Siêu Cấp Tội Phạm

Chương 17: Vô lương PK phúc hắc (1)




"Alo, Quý tiểu thư, cô vẫn còn ở đó chứ?"

Quý Nghiên sững sờ, hồi hồn trở về, nhất thời có chút ngượng ngùng, đang nói chuyện điện thoại với người ta mà cô lại thất thần thật là không lễ phép cho lắm.

Cô lập tức trả lời: "Tôi vẫn nghe đây."

"Xin hỏi bây giờ cô có thời gian đến đây không?" Giọng người nọ không chút thay đổi nói.

"Có."

Lúc cô nói những lời này thì nghe thấy người ở đầu dây bên kia rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm một tiếng "Tốt lắm, vậy làm phiền cô trực tiếp đến Thánh Y, tòa Cao ốc số 35, phòng làm việc của chủ nhiệm bộ phận quản lí nhân sự."

Sau khi cúp điện thoại, ngay cả máy vi tính Quý Nghiên cũng chưa kịp tắt thì đã nhanh chóng thay quần áo đi vội ra cửa, gọi xe taxi.

Thánh Y nằm ở khu vực phồn hoa nhất ở Hongkong, mà truyền thông chính là ngành nghề chính ở đó, bên cạnh đó còn kinh doanh đồ trang sức, đá quý, khách sạn và thành giải trí.v.v... Cả tòa cao ốc cao vút trong mây, uy nghiêm mà khí phái cho thấy địa vị tôn quý của nó.

Một đường đi thang máy đến thẳng lầu 35, đã sớm có người ở đó chờ cô, vô cùng cung kính dẫn cô đến phòng làm việc của chủ nhiệm quản lí nhân sự.

Thật ra thì Quý Nghiên có chút không quen khi được đối xử như vậy, mặc dù biết rằng xã hội này luôn thực tế, nhưng trong lòng cô vẫn cho rằng mỗi người đều bình đẳng như nhau. Lần này, có thể đến Thánh Y, cô biết hoàn toàn là nhờ phúc của Bạch Thắng, cô còn tưởng rằng người bận rộn như anh thì nhất định sẽ không để chuyện của cô ở trong lòng, cô cho là việc anh đồng ý với Mộc Tây chỉ xuất phát từ lễ nghĩa mà thôi. Không ngờ lại. . . . . . Người đàn ông này dù sao cũng chỉ mới gặp cô có một lần thế nhưng anh lại giúp đỡ cô như thế làm cho trong lòng cô không khỏi cảm thấy ấm áp.

Quý Nghiên nghĩ, sau khi kết thúc việc này nhất định phải cảm ơn anh cho thật tốt.

Cô cũng không phải là loại người ‘bụng đang đói có người mời ăn thì kêu no’ mà từ chối ý tốt của người khác, nếu như anh đã có ý giúp đỡ thì cô sẽ thản nhiên mà tiếp nhận. Giống như Mộc Tây đã nói, đối với Bạch Thắng mà nói thì chuyện này cũng chỉ là một cái ngoắc tay thôi, nếu đã có thể đi đường tắt thì cô cũng sẽ không để tâm đến những chuyện vụn vặt. Chỉ là, cô sẽ để phần tâm ý này của anh ở trong lòng, sẽ càng thêm cố gắng làm việc, sau đó mang theo phần cảm kích này, tìm cơ hội báo đáp anh.

"Chị Mai, người đã tới rồi."

Bên trong phòng làm việc đơn giản rộng rãi là một người phụ nữ đang ngồi xem văn kiện ở trên bàn làm việc, cô ấy khẽ cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc, không hề chú ý tới có người đã đến đây.

Người dẫn Quý Nghiên đến khẽ nhắc nhở một tiếng, lúc này chị Mai mới ngẩng đầu, nhìn hai người trước mặt, cuối cùng tầm mắt rơi vào trên người Quý Nghiên.

"Em ra ngoài trước đi."

"Vâng". Người dẫn Quý Nghiên đến trả lời một tiếng, sau đó đi ra cửa, thuận tiện đóng cửa lại.

Chị Mai đứng dậy vừa đi về phía ghế salon, vừa nói với Quý Nghiên. "Mời ngồi."

" Cô chắc hẳn đã từng nghe qua tên tạp chí kì tiếp theo của công ty chúng tôi- “du lịch thế giới” rồi chứ? Chị Mai mỉm cười hỏi.

Xem ra chị Mai cũng rất dễ thân cận nên Quý Nghiên cũng thoáng bớt khẩn trương một chút, nhưng là vẫn có chút câu nệ nói: "Đã từng nghe qua, đó là một hãng tạp chí du lịch rất được hoan nghênh, bên trong đặc biệt giới thiệu phong cảnh của các nơi trên thế giới, thức ăn ngon, cùng với một số nơi vui chơi tốt. Rất đặc sắc, in ấn và sáng tác cũng rất được, nhất là chụp ảnh, vô cùng tuyệt mỹ."

Bản thân Quý Nghiên cũng là người rất ưa thích du lịch, có thể nói tạp chí "du lịch thế giới" là độc quyền một vùng, tự nhiên Quý Nghiên cũng đã xem qua, hơn nữa mỗi kỳ đều mua một quyển. Lời cô vừa nói hoàn toàn đều là lời trong lòng của mình, khi Quý Nghiên nói đến thứ mình thích thì giọng nói cũng kích động hơn so với bình thường, từ đầu đến cuối đều treo nụ cười trên mặt, thái độ rất khiêm tốn, một đôi mắt to xinh đẹp trong suốt lại sáng ngời, chị Mai không khỏi cũng bị cô lây theo, cười híp cả mắt.

