Siêu Cấp Trà Xanh Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 23: Keo dán chó nhà họ Trình




Mời ghé fanpage Lạc Khoái Trà Lâu nha!

- -----------------------

Sở Mộng Hàm cố gắng nhớ lại, cau mày nói.

"Đúng vậy, lúc chúng tôi tìm thấy Lưu Hán Đông, tình trạng của anh ta thật sự là như vậy, trông như một tên say xỉn.

Nhưng khi chúng tôi gọi anh ta vẫn đáp, bác sĩ cũng rất kinh ngạc, không hiểu sao lại xuất hiện triệu chứng này, đến tận lúc về được thành phố Đông Nam, có gọi thế nào cũng không thấy hồi đáp gì, nên chúng tôi mới đưa anh ta đến bệnh viện để theo dõi tình hình."

"Có bác sĩ làm ca đêm nào vào kiểm tra cho Lưu Hán Đông không?"

Một nam điều tra viên đứng bên cạnh Sở Mộng Hàm lên tiếng.

"Bác sĩ trực ban có vào kiểm tra một chút, còn lấy máu, nói là cần làm xét nghiệm nữa.

Nhưng tôi nghe anh ta nói, hôm nay phải kiểm tra lại đàng hoàng, vì chủ nhiệm khoa nói là triệu chứng không giống với viêm phổi."

"Cậu Lương đi tìm bác sĩ, lấy mẫu máu của Lưu Hán Đông. Chi đội Sở cho người đưa cậu Lương về, nói chị Tăng làm xét nghiệm so sánh.

Căn cứ vào mô tả của các cô, tôi nghi ngờ anh ta có phản ứng trúng độc do sử dụng thuốc chống loạn thần."

"Trúng độc?"

Chu Hải gật đầu, nghiêm túc nhìn Sở Mộng Hàm.

"Bây giờ, tốt nhất là các cô liên hệ với cảnh sát ở khu vực cảng Vân Liên, cho người tới bệnh viện mà Lưu Hán Đông đã khám, điều tra xem ai là người đưa Lưu Hán Đông vào bệnh viện, phải chăng là có bác sĩ nào đó đã chuẩn đoán bệnh cho Lưu Hán Đông không, những triệu chứng ban đầu là gì, có ai hỗ trợ anh ta không?"

Sở Mộng Hàm gọi một cảnh sát nhỏ con đến, bản anh ta đưa Lương Hồng Cương về kiểm tra, còn bảo anh chàng điều tra viên kia liên hệ với cảnh sát khu vực cảng Vân Liên, tất cả công tác liên hệ hôm qua đều do anh ta làm. (2 chương 62 - 63 đã được cập nhật tại truyenngontinh(chấm)com)

Sắp xếp mọi chuyện xong, Sở Mộng Hàm chỉ vào phòng bệnh, nói tiếp.

"Tối qua, sau khi bác sĩ ca đêm xem qua, chúng tôi đã để anh ta lại một mình ở trong phòng này.

Chúng tôi cho hai người ở lại, một người đứng ngay cửa canh gác, một người quan sát hành lang, cả hai đều không phát hiện được gì bất thường, nhưng người vẫn cứ biến mất như vậy!

Khi chúng tôi phát hiện thì cửa sổ phòng bệnh đang mở, trên bệ cửa có một sợi dây được làm từ ga giường, kéo dài đến vị trí tầng hai.

Nên chúng tôi đã tìm kiếm xung quanh nhưng vẫn không phát hiện được gì."

Mập Mạp đã bắt đầu dò xét gian phòng này từ nãy, một mình anh ta đi tới cửa sổ phía nam, không ngừng phun thuốc thử tìm kiếm vân tay, nếu người thật sự bện dây leo từ lầu 4 xuống, thì cũng không phải là không thể.

Chu Hải liếc nhìn Tên Điên.

"Anh đi xem camera giám sát hành lang chỗ này đi, nhìn có nhân viên y tế nào từng tới phòng này không, đã là con người thì sẽ không có chuyện biến mất một cách vô duyên vô cớ."

