Siêu Cấp Tuần Cảnh

Chương 3: 3: Không Chỉ Là Yêu




Edit : Dật Phong

Beta : Yến Phi Ly

Nam Thiệu tuy nóng vội muốn chữa trị cho Trương Dịch cũng như nghiệm chứng dị năng của mình, nhưng lần trị liệu này sẽ mất bao lâu lại không biết chính xác được, vì vậy phải để mình và Trương Dịch đều no bụng cái đã, đồng thời cũng muốn báo cho những người khác để tránh làm họ lo lắng. Chờ tới khi hắn đi xuống dưới lầu, nhìn thấy Nam Duy đã thay quần áo đi giày vừa chân, bọc kín kẽ đang ngồi bên bếp lò, lúc này mới nhớ tới mình quên nói với Trương Dịch. Vỗ trán, hắn quyết định trước tạm thời không nói đến chuyện này, chờ mọi chuyện xong xuôi rồi lại tính.

“Chị Hoa, phiền chị lấy cho em chút thức ăn, cũng lấy cho anh Dịch một ít, đêm nay và sáng mai có lẽ tụi em không xuống ăn được.” Hắn không nhìn thiếu niên đứng phắt dậy khi thấy hắn xuất hiện và đôi mắt trông mong dõi tới, chỉ nói với người phụ nữ trung niên duy nhất trong đội.

Người phụ nữ trung niên tên là Hoa Mãn Chi, vì thế mọi người trong đội đều gọi cô là chị Hoa. Nghe vậy, mặc dù cô hơi không hiểu nhưng vẫn cười tủm tỉm mà trả lời, sau khi gọi hai người phụ nữ khác giúp đỡ thì xoay người đi.

“Cái này nói như thế nào nhỉ? Chẳng lẽ là tiểu biệt thắng tân hôn, cậu đây là muốn cùng A Dịch lăn ở trên giường một ngày một đêm hử?” Kiều Dũng nghe bọn họ nói xong thì không khỏi nở nụ cười “Tôi nói thằng nhóc cậu kiềm chế chút đi, thân thể A Dịch không chịu được sức ép như thế đâu.”

Nam Thiệu và Trương Dịch đã xác định quan hệ lâu như vậy nhưng cũng chỉ vào lần trong khách sạn gặp lũ chim mà hồ đồ quyết định và kích động làm một lần, lần đó có ý nghĩa khá lớn, còn nói đến khoái cảm gì đó thì thật đúng là không có. Phàm là tình cảm thắm thiết sẽ khát vọng thân mật thân thể, vì vậy nếu nói hắn không muốn cùng Trương Dịch làm chuyện đó thì không có khả năng, cho nên khi Kiều Dũng trêu chọc, trong đầu hắn liền bất giác suy nghĩ sâu xa, độ cong nơi khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên, cuối cùng trực tiếp lười giả bộ, cười nói “Tôi ngược lại nghĩ, cái kia cũng phải chờ sức chiến đấu của anh Dịch khôi phục mới được.”

Ngoại trừ Trương Dịch, hắn gần như không thường nói giỡn với những người khác, không chỉ vậy mà ngay cả nói cũng không nói được bao nhiêu, cho nên lúc này vừa mở miệng đã làm cho Kiều Dũng sửng sốt, sau đó mới kịp phản ứng, nhất thời nhếch miệng cười càng vui vẻ “Chỉ bằng cú xử lý đẹp mắt ngày hôm qua của A Dịch, tôi cho rằng dù là bây giờ để cậu ta ‘xử’ cậu cũng không có vấn đề gì.”

“Xử lý? Xử lý cái gì?” Nam Thiệu vốn đang vui tươi hớn hở khi nghe Kiều Dũng khen Trương Dịch, nhưng rất nhanh đã nghe ra được điều kỳ lạ nên liền nghi hoặc. Tình trạng của Trương Dịch hắn hiểu rõ hơn những người khác, có thể đủ miễn cưỡng dùng đầu ngón tay điều khiển chuôi đao, làm sao có thể ra tay?

“Cậu không biết sao?” Kiều Dũng kinh ngạc. Hắn cho rằng vừa rồi Nam Thiệu ở trên ngồi lâu như vậy, chuyện từng xảy ra với người yêu, hai người dù thế nào cũng nên nói với đối phương “Trương Dịch chưa nói sao? Hôm qua có người tìm đến gây chuyện.”

