Siêu Cấp Trà Xanh Ở Niên Đại Văn Nằm Thẳng

Chương 5




Lúc này Thẩm Ngũ không quấy rầy Hạ Nhật Ninh nửa, bởi hắn cũng biết Hạ Nhật Ninh đang bận, không có thời gian lo chuyện của người khác.

Đợi sau khi mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa, hắn mới đứng ra công khai giải thích một số chuyện.

Hạ Nhật Ninh vẫn bận lo việc này, bận tròn ba ngày liền.

Thẩm Thất cũng đã ở nhà họ Phùng ba ngày.

Mấy ngày này mọi người đều rất bận, đều chưa quay về.

Dù sao một mình Thẩm Thất trở về cũng sẽ lo lắng, chi bằng ở đây bầu bạn với Triệu Văn Văn.

Cộng thêm Lưu Nghĩa nữa là ba người, tốt xấu gì cũng có chút an ủi.

Lúc đầu Thẩm Thất thật sự rất lo lắng, nhưng Hạ Nhật Ninh dù bận rộn cũng dành thời gian để gọi điện thoại cho Thẩm Thất, khiến cô yên lòng hơn đôi chút.

Vì vậy sau ba ngày, sự thất thỏm nhớ mong trong lòng Thẩm Thất cũng hoàn toàn vơi đi.

Cho dù tình hình chính trị của quốc gia hỗn loạn như thế.

Nhưng trong nước yên ổn hòa bình là tốt rồi.

Sau ba ngày, cuối cùng Phùng Mạn Luân cũng trở về.

Ba ngày này, Phùng Mạn Luân cũng không hề yên phận, vẫn luôn tìm sơ hở của Hạ Nhật Ninh nhưng không chút manh mối.

Phùng Mạn Luân không cam tâm nhưng cũng chỉ đành bỏ cuộc.

Nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của Phùng Mạn Luân, Thẩm Thất cảm thấy kinh ngạc: “Mấy ngày này sư huynh cũng không nghỉ ngơi tốt à?”

Phùng Mạn Luân vốn vẫn rất bực bội nhưng lúc nhìn thấy Thẩm Thất hắn lập tức mỉm cười: “Đúng vậy, công ty có rất nhiều việc. Thời gian trước tồn đọng một đống việc nên mấy ngày này phải tập trung xử lý. Mọi người đều đang xem ti vi à!”

Triệu Văn Văn đứng lên tiếp tục đóng vai vợ chồng ân ái với hắn.

Phùng Mạn Luân ôm Triệu Văn Văn một cái, nói: “Xin lỗi, mấy ngày này vất vả cho em rồi!”

“Nên vậy mà.” Triệu Văn Văn lập tức nói: “Anh có đói không? Em bảo nhà bếp chuẩn bị ít đồ ăn cho anh nhé?”

“Được, quả thực có hơi đói.” Phùng Mạn Luân cười nói: “Nhưng một mình anh ăn thì mất vui, mọi người có muốn cùng ăn không?”

Nghe hắn nói vậy, Thẩm Thất cũng cảm thấy bụng hơi đói rồi.

Mấy ngày này quả thực có chút đảo lộn rồi.

Cơm trưa đã chuẩn bị xong, mọi người bước tới bàn ăn. Phùng Mạn Luân lại không bảo đầu bếp dọn thức ăn lên mà lấy ra ba chiếc hộp, lần lượt đưa cho Triệu Văn Văn, Thẩm Thất và Lưu Nghĩa.

Ba người phụ nữ đều ngước đầu nhìn hắn.

“Lúc đi ngang qua, phát hiện nó được bày trong tủ kính, rất đẹp nên anh mua tặng mọi người.” Gương mặt Phùng Mạn Luân bình tĩnh: “Không có ý gì khác đâu chỉ đơn thuần cảm thấy nó rất đẹp nên mới mua thôi.”

Thẩm Thất mở ra xem, là một đôi nhẫn.

Lưu Nghĩa mở ra xem, cũng là một đôi nhẫn.

Triệu Văn Văn mở ra xem, vẫn là một đôi nhẫn.”

Nhưng điều kỳ lạ là ba đôi nhẫn này lại giống nhau như đúc.

