Si Tâm Hồn

Quyển 2 - Chương 13: Hi vọng




Lần này, Phó Hội Thanh và Từ Duy Tắc thật sự là sốt ruột vô cùng. May mà sau khi Phó Dục Ninh giam mình ở trong phòng một ngày một đêm đã tự mình suy nghĩ thông suốt đi ra ngoài. Nhìn khuôn mặt tái nhợt của con gái, hai vợ chồng cực kỳ đau lòng, nấu cho cô rất nhiều món ngon, lúc nói chuyện cũng dè dặt, chẳng dám nói gì liên quan đến cuộc thi.

Sau vài ngày, tâm trạng Phó Dục Ninh cũng kha khá bình phục trở lại, chủ động nhắc đến cuộc thi với mẹ: “Mẹ, hôm thi xong không phải anh ấy đã điện thoại đến hay sao?”

Phó Hội Thanh biết người con gái đề cập đến chính là Cố Trường An: “Ừ, gọi điện thoại hỏi thăm tình hình của con.”

Phó Dục Ninh im lặng một hồi: “Mẹ không nói với anh ấy chứ?”

“Mẹ có thể nói gì với cậu ấy hả? Mẹ còn không biết con à!” Phó Hội Thanh giả bộ tức giận trợn mắt nhìn cô – “Vả lại, Tiểu Cố bận bịu không ngớt làm sao rảnh mà nghe mẹ nói nhiều lời. Cậu ấy nói trong khoảng thời gian này phải đến phía Nam làm thí nghiệm mật, khi về sẽ điện thoại cho con.”

Phó Dục Ninh ỉu xìu ừ một tiếng. Trong lòng cô biết rõ, cô không nghe điện thoại của anh, anh hẳn đoán ra được cô thi chẳng ra sao rồi. Không biết tâm trạng anh sẽ thế nào nữa? Có khi nào cảm thấy cô rất ngốc không?

Chỉ nghĩ đến đây Phó Dục Ninh đã thấy buồn bã vô cùng, cô giống như một dây cung, trước khi thi căng quá chặt, không chịu được áp lực nên đã đứt lìa. Một khi bị đứt sẽ không nối lại được nữa, những khổ công học tập trước kia cũng đổ sông đổ biển. Dù không cam tâm thì cô cũng không thể thay đổi được gì, trường thi là cô đi, bài thi là cô giải, kết quả cuối cùng đương nhiên phải tự cô gánh chịu.

Rút kinh nghiệm xương máu, Phó Dục Ninh quyết định thi lại lần nữa, đây là kết quả cô nghĩ đi nghĩ lại mấy ngày nay và cũng là quyết định duy nhất có thể khiến cô phấn chấn. Song, khi cô nói quyết định này cho ba mẹ biết lại bị phản đối kịch liệt.

“Sao vẫn muốn thi tiếp? Đây chẳng phải là lại lãng phí một năm nữa à?”

Phó Dục Ninh nghĩ ngợi, nói: “Con có thể tìm việc làm trước, vừa làm vừa học.”

“Vậy không phải rất mệt mỏi hay sao, đừng để đến trước khi thi lại bị ốm nữa.”

“Mẹ” – Phó Dục Ninh dùng dằng làm nũng với mẹ mình – “Mẹ để con đi thi đi, con rút kinh nghiệm lần này, không tạo áp lực lớn cho mình như vậy nữa đâu.”

“Không được.” Bà xụ mặt phản đối.

Phó Dục Ninh sắp khóc: “Mẹ, không phải lúc trước mẹ và ba vẫn ủng hộ con học tiếp sao. Sao bây giờ lại nói không giữ lời vậy?”

Mẹ cô thở dài: “Lúc trước cho con học tiếp vì muốn cho con thi là để về quê cũ, rời khỏi Tây Ninh. Hiện tại tình thế thay đổi, con thi hay không đều không có gì ảnh hưởng lớn.”

