Siêu Cấp Tiên Y

Chương 250: Cư nhiên không đi?




Lục Minh tỉnh lại, phát hiện ra chúng nữ đều đang đứng ở đầu giường, tất cả mọi người đều đang nhìn mình một cách kỳ quái.
“Xảy ra chuyện gì?" Lục Minh kinh ngạc.
“Cái này phải hỏi anh mới biết được, anh ngủ như heo suốt một ngày một đêm, bọn em tưởng anh ngủ đến chết rồi chứ" Niếp Thanh Lam cười hi hi ngồi ở mép giường, lấy tay vuốt vuốt trán Lục Minh.
“Có thể do anh quá mệt mỏi, mọi người sao lại cũng ở đây?" Lục Minh cảm thấy kỳ quái, Niếp Thanh Lam, Cảnh Hàn, Giai Giai, cả Tiểu Chúc cũng ở đây.
Bình thường, mặc dù các nàng ở chung nhà, nhưng cũng rất ít nói chuyện, Cảnh Hàn thì lạnh lùng ít nói, Chúc Tiểu Diệp thì trời sinh tâm tĩnh, Niếp Thanh Lam mặc dù đối với người nào cũng dùng chiến thuật mĩm cười, nhưng đó chỉ là ngoài mặt, còn tiểu Giai Giai có thể ở chung với Cảnh Hàn và Chúc Tiểu Diệp, nhưng nàng vừa đến chắc chắn không quen, bình thường luôn làm việc rất nhiều, đặc biệt là khi Niếp Thanh Lam ở nhà, nàng sẽ không bao giờ tiến vào phòng Lục Minh.
Nhưng hôm nay xảy ra chuyện gì mà tất cả tập trung ở đây?
“Anh ngủ thật sự rất lâu bọn em sợ anh xảy ra chuyện cho nên mời bác sĩ Tiểu Diệp đến xem, cho nên tất cả mọi người đều ở đây" Giai Giai thấy chúng nữ không đáp, vội vàng mở miệng.
“Hoắc Vấn Dong đâu? Sao không thấy mặt cô ta?" Lục Minh phát hiện ra Hoắc yêu nữ có cặp ngực khổng lồ kia không thấy đâu.
“Nàng ta quay về Phương Phỉ Uyển" Giai Giai buồn bả lắc đầu: "Mặt của nàng thật ra còn vết sẹo rõ ràng, nhưng nàng nói mặc kệ, Lục Minh, em cũng muốn trở về Phương Phỉ Uyển, phía dưới có cảnh đình, hai mươi bốn giờ đều có cảnh sát canh gác, rất an toàn chị Niếp cũng đã bắt được đồng bọn của cường đạo, chị Trang cũng có nhiều chuyện phải giải quyết, em muốn trở về đi làm, có được không?" Đây là suy nghĩ thật từ tận đáy lòng, nàng thật không muốn rời đi, nhưng nàng với Lục Minh chỉ có quan hệ bạn học, không có lý do để ở lại đây. Bởi vì trước kia gặp nguy hiểm, nhưng bây giờ an toàn, nàng càng không tìm được lý do để lưu lại. Đặc biệt là nhìn thấy Niếp Thanh Lam, tâm có chút hoảng, dù sao đi nữa nàng ta trên danh nghĩa cũng là bạn gái của hắn.
Niếp Thanh Lam xinh đẹp, thân là cảnh sát, năng lực xuất chúng, mới xứng đôi với hắn.
Hơn nữa, Lục Minh sống ở nông thôn bây giờ hắn có thể ở đây, khu biệt thự nơi này rất đắt tiền khẳng định không phải là nhà của hắn mình ở đây sẽ rất xấu hổ.
Lục Minh nhìn thấy Giai Giai cúi đầu không dám nhìn mình, tự biết cô gái nhỏ này trong lòng có rất nhiều nỗi băn khoăn.
Hắn cười nói: "Giai Giai, em đi chuẩn bị điểm tâm cho anh đi, bây giờ anh đói quá. Chờ khi nào có thời gian rảnh anh sẽ nói chuyện với em".
Cảnh Hàn nhìn thấy Lục Minh tỉnh lại, thân thể không có việc gì, cũng yên tâm vứt cho Lục Minh một cục ngọc hồ lô, rồi xoay người đi ra.
