Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 16: Bước ngoặc (2): Vô tình gặp gỡ (3)




Dưới bầu trời đêm, Diệp Phong khoác lên chiếc áo choàng đen, nhìn về phía bắc nơi đoàn dong binh đang chiến đấu với cường đạo. Trong lòng thực sự mừng như hoa nở, trong mắt hiện lên thần sắc tham lam.

"Thật tốt, nhà mẹ đẻ của lũ cường đạo này chắc rất giàu, thật không tưởng là có đến hơn một trăm tên mang giáp sắt còn được trang bị khinh kỵ nữa, đó chẳng phải là dụ dỗ lão tử tới cướp hay sao?" Diệp đại doàn trưởng hút một hơi thuốc, nói một cách cực kỳ vô sỉ.

Tại Quang Minh đại lục mỏ quặng kim loại rất thưa thớt, chế tao vũ khí từ thiết* ( sắt) như cương thiết, tinh thiết hay tốt nhất là huyền thiết. Trang bị khinh kỵ bằng cương thiết thì có tiền cũng không mua được một lần hơn trăm bộ vì ngay cả quân đội các đế quốc cũng không đủ dùng. Cho nên Diệp Phong thấy từng món khinh kỵ trang bị của bọn cường đạo, mắt hắn đầy vẻ tham lam.

Phía sau Diệp Phong, một trăm liệt diễm kỵ sĩ hàng ngũ chỉnh tề đang đợi cơ hội. Lộ Lộ ôm Ky Linh Hầu cùng U Nguyệt Nhi, Ba Nhĩ, Ai Đức, Khải Đặc, La Phi mọi người đều đứng bên cạnh. Chiếc xe ngựa hào hoa dừng lại và được che kín ở bên trái quan đạo.

"Lão đại, khi nào thì động thủ? Ta thật không còn nhẫn nại đến lúc kỵ sĩ chúng ta được mặc vào trang bị khinh kỵ binh bằng tinh thiết!" Khải Đặc hưng phấn hỏi. Tên bại hoại này gần đây có thể nói là xuân phong đắc ý, vì Diệp Phong giao gã làm trung đội trưởng. Hiện tại gã phụ trách toàn bộ một trăm Liệt Diễm kỵ binh.

"Không vội, để bọn cường đạo đánh nhau, lúc nào xong thì chúng ta động thủ!" Diệp phong thở ra một hơi khói, ngồi xuống nói với bọn liệt diễm kỵ sĩ phía sau:" Các ngươi nghe đây, hành động lần này của chúng ta chính là cướp, không cần phải liều mạng. Đánh không lại thì rút ngay, các ngươi đều được bổn thiếu gia cho sống thì không kẻ nào được chết!"

"Vâng, thiếu gia!" Một trăm Liệt Diễm chiến sĩ nghe vậy cảm động, toàn bộ nhẹ giọng lĩnh mệnh. Bọn họ đều là tử sĩ do Lạc Khắc ra lệnh huấn luyện, tuyệt đối trung thành với Lôi Nhĩ gia. Diệp phong không hy vọng bọn thủ hạ trung thành bị tổn thất.

Khải Đặc nghe lời lão đại để cho mục tiêu đánh xong, bắt chước lão đại ngồi xuống gốc cây khoan khoái tiêu hồn, nhàm chán chờ đợi.

U Nguyệt Nhi nhìn thế trận cuộc chiến phía trước cùng với Liệt Diễm kỵ sĩ của Diệp Phong, trong tâm thầm thấy cầm thú nam tước quả nhiên gian trá. Trước mắt thấy bọn kỵ sĩ cường đạo chắc chắn sẽ thắng, bất quá sau khi tiêu diệt dong binh sẽ bị tổn thất lại tiếp tục đối chọi với một trăm liệt diễm chiến sĩ mà nghe nói có thực lực tứ giai, không thua tan tác mới là lạ.

Trước mắt thấy được, Diệp Phong rời đế đô đã nửa tháng, nội thương cũng hồi phục, buôn bán đặc sản cũng không tệ, lợi tức nhỏ là hai vạn kim tệ. Bởi vì trung bộ của tỉnh đông bắc không nhiều đặc sản nên hắn tạm thời giải tán đội xe ngựa thuê.

Nửa tháng nay, Diệp Phong liên tục cho U Nguyệt Nhi dùng Cực Lạc Tiêu Hồn Thủy không ngừng. Tuy nhiên nàng cũng rất bướng bỉnh, chỉ cần đề cập đến sự tình của Hắc Ám Giáo Đình thì nàng liền ngậm miệng không nói gì cả.