“Thật ngại quá, cái này không phải đồ giới hạn.” Phùng Mạn Luân cười nói: “Chỉ là cảm thấy nó đẹp nên mới mua, cũng không đáng bao nhiêu tiền. Bây giờ mấy người chúng ta cũng có chốn trở về rồi. Chiếc nhẫn này coi như ngụ ý hi vọng tình cảm của tất cả chúng ta đều có thể có chốn trở về!”

Phùng Mạn Luân giải thích như vậy nên mọi người đều vui vẻ nhận lấy.

Đây là chỗ sáng suốt của Phùng Mạn Luân.

Hắn không tặng riêng, muốn tặng sẽ tặng nhiều người, hơn nữa còn tặng một cách quang minh chính đại.

Bởi vì hắn thể hiện sự vô tư thẳng thắn như thế, Thẩm Thất lại thấy ngại ngùng vì nghĩ nhiều gì rồi.

Dù sao Tiểu Nghĩa cũng có mà!

Lưu Nghĩa hiếu kỳ lấy chiếc nhẫn đeo lên ngón tay, quả thực rất vừa vặn!

Thẩm Thất cũng lấy chiếc nhẫn của nữ lên đeo vào ngón tay, cũng rất vừa!

Thẩm Thất và Lưu Nghĩa ngạc nhiên cùng nhìn Phùng Mạn Luân: “Sao anh lại biết size của bọn em?”

“Anh đã nắm tay bọn em rồi, cho nên mới nhớ rõ size.”Phùng Mạn Luân cười híp mắt nói: “Quà nhỏ, vẫn hi vọng đừng để bụng.”

Thẩm Thất và Lưu Nghĩa cùng cười: “Đâu có, cảm ơn anh!”

Phùng Mạn Luân cũng cầm chiếc nhẫn của mình lên, đeo vào ngón tay một cách cẩn thận.

Bàn tay của bốn người cùng lúc đặt lên bàn, lại có cảm giác rất kỳ quái.

Ăm cơm xong Triệu Văn Văn và Phùng Mạn Luân về phòng, Triệu Văn Văn lắc lắc chiếc nhẫn trên ngón tay, nói: “Anh đúng là lao tâm khổ tứ rồi, vì để được đeo nhẫn tình nhân với Thẩm Thất mà nghĩ tới cách này.”

“Đó là việc của anh.” Phùng Mạn Luân đáp.

“Em là muốn biết, rốt cuộc anh thích Thẩm Thất nhiều thế nào?” Triệu Văn Văn cắn môi nói: “Mà có thể khiến anh làm đến mức này?”

“Đó cũng là việc của anh.” Phùng Mạn Luân trả lời: “Anh không can dự đến chuyện giữa em và Trình Thiên Cát, tốt nhất em cũng đừng can thiệp tới chuyện của anh và Thẩm Thất. Đúng rồi, đột nhiên có một khoản tiền lớn gửi vào nhà họ Triệu, em có biết việc này không?”

Triệu Văn Văn mừng rỡ trong lòng nhưng trên mặt lại tỏ vẻ kinh ngạc: “Số tiền này không phải của anh ư?”

Phùng Mạn Luân bình tĩnh nhìn Triệu Văn Văn, nhìn rất lâu mới nói: “Không có gì. Anh hơi mệt, đi nghỉ trước đây.”

Triệu Văn Văn gật đầu, cố kìm nén sự vui mừng tột độ trong lòng.

Đợi sau khi Phùng Mạn Luân rời đi, Triệu Văn Văn mới mở miệng.

Xem ra số tiền này là Thẩm Thất bảo Hạ Nhật Ninh chuyển vào.

Thẩm Thất quả nhiên là người đáng tin!

Thẩm Thất cầm lấy chiếc nhẫn, cùng Lưu Nghĩa chạy đến nơi có nắng ấm nói chuyện.

Hai người đều đeo cùng một loại nhẫn, ngồi cạnh nhau.

“Cứ cảm thấy là lạ nha? Lần đầu tiên nhìn thấy sáu người đeo nhẫn giống hệt nhau nha!” Lưu Nghĩa gãi đầu nói: “Cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.”

