Si Triền

Chương 8: Chờ chút, ta có lời muốn nói




Đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng động khắc khẩu. Trong đám ồn ào đó, A Ly giống như nghe được một thanh âm thực quen thuộc. Như là… Như là… Vinh Nghĩa quận chúa? !

Nhưng mà tình thế cũng không để A Ly phân tâm, y phải toàn tâm toàn ý ứng phó Thủy Du Ngân tiến công mới được. Bởi vì vừa mới liếc ra ngoài cửa một cái, y phục của y đã bị kéo xuống dưới hơn phân nửa.

“Ca!”

Đang lúc nguy cơ, chỉ nghe cạnh cửa truyền đến một tiếng rống to, Vinh Nghĩa quận chúa đã muốn phá cửa mà vào, phía sau còn đi theo hai ả tỳ nữ xinh đẹp. Mà thị vệ phụ trách trông cửa của Thủy Du Ngân, trên mặt mỗi người đều có ấn chưởng đỏ sậm, không cần nghĩ, vậy nhất định là bị Vinh Nghĩa quận chúa tát rồi.

―― Cuối cùng cũng được cứu trợ .

A Ly chưa bao giờ cảm tạ Vinh Nghĩa quận chúa đã đến giống như bây giờ.

“Ca!” Vinh Nghĩa quận chúa cầm váy, bước nhanh hướng bên giường Thủy Du Ngân vọt tới, “Nghe nói ngươi bắt giữ người ngoài cùng trở về!”

“Phù Dung, đi ra ngoài!” Thủy Du Ngân kêu tên Vinh Nghĩa quận chúa , khí thế bức người mà chỉ vào ngoài cửa, không muốn nàng đến gần nửa bước nửa.

“Ca!”

“Đi ra ngoài!” .

“Chính là ca…” .

“Ta kêu ngươi đi ra ngoài có nghe thấy không!”

Thủy Du Ngân đổ ập xuống rống lên, Vinh Nghĩa quận chúa rốt cục im lặng , đứng ngơ ngác ở tại chỗ.

Thủy Du Ngân không nói lời nào, Vinh Nghĩa quận chúa cũng không nói, không khí trong phòng trở nên áp lực, giống như bao phủ một tầng u ám nặng nề, kiến người ta thở không nổi.

Qua đã lâu, Vinh Nghĩa quận chúa mới chậm rãi xoay người hướng cạnh cửa đi đến, nhưng không ngờ nàng vừa mới đi ra hai bước, lại đột nhiên dừng lại, đưa lưng về nhau Thủy Du Ngân nói: “Ca… Vinh Nghĩa nghe được có người báo tin, nói ngươi hôm nay mang về người này cũng không an toàn.”

―― không an toàn?

Thủy Du Ngân cười lạnh, liếc A Ly dưới thân một cái. Nhìn không ra hắn rốt cuộc có điểm nào không an toàn. .

Đúng lúc này, thanh âm Vinh Nghĩa quận chúa lại vang lên, chỉ thấy nàng chậm rãi xoay người, khóe miệng lại đột nhiên hiện ra vẻ tươi cười, “Ca chỉ dùng cổ thuật để người ta tiến cung đi ? Chính là Vinh Nghĩa nghe nói, cổ độc trên người người kia đã sớm phá…”

Nói chỉ nói tới đây, sắc mặt Thủy Du Ngân nháy mắt thay đổi. Không nói đến Vinh Nghĩa quận chúa làm thế nào biết chuyện cổ độc một, nàng thế nhưng có thể một hơi nói ra cổ độc bị phá? Thật sự bất khả tư nghị. .

Thủy Du Ngân còn thật sự đứng lên, cúi đầu tái vọng A Ly, một phen kéo chỗ áo đang che miệng vết thương của y, nhưng lại phát hiện miệng vết thương quả nhiên không thấy, chỗ đó trở thành một miếng băng gạc! .

“Vinh Nghĩa còn nghe nói, cổ độc sẽ không theo máu chảy vào toàn thân, chỉ biết dừng lại ở vị trí miệng vết thương. Cho nên chỉ cần cắt đi khối thịt độc kia, cổ độc liền không hề tồn tại.”

“Ngươi…”

Thủy Du Ngân trừng mắt A Ly, biết mắc mưu. Chỉ thấy A Ly 『 ha hả 』 cười, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai hướng trái tim Thủy Du Ngân đánh tới. Nơi đó là nhũ huyệt Đông Vân Tường Thụy dạy cho y, chỉ cần ngón tay nhấn mạnh một tý có thể khiến tim tê liệt, hiện tại A Ly dùng đem hết toàn lực đánh một chưởng tới, bất ngờ không kịp đề phòng. Thủy Du Ngân bị y đánh đến miệng phun máu tươi.

A Ly thừa thắng xông lên, sử xuất một chiêu cầm nã thủ. Một tay cầm lấy cổ Thủy Du Ngân, một tay bắt lấy vai hắn, đem Thủy Du Ngân chặt chẽ ấn ở trên giường.

Thủy Du Ngân nhất thời không có thể kịp phản ứng, bỗng nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy hai ả tỳ nữ Vinh Nghĩa quận chúa đã chậm rãi kéo cửa phòng lại.

“Vinh Nghĩa…” Thủy Du Ngân nhìn khuôn mặt tươi cười cổ quái của Vinh Nghĩa quận chúa, trong lòng một trận khủng hoảng. Mà nhìn kỹ hai ả tỳ nữ Vinh Nghĩa, mới đột nhiên phát hiện các nàng hình như cao hơn lúc truớc không ít, không khỏi càng thêm ngờ vực vô căn cứ.

“Các ngươi rốt cuộc là ai?” Thủy Du Ngân trừng mắt xinh đẹp, cắn răng hỏi.

“Ca… Đừng nóng giận thôi…” Vinh Nghĩa quận chúa đi đến bên giường, trấn an nói, “Ngươi xem, ta thay mặt ca tới gặp ngươi .”

Thủy Du Ngân đột nhiên ngây người, bởi vì biểu ca Vinh Nghĩa quận chúa chỉ có một!

Chỉ thấy mặt mày chậm rãi đến gần, kéo trang sức trên đầu, ngẩng mặt ―― quả nhiên chính là Mạc Triêu Diêu!

Mà một người còn lại, ánh mắt Thủy Du Ngân hướng tới bên người Nguyệt Mạo.

Chỉ thấy nguyệt mạo cũng ngẩng đầu lên, mặt mày dần dần rõ ràng, nhưng lại cũng là một người Thủy Du Ngân biết ! .

“Phượng Lê?” Thủy Du Ngân cứng ngắc iệm ra tên này.

Bọn họ thế nhưng đều lẫn vào hoàng cung đến đây! Không cần hỏi nhiều, nhất định là Vinh Nghĩa quận chúa giúp bọn họ không ít 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.