Si Nhi, Nàng Là Vương Phi Của Ta

Chương 2: Xuyên qua (2)




"Mau! Mau tấn công!" Theo bản năng, Tần Minh cảm thấy nguy hiểm, giống như trong lúc vô hình có một con mãnh thú đang tập trung vào hắn.

Cảm giác bị xem như con mồi không tốt lắm, hắn muốn đánh nhanh thắng nhanh.

Tại sao Liễu Lan Yên lại nhìn hắn như vậy, còn có lời của nàng có ý tứ gì?

Trưởng lão Lê đã từng nhắc nhở hắn phải cẩn thận Liễu Lan Yên, hắn nghĩ Liễu Lan Yên có thể sẽ làm cái gì đó ở trên chiến trường.

Thua?

Hắn căn bản là không sợ.

Sáu vạn binh lính này vốn cũng chỉ là chốt thí mạng.

Nhưng bây giờ loại cảm giác ghê rợn này là sao?

Tại sao trong lòng hắn lại lo sợ đến khó chịu?

Tần Minh đã trải qua vô số cuộc chiến, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn từng giãy giụa cầu sinh bên bờ sống cõi chết, thân thể sớm đã có một loại bản năng phản ứng đối với nguy hiểm.

Lúc này, bản năng của hắn đang nói cho hắn biết -- có nguy hiểm.

Nơi này rất nguy hiểm.

Tần Minh không ngừng thúc giục đại quân thủ hạ tiến công Yêu Giới.

Yêu Giới có lá chắn bảo vệ của Yêu Thần, nhưng cũng không phải là không có cách nào tiến vào Yêu Giới.

Yêu Giới lớn như vậy, làm sao Yêu Thần có thể giờ giờ phút phút sử dụng sức mạnh của hắn để bao phủ toàn bộ Yêu Giới?

Chẳng qua là ở nơi biên cảnh Yêu Giới sự dụng trận pháp đặc biệt, có thể cảm ứng khi có kẻ địch xâm nhập, đồng thời trận pháp kia cũng có thể khóa linh khí đất trời vào bên trong.

Dĩ nhiên, nếu có mấy phe thế lực đồng thời đánh thẳng vào Yêu Giới thì Yêu Thần có thể rót sức mạnh của mình vào trong đại trận, khởi động đại trận đó, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn tuyệt đối có thể ngăn trở các thế lực công kích.

Ở đây chỉ có sáu vạn nhân mã, Yêu Thần sẽ không vận dụng đại trận, dù sao việc đó tiêu hao sức lực rất lớn, không phải tùy tùy tiện tiện mà có thể khôi phục được.

Yêu Chủ đã sớm chỉnh hợp tốt đại quân yêu linh, hỏi Yêu Thần: "Tôn chủ, chúng ta có nên ứng chiến hay không?"

Tương đối mà nói, bên bọn họ vẫn là chiếm không ít tiện nghi, ít nhất, đại quân của bọn họ không cần phải lặn lội đường xa, coi như là dùng khoẻ ứng mệt.

Yêu Thần tùy ý cười nói: "Nếu Tần Minh đã đổ trách nhiệm lên đầu bổn tôn, vậy thì liền không cần đại quân yêu linh nữa."

Nếu là hai người một ngựa chém giết hao tổn đại quân yêu linh và bọn Tần Minh thì càng nên làm như vậy.

"Tôn chủ, xin hãy giao cho thần." Bành Trăn ở một bên chờ lệnh, vừa rồi hắn đã quan sát cẩn thận, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn trong đại quân ma giới chỉ có mười hai người có thể tính là cao thủ, giải quyết xong bọn họ thì không còn vấn đề gì nữa.

"Ừ. . . . . ." Yêu Thần vừa mới gật đầu, liền đột nhiên trong lòng dự cảm được cái gì đó, không hề nghĩ ngợi đánh một chưởng ra ngoài, không phải công kích, mà là biến thành một tấm lá chắn, chắn ở trước biên cảnh Yêu Giới.

Lá chắn mới vừa vặn mở ra liền bộp một tiếng, một đóa hoa máu tung tóe ở trên lá chắn trong suốt.

Dòng máu sền sệch theo lá chắn chậm rãi chảy xuống, lưu lại dấu vết đỏ thẫm, người xem nhìn thấy liền tê dại da đầu.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Phía xa, những dân chúng vẫn quan sát tình hình của Yêu Giới bên này liền nghị luận ầm ĩ.

"Tại sao người kia lại nổ tung?"

"Là Tôn chủ ra tay sao?"

"Nhưng nhìn không giống."

Dù cho thực lực của bọn họ không thể nào được như Yêu Thần, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn nhưng họ cũng nhìn ra được chuyện vừa rồi không có chút liên quan nào tới Yêu Thần.

Vấn đề là nếu không phải Yêu Thần ra tay, vậy binh sĩ Ma giới đó là đã xảy ra chuyện gì?

Tại sao cả người lại đột nhiên nổ tung?

Sức nổ vẫn còn rất mạnh, liên luỵ đến mấy người lính đứng bên trái cách hắn hơi gần, trên người tất cả đều bị nổ ra vết thương thật sâu, có chỗ còn là sâu đến thấy xương.

Tình huống đột ngột làm cho tất cả mọi người không giải thích được, không hiểu nổi vì sao một binh lính đang yên đang lành lại đột nhiên nổ tung.

Tần Minh lại càng thêm ngây ngẩn cả người, chuyện này, căn bản không có trong kế hoạch của hắn.

Liễu Lan Yên!

Không biết vì sao, trong đầu đột nhiên lại hiện lên ba chữ này.

Tần Minh vội vàng quay đầu nhìn Liễu Lan Yên ở phía xa, vừa hay nhìn thấy Liễu Lan Yên đứng phía sau Yêu Thần, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn ở trong góc không có ai chú ý, đối diện hắn cười nói tự nhiên.

Nụ cười sáng lạn, thật giống như ánh mặt trời, lại làm cho Tần Minh không khỏi co rúm lại một chút, trong lòng dâng lên một tia lạnh lẽo sợ hãi, nháy mắt trải rộng toàn thân, cóng đến tay chân phát rét.

Giống như, sẽ có. . . . . . Chuyện gì đó, không tốt, xảy ra. . . . . .

Dường như muốn nghiệm chứng phỏng đoán của Tần Minh mà lại có thêm vài tiếng bồm bộp từ phía trước truyền đến.

Một binh lính Ma giới nổ tung, ngay sau đó xuất hiện phản ứng dây chuyền, tất cả binh lính chung quanh đều nổ tung ra.

