Siêu Cấp Đại Gia

Quyển 4 - Chương 45




Linh Đan!!! Con có mau dậy không? Muộn học rồi đó.

Tiếng mẹ cô gọi vọng từ dưới nhà lên phòng của cô thật y như là sư tử rống vậy. Mà quả thực, cái con mèo lười chảy thây kia cuối cùng cũng chịu dậy. Cô lười nhác nhìn đồng hồ, kim giờ chỉ đúng bảy giờ sáng. Mắt cô trợn tròn lên, ngay sau đó là một tiếng hét long trời lở đất làm những người nhà bên phải giật bắn mình, chén cơm trên tay rớt xuống sàn nhà. 

- AAA!!! Sao mẹ không gọi con dậy sớm hơn hả?

Ngay sau đó cô lao như tên bắn vào nhà tắm, vệ sinh cá nhân và thay đồng phục với tốc độ bàn thờ. Không kịp ăn sáng, cô lao xuống nhà và chạy như bay tới ngôi trường mà hôm nay cô mới chuyển tới. Bây giờ mà tới nơi đón xe bus chắc chắn không kịp, gọi taxi thì cô không có tiền. Thế là cô vận dụng đôi chân nhỏ nhắn nhanh như sóc chạy tới trường. Người qua đường không kịp nhìn rõ cô là ai vội tránh ra cho cô chạy, họ sợ bị cô đụng trúng. Lắm người không kịp né, đụng phải cô liền bị xoay mấy vòng rồi ngã sầm xuống đường. Đường phố hiện tại đang náo loạn một trận vì sức chạy của cô quá khủng. 

Hôm nay trời xanh trong, ánh nắng vàng rực rỡ nhảy nhót khắp nơi. Hàng cây xanh hai bên đường cao vút, xòe tán lá rộng che mát cho người đi đường. Ngôi trường kia rồi, cô vội lao tới trước cổng, ngó trước ngó sau không thấy bác bảo vệ vội trèo cổng leo vào.

Cô thở hồng hộc đứng trước lớp mình sẽ nhận vào, khuôn mặt đỏ bừng lấm tấm mồ hôi nhìn rất dễ thương. Cô đứng đó vừa vặn lúc cô chủ nhiệm đang giới thiệu cho lớp biết.

- Các em chú ý! - Cô nhẹ nhàng nói - Đầu kì hai này, lớp chúng ta sẽ có bạn mới. 

Nói rồi cô quay ra cửa, cười hiền nhìn cô. 

- Vào đi em!

Cô ngại ngùng bước vào, chân ríu cả lại. Bộ dạng lúng túng của cô khiến cả lớp cười rộ lên. Cô giáo suỵt một tiếng ra hiệu cả lớp im lặng cho bạn giới thiệu. 

Cô cười ngượng ngùng, hai má đỏ hây hây nhìn thật giống con nít.

- Chào các bạn! Mình là Hoàng Linh Đan. Mình mới chuyển trường. Mong các bạn chiếu cố.

Nói xong cô liếc nhìn cô giáo như muốn hỏi chỗ ngồi. 

- Em ngồi ở bàn cuối lớp nhé. 

- Dạ! Em cảm ơn cô!

Cô cười bằng mắt nhìn cô giáo, giọng nói như reo.

Bước về chỗ ngồi của mình, cô lấy sách vở ra học tiết đầu tiên của cô chủ nhiệm. Tiết học kéo dài bốn mươi lăm phút như thường lệ. Tiếng chuông reo báo hiệu kết thúc buổi học, ra chơi năm phút. Cô uể oải nằm bò ra bàn, bộ dáng thiếu ngủ. 

..

Ra chơi giữa giờ, cô lết xác xuống căng tin trường. Căng tin trường thật rộng lớn, to hơn nhà cô chút xíu. Cô xoa xoa cái bụng đói meo của mình, bước vào căng tin mua một cái bánh ngọt và một chai nước pepsi. Uống một ngụm nước lạnh, cô tỉnh ngủ hẳn. Khi đã thỏa mãn với cái bụng no của mình, cô đi lên lớp. Đường đi thật xa, cô mệt nhọc đi từng bước một. Bộ dạng của cô lúc này trông chẳng khác nào con mèo nhỏ bé bị chủ nhân bỏ rơi. 

Đang cắm cúi đi bỗng cô đụng trúng ai đó. Có vẻ người đó cao hơn cô rất nhiều nên cô chỉ đụng trúng ngực người ta. Lười nhác mở to mắt trừng người ta, cô mắng:

- Bộ không có mắt nhìn hả? Cậu bị cận sao? Không nhìn thấy người ta to lù lù thế này đang lết xác vào lớp hả? 