Diệp Phong cũng không có nhiều hứng thú với Hắc Ám giáo đình, chỉ là muốn hoàn toàn chế phục nữ nhân này nên gần đây đã xem xét việc thay đổi phương pháp đối phó nàng.

"Lộ Lộ, Nguyệt Nhi, nhanh tới bóp vai cho thiếu gia!" Diệp Phong hút một hơi thuốc, nhìn Lộ Lộ và Nguyệt Nhi nhàn nhạt dặn bảo.

U Nguyệt Nhi giờ đây đã quen với việc bị Cầm Thú Nam Tước xem là thị nữ, nghe vậy cũng không nói gì, chỉ yên lặng đi theo Lộ Lộ đến sau lưng xoa bóp hai vai cho hắn.

Mặc dù bị khuất nhục, nhưng so với việc phải uống Cực Lạc Tiêu Hồn thủy thì làm thị nữ còn dễ chịu hơn nhiều. Đã có vài lần nàng suýt nữa là không đè nén nổi dục hỏa mà đem chuyện của Hắc Ám Giáo Đình khai báo hết với Cầm Thú Nam Tước.

Ngoài cặp Lạp Phỉ Nhĩ và Cách Đức Tư là đang giao đấu bất phân thắng bại, còn lại thì cuộc hỗn chiến giữa các dong binh và cường đạo kỵ sĩ đã phân thắng bại thấy rõ. Dong binh toàn quân bị tiêu diệt chỉ còn là vấn đề của thời gian.

Đứng tránh ở phía xa xa là Tạp Lạp, thấy không còn trông mong gì vào Bỉ Khắc nữa liền phóng lên ngựa chạy thục mạng về hướng nam. Thương đội lão bản bỏ chạy, những công nhân còn lại cũng không muốn ở lại chịu chết nên ai nấy đều hùa nhau bỏ chạy tứ tán.

Không ít người trong đám dong binh thấy thế liền muốn chạy trốn, nhưng tiếc rằng họ đã bị các cường đạo kỵ sĩ bao vây lại, căn bản không thể thoát thân được.

Diệp Phong nhìn thấy người trong thương đội chạy về phía mình, không thoải mái thầm nhủ phiền đây, vẫy tay ra hiệu cho người xung quanh lùi lại trốn vào bên trái đường quan đạo, thả cho đám thương nhân đó chạy thoát!

Bỉ Khắc thấy cố chủ đã chạy thoát, chỉ còn lại một mình và sẽ mất mạng bởi đám người này, đau lòng điên cuồng gào thét, rồi kéo Lạp Phỉ Nhĩ và những thủ hạ thối lui.

"Các huynh đệ, hãy hăng hái lên, đem đám dong binh này toàn bộ giết sạch!" Cách Đức Tư đang tiếp chiêu với Lạp Phỉ Nhĩ, liền hét thật lớn.

"Ô… ô…" Đã thấy thắng lợi sắp tới, bọn cường đạo kỵ sĩ đều đồng thanh hô lên, rồi tổng lực tấn công.

Lạp Phỉ Nhĩ đang đánh nhau với Cách Đức Tư, quan sát tình thế chung quanh, ngẩn nhìn về phía nam nhớ đến Lam Lam đang chờ đợi mình, trong lòng hiểu rõ muốn thoát thân thì rất khó.

Nhưng y lại không thể bỏ chạy để Bỉ Khắc phải lâm vào khốn cảnh, cho nên đã gia tăng lực tấn công Cách Đức Tư, để hy vọng có thể chế trụ gã trong một thời gian!

Nhân thủ dong binh ngày càng giảm đi, ở phía nam ngoài đó Diệp Phong quan sát những tên cường đạo đang hung hăng chém giết Lạp Phỉ Nhĩ, cảm thấy nghi hoặc.

Thanh niên này thực lực băng sương đấu khí cũng ít nhất thất giai. Nếu vừa nãy không thấy tên dong binh đoàn trưởng kia hô rút lui, thì Diệp Phong tưởng y chính là đoàn trưởng của dong binh này!

Cái phi ky này, thanh niên này là ai? Y sao lại phục vụ cho tên đoàn trưởng phế vật kia? Diệp Phong thật nghĩ không suốt. Quan sát thấy đám người dong binh kia sắp bị tiêu diệt hết, hắn liền nhảy lên chiến mã của Ai Đức, rồi mở miệng nói:

"Khải Đặc lên ngựa, chuẩn bị cùng ta đánh cướp. Ba Nhĩ, Ai Đức, La Phi ở lại bảo vệ Lộ Lộ, nếu có xảy ra cái gì cũng không được để đám nữ nhân chạy thoát!"