Giống như là pháo trúc phân tán đầy đất, không ngừng nổ tung phát ra tiếng đùng đùng đùng trầm đục.

Chất lỏng màu đỏ vẩy ra, trên không trung xẹt qua từng tàn ảnh đỏ thẫm, sáu vạn binh lính Ma giới biến thành sương mù màu đỏ tràn ngập bầu trời.

Đây toàn bộ đều là do máu vẩy ra tạo thành, không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra được, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn mùi máu tanh ở gần đại quân ma giới là như thế nào.

Lá chắn trong suốt to lớn mà Yêu Thần chống lên đã sớm bị nhuộm thành màu đỏ tươi, nhưng vì tấm chắn là do sức mạnh ngưng tụ mà thành nên sẽ không dính máu.

Chỉ là từng trận mưa máu bắn lên chảy xuống, không đợi trận này hoàn toàn chảy xuống hết thì một trận khác lại liền lập tức vẩy lên, máu không hề ngừng đánh thẳng vào, tạo thành một màn hình cảnh làm người ta run sợ trong lòng.

Dù đã trải qua vô số chiến tranh nhưng đại quân yêu linh nhìn thấy da đầu cũng phải tê dại, hai chân như nhũn ra chớ nói chi là những dân chúng Yêu Giới bình thường đang quan sát từ đằng xa kia, sớm có người nhát gan liền trực tiếp té xỉu trên đất.

Có người càng thêm không chịu nổi, tìm được một cái góc nhỏ ói không ngừng.

Điên rồi!

Tuyệt đối là điên rồi!

Sáu vạn binh lính cùng nhau nổ tung, đây là một màn bi tráng và thảm thiết như thế nào?

Đầu óc Tần Minh trống rỗng, hoàn toàn không biết đối mặt với mọi chuyện trước mắt ra sao.

Hắn vẫn nghĩ hoài không hiểu, đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Binh sĩ hắn triệu tập đến, tại sao lại xuất hiện dưới tình huống cả người nổ tung như vậy? diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Hơn nữa còn không phải là một người, không phải là mười mấy, cũng không phải mấy trăm, mà là sáu vạn đại quân cùng nhau nổ tung!

Điều này có nghĩa gì?

Vừa lúc đó, mười hai người phóng lên cao, nhanh chóng chạy trở về chỗ Tần Minh.

Đối với tử vong, ai cũng đều sợ hãi, dù là người đã sớm có giác ngộ với sinh tử cũng không thể chịu nổi cách tử vong như vậy.

Vốn là thiết kế tốt, mười hai người này là cất giữ cuối cùng, cho nên ở phía Tần Minh cũng không có ai đi ngăn cản.

Chỉ là lúc mười hai người đó mới vừa chạy như bay một phần ba lộ trình trở lại thì liền bộp một tiếng, một người ở trên đường nổ thành khối vụn.

Dù sao cũng là cao thủ, uy lực oanh tạc cũng cao hơn những binh sĩ Ma giới bình thường.

Ùng ùng một tiếng, sửng sốt khi xung quanh hắn nổ ra một cái hố to có đường kính hai trượng.

Cát đá bắn ra.

Đá vụn tung tóe đánh vào trên tảng đá lớn dày đến hai thước ở bên cạnh, thế nhưng còn bắn xuyên cả tảng đá lớn.

"Mau! Ngăn cản bọn họ, đừng để bọn họ trở lại!" Tần Minh lập tức lớn tiếng hạ lệnh.

Một cao thủ cấp năm nổ tung chính là tình huống như vậy, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn nếu mười một người còn lại nổ tung trong doanh địa của bọn họ thì chẳng phải bọn họ sẽ toàn quân bị diệt sao?

"Rõ!" Đối với thủ lĩnh ra lệnh, thủ hạ là tuyệt đối phục tùng.

Lập tức lấy mũi tên đã được thêm ma lực ra, đồng loạt bắn ra ngoài.

"Tần Minh, ngài đang làm gì vậy?" Người chạy trốn trở về lập tức kêu to.

"Đừng tới đây, nếu không đừng trách bản tướng xuống tay vô tình." Tần Minh không thể bởi vì mấy người này mà phá hủy tất cả thủ hạ đắc lực của mình.

Lời Tần Minh nói, khiến cho trái tim của mười một người cao thủ may mắn còn sống sót này vọt một cái dâng lên lửa giận, Tần Minh đây là tá ma giết lừa sao?

Mười một người rốt cuộc cũng là cao thủ, ứng phó những mũi tên kia vẫn là dư dả, mặc dù có cản trở tốc độ đi tới của bọn họ một chút nhưng cũng tuyệt đối không tổn thương được bọn họ.

Bây giờ bọn họ đã không phải chạy trối chết trở về nữa, mà là tìm Tần Minh muốn một câu trả lời hợp lý!

"Đừng tiếp tục tiến lên bước nữa, nếu không đừng trách bản tướng không khách khí!" Tần Minh hô to, trong tay đột nhiên xuất hiện một đại cung đen như mực, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn một thanh mũi tên đen nhánh tỏa sáng chỉa thẳng vào mười một người này.

"Tên hóa ma?" Một người trong đó khiển trách ra tiếng, hắn đương nhiên nhận ra được mũi tên này.

Đây là mũi tên có lực sát thương vô cùng lớn, nhất là đối với người của Ma giới thì càng có hiệu quả.

"Tần Minh, ngài là muốn giết chúng ta diệt khẩu đúng không?"

"Ngươi chỉ nói là muốn hy sinh sáu vạn đại quân kia, còn chúng ta không ở trong đám đó!"

Vừa thấy tên hóa ma, mười một người này lập tức không kìm chế được nỗi lòng, tất cả lời nên nói hay không nên nói đều nói ra hết.

Bộp một tiếng, kèm theo mặt đất rung sụp nổ vang, lại có một cao thủ cấp năm rơi xuống, nổ tung.

Mấy người kia không kìm chế được nỗi nòng hô to, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn khiến Tần Minh không nhịn được cau mày, nhẹ buông tay, tên hóa ma lập tức bay ra ngoài.

Tốc độ nhanh đến mức trên không trung ngay cả tàn ảnh cũng không thấy, lập tức xuyên thấu trái tim của hai cao thủ cấp năm.

Khi trái tim của bọn họ bị đồng thời bắn thủng thì thân thể cũng nổ tung ra.

Hai cao thủ cấp năm đồng thời nổ tung, uy lực quả nhiên là lớn hơn rất nhiều, ngay cả một cao thủ cấp năm khác cách bọn họ chừng bảy, tám mét bên cạnh cũng bị liên lụy, vội vàng tránh né, nhưng vẫn bị một chút vết thương ngoài da.

