Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 18: Quà tặng xuất viện đặc biệt: Vô tình gặp gỡ (3)




Lạp Phỉ Nhĩ – Phái Khắc, hai mươi mốt tuổi, xuất thân từ Lạp Cách trấn, nằm ở tỉnh Tây bắc Mạt La đế quốc. Cách đây năm năm, Lạp Cách trấn bị một trận ôn dịch, phụ mẫu của y cũng vì thế mà qua đời, để lại mình y đi phiêu bạt khắp nơi.

Bi thương và cô độc đã khiến y trở thành người ít mở miệng nói chuyện với người khác.

Bốn năm trước, lúc y đang săn thỏ tại núi Trác Lĩnh, thì vô tình phát hiện được Lam Lam đang từ trong một cái trứng vỡ chui ra ở một sơn động, bên cạnh là một cổ thi thể và một quyển sách hướng dẫn tu luyện băng sương đấu khí.

Từ ghi chép của quyển sách, y biết được Lam Lam có thân phận là một băng sương cự long. Người chủ của quyển sách này đã trộm nó từ ổ của mẹ nó. Đáng tiếc là người chủ quyển sách đã bị mẹ của Lam Lam đánh trọng thương, mặc dù có thể thoát khỏi, nhưng cuối cùng cũng phải bỏ mạng ở trong sơn động này.

Lạp Phỉ Nhĩ là người sống đầu tiên lúc Lam Lam chào đời mà nó nhìn thấy. Vì thế Lam Lam đặc biệt thân thiết với y. Lạp Phỉ Nhĩ cũng rất thích Lam Lam đáng yêu này, và một người một rồng cùng nương tựa nhau để sống, cùng đi phiêu bạt khắp nơi. Tới nửa tháng sau thì Lạp Phỉ Nhĩ được Bỉ Khắc chiêu lãm, và mới có sự tình ngày hôm nay.

Nghe Diệp Phong hỏi xong, Lạp Phỉ Nhĩ nhớ đến phụ mẫu quá cố. Dong binh đoàn đã bị tiêu diệt, y cũng không biết sẽ đi về đâu, không cầm được nỗi bi ai, lắc đầu rồi nói:" Ta không còn gì tốt cả."

Diệp Phong thấy Lạp Phỉ Nhĩ không có mục tiêu, liền khách khí cười:" Gần đây ta đang thiết lập Mạt La hoàng gia Tư Lược đoàn, ngươi nếu hiện không có mục tiêu gì, chi bằng gia nhập Tư Lược đoàn của ta được không? Ta có thể phát cho ngươi lương mỗi tháng một ngàn kim tệ!"

Lạp Phỉ Nhĩ kinh ngạc nhìn Diệp Phong, cái người Quang Minh kiếm sĩ trẻ tuổi này là đoàn trưởng của Tư Lược đòan, lại còn muốn dùng một số tiền lớn để chiêu lãm mình

Một ngàn kim tệ đối với Lạp Phỉ Nhĩ mà nói thì đó không phải là con số nhỏ. Lúc còn ở Nại Đức dong binh đoàn, y chỉ có được một mức lương hai kim tệ mỗi tháng. Nhưng y với kim tệ không có quan tâm nhiều, nếu không thì với thực lực của y tại cái thế giới tôn sùng cường giả mà nói, thì việc kiếm nhiều kim tệ hơn không mấy khó khăn.

Lạp Phỉ Nhĩ mặc dù trở thành người ít nói, nhưng không có nghĩa là y không muốn tụ tập với người khác. Y rất không thích sự cô độc, và rất thích nghe người khác vui vẻ bàn tán mọi chuyện. Cũng vì lý do này mà y đồng ý gia nhập Nại Đức dong binh đoàn!

" Ta đồng ý gia nhập hoàng gia Tư Lược đoàn của ngươi. Có điều là Lam Lam này rất háo ăn, hy vọng ngươi không phiền!" Lạp Phỉ Nhĩ có một chút lo lắng trả lời Diệp Phong.

"Ăn nhiều? Ha ha, không việc gì, ta đều có thể đáp ứng!" Nghe Lạp Phỉ Nhĩ đồng ý gia nhập, Diệp Phong dĩ nhiên cao hứng đáp ứng. Hắn quan sát Lam Lam, có điểm tò mò, nên hỏi:" Nếu ta không lầm, thì đây là một con băng sương cự long lúc nhỏ?"

"Ân, đúng vậy!" Lạp Phỉ Nhĩ gật đầu xác nhận. Y chưa từng nghĩ phải giấu giếm thân phân của Lam Lam.

Cái câu hỏi của Diệp Phong cũng được đám dong binh của dong binh đoàn trước kia có hỏi qua, nhưng mà bọn họ tất cả đều không tin sủng vật của Lạp Phỉ Nhĩ là một con băng sương cự long. Khẩu khí cũng có ý cười nhạo, nên Lạp Phỉ nhĩ không lý tới bọn họ nữa.

