Siêu Cấp Đại Gia

Quyển 4 - Chương 43




Editor: Hua Shenyu

"Không ngờ được hôm nay cậu sẽ đến đây."

Người kế tiếp thử vai chưa đến, Lưu Đạo đứng dậy, nhận lấy ly trà nóng của trợ lý đưa cho, đi đến mấy hàng ghế khán giả ở phía sau, cách một cái ghế trống, ngồi xuống cạnh người kia: "Mấy diễn viên nữ này biểu hiện thế nào?"

Người đàn ông cất tiếng cười trầm thấp, không có quay đầu nhìn ông ta: "Ông là đạo diễn, ông nói được rồi, đến hỏi tôi làm gì?"

Giọng nói trầm thấp lại dịu dàng, như loa siêu trầm chạm vào lòng người.

Người trong truyền thuyết mở miệng ra là làm cho hô hấp của người ta tăng nhanh, chân nhũn muốn thiếp đi âm sắc đặc trưng Trình ảnh đế.

Lưu Đạo hừ một tiếng: "Gần đây không phải là cậu rất bận sao? Mấy ngày trước gọi điện thoại, cậu vẫn còn ở nước ngoài."

Trình Dĩ Hàn lạnh nhạt nói: "Bận thế nào đi nữa, bộ phim lần này của tôi, tôi cần phải xem trước diễn viên nữ của phim, trước khi tham gia đoàn phim, căn cứ vào tình trạng của đối phương, tôi cần phải có hai tuần để điều chỉnh trạng thái."

Lưu Đạo nhếch miệng, chế nhạo: "Tôi thích thái độ chuyên nghiệp này của cậu, nói hươu nói vượn mà cũng có thể đàng hoàng trịnh trọng, rất có dáng...muốn coi thoát y miễn phí thì cứ nói thẳng, giả vờ cái rắm."

Trình Dĩ Hàn cười:"Bị nói trúng rồi, đây mới là bản chất của quý ông."

Lưu Đạo cười nhạo vài tiếng, ngậm thuốc lá, ánh mắt đột nhiên nhìn lên người ở hàng ghế phía trước.

Người đó ăn mặc thật kì quái.

Thời tiết không nóng, nhưng cũng không tính là lạnh, hắn mặc một bộ áo bông màu đen kiểu dáng dài dày, có mũ che đầu, đeo khẩu trang che nửa gương mặt, đèn ở hàng ghế khán giả trong rạp vốn lờ mờ, hắn còn mang một cái kính đen, thật là có bệnh.

Lưu Đạo nhìn một lát, rồi bật cười, lười nhác hỏi người bên cạnh: "Con trai nuôi của cậu cũng đến hả?"

"Mặc kệ nó."

Lưu Đạo ngẩng đầu, mắt nhìn hắn: "Mặc kệ nó, cậu đem tên nhóc đó nhét vào chỗ này của tôi làm cái gì? Tôi có xem qua một bộ phim điện ảnh về tình yêu của hắn diễn rồi---"

Trình Dĩ Hàn mỉm cười: "Ấn tượng sau khi xem như thế nào?"

Lưu Đạo sờ cằm: "Tên nhóc đó vẫn nên trở về ca hát lại đi, chí ít có thể nghe nổi."

Trình Dĩ Hàn khẽ cười một tiếng.

Rạp hát đèn rất mờ.

Chàng trai đó vẫn ngồi thanh thản, mắt nhìn phía trước, vẻ mặt rất lạnh nhạt, rơi vào mắt của Lưu Đạo, thậm chí gò má không cần nói quá nhiều, chỉ từ hình dáng đường nét, rồi khí chất chỉ cần hiểu không cần nói, đáng được gọi là hoàn mỹ.

Không cần lời nói, không cần biểu hiện, hắn ngồi ở đó, thì chính là một câu truyện hoàn chỉnh.

Diễn viên loại này...thật là chỉ có thể gặp không thể cầu.

Lưu Đạo dời mắt, thở dài: "Một thời này Trang Chính Thanh bọn họ, ai mà có thể được một nửa như cậu, địa vị sẽ ổn định"

Một nửa cái gì?

Ông ta không nói rõ.

Không chỉ nhà phê bình phim thổi hồn các kĩ năng diễn xuất vô cùng kì diệu, khuôn mặt trời sinh hợp với điện ảnh, còn có loại khí chất thâm trầm nhưng hấp dẫn người theo đuổi --- hắn là biển sâu, ngoại trừ khán giả, thì ngay cả đạo diễn chưởng khống giả (nắm trong tay, khống chế), cũng rất dễ dàng sa vào trong đó.