"Tần Minh, ngài là muốn đuổi tận giết tuyệt sao?"

Các cao thủ còn lại giận đến kêu to, cũng không quản cái gì, lập tức chạy trối chết không đòi mạng, vội vàng đánh về phía Tần Minh.

Ngưng tụ sức mạnh, nhẫn tâm đập tới.

Trong khoảng thời gian ngắn, vốn nên là hai giới yêu ma đại chiến, nay lại biến thành Ma giới nội chiến, người của Yêu Giới nhìn thấy cũng không giải thích được.

Sau lại mơ hồ nghe được những cao thủ nói vài câu, đã mơ hồ đoán được mờ ám trong đó.

Hỗn chiến xảy ra cực nhanh.

Tần Minh dẫn theo 5000 nhân mã thủ hạ, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn qua một trận hỗn chiến mất đi mấy cao thủ vừa rồi thì cuối cùng miễn cưỡng chỉ còn lại mấy trăm người.

Khi một cao thủ cuối cùng rơi xuống, Tần Minh khổ sở nhắm hai mắt lại.

Trước mắt một mảnh đỏ tươi, làm cho lòng hắn co rút đau đớn.

Không phải là chưa từng thấy máu, không phải là chưa từng thấy tử vong, chỉ là thảm bại như vậy là lần đầu tiên hắn nhìn thấy từ lúc sinh ra đến giờ.

Sáu vạn đại quân, mười hai chết trong tay hắn, cùng với hơn bốn ngàn thủ hạ thân tín của mình. . . . . . Toàn bộ đều tử trận.

Nếu là chết ở trên chiến trường thì còn có chút giá trị, hắn tuyệt đối sẽ không khổ sở như thế.

Những người này, hoàn toàn là chết ở trong tay mình, đối với Yêu Thần, đối với Yêu Giới, là nửa điểm uy hiếp cũng không có.

Dùng sức nhắm hai mắt lại, Tần Minh khổ sở lần nữa mở mắt ra, đập vào mắt có thể thấy được khắp nơi toàn thi thể. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Trong mũi tràn đầy mùi máu tươi làm cho lòng người quặn đau, Tần Minh buông thõng hai tay bên người, hơi phát run.

Yêu Thần an tĩnh nhìn tất cả trước mắt, mặt không chút thay đổi, giống như một màn tử vong kinh khủng này căn bản không có lưu lại nửa điểm dấu vết ở trong lòng hắn.

Bên Yêu Giới tuy không có cảm giác lòng đau sắp nát như Tần Minh, nhưng vừa rồi hơn sáu vạn người nổ tung cũng đã tạo cho bọn họ sự đả kích không nhỏ.

Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ thế giới yên tĩnh lại, chỉ có gió mát là vĩnh viễn không biết mệt mỏi không ngừng quét qua.

Cuốn theo máu thịt vỡ nát lây dính máu tươi lẫn vụn đất cát lưu lại từng dấu vết loang lổ trên mặt đất.

Gió, lẳng lặng thổi qua, nức nở nghẹn ngào rên rỉ. . . . . .

Giống như là hơn sáu vạn binh lính không cam lòng không tiếng động gào thét.

Yêu Thần búng ngón tay một cái, lá chắn trong suốt đã trôi hết máu tươi đột nhiên biến mất, từng trận mùi máu bị ngăn cản bên ngoài chợt rót vào, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn khiến cho mọi người trong Yêu Giới vẫn đang ngây ngốc mất hồn hút một cái đầy miệng.

Rất nhiều người không nhịn được kịch liệt nôn mửa ho khan.

"Tôn chủ, thù này không báo, ta thề không làm người!" Tiếng nôn mửa ho khan liên tiếp truyền đến kéo Tần Minh từ trong dòng suy nghĩ của mình giật mình tỉnh lại, cắn răng nghiến lợi trừng lớn cặp mắt đầy mạch máu, rống giận.

Tiếng rống thật giống như khốn thú bị thương, vang vọng ở trên bình nguyên rộng lớn, truyền ra cực xa. . . . . .

Tất cả mọi người trong Yêu Giới theo bản năng đều chuyển mắt tới trên người Yêu Thần, bây giờ đầu óc bọn họ vẫn đang chết lặng, căn bản không có năng lực suy nghĩ.

Hình cảnh vừa rồi quá mức rung động, làm cho bọn họ hoàn toàn đánh mất khả năng suy nghĩ của mình.

"Tần Minh, lời này phải dành tặng cho ngươi mới đúng!" Liễu Lan Yên đi ra, tức giận trợn mắt nhìn Tần Minh chỉ một ngón tay vào chồng thi hài nặng nề xếp lên ở biên cảnh Yêu Giới: "Ngươi là có ý định gì?"

Câu hỏi của Liễu Lan Yên làm cho tất cả mọi người ngẩn ngơ, căn bản là không rõ lắm rốt cuộc ý của Liễu Lan Yên là gì.

"Ngươi cho đám binh lính có thể tự nổ này tới công kích Yêu Giới chúng ta là có ý gì?" Liễu Lan Yên lớn tiếng chất vấn, bởi vì hiện trường cực kỳ an tĩnh, cho nên lời Liễu Lan Yên nói có thể làm cho mọi người nghe thấy rõ ràng.

"Nếu là đại quân yêu linh của Yêu Giới chúng ta xuất chiên, không cẩn thận bị nhóm người đó tấn công vào Yêu Giới thì Yêu Giới chúng ta sẽ có bao nhiêu người thương vong?"

Liễu Lan Yên chất vấn khiến cho vài người bắt được chút manh mối, đáp án kia không phải rất rõ ràng, nhưng lại đủ để bọn họ cảm nhận được một loại lạnh lẽo khiếp người, dường như là một chuyện rất khủng bố.

"Liễu Lan Yên ngươi đang nói bậy cái gì?" Tần Minh lớn tiếng phản bác, hắn đã hiểu Liễu Lan Yên muốn nói là cái gì, đáp án kia làm cho sắc mặt hắn đột biến, tim đập rộn lên.

"Ngươi chính là muốn dùng những tử sĩ này để đổi lấy tánh mạng của đại quân yêu giới, dân chúng chúng ta!" Một câu của Liễu Lan Yên giống như là tiếng nổ trong không gian yên tĩnh, nặng nề nổ vang tới tận đáy lòng mọi người.

