Si Nhi, Nàng Là Vương Phi Của Ta

Chương 46: Thiên tài (6)




Bị Cố Doãn biết được Thi Dạ Triêu tới nước M cũng không kỳ lạ, nhưng lần này người gặp được là Cố Bạch Bùi, Cố Lạc có chút khẩn trương. Địa điểm hẹn sẵn vốn là một khách sạn rất nổi danh, vị trí trong hoa viên, hành lang thực vật xanh biếc cùng mùi hoa vòng quanh, phong cách Văn Hóa Phục Hưng thời kỳ cổ điển, phong cách cha con Cố gia.

Cô tốc độ thả chậm đi theo phía sau Thi Dạ Triêu, anh ngược lại đè ép bước đợi cô theo sau, tầm mắt quét qua mặt của cô, chế nhạo."Em bây giờ tựa như cô gái nhỏ đêm không về ngủ bị người lớn phát hiện, bộ dạng như chuẩn bị đi bị mắng vậy."

"Đó là như thế nào?"

"Vẻ mặt cùng ánh mắt tràn đầy lo lắng."

Cố Lạc nhìn chằm chằm cái ót của anh,"Còn không phải là anh làm hại."

Thi Dạ Triêu cười nhẹ, dừng lại, xoay người, đưa một cái tay về phía cô."Vậy liền đem loại chuyện ứng phó người lớn này giao cho anh đi, cô gái."

Ánh mặt trời sáng như vậy, Thi Dạ Triêu trên mặt mang theo nụ cười thâm trầm, có giễu cợt có nhạo báng có châm chọc, cũng có một chút khác khiến Cố Lạc gần như động lòng.

Cô chần chờ, Thi Dạ Triêu bĩu môi, "Vậy cũng tốt, em đã không muốn."

Anh nói xong liền xoay người hơn nữa thu tay lại, Cố Lạc vào lúc trước khi anh đem tay đút vào túi quần vững vàng nắm tay anh, đem tay nhỏ bé của mình đặt ở trong lòng tay anh, đuổi theo bước anh.

Cô không nói gì, Thi Dạ Triêu bước không ngừng, mắt cũng không nhìn cô, chỉ thuận thế nắm chặt tay của cô, trên môi vẫn dương cao thoáng cười, như tắm gió xuân.

Hai người lấy tư thái này xuất hiện, khiến Cố Bạch Bùi hơi kinh ngạc một phen. Hai người dẫn theo bốn hộ vệ, tách ra đứng ở phía sau bọn họ, chỉ nhìn bóng lưng Cố Lạc cũng biết hai người cầm đầu kia là Từ Ngao cùng Ace.

Có lẽ là nhận thấy được ánh mắt của cô, hai người trước sau nghiêng mặt, ánh mắt không tiếng động cùng cô trả lời.

Tầm mắt Cố Doãn dừng lại trên tay họ nắm chốc lát, rồi làm như không thấy đứng dậy, hai người lấy người đàn ông ở giữa lên tiếng chào. Cố Doãn theo thói quen dẫn đầu kéo cái ghế bên cạnh cho Cố Lạc, Cố Lạc không thể làm gì khác hơn là đi sang ngồi.

Liếc nhìn 72 bên người hắn, Cố Doãn lại cũng thân sĩ vì cô kéo cái ghế. 72 hớn hở tiếp nhận, mỉm cười nói cảm ơn. 72 đúng là một người phụ nữ xinh xắn giỏi giang, Cố Doãn rất tiếc nuối lắc đầu thở dài."Đáng tiếc."

72 biết hắn đang "Đáng tiếc" cái gì, chợt nhớ tới sự kiện trước: "Ve¬ra nhờ tôi hỏi Cố tiên sinh, lần trước cô bé kia có phải chọc ngài mất hứng hay không? Nếu vậy, cô ấy bày tỏ áy náy, nhất định sẽ giúp anh vượt qua con tức này."

Cố Doãn mỉa mai hừ một tiếng, "Làm ơn cái người phụ nữ nhiều chuyện đó, về sau cái loại mặt hàng đó không cần đưa tới trước mặt của tôi, nhất là đầu óc có vấn đề, tôi thích rất bình thường."