Thẩm Thất gật đầu: “Tớ cũng nghĩ như vậy, nhưng dù sao cũng là tâm ý của người một nhà. Hơn nữa chiếc nhẫn này đúng là không đắt, chúng ta mà từ chối thì cũng rất ngại!”

Lưu Nghĩa tỉ mỉ lật chiếc nhẫn rồi đột nhiên kêu lên: “A, trên này còn khắc chữ nữa này! Của mình là chữ Văn.”

Thẩm Thất vội vàng xem của mình, bên trên khắc một chữ Hạ.

Nhìn thấy chữ này, trong lòng Thẩm Thất cảm thấy ngọt ngào vô cùng.

Cho dù chiếc nhẫn này là của Phùng Mạn Luân tặng nhưng Thẩm Thất vẫn rất vui.

Cảm giác xa lạ với Phùng Mạn Luân của Thẩm Thất bỗng giảm đi không ít.

Không thể không thừa nhận hành động này của Phùng Mạn Luân thật sự chạm đến đáy lòng Thẩm Thất.

Bây giờ Thẩm Thất thích tất cả mọi thứ liên quan đến Hạ Nhật Ninh.

Bởi vì yêu quá nhiều nên mới đặc biệt trân trọng mọi thứ thuộc về nhau.

Thẩm Thất cầm chiếc nhẫn còn lại lên xem, quả nhiên bên trên khắc chữ Thất.

Lưu Nghĩa nhìn lại chiếc nhẫn còn lại của mình, quả nhiên bên trên khắc chữ Nghĩa.

Vì vậy, Lưu Nghĩa cũng rất vui.

Cảm tình với Phùng Mạn Luân đúng là tốt lên khá nhiều.

Thẩm Thất đặt chiếc nhẫn xuống, nói với Lưu Nghĩa: “Tối hôm kia sau khi cậu đi, tớ cũng không để ý hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì, sư huynh của cậu vẫn tốt chứ?

Lưu Nghĩa bỏ nhẫn xuống, thở dài một hơi, nói: “Ôi, sư huynh của tớ đúng là uống quá nhiều, khiến mọi người cười chê rồi! Sau khi tỉnh lại bị sư phụ tớ mắng cho một trận, thiếu chút nữa thì khóc luôn! Anh ấy cũng biết mình làm sai. Thực ra cuối ngày hôm đó anh ấy đã tỉnh rượu rồi, chỉ vì thể diện nên mới không dám thừa nhận thôi.”

Thẩm Thất mỉm cười, nói: “Vậy anh ấy có tiếp tục làm phiền cậu không?”

“Chắc là sẽ không nữa đâu nhỉ?” Lưu Nghĩa hơi thẹn thùng nói: “Dù sao đã mất mặt như vậy rồi.”

Thẩm Thất che miệng cười: “Thật ra Trần sư huynh cũng rất đáng yêu nha.”

Lưu Nghĩa gật đầu: “Đúng là đồ ngốc đáng yêu. Đúng rồi, sư huynh và sư phụ đều nói, đợi lúc cậu có thời gian thì đến chỗ bọn tớ chơi. Cậu thật lợi hại nha, sư phụ và sư huynh cũng chỉ mới gặp cậu có một lần mà đánh giá cậu rất cao đấy!”

Thẩm Thất dựa vào vai Lưu Nghĩa, nũng nịu: “Bởi vì tớ ngoan mà!”

Lưu Nghĩa cười haha: “Đúng đúng đúng, cậu là ngoan nhất!”

Hai người náo loạn cả lên.

Trên lầu, Phùng Mạn Luân đứng trong phòng tắm, từ từ tháo chiếc nhẫn ra.

Chữ khắc trên chiếc nhẫn không phải Triệu, cũng không phải Văn mà là chữ Thẩm.

Phùng Mạn Luân cẩn thận vuốt ve chiếc nhẫn.

Đây là nơi duy nhất mà hắn có thể chạm vào cô ư?

“Tiểu Thất, anh vẫn không thể từ bỏ.” Phùng Mạn Luân nhìn mình trong gương, khẽ nói: “Hãy để anh dùng cách này để lại gần em nhé.”