Trong lúc nhất thời hai lỗ tai ong ong, kinh khủng nhìn chằm chằm thi hài ở biên cảnh Yêu Giới, trong đầu tất cả đều đang suy nghĩ giống như nhau, nếu những binh sĩ Ma giới kia vọt vào Yêu Giới, nếu là nổ tung ở đâu đó gần bọn họ, vậy thì hậu quả.....Không cách nào tưởng tượng nổi.....

Thật là ác độc!

Tần Minh thật là ác độc!

Người Ma Giới thật ác độc!

"May nhờ Tôn chủ không có bị lừa, không để cho đại quân yêu linh của người xông ra, lấy lá chắn ngăn cản tất cả nhân mã của các ngươi ở bên ngoài." Liễu Lan Yên tiếp tục nói, dứt lời tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ sự thật.

"Nói hưu nói vượn, đây đều là các ngươi có mưu tính!" Tần Minh tuyệt đối sẽ không thừa nhận, huống chi, hắn cũng không biết tại sao sáu vạn binh lính lại không giải thích được nổ tung.

Mơ hồ có thể biết tất cả đều là Liễu Lan Yên giở trò quỷ, tuyệt đối là nàng!

"Là ngươi, là ngươi giở trò quỷ có phải không?" Tần Minh nghĩ tới đây, cũng đã lớn tiếng hỏi lên. Chuyện xảy ra quá mức chấn động làm cho lòng Tần Minh cực kỳ hỗn loạn.

"Tần Minh, ngươi thật là buồn cười. Sáu vạn binh lính, hơn sáu vạn tánh mạng ta giở trò quỷ? Xin hỏi một câu, ta làm thế nào để giở trò quỷ? Dù là ta vừa được tôn chủ thanh lọc cho đầu óc tỉnh táo một chút, nhưng ta chỉ mới bắt đầu tu luyện yêu pháp, làm sao có thể đi giở trò quỷ trong đại quân Ma giới của các ngươi?"

Lúc này Liễu Lan Yên là thoải mái thừa nhận, đầu óc của nàng đã tỉnh táo.

Hiện tại chất vấn mạch lạc rõ ràng, tin tưởng tất cả người của Yêu Giới đều chú ý tới, dưới tới hơn sáu vạn tánh mạng tạc liệt đánh thẳng vào, chút vấn đề nhỏ này của nàng đương nhiên sẽ không có người sẽ hoài nghi.

Dù sao có Tôn chủ vị cao thủ này ở đây, trị liệu tinh thần những người bị đả kích một cái, cũng rất là dễ dàng.

Hơn nữa, so với vấn đề của nàng thì hơn sáu vạn tánh mạng đã mất kia, hình như có lực chấn động hơn một chút.

Liễu Lan Yên chất vấn làm cho mọi người trong Yêu Giới gật đầu tán thành.

Tôn chủ lợi hại hơn nữa cũng không thể liền lập tức đề cao thực lực của Liễu Lan Yên đến mức có thể tùy tiện ra vào đại quân yêu giới.

"Ngươi.....Ngươi....." Tần Minh giận đến sắc mặt lúc trắng lúc xanh, vừa muốn phản bác, lại bị lời của Liễu Lan Yên làm cho nghẹn.

"Tần Minh, chiến tướng Ma giới. Ngươi muốn tới tấn công Yêu Giới liền phái binh sĩ như vậy sao? Binh lính không chịu được một kích như thế, là binh lính thấp kém nhất trong các binh lính. Ngươi dùng bọn họ tới tấn công Yêu Giới sao?" Liễu Lan Yên đưa tay chỉ bên cạnh, cái hướng kia chính là đại quân yêu linh của Yêu Giới.

Từng cái một trận địa sẵn sàng đón quân địch, nón trụ áo giáp sắt, thực lực kia đều là yêu lực cấp một.

Lại nhìn binh lính Ma giới vừa rồi tử vong, có người nào là cấp một?

Người ngựa hai phe vừa so sánh liền lập tức nhìn ra ai thắng ai thua.

Nghe Liễu Lan Yên vừa nói như thế, mọi người mới chợt hiểu ra.

A, thì ra là có chuyện như vậy.

Thì ra là Tần Minh không phải phái người tới đánh giặc, mà là phái hơn sáu vạn binh lính cùng người của Yêu Giới bọn họ đồng quy vu tận.

"Thật may là, thật may là Tôn chủ không muốn dính líu người của Yêu Giới, lỡ tay dập nát âm mưu của các ngươi." Liễu Lan Yên cười nói, đột nhiên vỗ trán của mình bừng tỉnh hiểu ra nhìn chằm chằm Tần Minh, "Khó trách vừa rồi ngươi ba lần bốn lượt cắt đứt lời của ta..., gấp gáp tiến công như vậy. Thì ra là vì vượt qua thời gian này."

Liễu Lan Yên nói một câu lập tức đưa tới mọi người trong Yêu Giới ồn ào, người người tức giận đầy ngực nhìn chằm chằm Tần Minh.

Thật may là vừa rồi Liễu Lan Yên và Tần Minh có trì hoãn một đoạn thời gian, càng may mắn hơn là Tôn chủ bày lá chắn, bọn họ mới không có bị tai họa ập đến.

Tần Minh thật là độc ác, thế nhưng nghĩ ra phương pháp ác độc như thế.

"Ngay cả binh sĩ của mình cũng có thể hy sinh, cao thủ mời tới cũng có thể nhẫn tâm tự giết lẫn nhau. Tần Minh, chuyện này đúng là không phải do ngươi thiết kế sao? Đoán chừng thiết kế bẫy rập đi đối phó Yêu Giới?"

Liễu Lan Yên lớn tiếng chất vấn, lẽ thẳng khí hùng nhìn chằm chằm Tần Minh: "Có phải tỷ tỷ Hâm Nhã của ta cũng là con mồi của ngươi hay không?"

"Nói bậy, ta làm sao có thể đối với phu nhân của mình không tốt?" Vừa nhắc tới Liễu Hâm Nhã, Tần Minh lập tức xù lông.

Tâm ý của hắn đối với Liễu Hâm Nhã tuyệt đối là thật, nghe thấy Liễu Lan Yên nói hắn như vậy, hắn đương nhiên mất hứng.

"Chẳng lẽ không đúng sao? Tại sao tỷ tỷ Hâm Nhã đột nhiên mất tích, ngươi thân là phu quan của nàng không chỉ có không đi tìm nàng mà vẫn còn ở đây lấy những thứ binh lính tự nổ kỳ quái này tới tấn công Yêu Giới! Ngươi nói xem, có phải là ngươi đã sớm tính toán tốt rồi hay không? Có phải tỷ tỷ Hâm Nhã là do ngươi hại chết rồi hay không?"

Liễu Lan Yên từng bước ép hỏi, từng bước từng bước tàn phá thần kinh của Tần Minh.