Ban đầu Phó Dục Ninh không hiểu ý mẹ cô nói, đến khi cô hiểu ra vẻ mặt cũng thay đổi: “Mẹ, mẹ có ý gì? Mẹ nghĩ…” Cô nhìn mẹ, không dám nghĩ thêm nữa.

“Không sai.” – Phó Hội Thanh thừa nhận rất dứt khoát – “Hiện tai con không cần quan tâm chuyện học hành nữa, vẫn nên chuẩn bị tốt nghiệp đi. Đừng quên, Tiểu Cố vẫn chờ con đấy.”

Phó Dục Ninh không nói lời nào, vẻ mặt căng thẳng.

Phó Hội Thanh vừa nhìn cũng biết con gái khó chịu, bà lại thở dài: “Sao mẹ lại nói với con làm gì nhỉ? Con muốn học tiếp phải không, vậy sau khi con kết hôn với Tiểu Cố thì có thể lại chuẩn bị thi tiếp.”

“Nhưng sau khi kết hôn nhiều việc hơn, con sợ mình phân tâm.”

“Vậy ý của con là muốn để Tiểu Cố chờ con thêm một năm nữa?” – Phó Hội Thanh sốt ruột – “Con gái ngoan của mẹ, Tiểu Cố sắp ba mươi rồi, con còn định để cậu ấy chờ bao lâu nữa? Con muốn, nói không chừng người ta không muốn đâu!”

“Anh ấy không phải người như thế.” Phó Dục Ninh vội vàng giải thích thay anh, lại bị mẹ cô ngắt lời.

“Đúng, cậu ấy bằng lòng chờ con là bởi vì cậu ấy còn thích con, kiên nhẫn với con, chịu bao dung con. Nhưng con không thể mãi nông nổi mài mòn sức chịu đựng của cậu ấy phải không? Đàn ông đến ba mươi rồi có ai không muốn lập gia đình, lúc này con nói với người ta bảo cậu ấy chờ con thêm một năm nữa sao?” – Bà càng nói càng giận – “Mẹ đã nói với con rồi Ninh Ninh, nếu cuối cùng con và Tiểu Cố xảy ra chuyện gì thì cũng do con gây ra cả thôi.”

Lần này Phó Dục Ninh giận thật, cô vụt đứng dậy trở về phòng, đóng sầm cửa lại. Tâm trạng của Phó Hội Thanh thấp thỏm nhưng không đi dỗ dành cô. Thân là mẹ, bà đương nhiên biết cái gì tốt nhất cho con gái mình.

Phó Dục Ninh trở về phòng bật khóc nức nở, cô không ngờ hóa ra ba mẹ xem Cố Trường An như vậy. Ba mẹ coi anh là gì chứ, cầu nối để cô rời khỏi Tây Ninh à? Đá trải đường cho cô đi sao? Nhưng đó là người yêu cô mà, tại sao ba mẹ có thể làm vậy? Nếu như cô có chút khí khái thì lập tức nói với ba mẹ là cô không lấy chồng, không qua lại với Cố Trường An nữa, tránh để ba mẹ lợi dụng anh như vậy. Nhưng cô không nỡ, cô cực khổ chuẩn bị thi cử như thế không phải vì có thể được ở bên anh sao?

Khóc một đêm, ngày hôm sau lúc trời hửng lên tia sáng đầu tiên, Phó Dục Ninh đã nghĩ thông suốt. Chuyện này cô phải bàn bạc với Cố Trường An, nếu như anh thật sự không muốn chờ thì thôi. Nếu anh bằng lòng, vậy cô cũng phải nói rõ ý nghĩ của ba mẹ cho anh biết. Cô không cho phép ba mẹ lừa gạt anh như vậy, cũng không cho phép tình yêu của họ pha lẫn một chút tạp chất nào.

Sau khi suy nghĩ thông suốt, Phó Dục Ninh an tâm rất nhiều. Lúc sức khỏe đã bình phục liền trở về trường học chuẩn bị thi tốt nghiệp, thời gian rảnh còn lật xem sách ôn tập thi thạc sĩ, ghi nhớ thật kỹ, tránh để sau này lại quên mất. Thứ Bảy cô vẫn về nhà theo thường lệ, nhưng không nói chuyện học hành với ba mẹ nữa. Ba mẹ nhắc đến cô cũng vờ như không nghe thấy, khiến mẹ cô giận vô cùng.