Suy nghĩ của cô gái này so với cô tưởng tượng thì rất đơn giản, mới đầu khi nhận được chỉ thị của tổng giám đốc, cô còn hết sức kinh ngạc, Mẫn Y Thần không gần nữ sắc ai cũng biết, đột nhiên tuyển dụng một cô gái vào công ty, hơn nữa còn cho cô ấy đi cửa sau, cho dù là ai cũng đều cảm thấy không thể tin được.

Mọi người đều đoán là anh đang yêu, đều hiếu kì rằng kiểu con gái như thế nào mới có thể bỏ tổng giám đốc lạnh lùng kia vào trong túi, đồng thời cũng rất ghen tỵ và khinh thường, tư duy của người hiện đại theo quán tính chính là như vậy, họ cảm thấy một cô gái nếu có thể quyến rũ được người đàn ông ưu tú thì đều dựa vào diện mạo và tâm cơ… mọi người đã sớm nghị luận ầm ĩ về Quý Nghiên, chị Mai cũng rất là hoài nghi, nhưng bây giờ khi gặp được Quý Nghiên, cô liền bỏ đi cái suy nghĩ này.

Chị Mai nói: "Quý tiểu thư, cô có nguyện ý làm nhiếp ảnh gia cho "du lịch thế giới" hay không?"

Hả?

Quý Nghiên choáng váng rồi, cô cho rằng nhiều lắm thì mình chỉ được làm một nhân viên sai vặt nhỏ mà thôi, tại sao lại không giống với cô tưởng tượng vậy.

"Cô học nhiếp ảnh cho nên "du lịch thế giới" là thích hợp nhất, mặc dù tiền lương không cao lắm, một tháng chỉ có hai vạn, nhưng có thể thường xuyên ra nước ngoài, ăn ở đều do công ty chi trả, nơi đi đến cũng là những danh lam thắng cảnh, di tích cổ, phong cảnh rất tuyệt, rất có sắc thái dân tộc địa phương. Cô thấy sao? Nếu có chỗ nào bất mãn thì có thể nói ra." Chị Mai nhìn cô đang do dự, rất sợ Quý Nghiên đổi ý, vì thế nói ra điều kiện đối đãi, mang theo ý dụ dỗ rõ ràng.

Chỉ là Quý Nghiên cũng thật sự bị mê hoặc, là nhiếp ảnh gia của "du lịch thế giới" nha! Tức là có thể ba ngày hai bữa đi du lịch nước ngoài miễn phí, nếm được những món ăn ngon trên thế giới, lại còn có thể nhìn thấy đủ loại vật ly kỳ cổ quái, ưm, rất muốn đi.

"Vậy. . . . . . Được rồi."

Quý Nghiên rất muốn đi cho nên thuận theo mong muốn của mình, cô cảm thấy công việc này thật sự là không thể tốt hơn nữa.

Lại nghĩ đến Bạch Thắng, không biết thế nào, trong lòng liền đột nhiên sinh ra một loại cảm giác gần gũi.

Chảy mồ hôi, Quý Nghiên vội vàng quăng cái ý nghĩ này ra khỏi đầu, chị Mai vừa thấy cô gật đầu thì mặt mày lập tức hớn hở.

Ký hợp đồng xong, chị Mai tự mình mang cô đến phòng làm việc của "du lịch thế giới", phòng làm việc ở lầu 24, diện tích rất lớn, người cũng nhiều, cô ấy dẫn cô đi gặp chủ biên của tạp chí, hai người họ lại dẫn cô đi dạo một vòng ở văn phòng, thuận tiện giới thiệu đồng nghiệp cho cô, chờ tất cả mọi chuyện kết thúc thì đã là giờ ăn cơm tối rồi.

Mộc Tây về nhà không thấy Quý Nghiên, bụng lại đói, cô quả quyết gọi điện thoại hỏi người đang ở đâu?

Quý Nghiên mới vừa rời khỏi Thánh Y, cô nói sơ chuyện ngày hôm nay với cô ấy, Mộc Tây lập tức hô to Bạch thiếu gia thật oai phong, Quý Nghiên còn nói muốn đến siêu thị một chút, đồ trong tủ lạnh không còn nhiều lắm, cần mua thêm. Hơn nữa, hôm nay cô đã tìm được việc làm cho nên tâm tình rất tốt, muốn ăn mừng một bữa. Mộc Tây cười hắc hắc, nghe đến ăn liền sáng hai mắt, trực tiếp nói ra thực đơn, tất cả đều là những món cô ấy thích ăn, Quý Nghiên im lặng, có chút dở khóc dở cười, nhưng vẫn đồng ý.

Thật ra thì Quý Nghiên rất muốn gặp mặt Bạch Thắng để nói một tiếng cám ơn, ít nhất nên mời anh ăn một bữa, nhưng cô không có cách nào để liên lạc với anh, cũng không biết anh ở đâu .

Trừ phi Bạch Thắng gọi điện thoại cho cô, nhưng cô lại cảm thấy khả năng này quá thấp, aizzz, thật là phiền não.

Gần Thánh Y có một siêu thị rất lớn, Quý Nghiên vừa đẩy xe đẩy vừa suy nghĩ về Bạch Thắng, đột nhiên nghe được có người gọi cô lại.

Quý Nghiên vừa nhìn liền cảm thấy thế giới này quả thật nhỏ bé vô cùng.

Người tới chính là Dương Đình Đình và mẹ của cô ta - Tạ Tử Kỳ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.