Siêu Cấp Đại Gia

Quyển 4 - Chương 42




Editor: Hua Shenyu

Kiều gia.

Tút tút tút.

Vẫn không bắt điện thoại.

Kiều Thần đứng ở chỗ cửa sổ, để điện thoại xuống, giữa hai chân mày không tự giác nhíu lại, nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ, im lặng rất lâu, thở nhẹ một tiếng, lần nữa ấn mở màn hình, viết ra một hàng chữ, rồi bấm gửi đi.

- --- gặp mặt một lần đi, anh từ đầu đến cuối vẫn nợ em một lời xin lỗi chính thức.

Qua mười phút, di động của hắn vang lên.

Kiều Thần bắt máy: "Là anh."

Đối phương có vẻ rất hiền lành:"Kiều tiên sinh? Xin lỗi, tôi mới từ trong phòng tắm ra, không mang theo điện thoại. Tìm tôi có việc gì không?"

Kiều Thần im lặng trong chốc lát, nói:"Chuyện hôn lễ... Anh biết bây giờ có nói gì cũng vô dụng, đã gây ra tổn thương rồi, nhưng anh còn nợ em ---"

"Giữ lại đi. Không phải chính chủ, không thể chấp nhận, nhưng mà cũng không để ý, không ghét anh, người cần quyến rũ cũng không phải là, cứ như vậy đi, giang hồ không gặp lại."

Tốc độ nói chuyện của đối phương rất nhanh, phần lớn Kiều Thần cũng không nghe thấy rõ, chỉ nhớ rõ câu kia "giang hồ không gặp lại". Hắn lại thở dài, xoa xoa ấn đường: "Được...em không muốn gặp, vậy thì không gặp. Chỉ là anh thiếu em...anh kêu người mang đến cho em, xin em hãy chấp nhận, đây điều cuối cùng anh làm vì em."

Đầu dây bên kia trả lời:"Tùy anh."

Sau đó, cúp máy.

Kiều Thần nhắm mắt.

Nói không đau lòng là giả, tình cảm tám năm, dù cho không yêu thì cũng có tình thân.

Chắc là A Yên rất hận hắn.

Là lỗi của hắn, vứt bỏ cô dâu trong ngày cưới, đừng nói là A Yên, ngay cả cha mẹ hắn cũng không thể nhìn nổi, những ngày qua đối với hắn và Tống Tân Vũ đều rất lạnh nhạt, dù ngoài mặt không nói nặng lời, ẩn bên trong...hắn biết, ba mẹ đối với quyết định của hắn rất phản cảm.

Kiều Thần trước giờ sống một cuộc sống mẫu mực như vậy, không để cho ba mẹ thất vọng lần nào, ngoại trừ lần này.

Cho dù là như vậy...

Hắn vẫn muốn ương bướng một lần.

Eo đột nhiên bị thắt chặt.

Hắn bật cười, quay đầu lại: "Tắm xong rồi sao?"

Tống Tân Vũ trề môi, thì thầm:"Đã tắm xong lâu rồi, nhìn thấy anh đứng ở chỗ này ngây người... Em vừa nhìn thấy anh gọi điện thoại, thế nào rồi, bác trai bác gái đồng ý gặp mặt em phải không?"

Kiều Thần ngẩn ra, cười khổ: "Không phải ba mẹ gọi."

Tống Tân Vũ cau mày, đợi chút, rồi nói:"Lâm Yên?"

Kiều Thần ngầm thừa nhận.

Tống Tân Vũ ôm hắn, khuôn mặt nhỏ dựa lên lưng hắn, nhỏ giọng nói: "Em biết mình có lỗi với Lâm tiểu thư, nhưng cô ấy có cuộc sống của riêng mình, anh không yêu cô ấy, kết hôn rồi cũng không hạnh phúc...tuy rằng rất tàn nhẫn, nhưng mà xóa bỏ hôn ước, cái này đối với hai người mà nói đều là giải thoát." (bằng Chu Sở Sở không?)

Kiều Thần đáp: "Anh biết."

Tống Tân Vũ lại nói: "Thời gian tám năm, đối với một cô gái mà nói, rất đáng quý. Tặng cho Lâm tiểu thư nhiều tiền một chút, trong tay anh không đủ tiền, bên em cũng còn, suy cho cùng phải để cho cô ấy nửa đời sau vui vẻ sống qua ngày--- đây là bồi thường tốt nhất chúng ta có thể cho cô ấy rồi."