"Tần Minh, lòng của ngươi thật ác độc. Ngay cả phu nhân của mình không bỏ qua." Liễu Lan Yên hừ lạnh khinh bỉ nhìn Tần Minh, "Cũng thế, ngay cả cao thủ mình mời tới cũng dùng làm vũ khí, không tiếc đồng quy vu tận, huống chi là một nữ nhân chứ? Một nữ nhân bất kì lúc nào cũng có thể lấy được, đương nhiên chính là công cụ để cho ngươi lợi dụng."

Liễu Lan Yên cố ý nói Liễu Hâm Nhã đến mức không thể chịu được như thế, liều mạng kích thích Tần Minh.

"Nói hưu nói vượn, Hâm Nhã không phải công cụ, bây giờ nàng đang sống rất tốt!" Tần Minh giận đến cặp mắt đầy máu, luống cuống rống to.

"A, thì ra là tỷ tỷ Hâm Nhã đang sống rất tốt à." Liễu Lan Yên cảm thán một tiếng, sau đó ngậm miệng lại.

Kêu lên một tiếng sau đó im lặng, giống như người nhanh mồm nhanh miệng vừa rồi không phải là nàng.

Liễu Lan Yên khéo léo tựa vào bên người Yêu Thần, tựa như một con mèo nhỏ an tĩnh, nháy mắt, vô tội nhìn Tần Minh đang tức giận đến phát run cả người.

Nhìn bộ dạng Tần Minh không ngừng run rẩy, nàng vẫn là có chút lo lắng, thật sợ Tần Minh sẽ run thành mảnh vụn.

Yêu Thần nhìn Tần Minh một cái, chuyện nơi đây đã không cần hắn xử lý nữa rồi.

Xoay người gật đầu với Yêu Chủ một cái, một tay nắm lấy Liễu Lan Yên, bay thẳng trở về Vô Trần cư.

Lần công kích này của Tần Minh đã hoàn toàn thất bại.

Thua từ đầu tới cuối.

Đến tận giờ phút này hắn mới hiểu được tại sao trưởng lão Lê lại bảo hắn phải chú ý nhiều đến Liễu Lan Yên,

Hắn còn tưởng rằng tỏng lúc hai giới yêu ma giao chiến Liễu Lan Yên sẽ nhảy vào cản trở, nào nghĩ đến nàng lại phá hư tất cả trước khi mọi chuyện xảy ra.

Hắn nghĩ hoài vẫn không hiểu, tại sao những người này lại tự nổ tung?

Rõ ràng là hắn định dùng tánh mạng của sáu vạn binh lính này để gài bẫy Yêu Thần, không ngờ đến cuối cùng cả một bồn nước dơ do chính hắn chuẩn bị lại một giọt cũng không lãng phí đổ về hết lên trên người hắn.

Lần này được lắm, danh dự của Yêu Thần một chút cũng không bị ảnh hưởng, ngược lại trở thành đại anh hùng của Yêu Giới.

Danh dự không giảm ngược lại tăng.

Thua!

Hắn thua!

Thua hoàn toàn.

Không chỉ hy sinh toàn bộ binh lính mà còn bị mang tiếng xấu là kể máu lạnh vô tình.

Tần Minh cũng không đợi Yêu Chủ nói gì, lập tức hạ lệnh mang theo thủ hạ thân tín còn lại của mình nhanh chóng rít lui, ngay cả lều trại đóng quân cũng không thèm dọn dẹp.

ảo não nhanh chóng chạy trốn.

vừa lớn tiếng cười nhạo Tần Minh máu lạnh, vừa lại khen ngợi Yêu Thần anh minh quả quyết.

về phần những lời đồn đại trong năm ngày nay, tất cả đều bị tiêu diệt.

sự thật đã đặt ở trước mắt cho nên mấy loại suy đoán không thể tin kia tự nhiên sẽ không ai tin tưởng.

Mọi người bao gồm cả đại nhân yêu linh, hưng phấn rút về Vương Thành, ai cũng không có chú ý tới, nơi xa Dư Cận Thước đang nhìn chằm chằm thi hài nặng nề chất đống bên ngoài biên cảnh Yêu Giới.

Trong miệng rất nhẹ lại rất nặng phun ra một cái tên, không phải Yêu Thần, càng không phải là Tần Minh, mà là --- “Liễu Lan Yên.”

Liễu Lan Yên hoàn toàn gợi lên hứng thú của Dư Cận Thước, hắn có nồng đậm ham muốn giữ lấy nữ nhân này.

Nữ nhân như vậy nên ở bên cạnh hắn.

Dư Cận Thước nghĩ cái gì Liễu Lan Yên không biết, nàng chỉ biết cảm xúc của người bên cạnh mình hình như không đúng lắm.

Yêu Thần vẫn dịu dàng nắm cả eo của nàng như thường ngày, thậm chí còn dùng sức mạnh ngăn cản gió lạnh thấu xương ở bên ngoài, sẽ không bỏi vì đang bay mà để cho nang cảm thấy không thoải mái.

Tất cả đều giống như thường ngày, chỉ là, nàng vẫn có thể cảm thấy được cảm xúc của Yêu Thần khong đúng lắm.

Liễu Lan Yên cụp mí mắt, trái lo phải nghĩ, nhưng nghĩ thế nào cũng đều không nghĩ ra rốt cuộc Yêu Thần bị làm sao?

Trong lúc Liễu Lan Yên đang suy nghĩ thì bên tai vang lên tiếng Yêu Thần: “Đừng đi theo.”

A?

Liễu Lan Yên vội ngẩng đầu lên thấy Bành Trăn chậm rãi đáp xuống Vô Trần cư, lời này là nói với Bành Trăn.

Mới vừa hiểu được, Liễu Lan Yên đột nhiên phát hiện hai chân mình đã đạp xuống đất, bọn họ đã đến Vô Trần điện.

Chỉ có Yêu Thần và nàng ở Vô Trần điện, dù là Bành Trăn cũng chỉ có thể tiến vào vòng ngoài của Vô Trần điện mà thôi.

“Sư phụ ..” Liễu Lan Yên cảm giác được sự khẩn trương đang vô hình kéo đến, đầy khẩn trương lại bắt đầu theo thói quen giả bộ vô tội.

“Đừng gọi ta là sư phụ, ta không phải là sư phụ của nàng.” Yêu Thần nghiên đầu nhìn Liễu Lan Yên, không có một chút ý trêu đùa.

Khi nàng biết Yêu Thần đến nay, hắn chưa từng nghiêm nghị với nàng như vậy. lập tức, Liễu Lan Yên bị Yêu Thần dọa cho ngây ngẩn cả người.