"Đạo lý đối nhân xử thế." Giọng nói Trình Dĩ Hàn không thay đổi, vẫn là không nhanh không chậm vô tư nói: "Cha mẹ của hắn yêu cầu ba lần, tôi có thể từ chối một lần, hai lần, lại không thể từ chối suốt mười lần." Hắn chếch mắt, liếc nhìn bạn tốt lâu năm: "Thở dài cái gì? Bây giờ không được, thì cắt hết phân đoạn đi, vai đó của nó có cũng được không có cũng được."

Lưu Đạo cười: "Bị cậu nhìn ra rồi, nhìn thấu rồi thì chớ nên nói ra, thầy Trình, làm người cần phải khoan dung."

Trình Dĩ Hàn chỉ cười chứ không nói.

Khoảng chừng ba phút sau, diễn viên thử vai khác mới đi vào.

Lưu Đạo cau mày, vẻ mặt có chút phức tạp, cuối cùng thở dài một hơi, đứng dậy, bước nhanh về phía trước.

"Lâm Yên."

A Yên đã chuẩn bị lên sân khấu, nghe thấy có giọng nói, quay người lại: "Lưu Đạo."

Người đàn ông đi đến trước mặt cô, nhìn thấy rõ ràng dung nhan của cô, có chút ngẩn người, luôn cảm thấy gương mặt đó với mười năm trước, dường như không có gì khác biệt, chỉ là...càng thêm phong tình.

Hắn trầm mặc một lát, rồi chậm rãi nói: "Tôi biết tình huống của cô, tôi cũng có thể hiểu được... Nhưng mà cô không thích hợp."

A Yên không nói gì, chỉ nhìn ông ta.

Lưu Đạo cân nhắc đắn đo lời nói, rồi giải thích: "Thành thật mà nói, cô rất thông minh rất có tố chất của diễn viên, nếu như trong tay tôi có vai nào thích hợp, tôi nhất định sẽ để cô thử. Nhưng nữ chính trong bộ phim này không thích hợp với cô, nếu như cô thật sự muốn diễn, tôi kiến nghị cô thử vai chị của nữ chính."

A Yên nói: "Cám ơn ông, thật không dám giấu diếm, tôi cảm thấy tôi rất thích hợp."

Lưu Đạo: "..."

A Yên đi lên sân khấu.

Toàn bộ ghế khán đài rất tối, chỉ có thể mơ hồ nhìn rõ mấy người ngồi ở hàng ghế trước.

Trên sân khấu lại đối lập càng sáng hơn, nhưng do hôm nay nội dung thử vai quá mẫn cảm, vì quan tâm đến tâm trạng của các diễn viên nữ, không có người rọi trực tiếp ánh sáng mạnh lên người diễn viên, tỷ lệ ánh sáng chiếu so với bình thường thì nhu hòa hơn.

A Yên mặc áo gió màu trắng dài qua đầu gối, nút áo cài lên tới tận cổ.

Lưu Đạo lắc đầu, quay trở về chỗ ngồi hàng ghế phía trước.

Một vị phó đạo diễn nào đó thấy hắn ngồi vào chỗ rồi, thì gật đầu với người trên sân khấu: "Bắt đầu đi."

Nội dung thử vai rất đơn giản, chỉ có hai câu thoại.

Câu thứ nhất: Tôi đến rồi.

Câu thứ hai: Tối nay, tôi không có dự định đi.

Động tác thì càng đơn giản, cởi áo.

Nhưng mà, câu thoại và động tác càng đơn giản, chung quy bây giờ là phô bày toàn bộ kỹ thuật diễn trong tình tiết nhỏ... Càng huống hồ là loại cảnh đặc biệt này.

A Yên đứng trên sân khấu không có cử động.

Phó đạo diễn hoi: "Có vấn đề gì sao?"

A Yên gật đầu, giơ tay chỉ chỉ lên kia: "Đèn quá tối."

"Cô nói cái gì?"

A Yên nói: "Ý cảnh rất mập mờ, nhưng tôi nghi ngờ các người căn bản hiểu không rõ tình tiết, ánh mắt và biểu hiện thì cũng thôi, nhưng mà vì chuẩn bị cho lần thử vai này, tôi rất cố gắng điều chỉnh dáng người, các người cần phải nhìn rõ một chút."