"Tuân lệnh" bọn người Khải Đặc, Ba Nhĩ đồng thanh đáp. U Nguyệt Nhi nghe đến đám nữ nhân thì biết chính mình, liền liếc mắt nhìn tên cầm thú nam tước. Nàng cũng đang nghĩ đến nhân khi loạn thì sẽ trốn thoát!

Mắt thấy Khải Đặc và một trăm Liệt Diễm kỵ sĩ chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, Diệp Phong khẽ liếc U Nguyệt Nhi, cảm thấy có điều bất an, vội xuống ngựa, bước đến điểm vào huyệt đạo khiến cho nàng không thể hoạt động rồi mới yên tâm phóng lên ngựa trở lại. Hắn rút Quang Minh kiếm từ trong Không Gian Giới Chỉ chuẩn bị sẵn sàng. Lúc này trong lòng U Nguyệt Nhi đang tức giận vô cùng, luôn miệng rủa thầm hắn.

Cuộc hỗn chiến của song phương đã gần kết thúc, bên phía dong binh chỉ còn lại Lạp Phỉ Nhĩ và Bỉ Khắc là còn sống, còn lại những kẻ khác đều bị giết sạch.

Bên phía Cách Đức Tư cũng bị tổn thất hơn trăm thuộc hạ, khiến cho hắn tức giận vô cùng. Lúc này, hắn đang chuẩn bị xua thủ hạ xông vào băm thây Lạp Phỉ Nhĩ thành vạn đoạn, nhưng đột nhiên từ hướng nam lại vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.

Là Ai? Đám cường đạo kỵ sĩ nghe tiếng vó ngựa đều ngoảnh đầu về phương nam quan sát, chỉ thấy hơn một trăm hồng y kỵ sĩ đang nhắm phía bọn chúng mà xông đến, nên không khỏi nhíu mày lo nghĩ.

Lạp Phỉ Nhĩ và Bỉ Khắc thì lại mong cho những người đang tới là cứu tinh chứ không phải là một nhóm cường đạo khác.

"Này, bọn cường đạo các ngươi nghe đây, chúng ta là Mạt La Hoàng Gia Tư Lược đoàn, nếu thức thời thì mau buông vũ khí và cút khỏi nơi đây ngay, nếu không thì chúng ta sẽ giết hết, quyết không tha!" Đội kỵ sĩ của Diệp Phong vừa đến gần bọn cường đạo một khoảng cách độ ba mươi thước, thì Khải Đặc đã chỉ vào đám cường đạo kỵ sĩ mà hét lớn. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

"Ta có nghe lầm hay không? Tiểu tử này phải chăng là bị điên rồi? Mạt La đế quốc từ bao lâu nay không hề có Tư Lược đoàn, giờ đây bỗng dưng ở đâu lại chui ra một Tư Lược đoàn như thế? Hơn nữa lại còn có hơn trăm kỵ sĩ chỉ được trang bị tầm thường, lại còn kêu bọn ta đầu hàng nữa chứ? Con bà nó, thật là không biết trời cao đất rộng là gì mà!"

"Ha ha ha…..thật là tức cười, cái đám kỵ sĩ này chỉ được trang bị phổ thông, miệng tự xưng là Hoàng Gia Tư Lược đoàn lại nghĩ rằng Dã Lang Cường Đạo đoàn chúng ta sẽ sợ bọn chúng chứ. Thật là chán sống rồi mà, hãy xem bọn ta làm thịt các ngươi đây!"

Đám cường đạo kỵ sĩ đều khinh thường bật cười ầm ĩ, thậm chí, có hơn mười tên không đợi mệnh lệnh của Các Đức Tư, liền thúc ngựa phóng về phía Khải Đặc.

Cách Đức Tư thấy đối phương chỉ có độ một trăm người, mà đám kỵ sĩ này lại không được trang bị đầy đủ, mặc dù tự xưng là Mạt La Hoàng Gia Tư Lược đoàn nhưng hắn vốn không để vào mắt, liền sai trung đội trưởng lãnh một đội ra đối phó, còn chính bản thân mình thì thống lĩnh thủ hạ chuyên tâm vào việc đối phó với thanh niên tóc xanh và Đoàn Trưởng dong binh đoàn.

Lạp Phỉ Nhĩ và Bỉ Khắc thấy đội kỵ sĩ đột nhiên xuất hiện không phải là đồng đảng của bọn cường đạo. Mặc dù là cũng không tin bọn họ có điểm nào giống với Mạt La Hoàng Gia Tư Lược đoàn, nhưng tâm trạng cũng không khỏi thở phào nhẹ nhỏm, nên giờ đây quay sang chuyên tâm ứng phó với sự công kích của Cách Đức Tư và đám cường đạo kỵ sĩ thủ hạ của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.