Kiều Thần mỉm cười, vò tóc của cô: "Để anh xử lí, em không cần nghĩ quá nhiều, ngoan."

*

Lưu Đạo rất lâu trước đây đã từng làm đạo diễn kịch nói, qua nhiều năm như vậy, hắn đã trở thành người nổi tiếng trong giới đạo diễn trong và ngoài nước, đều là tác phẩm điện ảnh, nhưng sâu trong nội tâm của hắn, đối với phim hiện đại và sân khấu kịch, thì sân khấu kịch vẫn ẩn chứa sự thiên vị nhiều hơn, cái này thể hiện qua một vài thói quen nhỏ trong lúc làm việc, đó là một trong những việc để diễn viên thử vai.

So với mấy đạo diễn khác, quá trình phỏng vấn phim của Lưu Đạo rất nghiêm túc, địa điểm luôn luôn cố định ở nhà hát lớn, không cần biết đến thử vai phụ không quan trọng gì, hay là vai nam nữ chính, chỉ cần là đến, vậy thì phải nhất định bước lên sân khấu thể hiện hết mình.

Hôm nay cũng không ngoại lệ.

Hai ngày trước trời trong xanh nắng chói chang, hôm nay trời trong bắt đầu chuyển sang nhiều mây, mây đen dày đặc tụ đầy trời, gây áp lực nặng nề lên lòng người, không tự giác càng khẩn trương thêm.

"Số năm!"

Bên ngoài phòng nghỉ, có một nữ trợ lí cổ đeo thẻ công tác, hướng vào phía trong kêu một tiếng.

Trong phòng rất lớn, hoặc ngồi hoặc đứng, có khoảng mười cô gái trẻ, đều xinh đẹp như nhau, chỉ số nhan sắc rất đỉnh, thân hình bốc lửa, nếu như lúc này có trai thẳng đi qua, tuyệt đối sẽ nhìn đến hoa mắt.

Đây là phòng nghỉ của diễn viên nữ thứ hai.( tuyến nữ thứ 2)

Phỏng vấn diễn viên nữ cũng có các cấp bậc khác nhau, đối diện là phòng nghỉ của diễn viên nữ tuyến một toàn là sao nữ nổi tiếng và có địa vị, phòng này không có pha trộn một sao nữ mới nổi nào, phòng cuối cùng là người mới vào nghề

Mỹ nữ mang số năm đột nhiên bị kêu tên, sợ hết hồn, trong tay cầm trang giấy nhỏ, theo phản xạ có điều kiện thì đứng lên: "...đến liền."

Sao nữ có quen biết ở bên cạnh nhỏ tiếng nói: "Cố lên."

Cô gái kia gật đầu, chậm chạp đi về phía cửa, động tác cứng nhắc.

Người quản lí đi cùng phía sau cô ta, cũng cổ vũ cho cô ta: "Đừng khẩn trương, coi như phía dưới sân khấu không có người, mắt đừng nhìn bất cứ ai hết, nghe thấy không? Cố gắng giữ bình tĩnh, em chỉ cần nhìn về phía trước--- lòng bàn tay em sao lại lạnh như vậy? Không được, trạng thái em như vậy lên sân khấu khẳng định sẽ bị khớp. Không cần khẩn trương, hít thở sâu..."

Hai người đi theo nhân viên công tác.

Phòng nghỉ lần nữa trở nên yên tĩnh.

Bỗng nhiên, có người chú ý đến chỗ ngồi trong góc, có cô gái vẫn đang cúi đầu soi gương.

Cô ấy là người đầu tiên vào đây, cũng là người im lặng nhất, từ sáng sớm đến bây giờ, không có nói tiếng nào.

Vì thế, xung quanh cố gắng áp chế tiếng thì thầm bàn ra vào.

"Cô nhìn qua bên kia --- cái người đó, giống Lâm Yên đúng không?"

"Thật đúng vậy, cô ấy làm sao mà ở phòng này với chúng ta? Không phải nên ở phòng đối diện sao?"

"Ây, sao nữ đã từng không có nhân quyền, cuộc sống này thực tế như vậy đó, cho nên chúng ta phải nổ lực leo lên."