Sau khi Tây Ninh đổ xuống vài trận bão tuyết, cuối cùng Cố Trường An đã hoàn thành thí nghiệm trở về. Hôm đó đúng lúc là thứ Bảy, Phó Dục Ninh mới vừa vào nhà đã thấy mẹ đang nghe điện thoại. Nhìn thấy cô, bà nói với người bên kia đầu dây: “Đúng lúc, Ninh Ninh về rồi, để nó nghe điện thoại thôi.”

Nói xong vứt điện thoại cho cô, bà đứng dậy trở về phòng ngủ. Cô vừa ở ngoài về, đầu lạnh cóng, cô thuận tay nhận lấy điện thoại, sau khi alo một tiếng mới biết người gọi đến là ai, thoáng chốc cô liền không thốt nên lời.

“Ninh Ninh.”

Tiếng nói khàn khàn vừa truyền đến, đã lâu mới nghe lại tiếng của anh, chóp mũi Phó Dục Ninh thoắt cái liền cay xè, cô muốn đáp lại nhưng nước mắt không kìm được mà rơi xuống.

“Ninh Ninh.” – Cố Trường Anh cười – “Anh nhận được thư của em rồi, hơn nửa tháng nay làm thí nhiệm ở phía Nam suốt, vừa trở về còn chưa kịp hồi âm cho em.”

Nhắc đến lá thư này, Phó Dục Ninh lại bị đâm trúng chỗ đau. Đó là lá thư cô viết cho anh trước khi thi một ngày, cô sẽ thi đậu trường tốt nhất thành phố B để đến thành phố B với anh, vừa có thể đi học vừa được ở bên anh. Giống như đối lập với ước mơ tốt đẹp, thực tế có vẻ vô cùng ảm đạm. Nước mắt Phó Dục Ninh không tài nào kiềm nén nổi.

“Em không thi tốt… em không đi được rồi…” Cô khóc thút thít, lắp bắp nói.

Cố Trường An lẳng lặng lắng nghe, anh lắng nghe tiếng khóc khe khẽ của cô cho đến khi cô dần dần bình tĩnh lại, anh mới bất ngờ nói: “Ninh Ninh, chúng ta kết hôn đi.”

Câu nói này chẳng khác gì một quả bom nặng ký, đầu óc Phó Dục Ninh nổ ầm ẩm vang dội, lệ cũng đọng nơi khóe mắt.

“Tại sao…” – Mờ mịt hỏi ra hai chữ kia, cô liền nhanh chóng tỉnh táo lại, cảm giác được điều gì đó – “ Là mẹ em nói với anh hả? Ba mẹ em ép buộc anh lấy em sao? Sao ba mẹ có thể…”

Mặt Phó Dục Ninh nóng bừng, lòng giận sôi sục, lời nói không còn mạch lạc nữa…

“Không phải, Ninh Ninh, không phải vậy, em đừng nghĩ nhiều.” – Cố Trường Anh đúng lúc trấn an cô – “ Không ai ép anh cả, là bản thân anh muốn làm như vậy.”

“Nhưng anh không hiểu.” – Giờ phút này Phó Dục Ninh cảm thấy vô cùng khó xử, đây là khó xử ba mẹ tạo cho cô, mà cô lại không thể gạt người đàn ông cô yêu, cô phải nói ra – “Ba mẹ em đồng ý em và anh qua lại là muốn sau khi em lấy anh sẽ được rời khỏi Tây Ninh.”

