Quý Nghiên lạnh lùng nhìn lại bọn họ, tất cả mọi người không nói gì thêm
nữa, trong im lặng lại có một loại không khí căng thẳng.
Ellen loay hoay ở trước bàn một hồi, trên bàn ngoại trừ thiết bị tinh thể lỏng, ở
Bên cạnh còn có một vật giống như hình hộp chữ nhật, Quý Nghiên ở cách đó khá xa nên nhìn không rõ lắm.
thật ra nếu cô chú ý cẩn thận sẽ phát hiện vật kia nối vào dây điện trên người cô, chủ yếu là dùng để điều chỉnh điện áp.
Ellen
cầm dụng cụ điện áp lên, di chuyển đĩa quay chính giữa một vòng, Quý
Nghiên chỉ cảm thấy cả người như có một dòng điện vọt qua, sau đó là một
cảm giác tê dại xuất hiện!
Đây cũng chỉ là mới bắt đầu, lần đầu
tiên Quý Nghiên nếm thử cảm giác bị điện giật, dĩ nhiên còn đang âm thầm
kình ngạc một chút. Ai ngờ chỉ trong chớp mắt, dòng điện khổng lồ bắt
đầu toán loạn ở bên trong cơ thể cô, cảm giác đau đớn như rút gân,
không phải, so với cái này còn khó chịu hơn.
Ellen
đầu tiên chỉnh điện áp ở mức thấp nhất, rồi chợt tăng lên cao, Quý
Nghiên căn bản không chịu nổi. trên người cô vốn đang có thương tích,
lại bị một kích như vậy, đau đến mức cô hận không được lập tức ngất đi.
Dây
điện trên người còn hiện lên tia chớp màu xanh trắng, xì xì lóe lóe.
Sắc mặt Quý Nghiên nhất thời trở nên trắng bệch, mồ hôi cuồn cuộn mà
rơi, cô cắn chặt hàm răng, sắc mặt tương đối khổ sở.
Người đàn ông cao lớn khoát tay áo, Ellen lập tức dừng lại động tác trong tay.
“Quý
tiểu thư, vừa rồi chỉ là nghi thức chào đón của chúng tôi, còn có rất
nhiều nội dung đặc sắc hơn ở phía sau. Nếu như cô muốn nếm thử thì có
thể tiếp tục giữ im lặng.”
Quý Nghiên làm sao còn sức nói chuyện, trong lòng âm thầm chửi rủa: Con mịa nó, đủ ngoan độc!
cô vốn muốn nói lý với họ, nhưng bây giờ, mặc kệ chúng muốn làm gì thì làm. Dù sao cô có nói gì cũng vô dụng.
Quý
Nghiên nhắm mắt lại, đôi môi cũng cắn chặt, chính là không muốn để cho
mình phát ra âm thanh nào, ngay cả tiếng kêu đau cũng không có.
Trước
kia lúc bị Quý Anh Bình đánh, cô cũng làm như thế, tính bướng bỉnh của
Quý Nghiên đã ăn vào trong xương rồi, sự nhẫn lại cũng được luyện từ lúc
đó.
Người đàn ông cao lớn hừ lạnh: “Tăng lên 100V.”
Ellen
tiếp tục chuyển động đĩa quay, màu xanh trắng loang loáng càng ngày
càng sáng, âm thanh xì xì cũng càng lúc càng lớn. Cả người Quý Nghiên
đều run rẩy, ý thức bị bóp nát, cô nhịn không được nữa, đau đớn kêu lên
thành tiếng.
Cả khuôn mặt cô đều bị mồ hôi dính ướt, những sợi
tóc rủ xuống dính vào trên mặt, mồ hôi chảy ròng ròng. Sắc mặt xanh mét,
đôi môi cũng trắng bệch, chỉ có khóe miệng chảy ra máu đỏ tươi do môi
đã bị cô cắn nát, đỏ tươi đỏ tươi, giống như một đóa hoa diêm dúa lẳng
lơ, trong miệng không ngừng thống khổ rên rỉ.
Quý Nghiên, bọn
chúng không thể nào dùng điện giật mày cả đời, cho nên mọi chuyện đều sẽ
qua đi, chắc chắn sẽ có lúc kết thúc, nhìn thêm một chút, chờ qua đi là
tốt rồi.
Thời gian này cô thật là rất xui xẻo, ‘thiên tai nhân
họa’, cái gì cũng có. Mà không ít chuyện còn là lần đầu tiên, lần đầu
tiên thất tình, lần đầu tiên nhìn thấy mưa bom bão đạn, lần đầu tiên đua
xe, lần đầu tiên trúng đạn……….Cả người không khỏi đều là vết thương
chồng chất.
Rốt cuộc còn bao lâu, ông trời còn phải giày vò cô bao lâu nữa đây?
thật
không cam lòng mà, cô còn chưa nhìn thấy bộ mặt thất bại của Qúy Nhu
vào một ngày nào đó, còn chưa thấy dáng vẻ hối hận của Mạnh Thiếu Tuyền,
cũng không thấy được lúc Quý Anh Bình nổi giận nhưng không làm gì được
cô. Nếu cứ chết đi như thế, thì cái gì cũng không thấy được.
Cuộc
đời này cô còn lại cái gì đây? Trừ Mộc Tây ra, sợ rằng sẽ không có ai
đau lòng vì cô cả. Quý Nhu chắc chắn sẽ không có kết cục tốt. Quý Nghiên
vẫn luôn tin tưởng ‘thiện ác có báo’, người có lợi hại thế nào đi nữa
cũng không thể giả bộ cả đời được, cho nên cô cũng lười phải lãng phi
tinh thần với cô ta, cô không muốn tranh cãi, cũng không muốn cho Quý
Nhu có bất kỳ cơ hội nhìn chuyện cười của cô nữa, cô chờ một ngày nào đó
cô ta bị lột mặt nạ, mất đi tất cả.