"....thật là tội nghiệp, ở hôn lễ bị vứt bỏ, nghĩ lại cũng rất thê thảm."

"Đúng rồi, cô ấy hôm nay thử vai nào? Nữ phụ hả?"

"Dù sao cũng không phải nữ chính, ai cũng có thể cởi, Lâm Yên? Không thể nào."

"Đúng vậy, tuổi của cô ấy cũng không phù hợp với vai nữ chính, giới hạn tuổi không phải là từ hai mươi hai đến hai mươi chín tuổi sao? Lâm Yên ba mươi tuổi rồi mà? Quá già rồi."

"Sớm biết như vậy, sao lúc trước còn như thế đây? Thời gian tám năm đem nuôi chó rồi, hào môn không phải là dễ vào như vậy."

"Vẫn là Lưu Đạo đoán đúng, năm đó có nói qua đáng tiếc cho Lâm Yên."

"Tiếc nuối cũng vô dụng, Trường Giang sóng sau xô sóng trước, sóng trước dạt lên bãi cát ---- cái vòng tròn này của chúng ta, sao nữ thay cũ đổi mới rất nhanh, lỡ mất một cơ hội chính là bằng đốt bỏ ba bốn năm, huống chi cô ấy lãng phí đến tận tám năm."

"Phải rồi, người quản lí lớn tuổi của tôi lúc trước còn lấy Lâm Yên ra làm ví dụ mỉa mai tôi, kêu tôi đừng có yêu đương, đàn ông không dựa vào được, phụ nữ là phải có sự nghiệp."

"Cho nên Lâm Yên diễn vai chị của nữ chính? Tuổi tác phù hợp, nhân vật đó được sáng tác không quá nổi bật, nếu như ai trong chúng ta làm nữ chính, cô ấy cũng sẽ không đến cướp chú ý chứ, ha ha ha, thật hay."

Sắc mặt của chị Thanh có chút khó coi, vứt cuốn tạp chí ở trong tay sang một bên, muốn đứng dậy.

Bên cạnh truyền đến giọng nói trầm thấp: "Ngồi xuống, đừng quan tâm."

Chị Thanh nhếch mắt, nhìn thấy A Yên vẫn cúi đầu như cũ, cầm chiếc gương nhỏ, ngắm mình trong gương, giống như là ngắm mãi không thấy chán vậy đó.

Cô lại nhìn đám người kết bè kết đảng nói xấu người khác, cau mày nói: "Lưu Đạo làm trò gì vậy? Vì sao lại xếp cho em ngồi bên này? Xem giao tình lúc trước --"

Mặt A Yên vẫn không biểu hiện gì, giọng nói càng lãnh đạm: "Muốn cho em biết khó mà rút lui, để cho mấy cô nhóc không quan trọng đó nói mấy câu chuyện phiếm thì đã chịu không được, sau đó chờ coi làm sao mà dám ở trước mặt nhiều người đàn ông mà cởi quần áo, rồi làm sao đối mặt với khán giả xem phim cùng bình luận của cư dân mạng."

Chị Thanh im lặng một lát, có chút không nhịn được: "A Yên, chúng ta đi thôi. Chỗ chị có mấy cái kịch bản, em lại coi thử... em nghe chị nói này, mặc dù con đường bắt đầu lại không dễ đi, nhưng chúng ta cứ từ từ đi, từng bước một đánh chắc giữ chắc, em cứ tin tưởng chị, mười năm trước chị có thể làm cho em nổi tiếng, bây giờ chị cũng có thể."

A Yên cười một tiếng: "Em không thích từ từ." Quay đầu qua, môi đỏ khẽ mở, nhẹ nhàng thốt ra mấy chữ: "Em chính là thích tốc độ nhanh."

Chị Thanh ngây người.

Mười phút sau, người số năm mới tham tuyển trở lại, mặt suy sụp, muốn khóc rồi.

Mấy người khác chạy đến vây quanh: "Sao rồi? Phát huy tốt không?"

Người dự tuyển số năm cầm túi của mình lên, miệng mấp mấy, nước mắt rơi xuống: "Làm không tốt... Tôi còn nghĩ chỉ có một mình Lưu Đạo, nhiều lắm là thêm trợ lí, nhưng ở phía dưới có rất nhiều người ngồi, tôi hồi hợp diễn không được...dù sao cũng rớt rồi."