Anh chàng bị cô đụng trúng không may lại là thiếu gia nhà họ Hàn, hôm nay lên "thăm" trường. Anh mặc bộ vest xám, chiếc áo sơ mi bên trong màu trắng cùng với chiếc cà vạt màu đen làm điểm nhấn. Dáng người anh thật đẹp với chiều cao lí tưởng là 1m80. Khuôn mặt lạnh lùng của anh trông như được tạc bằng tượng thạch cao, làn da trắng ngà. Hai đầu chân mày anh nhíu lại, nhìn cô nhóc 16 tuổi đang trừng mình. 

Mọi người xung quanh xôn xao bàn luận về cô, vừa đi vừa khúc khích.

- Cô ta là ai vậy? Mới chuyển trường sao?

- To gan! Dám chửi Hàn thiếu của bọn mình. Cô ta ăn gan hùm à?

- Nữ sinh đó có phải mới chuyển tới đây không? Hàn thiếu còn không biết, đã vậy còn chửi anh ấy nữa. Đúng là quê mùa!

- ...

Vô số lời cay nghiệt dành cho cô. Họ nhìn cô như nhìn thấy rác vậy, nhanh chóng hắt hủi. Chết tiệt! Ngày đầu đi học đáng lí cô phải được bình yên chứ~ Sao lại xui xẻo thế này? Cô thầm chửi rủa trong lòng, ánh mắt căm giận nhìn anh. Tên này bị bệnh rồi phải không? Không nói gì à? Đụng trúng cô thì xin lỗi đi chứ. 

[T/g: Này chị! Chị đụng người ta trước nghe.]

Cô bực tức nhìn con người chỉ được đẹp cái mẽ ngoài kia rồi đi thẳng về lớp. Cô nằm gục xuống bàn chưa được bao lâu thì chuông vào lớp vang lên. Ôi trời! Bực cả mình! Hôm nay cô chỉ ăn đồ ngọt chớ có ăn mặn đâu mà xui thế nhở. Ba tiết còn lại cô dành thời gian để ngủ. Người ngồi bàn bên cạnh lắc đầu nhìn cô. Ngày đầu đi học đã như vậy, có phải tự tin rằng IQ của bản thân rất cao không?

...

Tối hôm đó.

Cô ngồi ăn cơm, cạnh bên em trai mình. Cả nhà có bốn người, ba mẹ cô chỉ chú ý tới mỗi con trai bỏ rơi lại cô con gái duy nhất của mình. 

- Tiểu Lâm! Mau ăn món sườn này đi! Là mẹ làm đó, ngon không? - Bà Liên, mẹ cô gắp đồ ăn cho em trai cô, ngọt ngào nói.

Gật gật.

- Tiểu Lâm! Ngày đầu đi học ở nơi mới thế nào? Có vui không con? - Ba cô.

- Tiểu Lâm! Hôm nay đi học không bị ai bắt nạt chứ? - Mẹ cô.

- Tiểu Lâm! Đi học mà bị đứa nào đánh đập cứ nói với ba, ba sẽ lên dần cho nó một trận. - Ba cô hùng hổ nói.

- Tiểu Lâm! Ăn nhiều vào đi con! Có sức mà học tập. - Mẹ cô nói rồi gắp lia lịa đồ ăn vào khẩu phần của cậu nhóc không kịp cho cậu nhóc phản kháng.

- ...

- .- Cô ngồi ăn cơm nhìn bọn họ. Khẩu phần của cô, cô đã ăn hết từ lâu rồi mà họ vẫn chưa ăn xong. Chán ngán lắc đầu, cô bỏ lại em trai mình, một mình đi lên lầu trước. 

...

Nằm trong phòng, cô nghịch điện thoại. Bất chợt cô nhìn thấy tấm ảnh của anh và cô, tò mò cô liền bấm vào xem. Kết quả, cô đọc được những dòng chửi thậm tệ nhất quả đất. Cô âm thầm chửi rủa người đã chụp ảnh cô và anh chàng nào đó mà cô không biết. Cái gì mà "con nhóc hỗn láo", "không biết người biết ta",..bla...bla.... Này nhá! Bà đây nói cho mấy người biết nhá. Bà có như thế nào cũng chưa tới lượt mấy người dạy dỗ bà. Cái bọn óc bé hơn móng tay cô méo có hứng ngồi chửi rủa. Sau khi vào phòng tắm rửa xong xuôi cô liền leo lên giường ngủ một mạch đến sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.