"..."

"...???"

Dưới khác đài chìm vào im lặng kì quái.

A Yên cho là bọn họ nghe không hiểu, tốt bụng giải thích: "Mở đèn sáng một chút."

Phó đạo diễn di chuyển mà cổ cứng đờ, ánh mắt theo kiểu kì lạ nhìn Lưu Đạo: "Lưu Đạo, ngài xem..."

Lưu Đạo bình tĩnh, nói: "Làm theo lời cô ấy."

Vì thế, điều chỉnh ánh sáng cho sáng lên một ít.

A Yên nói: "Sáng nữa đi."

"...."

"Nữa đi."

"...."

Cuối cùng, A Yên thiếu kiên nhẫn, nhằm vào nhân viên phụ trách: "Vì sao lại không rọi lên sân khấu? Toàn là rọi lên người tôi, nhanh lên, đừng gây ảnh hưởng đến biểu diễn của tôi."

Ba phút sau, cuối cùng cũng coi như vừa ý.

Phó đạo diễn hắng giọng: "Được rồi, bắt đầu đi."

A Yên nói: "Không được."

Đầu phó đạo diễn tràn đầy vạch đen: "Lại gì nữa?"

A Yên nói: "Tôi muốn tìm người diễn cùng."

Phó đạo diễn cạn lời: "Có hai câu thoại thôi, cô nói với không khí thì được rồi ---- Lâm tiểu thư, nếu cô không muốn thử vai thì cứ nói, đừng làm lãng phí thời gian của mọi người."

A Yên coi như không nghe thấy, không nhanh không chậm đi xuống bậc thang, lướt qua mấy người ở bên cạnh, dừng lại ở trước mặt người ngồi hàng ghế thứ nhất bên trái, khẽ mỉm cười: "Tiên sinh, ngài ăn mặc đặt biệt như vậy, vừa nhìn thì biết rất thích hợp làm bối cảnh diễn, nào lại đây, sẽ không trì hoãn thời gian của ngài quá lâu."

Người đó ngồi không nhúc nhích, đầu ẩn trong áo bông dày rụt lại.

A Yên nhìn thấy động tác nhỏ của hắn, nhẹ nhàng cười, tiến gần đến hắn một bước, thấp giọng: "Em trai nhỏ, giúp chị một chút có được không?.... Sẽ không ăn thịt em đâu, đừng sợ."

Hơi nóng thở ra mang theo hương thơm tinh tế của cô gái, phảng phất qua tóc rối bên tai của hắn.

Thiếu niên không lên tiếng.

A Yên kéo hắn lên, đối với cách ăn mặc theo phong cách hội họa kì dị của hắn không có để ý, kéo tay áo hắn, dắt hắn lên sân khấu, rồi vứt hắn sang một bên, quay người nhìn về phía khán giả.

Lần này đổi lại là Lưu Đạo lên tiếng: "Có thể bắt đầu rồi."

Bốn phía yên tĩnh mà u ám.

Duy chỉ có cô gái ở trên sân khấu, đèn chiếu sáng, dường như quy tụ hết tất cả ánh sáng của trời đất, chỉ cần một ánh mắt, không ai có thể dời mắt đi được.

Tất cả đều chú ý.

All eyes on me.

Sương mù nơi đáy mắt của A Yên dần dần tản ra, miệng lộ ra một nụ cười.

Thật tuyệt.

Ngón tay thanh tú thon dài đưa lên ngực, cởi bỏ chiếc nút áo đầu tiên, sau đó là nút thứ hai, nút thứ ba... Áo gió không tiếng động rơi xuống bên chân, đôi boot dài đạp lên áo trên đất, nhấc một chân ra khỏi boot.

"Tôi đến rồi."

Dung nhan hơi tái nhợt, giọng nói có chút run rẩy, cô gái sau cùng đó gượng gạo cùng ngượng ngùng, mặt thanh tú đẹp đẽ như ngọc lộ ra một chút phản kháng.

Con mắt đen trong treo nhìn thấy đáy, trong con mắt kiên định không cho phép rút lui trước ánh sáng, vứt bỏ hết tất cả ngụy trang, tránh thoát khỏi đạo đức gông xiềng, buông thả nhiệt tình, đốt cháy tình ý nóng bỏng.