Mấy cô gái trong lòng mừng thầm, trên mặt lại lộ ra vẻ đồng cảm: "Không sao đâu, bây giờ còn chưa công bố kết quả phải không? Vẫn còn cơ hội. Có ai ở đó?"

"Lưu Đạo, phó đạo diễn, có mấy người nhân viên công tác, hình như bên đầu tư cũng có, còn có..." Người tham tuyển số năm dừng một chút, mặt đột nhiên hiện lên một vệt hồng: "Tôi cũng không chắc chắn, do khán đài quá tối, người đó ngồi ở phía sau, nhìn không rõ, nhưng tôi cảm nhận được... Là hắn."

"Ai?"

Mặt của người tham tuyển số năm càng đỏ bừng, ngượng ngùng rũ mắt: "Thầy Trình."

Bên cạnh là một tiếng hít thở.

"Trời ơi, Trình ảnh đế? Hôm nay hắn cũng ở đây?"

"Trình Dĩ Hàn, á á á!"

"Thật là muốn được hợp tác cùng với hắn, dù cho không diễn vai nữ chính, nói mấy câu thoại với hắn cũng được."

"Có thể cùng thầy Trình diễn chung một bộ phim, thì tôi mãn nguyện rồi, đóng vai người qua đường cũng được, tôi từ nhỏ đã xem phim hắn diễn mà trưởng thành...."

"Tôi cũng vậy, haiz...nói không chừng chúng ta không có hi vọng, đối diện với mấy người nổi tiếng có sức ảnh hưởng đó, tôi nhớ có ít nhất hai người đã từng nói, ước mơ lớn nhất là được diễn chung với Trình ảnh đế."

Bỗng nhiên, trong góc có người hỏi: "Trang Chính Thanh có ở đây không?"

Người tham tuyển số năm ngây người, theo bản năng đáp lại: "Không có chú ý đến, có mấy người nhìn không thấy rõ mặt."

Người bên cạnh cười nói: "Hắn sẽ không ở đây chứ? Dù sao cũng là thiếu niên đơn thuần cuối cùng của thế kỉ này, chàng trai thủy tinh chưa bao giờ ôm người phụ nữ nào khác ngoài mẹ và chị gái."

"Đúng đúng đúng, công ty của hắn để cho hắn bắt chước* phá nhân thiết ( nhân vật trong game) làm cái gì? Lớn đầu như vậy rồi, chưa từng yêu đương bao giờ, chạm tay con gái một chút thì đỏ mặt, cả đời hi vọng chỉ yêu đương đơn thuần một lần, mối tình đầu chính là vợ...lừa quỷ sao, hắn có tin được lời mình nói không?"

"Nhưng mà fan của hắn ăn đứt hắn về khoản này, lần trước có người kia? Nổi tiếng do diễn bộ phim hiện đại nào đó, cùng hắn tham gia một tiết mục, đứng gần hắn có chút xíu, thì bị fan của hắn khủng bố đủ một tháng, khủng bố lên top tìm kiếm luôn."

"Quá đáng sợ rồi..."

Ngay lúc này, cô trợ lí lúc nãy lại đến: "Số 6, đến lượt cô rồi!"

Mọi người đồng loạt ngừng nói chuyện.

Ở trong góc, cô gái mặc áo khoác gió dài cất gương, im lặng đứng dậy, đi ra ngoài.

Chị Thanh đi theo: "A Yên, em suy nghĩ lại đi---"

Cuộc trò chuyện dừng đột ngột.

Cô (CT) nhìn thấy biểu hiện của cô (AY), có chút kì lạ---hai má xuất hiện ửng hồng, như cánh hoa đào, con ngươi đen nhưng lại nổi lên một tầng sương mù mênh mông, làm người ta đoán không ra.

Chị Thanh hỏi: "Khẩn trương sao?"

"Hưng phấn."

Chị Thanh còn cho là nghe lầm: "Cái gì?"

A Yên vừa đi, vừa quay lại nhìn, mỉm cười: "Kiếp này, chỉ có ước mơ và khuôn mặt là không thể phụ lòng...thân thể cũng không thể phụ được."

Chị Thanh càng thấy khó hiểu: "A Yên, có phải là em quá khẩn trương, hay là trước tiên..."

A Yên trầm mặt xuống, không thèm để ý đến cô nữa, quay người đi, bước nhanh về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.