Thật ra lần trước Cố Trường An nói chuyện với Từ Duy Tắc đã loáng thoáng ý thức được chuyện này rồi. Dĩ nhiên, anh cũng không nói rõ, nhưng căn cứ từ việc ông một mình đến Tây Ninh, sau đó sầu não, bùi ngùi, chắc hẳn trong đầu ông đã mang suy nghĩ và khát vọng việc con gái có thể rời khỏi chốn này, anh đại khái nhìn ra được đôi điều, nhưng không ngờ là Phó Dục Ninh sẽ biết. Điều này anh hiểu, lòng cô gái này có khúc mắc rồi.

“Ninh Ninh, chuyện này không quan trọng.” – Anh nói – “Ba mẹ tự có băn khoăn của ba mẹ, những việc này chúng ta không cần suy nghĩ. Anh chỉ cần biết, vì sao anh muốn cưới em là được.”

“Nhưng anh không hề để ý chút nào sao?” Lúc cô biết chuyện, tức giận đến mức nổ tung.

Đương nhiên anh chẳng hề để ý, trong lòng anh biết rõ, Từ Duy Tắc và Phó Hội Thanh vừa ý anh không chỉ có điều này. Đây chẳng qua có thể xem như một ưu thế kèm theo mà thôi. Tuy nhiên, những thứ này đều không thể nói với Phó Dục Ninh. Nói nhiều về chuyện này chẳng khác nào là biện minh và che giấu, mà ngược lại càng khiến cô luẩn quẩn mãi trong lòng. Dù sao điều cô để ý chính là anh kia mà.

“Ninh Ninh, anh đọc thư em đã ba lần rồi, biết bây giờ anh nghĩ gì không?” – Anh không trả lời câu hỏi của cô mà nói sang chuyện khác – “Anh cảm thấy, nếu không cưới em sang đây, vậy thì cuộc sống của anh sắp không chịu nỗi nữa rồi.”

Anh nói không hề khoa trương. Bận bịu hơn nửa tháng, trở về nhà không có một bóng người. Đọc thư cô gửi đến, tưởng tượng dáng vẻ cô tựa vào bàn múa bút thành văn, cô nói cho anh biết, cô khát vọng đến bên cạnh anh, khát vọng cuộc sống ở bên anh. Khát vọng này của cô khiến anh cảm thấy trong thân thể như có ngọn lửa đang thiêu đốt, anh thật sự không đợi được thêm một chút nào nữa.

“Cho nên, em cảm thấy anh còn lo lắng đế ý đến việc khác hay sao?” Anh khẽ hỏi ngược lại.

Trước mặt cô anh chưa bào giờ nói trắng ra như thế, gần như là đang nói cho cô biết, anh yêu chính là con người cô, tất cả chuyện khác đều không quan trọng, anh cũng chẳng màng để ý đến. Phó Dục Ninh đang nghe đến sững sờ, không biết nên nói gì.

“Còn ở đó không, Ninh Ninh?” Chờ thật lâu không nghe cô đáp lời, Cố Trường An đành phải lên tiếng gọi cô.

“Em đây.” Phó Dục Ninh cũng không màng mình đang khóc, vội vàng trả lời vào ống nghe.

“Ừ, vậy em có muốn gả cho anh không?” Anh dịu dàng hỏi cô.

Phó Dục Ninh nghĩ ngợi, đầu ngón tay xoắn dây điện thoại, có chút rối rắm: “Nhưng em vẫn muốn thi lại lần nữa, mẹ em không cho…”

Phó Hội Thanh ở trong phòng nghe thấy lời này đấm ngực giậm chân, Cố Trường Anh nghe ở đầu kia điện thoại thì thấy buồn cười.

“Em muốn đi học thì kết hôn rồi vẫn thi tiếp được mà.”

“Nhưng kết hôn sẽ phân tâm.”

“Hai người ở hai nơi mới khiến em phân tâm.”

“Ai bảo chứ, kết hôn em vừa phải làm việc nhà còn phải chăm sóc cho anh, làm sao còn có thời gian chuẩn bị thi cử.”

“Để anh làm việc nhà, thuận tiện chăm sóc cho em luôn.”

“…”

“…”

Cuối cùng kết quả bàn qua tính lại vẫn là kết hôn.