Nhìn thấy Liễu Lan Yên trố mắt nhìn hắn. Yêu Thần nghĩ một chút, cố đè tức giận xuống, than nhẹ một tiếng, đưa ngón tay thon dài ra vuốt nhè nhẹ gò má của Liễu Lan Yên: “Lan Yên, nàng nên biết. ta chưa từng xem nàng là đệ tử của ta.”

“Ừm.”Liễu Lan Yên co rúm lại một chút, có chút sợ né tránh ngón tay Yêu Thần.

Không biết vì sai nàng không thích bộ dạng này của Yêu Thần.

Nhìn bộ dạng như thú nhỏ bị thương của Liễu Lan Yên, khiếp sợ ẩn núp hắn, trong lòng Yêu Thần đau xót.

Đưa tay ra, muốn vuốt tóc Liễu Lan Yên, an ủi nàng.

Nào biết Liễu Lan Yên lập tức sợ hãi rụt người lui về phias au một cái, khiến cho động tác Yêu Thần dừng lại. sau đó rốt cuộc khoác lên đầu vai Liễu Lan Yên, bàn tay nhẹ nhàng móc vào gáy Liễu Lan Yên, làm cho nàng không cách nào né tránh hắn.

“Lan Yên, đừng sợ. ta không nên với nàng như vậy.”

“Đừng gọi ta là sư phụ được không? Nhất là trong lúc chỉ có hai người chúng ta.” Yêu Thần êm ái hỏi, nghe cái cách gọi xa lạ kia sẽ làm hắn khó chịu.

“Được.” Liễu Lan Yên bình tĩnh ngưng mắt nhìn Yêu Thần. vươn tay ra, nhẹ nhàng sờ sờ khóe mắt Yêu Thần. cảm nhận được lông mi dày rậm đang rung động dưới đầu ngón tay của nàng, hơi ngứa một chút.

Nàng không muốn nhìn thấy Yêu Thần như vậy, làm cho nàng có một loại cảm giác, vừa rồi hắn đang khóc.

Trong tròng mắt rõ ràng sạch sẽ kia, giống như vô hình lưu động những giọt nước mắt không hề tồn tại.

“Chúng ta đi vào trước đi.” Yêu Thần đưa tay, kéo Liễu Lan Yên đi tới phòng ngủ của hắn.

Liễu Lan Yên không có chút dị nghị nào, cũng theo Yêu Thần đi vào.

Yêu Thần cũng không nói gì, kéo

Liễu Lan Yên đến bên giường, để cho nàng ngồi xuống.

Chương 82 (tiếp): Sẽ không hối tiếc

Yêu Thần kéo một cái ghế đến ngồi vào chỗ đối diện Liễu Lan Yên, sau đó không nói một lời nhìn Liễu Lan Yên.

Liễu Lan Yên không biết Yêu Thần muốn làm gì, không thể làm gì khác hơn là cũng không lên tiếng nhìn Yêu Thần.

Hai người cứ như vậy bình tĩnh không tiếng động nhìn thẳng vào mắt nhau, không ai mở miệng nói chuyện.

“Lan Yên, nàng biết ta muốn nói gì không?” Yêu Thần nhẹ giọng hỏi.

Liễu Lan Yên cố gắng suy nghĩ, muốn tìm ra được vấn đề mà Yêu Thần nói, chỉ là nghĩ thật lâu, nàng vẫn khôn tìm được đáp án, chỉ đành chậm rãi lắc đầu, bày tỏ nàng không biết.

“Lan Yên, thực lực của nàng rất mạnh.” Yêu Thần cố gắng dùng giọng nói bình tĩnh nhất nói chuyện Liễu Lan Yên, hắn liều mạng tự nói với mình, không được kích động.

“thật sao…” Bản năng nói cho Liễu Lan Yên biết, bây giờ tuyệt đối không phải là thời cơ tốt để thừa nhận thực lực của mình, cho nên dùng một câu trả lời rất mơ hồ.

Yêu Thần nở nụ cười, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve vuốt mái tóc dài của Liễu Lan Yên, giọng nói dịu dàng như cũ, “ Lan Yên, không cần khiêm tốn, nàng có thể tùy ý ra vào Yêu Giới, cũng không có kinh động ta, thực lực của nàng không yếu mà ngược lại rất mạnh.”

Nếu có người hoặc có sức mạnh khác thường ra vào Yêu Giới thì đều sẽ làm kinh động trận pháp bảo vệ Yêu Giới.

Nhưng đêm hôm đó, hắn vốn cho là Liễu Lan Yên sẽ ở trong phòng nghỉ ngơi cho khỏe, nào nghĩ đến nàng lại phản ứng trước một bước.

“Lan Yên, nàng làm như thế nào?” Yêu Thần nhẹ nhàng hỏi.

Nghe được Yêu thần cũng không có ý tứ tức giận, Liễu Lan Yên len lén liếc Yêu Thần một cái rồi nhanh chóng nhắm mắt lại không nhìn hắn, sau đó chính là mím môi thật chặt không nói lời nào.

“Ngoan, nghe lời, nói cho ta biết.” Nhìn Liễu Lan Yên tựa như đứa bé quay đầu đi, Yêu Thần dở khóc dở cười dụ dỗ.

“Không tức giận?” hai mắt nàng len lén mở ra một khe hở nho nhỏ, chần chờ tìm kiếm bảo đảm.

“Khôn tức giận.” Yêu Thần buồn cười cam kết.

“Nước.” Liễu Lan Yên đơn giản khạc ra một chữ sau đó cũng không nói chuyện nữa.

“À?” Yêu Thần trố mắt nhìn Liễu Lan Yên, đây chính la đáp án?

Chỉ là, Yêu Thần là ai, dù là một chữ, hắn cũng có thể tự động tìm được đáp án.

“Thì ra là dùng nước bảo vệ.” Yêu Thần rất nhanh hiểu được đáp án trong đó.

Nếu là dùng nguyên tố nước hoàn toàn bao bọc hơi thở của một người thì hắn quả thật không cảm nhận được.

Dù cho trận pháp của hắn có lợi hại hơn nữa thì cũng sẽ không ngờ giờ phút này đi nhìn chằm chằm con sông, trời mưa hoặc mấy loại tình huống tự nhiên này.

“Đúng là phương pháp tốt.” Yêu Thần gật đầu, mình đã tìm được đáp án.

“Cho nên nói: Chàng phải chú ý con sông mặt nước một chút, đó là một chỗ sơ hở.” Liễu Lan Yên vừa nghe Yêu Thần nói như vậy, lập tức được voi đòi tiên lại tăng thêm một câu.