Lục Minh vốn định gọi nàng lại, nhưng khi cầm cục thạch vào tay, phát hiện ra bên trong có một loại năng lượng rất đặc biệt. Nhưng mình lại không cảm ứng được gì, thật sự kinh ngạc đến ngẩn ngơ, Giai Giai va Cảnh Hàn đã đi ra cửa.
Chúc Tiểu Diệp cũng lặng lẽ nói: "Thời gian của tôi cũng không còn nhiều. Một lát nữa anh đến phòng của tôi một chút, tôi có việc muốn nói với anh".
Niếp Thanh Lam chờ chúng nữ đi ra, lấy tay khẽ vuốt lên mặt Lục Minh, thản nhiên cười duyên: " Đừng trừng mắt nhìn em, Hoắc yêu nữ ngực to kia không phải do em đuổi đi đâu, chính là do cô ta tự đi, cũng giống như Giai Giai của anh vậy, em cũng không nói cái gì hết, nhưng cũng giúp anh khuyên bảo, cho nên anh không được phép hoài nghi em! Đúng rồi, trong mộng anh gọi Trầm Khinh Vũ, là ai vậy?”
"Nàng ta là tiểu di (dì nhỏ) của anh, sao anh lại gọi tên nàng ta trong mộng?" Lục Minh nghe xong, đỏ mặt lên, hình như trong mộng nàng ta có xuất hiện, bất quá quả quyết phủ nhận.
"Tốt, anh không gọi, em chỉ hỏi thôi” Niếp Thanh Lam cũng không tức giận, bởi vì khi nàng tiến vào, trong lúc Lục Minh mê man có gọi tên của Trầm Khinh Vũ, còn có cả tên mình, về phần tên của các nàng Cảnh Hàn thì không có nghe thấy.
Nang không biết, Lục Minh gặp ác mộng, trong mộng Trầm Khinh Vũ cùng Niếp Thanh Lam hai nàng vừa cười vừa cầm gối đập hắn cho nên mới gọi tên các nàng.
Lục Minh sẽ không nói ra, hắn nhìn Niếp Thanh Lam không mặc cảnh phục, kỳ quái hỏi: "Hôm nay em không đi làm sao?"
Thân thể Niếp Thanh Lam tiến lại, cặp môi thơm áp sát lại bên tai Lục Minh, nhẹ nhàng hôn lên vành tai của hắn, hổn một luồng hơi nóng nóng vào: "Bại hoại, không phải anh không thích đồ ngủ sao? Buổi tối người ta mặc cho anh xem, bên trong không mặc gì hết, chịu không?”
Ngoài cửa, Giai Giai bưng đồ ăn đến nhưng không dám vào.
Nàng nhìn thấy Niếp Thanh Lam có hành vi thân thiết với Lục Minh, mặt đỏ đến mang tai, muốn bưng đồ ăn xuống lầu, nhưng không động chân được.
Cảnh Hàn mở cửa phòng ra, nàng lạnh lùng nhìn về hướng Giai Giai nói: "Cô ở lại, muốn cho hắn ăn lúc nào cũng được, cụ thể thế nào, tôi làm mẫu một lần".
Giai Giai kinh ngạc, Cảnh Hàn tiếp nhận mâm đồ ăn tay kia gõ cửa phòng, hừ giọng nói: "Hai vị, thời gian tán tỉnh chấm dứt, bây giờ đến lúc dùng bữa" Nàng bước đi vào, đưa tay kéo Niếp Thanh Lam ra, rồi đặt mâm đồ ăn vào người Lục Minh, khuôn mặt trở lại nét lạnh lùng, đi đến bên cạnh Giai Giai, nhẹ giọng nói: "Nhớ cho kỹ!"
Nhìn thấy hành động của Cảnh Hàn, Giai Giai nhất thời hiểu ra, thật ra trong lòng Cảnh Hàn cũng không muốn nhìn thấy Niếp Thanh Lam có thời gian ở chung tiếp xúc với Lục Minh.
Nàng hy vọng được ở lại, mượn cơ hội chăm sóc Lục Minh, phá hư cơ hội của Niếp Thanh Lam.
Thì ra giữa hai nàng có tồn tại sự cạnh tranh, bất quá không ai nói ra.