Chu Hải ngẩng đầu nhìn trần nhà, trang trí của căn phòng khá cũ, trần nhà là bê tông được sơn trực tiếp lên, không phải loại trần nhà có đường thông gió.

Trong phòng chỉ có hai cái giường, hai cái tủ đầu giường, còn có cái tủ 8 ngăn đựng tài liệu, chất liệu kim loại màu xám xanh, trông hình dạng giống như một thứ đồ lâu năm cũ kỹ.

Trong phòng, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể thấy toàn bộ mọi thứ, hoàn toàn không có chỗ cho người ẩn nấp, cũng như chỗ bí ẩn nào.

Con người tuyệt đối không thể bốc hơi khỏi thế giới được, hơn nữa, mỗi nút thắt trên cái ‘dây thừng’ cột ở cửa sổ kia lại không chắc chắn.

Nên đó chỉ là một thuật che mắt, tuyệt đối không phải đường anh ta đã leo xuống. (2 chương 62 - 63 đã được cập nhật tại truyenngontinh(chấm)com)

Tên Điên xem xét xong, nhanh chóng trở vào, gọi Chu Hải:

"Trừ nhân viên y tế, không có bất kỳ ai qua lại hành lang trong khoảng thời gian giữa 1h – 6h, cả người bệnh cũng không, thật là kì quái.

Người này đi đâu được chứ?"

"Biết rồi."

Chu Hải nói xong, bước tới phía cái giường, anh ngồi xổm nhìn gầm giường.

Anh đưa hai tay chống đỡ cơ thể nhìn vào trong, nhưng động tác nặng nề khiến cơ thể anh trượt đi đụng vào cái tủ hồ sơ kim loại, toàn bộ tủ phát ra tiếng "loảng xoảng" thật lớn, cái tủ xê dịch qua hướng nam một chút, thanh âm đó thu hút ánh mắt của mọi người.

"Trông cái tủ như vậy mà nhẹ không ngờ ha?"

Mập Mạp đi tới, đưa tay đẩy đẩy, động tác này so với Chu Hải còn dùng nhiều lực hơn, chiếc tủ lại lần nữa di chuyển về hướng nam, lắc lư nửa ngày, dường như nó muốn đổ xuống bất cứ lúc nào.

Chu Hải nhìn chằm chằm cái tủ, rồi lớn tiếng nói.

"Đẩy nó ra."

Không cần Sở Mộng Hàm ra lệnh, mấy điều tra viên đã cùng nhau tiến lên, hai người một bên, dịch cái tủ ra một bên.

Một cánh cửa thình lình xuất trước mặt bọn họ. (2 chương 62 - 63 đã được cập nhật tại truyenngontinh(chấm)com)

Mập Mạp nhanh chóng bước tới trước, trên đó là một tay khóa cửa hình cầu kiểu cũ, đang được khóa, anh ta nhanh tay rắc bột lấy vân tay lên, bốn dấu vân tay rõ ràng và tươi mới lập tức xuất hiện, chúng nó nhanh chóng được Mập Mạp chụp lại.

Chu Hải xoay người rời khỏi phòng, bên cạnh phòng bệnh của Lưu Hán Đông là một căn phòng không có biển hiệu, một dây khóa được quấn trên cửa, lớp kính trên cửa được dán giấy, không thể thấy được bên trong.

Sở Mộng Hàm cho người đi tìm y tá trưởng, một lúc sau y tá trưởng được một điều tra viên kéo tới, chùm chìa khóa trong tay cô ta “giật mình” kêu leng keng.

Thấy khuôn mặt của mọi người đều nghiêm túc, cô y tá cũng có phần căng thẳng, ngón tay cầm chìa khóa hơi run rẩy, vừa tra chìa vào ổ vừa nói.

"Đây là một kho chứa đồ nhỏ, bình thường chẳng ai dùng."