Trong phòng, Triệu Văn Văn tháo chiếc nhẫn trên tay xuống, khắc trên nhẫn là chữ Trình.

Lúc đầu Triệu Văn Văn sửng sốt, lập tức bụm miệng lại.

Mặc dù cô hận Phùng Mạn Luân thấu xương, hận hắn vì muốn nuốt trọn Triệu gia, nhưng việc làm này của Phùng Mạn Luân, vẫn khiến Triệu Văn Văn cảm động.

Giờ này phút này, Triệu Văn Văn không thể không thừa nhận, Phùng Mạn Luân quả thực rất hiểu lòng người.

Dường như hắn nắm rõ được tâm lý của ba người phụ nữ này, sau đó công khai nhưng lại cẩn thận khiến tất cả mọi người đều chấp nhận đề nghị của hắn, lại thỏa mãn nguyện vọng ban cơ bản của hắn.

Dù sao cuối cùng nhẫn của hắn và Thẩm Thất cũng cùng là một cặp.

Hơn nữa, nếu như đoán không sai, chữ khắc trên chiếc nhẫn của hắn hoặc là Thẩm hoặc là Thất.

Triệu Văn Văn cẩn thận đeo chiếc nhẫn vào tay. Có chút phiền muộn nghĩ, bây giờ Trình Thiên Cát đang ở đâu, đang làm gì nhỉ?

Sau việc này, đến buổi tối, quả nhiên tinh thần của mọi người thoải mái lên rất nhiều.

Lúc Phùng Mạn Luân đề nghị ăn thịt nướng, mọi người vui vẻ tán thành.

Tuy BBQ được tổ chức trong nhà nhưng được làm rất sang trọng, mọi người xúm lại ăn uống rất vui vẻ.

Lúc mọi người cùng nhau lấy xiên nướng, trên tay đều cùng đeo chiếc nhẫn giống nhau.

Khi Phùng Mạn Luân nhìn thấy cảnh này thì mỉm cười hài lòng.

Buổi tối trước khi đi ngủ, sau khi gọi video với Hạ Nhật Ninh xong Thẩm Thất liền gọi về cho người nhà họ Thẩm.

Cô muốn nghe thử ý kiến của người nhà.

Đối với chuyện giữa cô và Hạ Nhật Ninh, Thẩm Tử Dao không tỏ thái độ gì, chỉ là thờ ơ nói với Thẩm Thất: “Bây giờ nói những chuyện này vẫn còn sớm, đợi sau này hãy nói.”

“Mẹ, có phải mẹ vẫn còn giận anh ấy không?” Thẩm Thất bất an hỏi.

Vấn đề này, cô đã để trong lòng rất lâu rồi, cuối cùng hôm nay cũng dũng cảm nói ra.

Thẩm Tử Dao thở dài, nói: “Mẹ cũng không biết có phải giận hay không nữa. Mẹ không giận chuyện Vưu Tâm Nguyệt đào mộ ba con lên. Dù sao lúc đó bà ta cũng là bị lừa, không phải chuyện bà ta tự nguyện đồng ý. Ta tức giận là vì bà ta hại con bị mất trí nhớ, ta đau lòng vì con thôi! Những ngày này, trong nhà vẫn không ngừng nhận được bưu kiện nước ngoài, mẹ đoán chính là của bà ta! Bà ta là muốn chuộc tội? Nhưng, tạm thời bây giờ mẹ chưa muốn tiếp nhận.”

Thẩm Thất cắn môi: “Mẹ à, con xin lỗi, con khiến mẹ lo lắng rồi!”

“Người làm mẹ lo lắng cho con gái là chuyện đương nhiên, con không cần nói xin lỗi với ta. Chỉ là có rất nhiều việc thật sự rất khó để tha thứ. Tiểu Thất, mẹ xin lỗi, tuy mẹ dễ tính nhưng không đồng nghĩa với việc mẹ không bực dọc. Hơn nữa, bây giờ Tiểu Hà chán ghét ba ruột nó thế nào, con cũng biết rồi đấy.” Thẩm Tử Dao tiếp tục nói: “Nói thẳng ra, ta tán thành với ý kiến của Tiểu Hà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.