nhiên bọn họ đều bị chặn lại ngoài cửa, chỉ trừ Kim Mãn Đường thấy không cần tiếp tục chữa cho Trương Dịch nữa thì đơn giản ra tay chữa cho vài người bị thương khác trong đội. Đáng tiếc nhất chính là Triệu Xuân bị đứt một cánh tay, cái này dị năng hệ trị liệu cũng bất lực.

Cũng bởi vì ngủ say ba ngày mà Nam Thiệu chưa kịp nói với Trương Dịch về chuyện của Nam Duy, vì thế đến khi hắn tỉnh dậy thì hai người kia đã gặp mặt.

“A Dịch, anh đừng nóng giận, tôi đã không còn tình cảm gì với cậu ấy, nhưng dù sao cũng là em trai, tôi không thể mặc kệ. Tôi vốn muốn nói với anh nhưng cuối cùng vì vội quá mà quên mất.” Chuyện thứ nhất Nam Thiệu làm sau khi tỉnh dậy chính là giải thích với Trương Dịch, tuy hắn cũng không biết mình làm sai cái gì, nhưng trong lòng vẫn rất sợ Trương Dịch hiểu lầm.

“Tôi là người dễ giận như vậy à? Nhanh đứng lên!” Trương Dịch bật cười, lấy cái áo khoác đã chuẩn bị cho hắn ra ném lên người hắn rồi xoay người đi ra ngoài. Nam Thiệu đối với anh thế nào nếu anh còn không biết thì thật sự là lòng lang tim sói. Còn về người em trai kia… Nghĩ đến lần đầu tiên hai người gặp mặt, ánh mắt anh hơi tối đi một chút.

Cậu thiếu niên kia hiển nhiên đã chịu không ít khổ cực, ánh mắt đầu tiên là khiếp sợ, co rúm lại giống như chim sợ cành cong, ngồi trong đám người mà quanh thân lại như bao bọc một lớp tôn lạnh, không hòa hợp với người chung quanh, nhưng dường như cậu lại rất muốn lấy lòng những người khác, thỉnh thoảng sẽ cứng rắn mà chen vào mấy câu, khiến không khí trở nên cổ quái. Cũng may mọi người tôn trọng Nam Thiệu nên cũng không so đo. Nhưng khi cậu ta phát hiện ra Trương Dịch thì trong thoáng chốc ánh mắt như bắn ra tia lửa, tràn ngập ghen ghét và phẫn nộ, tựa như đồ chơi quý báu đã bị cướp đi, làm cho cả người cậu có thêm vài phần sức sống. Thực hiển nhiên, trong ba ngày Nam Thiệu trị liệu cho Trương Dịch, thiếu niên đã biết đến sự tồn tại của anh và quan hệ giữa anh với Nam Thiệu.

“Chú cướp anh của tôi.” Mấy ngày qua, thiếu niên chỉ nói với anh một câu như vậy, là chỉ trích và lời tuyên chiến bảo vệ lãnh địa chưa nói ra.

“Nam Thiệu gọi tôi là anh Dịch.” Trương Dịch trả lời cậu như thế, hoàn toàn không coi thiếu niên trở thành tình địch hoặc là đối thủ “Nhóc, dạy em một điều, không ai vĩnh viễn đứng tại chỗ chờ một người không quý trọng mình.” Đây là lời khuyên của một người lớn, bởi vì Nam Duy còn không đủ để Trương Dịch dùng ánh mắt ngang hàng mà đối đãi.

Trên đời này, không ai có cơ hội hối hận để rồi làm lại. Trương Dịch vô cùng hiểu điều này, cho nên anh không cố gắng xóa hết khổ đau trong quá khứ, anh chỉ càng quý trọng gấp bội những gì có được hiện tại. Còn về Nam Duy có học được điều này từ trong gian khổ hay không cũng chẳng liên quan đến anh. Nếu không phải vì quan hệ anh em của cậu ta với Nam Thiệu, rất có thể ngay cả liếc mắt anh cũng không thèm nhìn.

Chuyện này Nam Thiệu chưa biết, nhưng hắn đang rất buồn bực. Nói thế nào thì trước kia Nam Duy cũng là người hắn thích, hơn nữa Trương Dịch còn biết, với bất kỳ ai, chỉ cần là có chút cảm giác với hắn thì hẳn phải nên cảm thấy khó chịu mới đúng, phản ứng của Trương Dịch có phải quá nhẹ nhàng qua loa rồi không? Nếu nghĩ sâu hơn, vậy có phải có nghĩa là…

“Thẫn thờ cái gì?” Trương Dịch đã đi hai bước vẫn không nghe được động tĩnh ở phía sau, quay đầu lại thì nhìn thấy Nam Thiệu đang ôm vẻ mặt mất mát mà ngồi kia ngẩn người, nghĩ nghĩ một chút liền hiểu ra là chuyện gì, bất đắc dĩ thở dài, quay trở lại, nghiêng người giữ lấy cái ót của Nam Thiệu rồi hôn tới.

Nam Thiệu đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó chuyển thành mừng rỡ, tâm tư mâu thuẫn trước đó nào còn nữa, đang muốn thuận thế hôn sâu thêm thì đột nhiên nhớ tới cái gì, cuống quít tránh ra làm Trương Dịch cảm thấy kinh ngạc, thầm nghĩ lần này thật bất thường.