“Cái gì?” Cơ bắp toàn thân Nam Thiệu lập tức cứng lại.

“Chính là cái gã có bộ mặt không khác gì lũ chuột mà chúng ta gặp trong phòng cách ly trước khi vào căn cứ ấy, không ngờ thằng điên kia mang thù dai như vậy.” Lô Quân nói chen vào, nhắc tới chuyện này anh liền tức giận.

Nam Thiệu nghe vậy sắc mặt khẽ biến. Hắn vốn có đề phòng với gã mặt chuột kia, nhưng thế nào cũng không ngờ đối phương lại dám ra tay trong căn cứ, không khỏi hối hận không thôi, lúc trước không nên băn khoăn nhiều mà nên âm thầm ra tay trước, như thế sẽ không để lại hậu hoạn.

“Anh Dịch xử lý?” Nhớ tới lời Kiều Dũng vừa nói, trong lòng hắn run rẩy rất nhỏ, có chút khó khăn hỏi. Hắn căn bản không dám tưởng tượng đến cảnh tượng kia.

Nào biết hắn vừa hỏi xong thì mọi người vốn đang an tĩnh nghe bọn họ nói chuyện nhất thời kích động lên, đá Kiều Dũng và Lô Quân qua một bên, anh một lời tôi một câu tranh nhau mà kể lại mọi chuyện đã xảy ra, cường điệu miêu tả Trương Dịch uy vũ bất phàm như thế nào, cho dù là toàn thân không thể động vẫn dễ dàng xử lý một người dị năng hệ kim. Trong đó không thể thiếu thêm mắm thêm muối, kể lại quá trình mạo hiểm cỡ nào, Trương Dịch ra tay dũng mãnh cỡ nào, giống như tận mắt thấy vậy, khiến cho người ta gần như không tưởng nổi người trong miệng họ lại là người bệnh gần như nằm tê liệt trên giường, mà là anh hùng hào kiệt có thể đại sát tứ phương.

Nam Thiệu lại không bị phương thức biểu đạt ba hoa chích choè của bọn họ kích động, càng nghe mày càng nhăn lại, cuối cùng tổng kết cốt lõi ra một câu, Trương Dịch đã động đao. Hắn rất rõ ràng, trong tình huống đó Trương Dịch động đao có cảm giác như thế nào, vì thế hắn căn bản không thể tiếp tục nghe bọn họ kể tiếp mà lập tức đứng dậy đi lên lầu.

Mọi người đột nhiên ngừng lại, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cuối cùng không hẹn mà cùng đưa ánh mắt nhất tề dừng trên người Kiều Dũng “Anh Thiệu là đang mừng quá hả?”

“Tôi thấy là bị các người chọc tức rồi, bớt lải nhải đi!” Kiều Dũng tức giận mà trừng mắt nhìn bọn họ, vểnh râu mắng. Hắn biết tâm tình của mọi người quá mức áp lực, nhất là người chưa thức tỉnh dị năng, mà Trương Dịch lại làm cho bọn họ thấy được dẫu có là người thường cũng có thể trở thành kẻ mạnh, thậm chí có thể mạnh hơn người dị năng. Người có thể sống đến bây giờ, không mấy ai sợ khổ sợ mệt, bọn họ sợ chính là không còn hy vọng. Cho nên ngày hôm qua khi thấy Trương Dịch có thể dùng thân thể tê liệt giết chết một người dị năng, làm thế nào cũng không nhịn được kích động và hưng phấn trong lòng, vì thế khi kể cho Nam Thiệu bất giác mà mang tưởng tượng trong lòng ra nêm thêm vào, khiến cho câu chuyện đều tràn ngập cảm giác huyền huyễn võ hiệp.

Những người khác bị mắng cũng không tức giận, vẫn cười hì hì thảo luận chuyện ngày hôm qua, đồng thời trong lòng mỗi người đều âm thầm lên kế hoạch sau này nên làm sao để mình trở nên thật mạnh giống như Trương Dịch, không khí trở nên sinh động thoải mái trước nay chưa từng có. Kiều Dũng thấy thế, trong mắt cũng không khỏi lộ ra ý cười.