Bỉ Khắc thấy Lạp Phỉ Nhĩ không nói, thì gã cũng không quản chi. Do mọi người trong dong binh đoàn đều như vậy, vì thế tất cả đề không biết Lam Lam đích thực là một băng sương cư long.

Trời, đúng là một băng sương cự long. Đáng tiếc, thật đáng tiếc, tiểu tử kia mà có trưởng thành, thì lúc đó ta cũng đã biến thành một đống tro xương rồi! Diệp Phong thật tiếc nuối về khả năng sống lâu của Lam Lam, thầm than trong lòng.

Đối với chuyện trước kia của Lạp Phỉ Nhĩ vào Lam Lam, y không kể ra, thì Diệp Phong cũng không thể mở miệng tra vấn. Dù sao sau khi ở cùng với nhau một thời gian dài, thì tình cảm sẽ từ từ tốt hơn. Huống hồ Diệp Phong rất coi trong nghĩa khí không chịu bỏ lại đồng bọn mà chạy trốn của Lạp Phỉ Nhĩ. Người này thật sự rất đáng giá!

" Ha ha ha, lão đại, chúng ta đã về. Tất cả khinh kỵ có trạng bị đều không một ai chạy thoát!" Từ phía bắc quan đạo Khải Đặc dẫn đám Liệt Diễm kỵ sĩ phi ngựa chạy về, trong miệng phát ra những tiếng sảng khoái!

Diệp Phong nghe vậy cũng thật cao hứng. Thu hoạch lần này không nhỏ, một trăm tên Liệt Diễm kỵ sĩ đều có thể trang bị thêm cương thương và khải giáp chế tạo. Mặc dù khinh kỵ khải giáp không được như trọng kỵ trang bị bảo vệ hết toàn thân, chỉ có thể bảo vệ phần trên của thân hình. Nhưng vì thế mà sức phòng ngự cũng được nâng lên, làm giảm nguy cơ bị giết!

Được bọn bốn người Lộ Lộ cùng U Nguyệt Nhi đón tiếp ở phía nam, Diệp Phong chỉ vào Lạp Phỉ Nhĩ rồi giới thiệu:" Đây là Lạp Phỉ Nhĩ – Phái Khắc, còn kia là băng sương cự long còn nhỏ Lam Lam của hắn. Sau này cả hai đều trở thành thành viên của hoàng gia Tư Lược đoàn. Và bọn họ từ nay đều với chúng ta là người nhà, hiểu chưa?"

" Hiểu!" Mọi người cùng đồng thanh lên tiếng. Tất cả đều tò mò đưa mắt quan sát con băng sương cự long còn nhỏ

Ai Đức và Khải Đặc rất hứng thú liền ra sức bắt thân với Lạp Phỉ Nhĩ. Thấy thế Diệp Phong trong lòng cười thầm hai tên bại hoại này thật lợi hại.

Bởi theo cá tính của Ai Đức và Khải Đặc, nếu không thấy trước được thực lực của Lạp Phỉ Nhĩ, khẳng định bọn họ sẽ xem thường Lạp Phỉ Nhĩ giống như bọn dong binh của Nại Đức dong binh đoàn!

Ngoại trừ U Nguyệt Nhi, bị cầm thú nam tước cưỡng bức, đối với y không hảo cảm, những người còn lại đều khiến Lạp Phỉ Nhĩ có cảm giác thoải mái, không bị xem thường như tại dong binh đoàn trước kia.

Quan sát số khinh kỵ trang bị trên đám thi thể kia, Diệp Phong ra lệnh cho Ba Nhĩ, Ai Đức, Khải Đặc, La Phi bốn người lo liệu mọi việc. Lạp Phỉ Nhĩ cũng bỏ Lam Lam ra mà cùng hỗ trợ.

Ky Linh hầu đang ở trong lòng của Lộ Lộ, có hứng thú với Lam Lam, liền nhảy đến bên cạnh nó mà bắt thân. Chỉ một thời gian ngắn, cả hai đã làm rộn một góc!

" Quang Minh nữ thần tại thượng, lão đại, người mau qua xem ta phát hiện cái gì! Ai Đức từ trong lòng ngực trên người Cách Đức Tư móc kim tệ, ma pháp tạp và hơn bốn mươi hai tinh linh chủng tử trong một cái túi nhỏ, rồi cao giọng gọi lão đại đến.

"
Tinh linh chủng tử?!" Diệp Phong và mọi người nghe xong, rồi liền tới đó nhìn tinh linh chủng tử, tất cả đều lộ ra vẻ mặt cao hứng.

"
Thụ ốc, thụ thích, thụ tháp. Ai! Nhìn mấy tinh linh chủng tử này, nếu mà đem tất cả gieo xuống, thì có thể tạo thành một tiểu doanh địa a!" Linh ngưu chiến sĩ La Phi cao hứng cười khẻ.