"Giai Giai muội muội, dạy chị làm thức ăn được không?" Khuôn mặt tươi cười của Niếp Thanh Lam trong suốt, thoạt nhìn không tức giận, nàng ôm nhẹ Giai Giai nói: "Thật ra chị rất hoan nghênh em ở lại, ban ngày chị đi làm, em có thể chiếu cố hắn, người này không biết tự chăm sóc cho bản thân, Giai Giai, em ở lại lo cho hắn nha!"
". . ." Giai Giai nghe xong, tốt thôi, hồ ly mỹ nhân này cũng không phải ăn chay.
Cảnh Hàn tựa hồ như thích ra ngoài vào buổi tối, luôn về vào lúc sáng sớm, thời gian nghỉ ngơi luôn luôn trái ngược với Niếp Thanh Lam, thì ra Niếp Thanh Lam cũng lo lắng Cảnh Hàn thời gian ban ngày sẽ cùng với Lục Minh abc, nghĩ là muốn lưu mình lại, làm một con kỳ đà to thật to... Bất quá lý do chân chính để mình lưu lại, chính là hắn.
Hắn không muốn giữ mình lại, thì mình ở đây còn có ý nghĩa gì!
Giai Giai liếc mắt nhìn Lục Minh một cái, phát hiện ra hắn nhảy dựng trên giường, trong miệng ngậm bánh mỳ, hai tay vội vàng mặc quần, quả thật rất giống như một đứa trẻ đang rất gấp, ăn như vậy nghẹn thì sao, xem ra không có người chiếu cố cho hắn quả thật không được.
“Lục Minh, anh đi rửa mặt trước đi, anh vừa ngủ dậy, ngay cả răng cũng chưa đánh..." Nếu không có Niếp Thanh Lam bên cạnh, Giai Giai cũng muốn tự đánh răng cho hắn.
"Quên mất, cũng không sao, ăn xong đánh cũng được" Lục Minh ăn như nuốt miếng bánh mì, rồi đem ly sữa uống cạn một hơi, sau đó dưới cái nhìn kinh ngạc của hai nàng, chay cái vèo đi rửa mặt, hai nàng choáng, vậy cũng được hả? Lát sau hắn đi ra, nước trên mặt còn chưa khô, hắn nhìn hai nàng đứng trước cửa, hỏi: "Có vấn đề gì?"
"Anh đánh răng rửa mặt chưa đến một phút đồng hồ!" Giai Giai chạy vào lấy cái khăn lau nước trên mặt cho hắn.
"Thời gian của anh rất quý giá, không thể lãng phí vào việc tắm rửa, không có việc gì, còn nước thì để cho mát" Lục Minh phán một câu giống như một người đang rất bận rộn giải quyết những việc tầm cỡ quốc tế của Liên Hiệp Quốc, nhưng Giai Giai và Niếp Thanh Lam biết, Lục Minh dành phân nữa thời gian để đọc sách, chơi game, hay nghiên cứu ngọc thạch, cơ hồ là không nhìn ra hắn làm một chuyện gì nghiêm túc đàng hoàng. Nếu hắn không nghiên cứu đề ra Tục Mệnh Hoàn và Cửu Chuyển Hoàn Nhan dịch, Lục Thần Hoàn Đồng đó, thì hắn quả thật chẳng làm được cái gì ra hồn.
"Giai Giai, giao hắn cho em, người này không ai trông nôm căn bản là không được" Niếp Thanh Lam nhìn Lục Minh bằng ánh mắt xem thường, sau đó đi về phòng ngủ với vẻ mặt đắc ý.
Thật ra không cần nàng nói, Giai Giai đã cầm lấy khăn lông vội vàng lau nước trên mặt Lục Minh.
Lục Minh nhớ ra một chuyện nói với Giai Giai: "Bà Ngô có đứa con trai sắp lấy vợ, tháng sau sẽ kết hôn, bà Ngô muốn xin phép một tháng đến gặp mặt con dâu, thuận tiện tìm hiểu hiếu tâm của con trai, cho nên em phải lưu lại, nếu không mọi người sẽ đói chết. Ban ngày rãnh rỗi em có thể đến Phương Phỉ Uyển làm, chị Trang đã mời rất nhiều tri khách mới đến, em giúp anh trông nôm danh sách la được. . ."
Giai Giai nghe vậy, trong lòng vui mừng, hắn muốn mình lưu lại, hơn nữa còn có lý do chính đáng.