Mà lúc này ở trên lầu, Trương Dịch nhìn thấy Nam Thiệu mặt mũi hầm hầm giận dữ xông tới thì không khỏi có chút kỳ quái, vừa dụ vừa dỗ hồi lâu mới từ trong miệng Nam Thiệu đang tự trách biết được nguyên nhân, chỉ biết dở khóc dở cười.

“Khi đó không ra tay không được, những người khác đều không ở đây, cũng chẳng thể chờ chết.” Anh dùng ngữ khí ôn hòa mà giải thích, trong mắt lộ vẻ dung túng.

“Tôi biết, tôi là tự trách mình vô dụng…” Nam Thiệu chán nản vò đầu, trả lời cứng ngắc. Ngay cả người yêu cũng không bảo vệ nổi, còn là đàn ông sao?

“Cậu nghĩ mình là siêu nhân chắc?” Trong lòng Trương Dịch cảm động, nhưng không biểu lộ ra mà là cười bảo “Khi cậu gặp nguy hiểm, tôi cũng bất lực, có phải tôi cũng nên vì chuyện này mà tự giận, tự trách không?” Dù thật ra anh quả thật từng có ý nghĩ này.

“Hai chuyện không giống…” Nam Thiệu nghẹn lời.

“Không giống cái gì?” Trương Dịch không kiên nhẫn mà cắt ngang lời hắn “Còn chuyện có phải là đàn ông hay không, đừng ở đó mà lảm nhảm lung tung nữa !” Sau khi mắng xong, tâm tình của anh lập tức trở nên nhẹ nhõm, hóa ra cảm giác muốn nói là nói, không phải khó khăn một chữ hai chữ không nói được tốt như vậy. Quả nhiên có so sánh mới biết hóa ra tất cả mình có được đáng trân quý bao nhiêu, chỉ tiếc nhiều người bởi vì thói quen mà cứ xem như hiển nhiên không quan trọng.

Người lớn có vẻ đều thích bị ngược, nên khi bị mắng như vậy, Nam Thiệu lập tức ngậm miệng lại, khó chịu trong lòng tựa hồ cũng tan đi không ít, vì thế từ nóng nảy chuyển thành ngoan ngoãn, ấm ức ôm lấy Trương Dịch làm nũng, làm cho Trương Dịch trong thoáng chốc có cảm giác như nuôi một đứa con lớn, mãi đến khi truyền đến tiếng gõ cửa và tiếng nói mang theo ý cười của chị Hoa “A Nam, cơm xong rồi, bây giờ muốn ăn luôn không?” Hóa ra là cửa không đóng, tình cảnh trong phòng bị vài người đi lên nhìn không xót chút gì, nhìn thấy Nam Thiệu luôn lạnh lùng tự chủ thế nhưng giống như con chó Nhật to quấn quít dụi dụi Trương Dịch, thoáng chốc có cảm giác ảo tưởng vỡ tan, sau đó tùy theo mà phát lên chính là tiếng phì cười không nhịn được. Nhưng không thể không thừa nhận, Nam Thiệu như vậy càng làm cho bọn họ cảm thấy thân thiết hơn rất nhiều.

“À… Muốn, muốn! Em xuống liền.” Nam Thiệu bối rối, vội đứng lên, nhưng không vội vã xoay người vì mặt hắn đang đỏ lên hiếm thấy.

Ánh mắt Trương Dịch nhìn về phía cửa, nhận ra trong tay chị Hoa và hai người phụ nữ khác đang bưng nồi và bát, cũng nhịn không được mà nở nụ cười.

Trong nồi có cháo, thêm một ít măng khô, bởi vì Trương Dịch ăn chậm, có thể đặt trên bếp trong phòng sẽ không sợ lạnh, cho nên ngay cả nồi cũng đã bưng lên. Ngoài ra còn có một xấp bánh tráng mỏng, cháo nóng hổi cực kì làm người ta thèm thuồng.