Nghe được lời Liễu Lan Yên nói, Yêu Thần nở nụ cười, chân mày nhẹ nhàng giương lên, khiến cho trong lòng Liễu Lan Yên đột nhiên có một loại dự cảm xấu.

Nàng nói sai cái gì sao?

“Lan Yên, nàng cảm thấy ta sẽ không suy tính vấn đề này sao?” Yêu Thần hời hợt hỏi một câu ngược lại, hỏi đến làm cho trong lòng Liễu Lan Yên lập tức hồi hộp, hận không thể tự tát mìnhmấy cái, lắm mồm như vậy làm gì?

Thật là đần mà.

“Có người muốn từ trong lòng sông lẻn vào, ta sẽ phát hiện ngay.” Yêu Thần giương ên nụ cười, khẳng định khen ngợi Liễu Lan Yên. ‘Lan Yên không để cho ta phát hiện, rất lợi hại.”

Liễu Lan Yên ở trong lòng rên rỉ một tiếng thật thấp, dáng ghét.

Muốn tức giận liền tức giận đi, làm gì châm chọc nàng như vậy?

“xong chưa, đừng có mà quá đáng.” Liễu Lan Yên phòng má, nổi tính trẻ con nhìn chằm chằm Yêu Thần.

Sau khi nói xong, lại tìm lý do cho mình: Bọn họ thật là quá đáng, tại sao vu khống hãm hại chăng?”

Liễu Lan Yên càng nghĩ đến cái này càng cảm thấy không thoải mái.

Không phải Dư Cận Thước và Tần Minh rõ ràng muốn hãm hại Yêu Thần sao?

Muốn làm cho hắn mang tiếng xấu là kẻ hèn hạ, coi thường sinh mạng người khác sao?

Được.

Nếu đã như vậy nàng sẽ để cho người đời xem một chút, rốt cuộc là ai hèn hạ coi thường sinh mạng người khác!

Muốn tùy tiện vu khống hãm hại Yêu Thần thì cũng không phải nhìn xem nàng có đồng ý hay không, có đồng ý hay không!

"Nàng dùng cách gì?" Yêu Thần đau lòng nháy mắt một cái, nhỏ giọng hỏi.

"Máu cũng coi là một loại nước. . . . . ." Liễu Lan Yên cũng không nói hết, chỉ nói một nửa rồi dừng.

Nàng tin tưởng Yêu Thần sẽ hiểu được vấn đề "Kỹ thuật thao tác" trong đó.

Rất dễ nhận thấy, Yêu Thần đã hiểu, gật đầu một cái.

Nhìn thấy Yêu Thần cũng không có vẻ gì là tức giận, Liễu Lan Yên vừa muốn thở nhẹ một hơi, đột nhiên cánh tay căng thẳng, ống tay áo chợt bị kéo cao.

Ống tay áo rộng rãi không chút nào cố sức bị kéo đến đầu vai, bởi vì tối hôm qua vừa cực kỳ gánh nặng sử dụng sức mạnh ánh sáng, cho nên tình huống lần này so lần trước Yêu Thần nhìn thấy còn nghiêm trọng hơn.

Ngay cả da thịt trên cánh tay cũng đều là được không sắp trong suốt, có thể thấy rõ kinh mạch và mạch máu, nhìn thấy mà ghê rợn.

Chân mày Yêu Thần run lên, không nói lời nào.

Hắn đột nhiên hành động làm cho Liễu Lan Yên bối rối, nhất thời không kịp phản ứng, sửng sốt để cho Yêu Thần cứ nhìn như vậy một thời gian thật dài.

Cánh tay bị gió thổi qua, có chút hơi lạnh.

Lúc này Liễu Lan Yên mới giựt mình tỉnh lại, vội vàng buông ống tay áo bị kéo lên cao xuống, thấp giọng khiển trách: "Chàng làm gì vậy?"

"Quả nhiên nghiêm trọng hơn lần trước." Yêu Thần cũng không để ý tới Liễu Lan Yên chất vấn, mà là nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu.

"Lần trước là sức mạnh ánh sáng sắp vượt qua cực hạn của nàng, vậy lần này là sao? Không có ai cảm nhận được bất cứ động tĩnh gì, nàng sử dụng lực lượng mạnh hơn lần trước." Yêu Thần nói khẳng định gặp chuyện không may thực.

Lần trước ở ven hồ Vô Trần cư, Liễu Lan Yên khởi động sức mạnh là kinh người dường nào, tình huống ngày hôm qua hắn nhìn thấy cũng không có phát hiện nghiêm trọng như vậy.

Cũng như vậy, lần này mặc dù so với lần trước thời gian tương soa mấy canh giờ, nhưng lần này hắn nhìn thấy được so với lần trước còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Đừng có thấy sức mạnh phát ra không có làm đất rung núi chuyển mà xem thường, thật ra tiêu hao còn vượt xa lần trước.

"Lần trước?" Liễu Lan Yên nhạy bén bắt được từ then chốt trong lời nói của Yêu Thần.

"Lần trước chàng đã biết? Chàng vụng trộm quan sát ta." Liễu Lan Yên bất mãn hỏi, suy nghĩ một chút, có thể để cho Yêu Thần thần không biết quỷ không hay phát hiện, chỉ có một khả năng, đó chính là ở buổi chiều lúc nàng tu luyện xong ngủ say.

"Sao chàng có thể làm như vậy?" Trong lòng Liễu Lan Yên không hiểu sao có chút khó chịu, "Trước kia chàng sẽ không như vậy."

Một câu nói ra, căn bản chưa hề suy nghĩ kĩ càng đã bật thốt lên.

Sau khi nói xong, Yêu Thần còn chưa kịp phản ứng, Liễu Lan Yên đã ngây ngẩn cả người, ngơ ngác ngưng mắt nhìn Yêu Thần, im lặng một hồi lâu, sau đó hỏi Yêu Thần cũng đang im lặng: "Trước kia, ta từng biết chàng sao?"

"Nàng cho là thế nào?" Yêu Thần cũng không có cho nàng đáp án rõ ràng, mà là nhẹ giọng hỏi ngược lại.

Liễu Lan Yên mấp máy môi, sau đó cụp mắt xuống, nhìn vạt áo mình, im lặng không lên tiếng.

Bây giờ trong lòng nàng rất loạn, từ lần đầu nhìn thấy Yêu Thần, nàng đã cảm giác rất quen thuộc.

Nếu không, lấy tính tình của nàng, chắc là sẽ không dễ dàng tin tưởng một người như vậy.