Chỉ là nàng còn một chút rõ ràng, ngượng ngùng hỏi: "Chỉ vì như vậy thôi sao?”
"Thật ra trong lòng anh cũng muốn em lưu lại, anh rất thích đồ ăn do em nấu, không ngờ em lại giỏi như vậy, thật sự là một tính toán thiên tài, chị Trang cũng khuyến khích anh nên giữ em lại! Có em bên người, vậy anh sẽ rất dễ dàng, em có thể giúp anh giải quyết rất nhiều sự tình, ví dụ như trương mục của Phương Phỉ Uyển sau này còn có thể có rất nhiều trương mục khác, cũng muốn em giúp anh xem, cứ như vậy, anh lười lắm, cho nên em nhất định phải lưu lại, anh không có em thì không làm được gì, ha ha!" Lục Minh cao hứng nói, giơ tay nâng Giai Giai lên để nàng lơ lửng giữa không trung.
Lời của Lục Minh, giống như một cô gái nhỏ ăn trúng phải mật ngọt.
Giai Giai xấu hổ vô cùng, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, sợ người khác nhìn thấy, vội vàng tránh khỏi tay hắn chạy như bay mất.
Niếp Thanh Lam ở trong phòng mình, mặc dù đã đổi áo ngủ, nhưng chưa nằm xuống, mà đứng ở cửa nghe lên Lục Minh và Giai Giai nói chuyện khi nàng nghe thấy Lục Minh nói nhất định phải lưu lại, anh không có em thì không làm được gì, trong lòng không khỏi nổi cơn ghen, cô gái nhỏ nhu thuận này quả nhiên là một tình địch, thật không thể xem thường nàng.
Bất quá, cạnh tranh càng kịch liệt, thì kết quả hồi báo càng lớn.
Nhớ lại lời mẹ dặn tình yêu dễ dàng có được, sẽ không khắc cốt ghi tâm mà yêu say đắm, người yêu có dễ dàng, cũng không thể là người yêu suốt đời.
Phải tin tưởng vào mị lực của mình, phải tin tưởng vào năng lực của mình, nếu không quá xui xẻo, thì không phải sợ cạnh tranh!
Nếu như con là tốt nhất, thì người chiến thắng cuối cùng, nhất định là con!
Niếp Thanh Lam hít một hơi dài, khôi phục tư tưởng, trở lại trên giường, an tâm thiếp đi, tiến vào mộng, trong mộng, tên vô lại kia hướng nàng cười một cách xấu xa, vô cùng ghê tởm, nàng quả thật muốn cầm lấy cái gối lớn nện vào mặt hắn.
Lục Minh nghiên cứu ngọc hồ lô hơn nửa ngày, lại dùng tiên thiên chân khí tiến vào điều tra hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được một kết quả cực kỳ cổ quái.
Trong ngọc cố một hạt giống như hạt mầm...
Cái vấn đề thực vật cây trồng này, hơn nữa còn phát mầm trong ngọc, nó có thể hấp thụ năng lượng của ngọc thạch mà sinh trưởng, thật sự là làm cho hắn trầm tư không hiểu được.
Thôi kệ, cứ đi tìm Chúc Tiểu Diệp xem sao, có lẽ nàng chờ sốt ruột lắm.
Lục Minh bỏ qua cai ý định nghiên cứu hạt giống trong ngọc hồ lô trong đầu, đi ra ngoài gõ gõ cửa phòng Chúc Tiểu Diệp, nghe nàng đáp một tiếng, mới đẩy cửa mà vào.
"Tôi không có thời gian, tôi hy vọng trong hai mươi ngay còn sống, đem y thuật tổ tiên thừa truyền lại cho anh, mười ngày sau, tôi phỏng chừng mình sẽ nằm trên giường không dậy nỗi, nói chuyện cũng khó khăn thừa dịp bây giờ vẫn còn cử động được, tôi để cho anh làm vật thí nghiệm! Anh dựa theo động tác của tôi, ghim kim lên người tôi!" Chúc Tiểu Diệp nói xong, bắt đầu cởi quần áo của mình ra.
Động tác của nàng tự nhiên, vẻ mặt yên lặng.
Lục Minh kinh ngạc, thân hình nàng trắng như tuyết, cứ như vậy mà đứng khỏa thân trước mặt hắn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.