Si Nhi, Nàng Là Vương Phi Của Ta

Chương 3: Cường giả vi tôn (1)




Yêu Thần không nói gì, lúc này nói cái gì cũng đều là dư thừa.

Cho nên Yêu Thần dùng hành động để biểu đạt ý nghĩ của hắn.

Đột nhiên đặt môi lên, mang theo nhiệt độ nhàn nhạt, hương vị rất tươi mát, lại làm cho Liễu Lan Yên như bị sét đánh.

Một giây kế tiếp, theo bản năng phản ứng, một cái tát liền bay qua.

Không hổ là Yêu Thần, cảm giác đối với nguy hiểm là rất mạnh.

Lập tức cảm ứng được nguy hiểm đến gần, lại làm cho người ta kinh ngạc là hắn không có né tránh, chờ bàn tay Liễu Lan Yên rơi xuống, rơi xuống, nhưng môi cũng không có tách ra.

Liễu Lan Yên phản ứng theo bản năng là muốn quất chết người trước mắt nhưng nhìn Yêu Thần tránh cũng không tránh, lại không nỡ xuống tay, không thể làm gì khác hơn là dùng sức đẩy Yêu Thần ra, tức giận chỉ vào hắn: "Chàng... chàng làm gì?"

Hai gò má nóng bỏng nóng bỏng, căn bản là không nghĩ đến Yêu Thần lại đột nhiên làm như vậy.

Tuy vừa rồi hai người chỉ là đôi môi khẽ chạm, nhưng mà, nhưng mà. . . . . .

"Ta cảm động, nhất thời không kiềm chế được." Đối với Liễu Lan Yên đang lắp bắp nói chuyện không có mạch lạc thì Yêu Thần ngược lại trấn định hơn, khí định thần nhàn nói.

"Không, không kiềm chế được?" Liễu Lan Yên há hốc mồm cứng lưỡi nhìn chằm chằm Yêu Thần, đây gọi là cái đáp án gì?

"Ừ." Yêu Thần nặng nề gật đầu, "Lúc Lan Yên nói câu kia trông thật đáng yêu, cho nên ta liền không nhịn được. . . . . ."

Yêu Thần dường như có chút ý tứ không tốt lắm, hơi nở nụ cười, giống như một thiếu niên ngây thơ đang đối mặt với người trong lòng của mình, cái loại nụ cười mang theo nhàn nhạt ngượng ngùng đó, Liễu Lan Yên nhìn thấy trái tim liền thịch một cái.

Tim đập rộn lên.

Không có tiền đồ!

Ở trong lòng Liễu Lan Yên hung hăng mắng mình một tiếng, bây giờ tim nàng còn nhảy loạn cái gì chứ?

"Lan Yên, nàng sẽ tha thứ cho ta vì nhất thời không kiềm chế được, đúng không?" Yêu Thần dịu dàng cười, giống như một nai con vô hại, nhìn thế nào cũng thấy dịu ngoan đáng yêu.

"Không kiềm chế được?" Giọng Liễu Lan Yên đột nhiên cao lên.

"Ừ, không kiềm chế được." Yêu Thần trả lời một cách nghiêm túc, mặt không đỏ hơi thở không loạn.

Liễu Lan Yên nhìn chằm chằm Yêu Thần, hàm răng cắn chặt đến vang lên tiếng ken két: "Tôn chủ đại nhân, người bên ngoài thật đúng là không hiểu rõ gì về ngài!"

"Ừ." Yêu Thần đương nhiên gật đầu, "Bọn họ cũng không phải là Lan Yên, đương không hiểu rõ về ta, ta không lạ gì."

"Lan Yên hiểu ta là được."

Đối mặt với Yêu Thần mà nàng "quen thuộc", Liễu Lan Yên thiếu chút nữa là nổi điên.

Đây là Yêu Thần mà ngày thường cao cao tại thượng không dính khói bụi trần gian sao?

Đây quả thực đúng là một con hồ ly!

"Tôn chủ đại nhân. . . . . ." Liễu Lan Yên cắn răng thấp giọng khiển trách.

"Lan Yên, chuyện gì?" Người nào đó tiếp tục diễn hình tượng 'Đáng yêu' vô tội vô hại.

"Bổn tôn ngài rốt cuộc là cái thứ gì? Hồ ly sao?" Liễu Lan Yên gầm nhẹ.

Mới gầm xong, Liễu Lan Yên mới thật thấp kêu đau: "Đau, chàng là chó sao, cắn ta làm gì?"

Liễu Lan Yên rút cánh tay lại, nhìn trên cổ tay mình, một chút xíu vết đỏ do hàm răng cắn qua, phản ứng đầu tiên trong đầu lại là -- hàm răng của Yêu Thần thật đều.

Cái suy nghĩ này vừa xuất hiện, Liễu Lan Yên liền lập tức hốt hoảng mãnh liệt lắc đầu, thì ra thần kinh không bình thường cũng có thể lây cho người khác.

Lúc này như thế nào nàng lại nghĩ tới cái vấn đề nhàm chán này chứ?

Liễu Lan Yên chợt lui về phía sau một chút.

"Ta không phải hồ ly." Yêu Thần trả lời vấn đề đầu tiên của Liễu Lan Yên, vấn đề thứ hai còn lại là, kéo cái ghế nhích lên phía trước ngồi xuống, khoảng cách giữa hai người lại trở về như cũ.

Vì thế việc Liễu Lan Yên lui về phía sau trở thành không có chút hiệu quả.

"Cách xa ta một chút." Liễu Lan Yên ngẩng đầu lập tức đạp ở trên ghế, tức giận trợn trừng mắt nhìn Yêu Thần, "Ta không muốn bị lây bệnh."

"Lây bệnh?" Yêu Thần không hiểu nhìn Liễu Lan Yên.

"Thần kinh của chàng không bình thường." Liễu Lan Yên nói nghiêm túc.

Nhìn bộ dạng cáu giận của Liễu Lan Yên, Yêu Thần thật thấp nở nụ cười, rất lâu không được vui vẻ như vậy.

"Lan Yên, đi theo ta." Yêu Thần đưa tay kéo Liễu Lan Yên đi, nhưng không nghĩ đến lại lập tức bị Liễu Lan Yên né tránh, mặt phòng bị nhìn hắn, "Chàng muốn làm gì?"

"Dẫn nàng đi xem thứ này." Yêu Thần cười nói.

Liễu Lan Yên căn bản cũng không cho hắn mặt mũi, dứt khoát lắc đầu ném ra hai chữ: "Không đi."

Đừng tưởng rằng hắn có thể nói cái gì thì chính là cái đó, hừ, nàng mới sẽ không thỏa hiệp đâu.

Hôm nay liền dám như vậy, không biết sau này sẽ còn như thế nào nữa đây!

Trong lòng Liễu Lan Yên tức giận bất bình nghĩ tới, bây giờ trên môi của nàng giống như còn lưu lại nhiệt độ nóng rực này, chỉ cần vừa nghĩ tới, gương mặt của nàng sẽ nóng lên

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.