“Tránh xa một chút, tôi chưa đánh răng.” Bởi vì ảo não và tiếc nuối mà vài từ này gần như là hắn rít ra từ kẽ răng, cơ hội tốt cỡ nào chứ, thế nhưng lại vì hắn ngủ mấy ngày mà không thể không nhịn đau bỏ qua, còn có chuyện nào đau lòng hơn thế này? Nhưng ngủ ba ngày, ngay cả bản thân hắn còn chịu không nổi sao có thể để Trương Dịch ngửi được.

Trương Dịch cười ra tiếng, trên tay bỗng nhiên dùng sức, kéo mặt Nam Thiệu xoay lại rồi hôn lên thật sâu. Nam Thiệu đã vì anh dọn dẹp chất thải, lau rửa thân thể cũng không ngại bẩn, chẳng lẽ anh còn ngại sao?

Nam Thiệu không ngờ anh lại trở nên mạnh mẽ như vậy, nhất thời trở tay không kịp, thân thể thoáng chốc cứng ngắc, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo lại, cũng lười băn khoăn miệng hôi hay không hôi nữa mà vươn tay ôm lấy vai Trương Dịch, phần eo dùng sức, áp người lên trên giường, nắm giữ chủ động. Chân trái Trương Dịch hơi co lại, rồi sau đó lại thả lỏng, khống chế được phản ứng tự vệ theo bản năng.

Từ sau khi Trương Dịch bị thương hai người đã không còn hôn môi kịch liệt như vậy nữa, hơn nữa đều là người trưởng thành, đôi bên yêu nhau, miệng lưỡi quấn quýt, thân thể kề cận nên không khỏi động tình, cũng may hai người còn biết thời gian và địa điểm không thích hợp, cho nên cũng không quá quấn quýt si mê, rất nhanh đã tách ra để tránh tình trạng vượt mức không thể vãn hồi.

“Nếu chúng ta có phòng riêng thì tốt rồi.” Lưu luyến hôn lên môi Trương Dịch, Nam Thiệu tiếc nuối mà oán giận, ngẫm lại cuộc sống xa xỉ trước tận thế rồi lại nghĩ đến tình trạng bần cùng bây giờ, thật sự cảm thấy bi thương nói không nên lời.

“Được rồi, rời giường đi.” Trương Dịch thúc nhẹ đầu gối đẩy hắn ra, sau đó đứng dậy chỉnh sửa lại quần áo đã hơi lộn xộn, đồng thời đợi dục vọng chậm rãi tan đi.

Nam Thiệu vốn đang nghĩ linh tinh, lại nhìn đến tóc mai đã bạc trắng của Trương Dịch, trái tim không khỏi thắt lại, đau đớn mơ hồ lan tràn, không nói được gì nữa. Hắn xuống giường, mặc quần áo, rửa mặt, cho đến trước khi ra ngoài xuống lầu hắn mới vươn tay nắm chặt tay Trương Dịch vẫn luôn chờ hắn, thần sắc kiên định vô cùng “A Dịch, tôi nhất định sẽ làm tóc anh trở về màu đen.”

Trương Dịch vốn còn đang buồn bực sao tự nhiên hắn lại im lặng như vậy, lúc này mới hiểu được, nhất thời giống như có ánh mặt trời chiếu vào trong lòng, ấm áp dào dạt thoải mái nói không nên lời, nếu không phải thật sự để trong lòng, sao có thể ngay cả chuyện nhỏ như vậy cũng chú ý?

“Tôi cảm thấy bây giờ đã rất tốt rồi.” Anh nói, tựa hồ sợ Nam Thiệu không tin nên lại nhấn mạnh thêm một câu nữa “Chưa từng tốt đến vậy.” Chân của anh cũng đã được Nam Thiệu chữa khỏi, thân thể tràn ngập sức sống, cảm thấy như trẻ ra cả chục tuổi, vì thế tóc trắng hay đen đã không còn quan trọng.

Nam Thiệu cẩn thận đánh giá anh vài lần, trên mặt đột nhiên lộ ra nụ cười xán lạn “Tốt lắm, nhưng vẫn có thể tốt hơn.” Cuối cùng, đột nhiên nói thêm một câu “Anh Dịch, anh rất đẹp trai.” Không còn cảm thấy già nua không có tinh thần giống như lúc trước, giờ nhìn anh tràn ngập sức sống, nhưng vẫn có nét tang thương từng trải, Trương Dịch tràn ngập mị lực của người đàn ông thành thục khiến cho Nam Thiệu càng nhìn càng yêu.

Trương Dịch thình lình được khen một câu, mặt hơi nóng lên, bàn tay đang nắm tay Nam Thiệu không khỏi xiết chặt, cảm nhận khớp ngón tay thô ráp cứng rắn của đối phương, cố giữ vững bình tĩnh nhìn thẳng vào hắn rồi trả lời “Cậu cũng rất đẹp.”

Nam Thiệu nhất thời vui như hoa nở.

“Hai cậu đủ chưa! Biết các cậu anh tuấn, tiêu sái, đẹp trai phơi phới không biên giới rồi, còn không nhanh lăn xuống đây!” Kiều Dũng ở phía dưới nghe không nổi nữa, hét lớn, theo sau đó chính là tiếng mọi người ồn ào cười đùa.

Trương Dịch và Nam Thiệu lúc này mới nhớ bọn họ đã đi tới hành lang rồi, quay mặt nhìn nhau, nhớ lại tình cảnh vừa rồi, không khỏi bối rối, nhưng sau đó cũng nhịn không được mà cười ha hả vô cùng vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.