72 cười, "Trình tiểu thư không phải đầu óc có vấn đề, chỉ là không có thông minh như Cố tiên sinh, thật sự đáng yêu không phải sao?"

Đáng yêu? Cố Doãn không khỏi cau mày, đối với cái loại phụ nữ ngu đến mức khóc đó, hắn thật sự không có biện pháp cảm thấy đáng yêu."Chuyển lời Ve¬ra, đừng cho tôi xem thấy tên đần độn kia nữa, nếu không đừng trách tôi tính khí không tốt làm ra cái chuyện gì không cách nào vãn hồi."

Thi Dạ Triêu cũng không thèm để ý bọn họ nói gì, cùng Cố Bạch Bùi trò chuyện, lúc bọn họ nói chuyện, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Cố Lạc. Anh em Cố gia rất an tĩnh ăn mấy thứ linh tinh, Cố Doãn thỉnh thoảng gia nhập bọn họ nói chuyện, lúc ăn không khí lại tốt hơn rất nhiều so với cô dự đoán. Thi Dạ Triêu là một người biết thay đổi đề tài, anh biết Cố Bạch Bùi muốn nghe cái gì, mấy câu nói liền dụ được ông vui vẻ, thậm chí hắng giọng cười lên.

Thi Dạ Triêu ở thời điểm lúc người khác không để ý nhìn Cố Lạc một cái, Cố Lạc không biết đáp lại thế nào, cúi đầu chuyên tâm cắt thịt, xiên miếng nhỏ bỏ vào trong miệng.

Cô quả thật cực đói rồi, khẩu vị thật tốt, Thi Dạ Triêu đem một bàn thức ăn cô với không tới chuyển đến bên cạnh cô, ngược lại tiếp tục cùng Cố Bạch Bùi nói chuyện phiếm. Cố Lạc yên lặng ăn, trong lòng dâng lên một loại cảm giác đặc biệt.

Đó là lần đầu tiên cô có cái loại cảm giác này, có lẽ. . . . . . Cô cũng có thể đem chút chuyện giao cho một người, bởi vì có anh ở đây, mình liền không cần lo lắng cái gì nữa.

Loại cảm giác này, hình như gọi là tin tưởng. Hơn nữa cùng với loại tin tưởng giữa cô và Từ Ngao, thậm chí Thi Dạ Diễm là hoàn toàn bất đồng.

Một bữa cơm, Cố Bạch Bùi mặc dù chưa từng hỏi cô chuyện mấy ngày không trở về nhà, nhưng chuyện khác cần đàm luận cuối cùng vẫn là không cách nào tránh khỏi .

"Vốn ta cho là bình thường Lạc là người phụ nữ tính cách cường thế, giữa các ngươi chung đụng sẽ có một vài vấn đề, nếu như ảnh hưởng đến tình cảm sau khi cưới sẽ không tốt, nhưng hiện tại xem ra ta là quá lo lắng phải không?"

Cố Lạc động tác uống cà phê dừng lại, nghe Thi Dạ Triêu lời mang hai nghĩa trả lời: "Cố tiên sinh nói đùa, phụ nữ quá dịu ngoan cũng không thích hợp với cháu, ngược lại loại tính cách giống như Cố Lạc này đối với cáu mà nói ngược lại một loại khiêu chiến."

"Hả?"

"Đơn giản hai kết quả, chinh phục cùng bị chinh phục, vô luận kết quả là cái nào, quá trình đều là làm người ta khó quên."

Một câu cuối cùng này, Cố Lạc xác định Thi Dạ Triêu là đang nói với mình, hơn nữa là đang ám chỉ hành vi nhiệt tình cùng lớn mật của cô ở trên giường.

Cố Doãn hình như nghe ra những thứ gì, lấy khăn ăn lau miệng, tư thái thanh thản thân thể ngửa ra sau."Thật là tò mò anh dùng phương pháp gì để chơi cái trò chơi chinh phục cùng bị chinh phục này, khó có được Tiểu Sư Tử nhà của chúng ta cũng có thời điểm thuận theo, một mình cùng anh nghỉ ngơi hai buổi tối."