Trước kia, cô cảm giác đây
là phương pháp tốt nhất, cô không muốn cùng những người đó có bất kỳ
quan hệ nào, nghĩ tới cuộc sống trước kia của mình, cô luôn nghĩ, họ
càng không nhớ tới cô thì cô càng phải sống tốt hơn nữa. Nhưng cho đến
cùng cô cũng không cam tâm, khi còn bé cũng thế, bạn bè bên cạnh bị Quý
Nhu che mờ mắt rời khỏi cô, lúc ấy cô nghĩ như vậy. một ngày nào đó, họ
sẽ phát hiện được diện mạo thật của Quý Nhu mà hối hận. Nhưng đến hôm
nay, cô mới đột nhiên tỉnh giấc, một ngày là bao lâu? Việc đời khó đoán,
nói không chừng một ngày nào đó cô cứ thế mà chết đi thì nhất định sẽ
ôm lấy tiếc nuối cả đời.
Cho nên, Quý Nghiên à Quý Nghiên, mày
nhất định phải cố gắng chịu đựng. Lần này sau khi trở về, sẽ không trốn
tránh như trước kia nữa.
Phải dung cảm một chút!
C24.2
Chương 24 (tiếp): Mục đích thực sự.
“Shit! Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ gì?”
Cùng lúc đó, ở một nơi hoang vu gần kho hàng, một cô ái có dung mạo tuyệt mỹ đứng ở bên cạnh xe.
cô có môt máu tóc dài nhuộm màu xanh đen, ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ, nhất là cặp mắ màu xanh thẳm kia, trong suốt lại ướt át.
Diện
mạo của cô là kết hợp giữa Trung và Tây, trừ cặp mắt xinh đẹp màu xanh
thẫm, những điểm còn lại đều mang đặc trưng của người phương Đông. trên
người còn có một loại phong cách tao nhã của quý tộc Anh quốc.
Y Mạt Thuần lấy điện thoại di động ra, nhấn phím tắt, rất nhanh bên kia đã có người tiếp nhận.
Còn không đợi người kia nói lời nào, Y Mạt Thuần liền lẩm bẩm nói: “Ứng San, chị đang ở đâu? Mau tới đón em.”
“……………”
Im
lặng trong chớp mắt, Y Mạt Thuần còn tưởng rằng mình gọi nhầm số, vừa
mới chuẩn bị nhìn lại một chút, thì nghe thấy bên kia truyền tới giọng
nói.
“Em lại lạc đường?”
Y Mạt Thuần bị đâm trúng chỗ ngứa, có chút chột da.
Ứng San lành lạnh nói: “Chị nhớ là trên xe của em có thiết bị dẫn đường.”
Như vậy mà còn có thể lạc đường, trình độ mù đường của Y Mạt Thuần thật làm cho người ta không đỡ nổi.
Nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận thôi, ai bảo cô ta là em họ mình, mấy chục năm rồi, bao nhiêu oán niệm cũng đã thành thói quen.
“Chờ một lát”
Thấy cô muốn cúp điện thoại, Y Mạt Thuần vội vàng nói: “Đừng quên mang theo thức ăn.”
cô đi lòng vòng hơn nửa ngày, đi đến một nơi hoang vu như vậy, ngay cả nước cũng không có, đã sớm đói bụng rồi!
Y
Mạt Thuần cất điện thoại di động xong, ghét bỏ nhìn chiếc Hummer (*)
bên cạnh, cái gì mà thiết bị dẫn đường, tất cả đều là đồ dởm. cô tìm tới
tìm lui cũng không tìm được phường hướng chính xác, kết quả lại đi đến
cái nơi chim không thèm ỉa này, hứng gió tây bắc.
Aizzzz, sắp chết đói rồi.
cô
nhìn hoàn cảnh xung quanh, dù sao trên di động của cô cũng có hệ thống
truy tìm, không sợ Ứng San không tìm được cô. Từ trước đến giờ Y Mạt
Thuần không phải người thích an phận, để cho cô ngồi chờ còn không bằng
đi bộ chung quanh một chút, nếu không chắc chắn cô sẽ buồn đến chết.
Trong
kho hàng, hô hấp của Quý Nghiên cũng dần dần yếu đi. Cả người không còn
chut hơi sức nào, trước mắt đều là hỗn độn. Ellen lần nữa chuyển động
đĩa quay, đã là 150V rồi, thân thể bằng sắt cũng phải đến cực hạn. Ngay
khi Quý Nghiên cho là mình sắp chết tại nơi này thì đột nhiên tất cả mưa
to gió lớn đều dừng lại.
Mike mở thiết bị tinh thể lỏng ra, trên màn hình đột nhiên xuất hiện hình ảnh một người đàn ông.
“Trung tướng, cô ta cũng không chịu nói gì cả.”
Người
đàn ông trung niên nhíu mày, xuyên thấu qua màn ảnh nhìn về phía Quý
Nghiên đang thoi thóp, người phụ nữ này miệng mồm thật là kín.
Thôi,
dù thế nào đi nữa mục đích cuối cùng của bọn hắn cũng không nằm ở đây,
mạng của Quý Nghiên vẫn phải lưu lại. hắn nói: “không cần phải để ý đến
cô ta nữa, Bạch Thắng rất nhanh sẽ tới, các người mau chuẩn bị đi.”
Lúc
này Quý Nghiên mới ý thức được có cái gì không đúng, cô nghiêng đầu,
tầm mắt mơ hồ nhìn về phía Ellen, không còn hơi sức hỏi: “Các ngươi muốn
làm cái gì?”
*Hummer