"
A nha, không ngờ đám cường đạo này lại giàu có đến thế? Chẳng lẽ bọn cường đạo ở Hỗn Loạn hoang nguyên này cũng giàu như vậy sao?" Hai mắt Diệp Phong liên tục chuyển động, trong lòng thì thầm.

"
Ta trông cũng có thể là như vậy. Cái ma pháp tạp này có tới sáu vạn kim tệ đó!" Ai Đức cầm cái ma pháp tạp lên rồi ha ha cười to.

Hỗn Loạn hoang nguyên có rất nhiều loại cường đạo như thế này cùng đám ma thú, đúng là một địa phương lý tưởng để Tư Lược đoàn tung hoành khắp nơi? Cái Hỗn Loạn hoang nguyên này đối với lão tử thật là tuyệt. Diệp Phong trong lòng rất cao hứng cười thầm. Sau đó hắn liền quyết định trước khi gặp Tĩnh Hương, thì việc đầu tiên là phải tìm một nơi ở mà không bị ảnh hưởng với một quyền quý nào, và cuối cùng là xác định mục tiêu.

Cầm lấy hàn băng thương của Cách Đức Tư, Diệp Phong liền đưa cho Lạp Phỉ Nhĩ:" Cái trang bị ma pháp này sẽ làm tăng lên lực băng sương đấu khí, ngươi dùng là thích hợp nhất!"

Xem ra ta sau này có thể trở thành băng sương kỵ sĩ? Lạp Phỉ Nhĩ cầm hàn băng thương dài ba thước lên, cảm giác rất vừa vặn, không gây trở ngại nào đối với kỵ sĩ!

"
Lão đại, người có nhiều võ công rất mạnh, có thể dạy cho ta hai chiêu không?" Khải Đặc nhìn Diệp Phong như mong chờ điều tốt gì.

Ngoại trừ Lộ Lộ và U Nguyệt Nhi, tất cả người còn lại đều nhìn về phía Diệp Phong, đều hâm mộ võ công cường đại của hắn. Đặc biệt là Lạp Phỉ Nhĩ, lúc đánh nhau thì chỉ dựa chính vào băng sương đấu khí và phản xạ thôi, căn bản không có một thế nào ra hồn.

Diệp Phong cũng từng nghĩ qua, sau này muốn thành viên Tư Lược đoàn sử dụng những binh khí xưa của Trung Hoa, và dạy cho chúng vài chiêu võ học Trung Họa, nhằm tăng cường thực lực cho Tư Lược đoàn của mình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Đã nghi kỵ thì không nên dùng, đã dùng thì không không nên nghi kỵ. Về sự trung thành của thành viên Tư Lược đoàn, Diệp Phong không nghĩ tới phải hoài nghi, một chút hoài nghi cũng không muốn. Bởi vì không có việc sư phụ sợ đồ đệ, và hắn cũng không đem hết khả năng truyền lại cho đồ đệ.

Mà nhìn vào tình trạng hiện giờ, Lộ Lộ, Ba Nhĩ cùng Liệt Diễm kỵ sĩ thì tuyệt đối trung thành, La Phi thì đối với hắn rất tốt, và hắn cũng với con người không chút tâm cơ này cũng tốt. Khải Đặc và Ai Đức chỉ cần tin tưởng bọn họ thêm một chút, thì bọn họ sẽ không có vấn đề gì với mình cả.

U Nguyệt Nhi thì thân phân coi như là nô lệ không cần tính tới. Còn Lạp Phỉ Nhĩ, đã không bỏ đồng bọn mà chạy trốn một mình, cái này chứng tỏ là một người có tình có nghĩa, và cũng không cần phải lo lắng y sẽ bán đứng mình.

Vì thế Diệp Phong nhìn ánh mắt hâm một của mọi người, liền nói:" Ta sẽ nghĩ sẽ dạy cho thành viên Tư Lược đoàn vài chiêu. Nhưng cái đó là chiêu thức của ta, không phải võ công, mà được gọi là võ học Trung Hoa. Cái khí mà ta sử dụng không phải là đấu khí, mà là chân khí, các ngươi phải nhớ kỹ điểm này!"

Mọi người nghe xong đều mừng rõ. Mặc cho võ công hay đấu khí đều đổi tên như thế nào, tất cả đều đồng ý gật đầu tỏ vẻ đã ghi nhớ.

"
Hảo, nhanh chóng dọn dẹp chiến trường, rồi cùng đi tới sơn mạch Tây Đức Lạc, để tổ chức tiệc mừng Lạp Phỉ Nhĩ chính thức gia nhập đội ngũ của chúng ta. Ngày mai tất cả cùng ta luyện tập võ học Trung Hoa." Diệp Phong mỉm cười ra lệnh.

"
A, lão đại vạn tuế!" Ai Đức và Khải Đặc lập tức hoan hô, liền thúc giục mọi người tiến hành, miệng không ngừng lẩm bẩm:" Sau này ta có thế lợi hại như lão đại rồi. Hừ hư, Phỉ Long, chờ lão tử sau này sẽ tìm ngươi mà báo thù!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.