Thi Dạ Triêu chỉ cười không nói, Cố Lạc mang theo chút tâm tình đem cái ly nặng nề để xuống, trừng mắt Cố Doãn, lấy cớ đi toilet rời đi.

Cô vừa đi, Cố Bạch Bùi liền nén giận nói con trai."Con nói chuyện chưa bao giờ biết chừa chút mặt mũi cho em gái con, nó dù sao cũng là phụ nữ, cần mặt mũi."

"Con gái ba không có yếu ớt như vậy, một chút cũng không có." Cố Doãn nhún vai, cằm hất một cái theo phương hướng Cố Lạc rời khỏi hỏi Thi Dạ Triêu."Xem ra anh đối với Cố Lạc thật là lưu tâm, mới tách ra hơn nửa tháng thôi, cứ như vậy không kịp chờ đợi đuổi tới rồi hả ?"

Thi Dạ Triêu không để ý tới hắn ám chỉ châm chọc rõ rệt, "Tôi cho là cậu nên phải cảm ơn tôi, dẹp yên được cô ấy, theo tính tình em gái cậu sẽ ngoan ngoãn đồng ý kết hôn với tôi? Cô ấy dù gì cũng là một quân cờ trong tay các ngươi, con cờ không nghe lời, cục diện dĩ nhiên là không dễ khống chế rồi, nếu có tổn thất cũng không phải là tôi."

Cố Bạch Bùi cười ha ha , "Evan, hình dung này có chút quá thẳng thắn."

Thi Dạ Triêu thong thả ung dung uống một ngụm cà phê, quanh thân tản ra khí thế cũng là một loại lấn người."Vậy nên hình dung như thế nào? Nói dễ nghe Cố Lạc là vị hôn thê của cháu, nói khó nghe một chút, cô cũng cũng chỉ là bị nhóm người lợi dụng thôi."

"Bị lợi dụng?" Cố Doãn xì mũi coi thường."Người được lợi còn không phải là anh? Đừng nói với tôi anh chịu đồng ý không có cân nhắc về quan hệ giữa Cố Lạc và Er¬ic, chỉ cần Cố Lạc vào trong tay anh, Er¬ic đối với anh mà nói cả đời đều là an toàn, không tạo thành uy hiếp nữa. Dùng một người phụ nữ dễ dàng kềm chế một con sói nhà các anh, tất cả chỗ tốt cũng bị anh nuốt, còn có cái gì chưa đủ sao? Từ gia thế đến điều kiện cá nhân Cố Lạc cũng không có nửa điểm không xứng với anh, không phải là tôi nói anh, Evan, anh thật là đủ âm trầm, giang sơn mỹ nhân dễ dàng tất cả đều là anh."

Không khí ở nơi này dưới mấy câu nói của mấy người liền nổi lên biến hóa vi diệu, Từ Ngao nghiêng đầu nhìn sang, không ngờ Thi Dạ Triêu nhạy cảm như vậy, tầm mắt bỗng chốc nâng lên cùng hắn chống lại.

Hai người đàn ông này, một với một, một lát sau Từ Ngao dẫn đầu dời mắt đi, chuyên tâm để ý tình huống quanh mình, trên mặt sóng nước chẳng xao. Mà Thi Dạ Triêu cũng thu hồi tầm mắt, hướng Cố Doãn xán lạn cười một tiếng."Cậu cũng vậy, được không ít."

Sự thật đúng như Cố Doãn từng nói, Thi Dạ Triêu là bên thắng lớn nhất trong cuộc giao dịch này, thực tế lấy được so nhìn qua còn nhiều hơn.

Chỉ là Cố Doãn sẽ không biết, lý do Thi Dạ Triêu lựa chọn Cố Lạc là một cái khác.

Cố Lạc từ toilet ra ngoài, không yên lòng, ở khúc quanh không cẩn thận suýt nữa đụng vào người khác, may nhờ thu bước kịp thời."Xin lỗi."

Đối phương là một bé trai ước chừng mười mấy tuổi, tóc quăn màu rám nắng con ngươi màu rám nắng, gương mặt trắng noãn, rất là đáng yêu. Khuôn mặt đứa nhỏ ở trước mặt Cố Lạc chợt lóe, lại có chút giống như đã từng quen biết, đầu óc của cô tự động bắt đầu vận hành, một lát sau khóa đáp án. . . . . .