Xuyên thấu qua không khí, nhiệt độ kia dường như có thể đốt cháy da.

Cô đi về phía người mặc áo bông đó, bóng dáng có vẻ cực kì ngốc nghếch, nhẹ giọng nói: "Không phải là anh gọi tôi đến sao?"

Câu này không có trong lời thoại.

Thế nhưng không có ai lên tiếng, không có ai nhắc nhở.

Không có ai nỡ cắt ngang cảnh này.

Cô gái nhếch miệng, bật cười, trong mắt không phải là ý cười ấm áp, mà là điên cuồng cự tuyệt, biết rõ là kết cục tất nhiên sẽ đau thương mà vẫn cố chấp không hối không hận.

Cô quay người, đầu hơi cúi,nhẹ giọng nói: "Giúp tôi."

Người diễn cùng chần chờ rất lâu, cuối cùng vẫn là từ từ đưa tay lên, kéo khóa váy xuống.

Có tiếng ồn chói tai vang lên làm ngưng đọng, ngay sau đó lần lượt là từng tiếng hít thở, tiếng thán phục, ngay cả Lưu Đạo cũng không thể thờ ơ không động lòng, thay đổi tư thế ngồi, không chớp mắt nhìn lên sân khấu.

Váy không tiếng động rơi xuống.

Trên người cô gái, không còn có bất cứ cái gì che đậy.

Cô đối với những phát sinh ở dưới sân khấu tất cả đều coi như không thấy, mắt cũng không nhìn, chỉ là nhìn chằm chằm vào thiếu niên đeo kính mang khẩu trang kia, chậm rãi tiến lại gần hắn, cách một lớp khẩu trang, gần như là chạm vào môi hắn.

"Tối nay, tôi không có dự định đi."

Là âm thanh đè nén, kiềm chế.

Ánh mắt nóng bỏng lẫn lạnh lùng, sắc màu nóng bỏng như thể không có cách nào khắc chế được tình yêu, lạnh đến tái nhợt... Nhưng là biết rõ hậu quả bi ai của u mê không chịu thức tỉnh.

Tóc dài phủ trên làn da trắng như tuyết.

Băng cùng hỏa, có lực cùng vẻ đẹp.

Đây là buổi biểu diễn hoàn mỹ nhất.

Lưu Đạo bất ngờ đứng dậy, hai mắt tỏa sáng, hoàn toàn không có thời gian che giấu ánh mắt kích động.

Chính là cái này...hắn là muốn cái này, không cần nói nhiều, không cần nhiều biểu hiện quằn quại, đứng tỏa sáng ở chỗ đó, diễn viên đã có thể đẩy câu chuyện lên cao trào.

Tám năm.

Linh khí vẫn mười phần như lần đầu, cô gái nhỏ trong sáng như giấy trắng, không làm hắn thất vọng.

Lúc quay trở lại, vẫn như cũ có thể mang đến cho hắn sự vui mừng.

Biểu diễn kết thúc.

Lưu Đạo ba chân bốn cẳng chạy lên bậc thang, đứng bên cạnh người đàn ông thủy chung vẫn yên lặng, mặt mày vui mừng hớn hở, không quan tâm bên cạnh có người nghe thấy không, trực tiếp nói: "Nữ chính của cậu, có nhìn thấy không?"

Trình Dĩ Hàn bật cười, đứng dậy bỏ đi.

*

A Yên khoác áo gió dài lên người, vẫn như cũ cài từng nút một.

Chị Thanh vội vàng chạy qua đây, mặt mang theo vui vẻ: "A Yên! Chị vừa nãy mới xem sắc mặt của Lưu Đạo, lần này khẳng định có thể được vai rồi, em từ lúc nào mà trở nên phong--"

Chữ cuối cùng kịp lúc nuốt trở vào bụng, không có nói ra.

Dù sao, không phải cô gái nào cũng muốn bị hình dung là phong tình.(nghĩa là đưa tình theo nghĩa xấu)

A Yên bật cười, không để ý lắm: "Em vẫn luôn phong tình như vậy, mấy ngàn năm mấy vạn năm, đều không thay đổi."

Chị Thanh trợn mắt nhìn cô, nhưng cơ bản không nhịn được muốn cười: "Nếu như có thể thuận lợi diễn vai nữ chính, cái kia còn gì tốt hơn, đi thôi, chị đưa em về."