"Chìa khóa này hay được để ở đâu?"

"Nó được treo trong khu vực của y tá, dù sao ở đây cũng không có gì quý giá."

Cửa mở.

Y tá trưởng bị một điều tra viên kéo qua một bên, anh ta đẩy mạnh cửa phòng, bên trong căn phòng chồng chất thùng đồ, nhưng ở gần cửa sổ có một vật thể bên dưới một cái ga giường, hơn nữa vật thể đó còn không ngừng động đậy.

Chu Hải bước lên kéo ga giường ra, bên dưới là một người nằm co ro, không cần giới thiệu, Chu Hải cũng biết người này chắc chắn là Lưu Hán Đông. (2 chương 62 - 63 đã được cập nhật tại truyenngontinh(chấm)com)

Anh đưa tay dò xét hơi thở và động mạch cổ, hơi thở yếu ớt, động mạch cổ thì khó dò xét, anh tách miệng của Lưu Hán Đông ra, đầu lưỡi anh ta sưng tấy, toàn thân co quắp, run rẩy không thôi.

"Nhanh chóng gọi bác sĩ cấp cứu đi, chuẩn bị lọc máu ngay, tôi nghi ngờ anh ta bị ngộ độc thuốc chống loạn thần."

Cô y tá cực kỳ nhanh nhẹn, dạng này cấp cứu này cũng chỉ là chuyện thường ngày với cô mà thôi, cô lấy điện thoại gọi ngay cho trưởng khoa thần kinh, rồi lại ra ngoài nhanh chóng đi tìm máy lọc máu.

Mập Mạp và Tên Điên giúp Chu Hải đưa người qua căn phòng bên cạnh, Chu Hải quỳ gối trên giường, tiến hành hồi sức tim phổi cho Lưu Hán Đông, người này tuyệt đối không được chết.

Một lát sau, hành lang truyền đến một trận bước chân dồn dập, các bác sĩ và y tá xông vào, còn đẩy theo máy lọc máu.

Bác sĩ gật gù khi nhìn thấy động tác của Chu Hải. (2 chương 62 - 63 đã được cập nhật tại truyenngontinh(chấm)com)

"Các anh biết anh ta từng dùng thuốc sao?"

Chu Hải lắc đầu.

"Không biết! Nhưng người bệnh ngủ không sâu, hôn mê, mê sảng, đầu lưỡi sưng, nhịp tim chậm, cơ trên toàn thân có hiện tượng tê cứng và run rẩy, người tình nghi đã cho anh ta uống thuốc là một bác sĩ tâm lý, nên tôi nghi ngờ anh ta được cho uống thuốc chống loạn thần."

Vị bác sĩ lớn tuổi, tranh thủ lúc y tá đang gắn ống dẫn máu, kiểm tra đặc điểm bên ngoài của Lưu Hán Đông, quả nhiên phán đoán của ông cũng giống Chu Hải, ông nói với y tá đứng sau lưng.

"Thời gian trúng độc quá dài, lọc máu đi! Tiêm cardiotonic (một loại thuốc hồi sức tim), còn có..."

Theo phân công của trưởng khoa, thiết bị được cài đặt xong, tình hình của Lưu Hán Đông đã dịu đi một chút, nhưng các chỉ số vẫn còn trong vòng nguy hiểm.

Sở Mộng Hàm cực kỳ lo lắng và cũng tự trách mình, dù sao cô đã ở bệnh viện lâu như vậy lại không phát hiện được cái cửa bị giấu này, hơn nữa cứ một mực tìm kiếm xung quanh.

Chu Hải thoáng nhận ra cảm giác của Sở Mộng Hàm, anh liếc nhìn thân hình tiều tụy bên cạnh.

"Đừng tự trách mình! Đối thủ quá lợi hại, dù sao đây cũng là sân nhà của hắn, cứ coi như “bóng tối dưới chân đèn” đi!"

- -----------------------

Editor: Chikahiro

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.