Phó Dục Ninh phát hiện, yêu cầu của Cố Trường Anh đối với cô quả thật rất thấp. Anh không yêu cầu cô phải có trình độ học vấn cao để xứng với thân phận của anh, lại càng không để ý đến chút lợi dụng của ba mẹ cô đối với anh. Anh thích là thích con người cô, tất cả những chuyện khác đều không màng đến.

Phó Dục Ninh nghĩ thầm, anh thật sự không hề sợ thiệt thòi. Ngẫm lại thì cô cũng rất tốt mà, cô vô cùng yêu anh còn gì. Nghĩ thông suốt chuyện này, Phó Dục Ninh phát hiện ra, dường như cô có học tiếp hay không vấn đề cũng không còn rối rắm nữa rồi.

Đối với kết quả này, Từ Duy Tắc và Phó Hội Thanh nghe thấy hết sức vui mừng. Nửa năm quen biết, ít nhiều họ cũng xem như hiểu con người Cố Trường An. Thật sự sợ con gái quen bị mình nuông chiều sẽ để vụt mất chàng trai này. Giờ thì tốt rồi, hai người đều thở phào nhẹ nhõm, kết hôn phải xem ngày, hai vợ chồng họ chọn được ngày tốt liền quyết định vào tháng Tư năm sau.

Vì chuẩn bị cho đám cưới, Phó Dục Ninh đến thành phố B trước hai tháng. Trước khi đi thành phố B đã có kết quả cuộc thi, cô thiếu bốn điểm. Phó Dục Ninh khó tránh khỏi có chút buồn bã, nhưng Cố Trường Anh an ủi, nói đầu cô lơ mơ còn thi được như vậy thì nhất định năm sau sẽ không có vấn đề gì nữa. Phó Dục Ninh nghe không biết nói gì cho phải, cô phát hiện người này nhiều khi dỗ dành mình giống như là dỗ trẻ vậy.

Giống với Dương Dương và Chu Bân, họ dự định tổ chức ở thành phố B và Tây Ninh mỗi bên một buổi tiệc. Bên Tây Ninh do ba mẹ và anh trai tổ chức, về phần ờ thành phố B, buổi tiệc này lớn hơn Phó Dục Ninh tưởng tượng nhiều. Không phải tổ chức trong hội trường nhỏ ở trung tâm hoạt động vủa Viện nghiên cứu mà là hội trường tám mươi mốt có thể chứa nghìn người ở quân khu.

Lúc Phó Dục Ninh đi xem trợn tròn mắt, cô thắc mắc đám cưới của họ có nhiều người đến vậy sao? Cố Trường An không bao giờ để cô lo lắng những chuyện này, mọi việc hoàn toàn nhờ cậy hai vị chị dâu bề trên sắp xếp. Hai chị dâu đều lớn hơn Phó Dục Ninh mười đến hai mươi tuổi, làm việc nói chuyện đều cứng rắn, đương nhiên giải quyết chuyện cũng dễ dàng hơn nhiều. Đến cuối cùng, chuyện duy nhất Phó Dục Ninh phải lảm là chuẩn bị cho tốt để trở thành một cô dâu thật xinh đẹp.

Thoắt cái đã đến tháng Tư. Đám cưới tổ chức đúng hẹn, ba mẹ và anh trai chị dâu cũng từ Tây Ninh đến tham dự đám cưới của cô. Cảnh tượng thật sự không long trọng đình đám, nhưng cũng coi là viên mãn.

Sau khi đám cưới kết thúc, tiễn anh trai chị dâu đi, hai người trở về lại Viện nghiên cứu đã là buổi tối. Phó Dục Ninh mệt mỏi chẳng cử động nổi, sau khi tẩy trang liền nằm nhoài trên giường. Bấy giờ cô còn chưa ý thức được mình đã là vợ người ta, đến lúc nửa tỉnh nửa mê nghe thấy trong phòng vệ sinh vang lên tiếng nước chảy của anh rửa mặt mới nhận ra mình kết hôn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.