Hai người đi mấy bước, chợt nghe thấy âm thanh từ phía sau vang lên: "Chị".

Thiếu niên cố ý dùng giọng nói trẻ con.

A Yên dừng lại, khéo môi nhếch lên, trong nháy mắt xoay người, đã che đi ý cười, mặt lãnh đạm, đi đến trước mặt thiếu niên, hỏi hắn: "Có gì sao?"

Thiếu niên mặc áo bông sát người, một bàn tay xinh đẹp lộ ra ngoài, da nhẵn mềm mịn hơn cả con gái, ngón út mang nhẫn, hình dáng rất kì quái, là một con rắn nhẫn (tên loài rắn) vàng cuộn tròn, mắt rắn khạm bằng trang sức đá quý màu đỏ, lấp lánh giống như máu vậy.

Hắn đưa tay nhét vào túi áo, đôi mắt nằm sau kính mát nhìn không rõ, môi miệng cũng bị khẩu trang màu đen che lại, giọng nói vẫn chịu khó tỏ vẻ ngây thơ: "Mấy chị gái lớn các người đi ra ngoài, đều không mặc đồ lót sao?"

A Yên bật cười, đưa tay hất cái nón trùm lớn của hắn xuống.

Tóc thiếu niên đen có lẫn mấy sợi nhuộm màu vàng nhạt, tai trái đeo một cái bông tai đinh tán màu đỏ huyết,cực kì giống mắt của con rắn trên chiếc nhẫn.

Thân hình hắn thực ra rất cao, A Yên mang giày cao gót, còn phải ngẩng đầu nói chuyện với hắn, không biết vì sao, mặc dù không nhìn thấy rõ ngũ quan của hắn, chỉ nghe thấy giọng nói của hắn, nhìn thấy cái trán trắng như ngọc của hắn, bất kể là người nào cũng sẽ nhận định,tên nhóc này tuổi không lớn lắm.

Thiếu niên mười phần dũng khí.

A Yên nhón chân, kề sát bên tai hắn, làm như có điều gì ghê ghớm lắm trả lời hắn: "Nút đồ lót của chị rất khó cởi, chỉ sợ cưng không biết tháo."

Thiếu niên nở nụ cười trầm thấp.

A Yên cười theo, cuối cùng nhìn hắn một cái, rồi đi theo chị Thanh.

Trong xe, chị Thanh nói: "Nhân viên phụ trách mà em kéo lên khán đài đó, làm sao mà nhìn có chút giống Trang Chính Thanh nhỉ?"

A Yên nói: "Không phải là giống, mà chính là hắn."

Chị Thanh ngạc nhiên, nghiêng đầu qua: "Thật hay giả đó? Ay dô mẹ ơi, vừa may không có truyền thông và fan ở đó, không thôi là em bị fan nhà hắn lột da rồi, mấy người đó nâng niu như hoa trong lòng bàn tay, ra ngoài dạo một vòng cũng sợ phụ nữ xấu chạm tay vào chàng trai thủy tinh."

Sau khi nói ra bốn chữ cuối, bản thân cô cũng buồn cười, lắc đầu thở dài: "Thằng nhóc hơn hai mươi tuổi đầu, fan của hắn coi hắn thành mười tuổi, thật là buồn cười chết đi được, cả ngày gọi là bảo bảo thì thôi đi, bọn họ thật sự là coi hắn như nhóc con... phía sau tiểu thịt tươi khác có cả một hậu cung fan, phía sau Trang Chính Thanh là cả một đám người tự gọi là fan bà dì mẹ yêu tiểu cô nương."

A Yên gác tay lên cửa xe, lãnh đạm nói: "Tên nghe cũng rất hay."

Chị Thanh rất nhanh phản ứng lại: "Đúng rồi, Trang Chính Thanh --- giả vờ đứng đắn." Thắt chặt dây an toàn, không vội vàng lái xe, im lặng một lát, rồi lại nói: "Hắn nhìn thì còn nhỏ, vừa nãy chị không nhận ra hắn, hắn đội mũ che lại, chị cho hắn nhiều lắm khoảng mười tám..... A Yên, chị nói trước, nếu như em thật sự được chọn, chị nói là nếu như ---- ngàn lần cách xa Trang Chính Thanh một chút, em không ăn thịt người ta, fan của hắn ăn thịt em, sức chiến đấu còn mạnh hơn thủy quân bỏ tiền mua."

A Yên không đáp lại, quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.