Nhất là một người hoàn toàn xa lạ chưa từng gặp.

Vậy mà khi đối mặt với Yêu Thần, tất cả cảnh giác trước kia của nàng đều bay đến ngoài chín tầng mây, tại sao nàng lại tin tưởng Yêu Thần như vậy, chính nàng cũng không có cẩn thận nghĩ tới.

Hôm nay bật thốt lên lời như vậy làm cho nàng giật mình, thì ra trước kia bọn họ đã sớm gặp nhau?

Editor : tyvybutchi.

Chương 82 (tiếp): Sẽ không hối tiếc.

"Gặp rồi!" Liễu Lan Yên ngưng mắt nhìn vào mắt Yêu Thần, khẳng định nói.

Sau đó nhẹ nhàng cắn đôi môi mình một chút: "Nhưng mà ta lại không nhớ rõ."

"Không sao." Yêu Thần dùng bàn tay bao lại tay nhỏ bé khẽ phát run của Liễu Lan Yên, nhu hòa nói, "Đừng suy nghĩ nhiều."

"Ừ." Liễu Lan Yên hừ một tiếng thật thấp, sau đó hỏi: "Là bởi vì ta quên chàng, cho nên chàng không vui sao?"

Yêu Thần lắc đầu.

Hắn cũng không phủ nhận cả đoạn đường từ đầu biên cảnh Yêu Giới tới đây mình đều là đang tức giận.

"Hay là bởi vì ta lén sử dụng sức mạnh bị thương mà chàng mới tức giận?" Liễu Lan Yên tiếp tục hỏi.

Nhìn phản ứng vừa rồi của Yêu Thần thì hình như rất để ý chuyện nàng bị thương.

Yêu Thần mới vừa gật đầu một cái, ngay sau đó lại lắc đầu.

Gật đầu lại lắc đầu, đây nghĩa là sao?

Đúng rồi lại sai?

Đúng phân nửa?

Liễu Lan Yên cau mày suy nghĩ hồi lâu, căn bản là không nghĩ ra được những vấn đề khác, chỉ có thể bất đắc dĩ hỏi "Rốt cuộc là sao, chàng nói thật đi."

Yêu Thần cũng không có trực tiếp cho Liễu Lan Yên câu trả lời, mà là nhẹ nhàng cầm lấy cả hai tay của nàng, nắm vào trong lòng bàn tay hắn, sau đó khép lại.

Vuốt nhè nhẹ, không nói một lời.

Không khí im lặng lưu chuyển ở giữa hai người, khiến cho Liễu Lan Yên có một loại sắp cảm giác hít thở không thông, há miệng muốn nói, nhưng lại không biết nên nói gì.

Cuối cùng không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn ngậm miệng lại, mặc cho im lặng tiếp tục lan tràn.

"Lan Yên. . . . . ." Yêu Thần rốt cuộc mở miệng, nhẹ nhàng phá vỡ không khí im lặng sắp làm người ta hít thở không thông, "Ta không muốn thấy đôi tay nàng dính đầy máu tanh, nàng không phải là người sẽ nhiễm phải máu tươi."

Mới vừa rồi ở biên cảnh Yêu Giới, nhìn thân thể sáu vạn binh lính kia nổ tung, máu tươi bắn tung toé.

Hắn không có chút nào đồng tình, thương hại.

Những người đó vốn là bị Tần Minh đẩy ra chịu chết, cho dù muốn trách, cũng chỉ có thể đi trách Tần Minh lòng dạ ác độc.

Chỉ là, thấy những kia sinh mạng chết đi, trát tim của hắn lại đau.

Bởi vì hắn nghĩ tới người đã làm tất cả những chuyện này, có thể làm cho sáu vạn binh lính trong nháy mắt nổ tung.

Ở chỗ này, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi có thể làm được hết thảy, trừ hắn ra cũng chỉ có mình Liễu Lan Yên.

Không phải nói người khác không có năng lực này, mà là người khác không thể trong thời gian ngắn như vậy, thần không biết quỷ không hay làm được đây hết thảy.

Nhìn máu giàn giụa, nhìn binh lính kêu rên, tim của hắn cũng như bị một thanh dao găm rỉ sét cắt từng miếng một.

Bởi vì khi có một sinh mạng chết đi, cũng đồng nghĩa với Liễu Lan Yên kết thúc một cái mạng.

Nàng, nàng đã từng thiện lương biết mấy, làm sao có thể làm chuyện dính máu tanh như vậy chứ?

Hắn thật rất đau lòng, đau lòng nàng cũng sẽ có một ngày tay đầy máu tanh.

Không phải máu tươi làm bẩn nàng, mà là hắn.

Đều là bởi vì hắn, Liễu Lan Yên mới có thể ra tay, mới có thể làm tất cả những chuyện này.

"Trước kia ta là người rất hiền lành rất thuần khiết và trong sạch sao?" Liễu Lan Yên nói thật bình tĩnh, từ trong giọng của nàng căn bản là nghe không ra vui buồn.

Trong lòng Yêu Thần thì ngược lại hơi hồi hộp một chút.

Có phải Liễu Lan Yên mất hứng hay không?

Nàng căn bản cũng không nhớ chuyện lúc trước, nhắc nhở như vậy sẽ làm nàng mất hứng chứ?

"Lan Yên, mặc kệ là nàng trước kia hay là nàng bây giờ, đối với ta mà nói cũng không có cái gì khác nhau." Yêu Thần lập tức vội vàng giải thích, chỉ sợ Liễu Lan Yên hiểu lầm.

Hắn không muốn để cho Lan Yên nghĩ là bởi vì chuyện lúc trước mà hắn mới đối nàng như vậy.

"Ta không nhớ rõ chuyện lúc trước, đây là vấn đề của ta." Liễu Lan Yên liếc mắt nhìn Yêu Thần, cũng không có hắn đang nghĩ cảm xúc.

Cực kỳ bình tĩnh nói: "Trước kia ta là người thế nào ta không biết, bất quá ta muốn nói cho chàng biết. Dù cho trước kia đôi tay ta chưa từng dính qua máu tươi thì cũng không phải là ta không muốn, mà là không có cơ hội!"

Yêu Thần thân thể một hồi, không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm Liễu Lan Yên.

Nhìn Yêu Thần hiếm khi ngẩn ngơ như vậy, Liễu Lan Yên chậm rãi cong khóe môi, bên môi mang theo nụ cười cợt nhã: "Nếu là có người muốn tổn thương người của ta thì đừng nói là đôi tay nhuốm máu, ngay cả lật nghiêng thiên hạ, ta cũng sẽ không tiếc!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.