Trong lúc ăn, nghe Trương Dịch kể lại, Nam Thiệu rốt cuộc biết toàn bộ sự việc đã xảy ra, đồng thời cũng biết ngày hôm qua khi nhóm người Kiều Dũng ra ngoài đã gặp một đoàn đội khác. Đối phương quen thuộc tình hình xung quanh nơi này, có thể cung cấp xăng nhưng không có xe, mà nhóm Kiều Dũng lại có xe mà không có xăng, cho nên hai bên đã quyết định hợp tác với nhau, chờ người bên kia lấy được xăng, buổi chiều bọn họ đi kéo hai xe xăng về trước. Cũng chính vì việc này mà Kiều Dũng lâm thời quyết định quay về, bắt gặp đám người của gã mặt chuột mới không xảy ra chuyện lớn, nhưng trừ gã mặt chuột đã bị giết thì bốn người còn lại đều chạy thoát.

Tình huống càng cụ thể là, lúc ấy những người ở lại cũng không ở cùng nhau, ngoại trừ bị thương, những người khác đều đang làm chuyện của mình, hoặc tu chỉnh vũ khí, hoặc rèn luyện thể lực, cũng không ở phòng khách. Vì thế những kẻ đột kích từ cửa chính cũng chỉ nhìn thấy Cương Tử và A Thanh, cũng chính là mục tiêu của những kẻ đó. Cương Tử và A Thanh tuy bị thương nhưng cũng đã khỏi được bảy tám phần, hơn nữa nuôi dưỡng nhiều ngày, dị năng không lùi mà tiến, đối phó với bốn người dị năng vẫn có thể duy trì được trong chốc lát, còn giống như Trương Dịch có thể một nhát diệt gọn được gã mặt chuột trong nháy mắt thì không phải ai cũng làm được, dù sao không phải ai cũng sẽ sơ suất tự phụ giống như gã mặt chuột. Hơn nữa nhóm người Kiều Dũng trở về kịp lúc, vì thế cuối cùng hai người bọn họ cũng chỉ bị thêm vài vết thương do bỏng hoặc giật điện và vết thương cũ chưa khép miệng, chỉ cần thêm thời gian hồi phục chứ không có thương vong, đương nhiên, cũng không thể ngăn được bốn người dị năng kia chạy thoát.

Có lẽ là do vận xui của đội cuối cùng đã hết, lúc này đây bọn họ vốn nên tổn thất nặng nề thì lại không ngờ mọi sự xoay vần thế nào mà nguy cơ đều được hóa giải, thậm chí một trong hai dị năng trị liệu trong căn cứ là Kim Mãn Đường cũng chủ động tìm tới bọn họ, cứu Trương Dịch từ cận kề cái chết trở về.

“Xem ra người tốt vẫn được báo đáp.” Trương Dịch kể lại thật bình thản, Nam Thiệu nghe xong lòng lại rối thành một nùi. Lúc này hắn mới biết được, không chỉ có mình hắn là từ trong khe nứt tràn ngập mùi hôi thối của tử vong đi ra, mà nếu hắn không cứu Kim Mãn Đường, hắn cũng chưa chắc thoát được vận mệnh bị nuốt, đồng thời, cho dù dị năng của hắn tăng lên, giải quyết được quái vật biến dị thuận lợi trở về thì chờ đợi hắn chỉ sợ cũng là một cái thi thể lạnh như băng. Cho nên khi nói những lời này, hắn mặc dù dùng ngữ khí trêu chọc, nhưng trong lòng lại cực kỳ nghiêm túc. Hắn tự nhận không phải là người tốt gì, không rảnh đi cứu tế thiên hạ, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ bởi vì giáo dưỡng hoặc là do tâm tình mà thuận tay làm một hai việc tốt. Sự thật chứng minh, loại người như Giang Hàng vẫn là số ít. Nếu không lúc trước hắn cũng sẽ không được Trương Dịch cứu, hiện giờ Kim Mãn Đường lại vì hắn mà cứu Trương Dịch.

Nhưng mà hiển nhiên, dị năng hệ trị liệu không phải kì diệu như trong tưởng tượng, lập tức có thể làm một người trọng thương hồi phục hoàn toàn. Kim Mãn Đường tốn hai ngày cũng chỉ có thể làm Trương Dịch đỡ hơn so với lúc trước khi giết gã mặt chuột thôi. Nam Thiệu cũng vì vậy mà biết được dị năng sinh mệnh của mình và dị năng hệ trị liệu có chênh lệch thật lớn, càng tin tưởng điểm này rất nhanh sẽ được chứng thực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.