Nó là. . . . . .

Một người đàn ông đúng lúc xuất hiện ở sau lưng bé trai, thấy Cố Lạc đáy mắt lóe ra ánh sáng vui mừng, đổi giọng Trung văn dùng cũng không thông thạo gọi cô: "Cố tiểu thư, đã lâu không gặp?"

Đồng dạng là một câu đã lâu không gặp, lại làm cho Cố Lạc có cảm giác rất không thoải mái. Cô ngẩng đầu, chạm đến đôi con ngươi màu rám nắng của Tác Nhĩ cùng bé trai giống nhau như đúc."Wesson tiên sinh."

Tác Nhĩ cặp mắt mỉm cười, dùng lại Anh ngữ."Thật vui mừng cô còn nhớ rõ tên của tôi."

Cố Lạc nhắm mắt nói sang chuyện khác, sờ sờ đầu bé trai."Con trai của ngài?"

"Đúng, con trai của tôi." Tác Nhĩ cười, "Đứa con trai sinh vào tháng tư."

Đó là vấn đề lúc đoàn người Cố Lạc giải cứu hắn dùng để xác nhận thân phận của hắn, Tác Nhĩ muốn bày tỏ, từ khi đó hắn liền bắt đầu đối với cô sinh ra hứng thú."Thương thế của cô có khỏe không? Tôi rất tiếc khiến cho cô bị thương trong lần hành động đó."

Tác Nhĩ giơ tay lên muốn đụng vai của cô, Cố Lạc không để lại dấu vết né tránh."Đã không thành vấn đề, Wesson tiên sinh không cần để ở trong lòng, bị thương chẳng qua là một phần công việc của tôi."

Tác Nhĩ không quan tâm cô kháng cự cùng cố ý trả lời kéo ra khoảng cách với hắn, không có đụng tay của cô cũng không thu hồi, mà là đổi thành nhẹ nắm cằm của cô."Đối với cô là như vậy, nhưng đối với tôi mà nói, để phụ nữ thay tôi bị thương, tôi muốn hồi báo cô chút gì đó, cô muốn cái gì không?"

Tác Nhĩ lần này trắng trợn hơn biểu đạt hứng thú với cô, Cố Lạc chán ghét đẩy tay của hắn ra, ngay cả ứng phó cũng lười muốn ứng phó." Nếu Wesson tiên sinh thật sự muốn hồi báo tôi mà nói..., tôi nghĩ muốn vô cùng đơn giản —— cách tôi xa một chút."

Cô dứt lời liền nghiêng người rời đi, bé trai đối với chị gái lớn mật lại thiếu lễ phép này nhíu mày, hỏi ba."Ba thích cô ấy?"

Tác Nhĩ nhìn bóng lưng mảnh khảnh, cười thừa nhận."Không sai."

Cố Lạc đi có hơi lâu, Cố Doãn liền để Từ Ngao tới tìm cô, vì vậy cũng nhìn thấy người đàn ông mới vừa nói chuyện với Cố Lạc là người nào. Cách đám người, Từ Ngao xa xa cùng Tác Nhĩ gật đầu ý bảo, đi theo Cố Lạc rời đi.

Thừa dịp vừa rồi, Từ Ngao mở miệng liền hỏi: "Mấy ngày không gặp cô, lại không liên lạc được với cô, Lạc, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?"

Từ Ngao là thật tâm lo lắng, Cố Lạc dừng bước lại, nhẫn nhịn, quay đầu ôm lấy hắn." Từ Ngao."

Từ Ngao cau mày, trấn an vỗ vỗ cô."Rốt cuộc thế nào?"

Cố Lạc hít hít lỗ mũi, "Tôi ngã bệnh."

"Bệnh gì?"

Cố Lạc nhìn hắn, "Một loại bệnh gọi là ‘tôi muốn nói chuyện yêu đương’, không nói sẽ chết."

Từ Ngao hơi ngẩn ra, tức giận bật cười.

. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.