Si Nhi, Nàng Là Vương Phi Của Ta

Chương 40: Con tin của bắc diệu quốc (10)




Cố Doãn giao tế rộng rãi, ở nơi nào cũng có thể lấy được đãi ngộ cực cao, hắn ở Canada cũng không phải là chỉ có một người bạn là Thi Dạ Triêu. Mấy bạn bè xấu biết được Cố công tử từ Canada khắp nơi bay qua, người người cũng dẫn theo bạn gái, Cố Doãn vẫn cứ đem Cố Lạc kéo đi.

Cố Lạc mười ba tuổi bắt đầu tuyệt đại thời gian đều là huấn luyện cùng với ở Athena thi hành các loại nhiệm vụ, cùng Cố Doãn cuộc sống hoàn toàn khác nhau, dĩ nhiên đối với cái loại thế giới ngợp trong vàng son không hề hứng thú. Qua nhiều năm như vậy, cô đều cùng đủ loại đàn ông ở Athena sinh hoạt chung một chỗ, đàn ông thấy cũng nhiều, nếu nói là đàn ông đẹp mắt từ Cố Doãn đến hai anh em Thi gia tuyệt đối được cho là mặt hàng thượng thừa, đã đem ánh mắt của cô bồi dưỡng quá bắt bẻ. Đám bằng hữu của Cố Doãn cô chỉ gặp qua 2-3 người trong đó thôi, còn lại chỉ là gặp mặt một lần. Đêm đó Cố Lạc ở trong một đám nam nam nữ nữ, mắt lạnh quan sát mỗi người, quan sát từng gò má một cũng được xưng tụng là anh tuấn, hiện lên trong đầu cũng là khuôn mặt Thi Dạ Triêu trong trẻo lạnh lùng mang chút cao ngạo.

Trong đó có người không biết cô là gì của Cố Doãn, chỉ cảm thấy người phụ nữ này là Cố Doãn tự mình dẫn tới tự nhiên cùng hắn quan hệ không giống bình thường, liền hỏi Cố Doãn thực là tình yêu mới. Cố Doãn cười không nói, cố ý giữ bí mật, chỉ nắm cả vai của cô ôm vào trong lòng một chút. Từng thấy qua cô những người kia cũng chỉ là cười, cũng không đáp lời, nhưng ánh mắt ấy của bọn họ khiến Cố Lạc cảm thấy ghê tởm.

Cũng không biết mọi người có tâm tu gì, cầm rượu tới nhất định mời cô uống..., Cố Doãn cũng không ngăn. Dưới tình huống bình thường Cố Lạc rất ít ở bên ngoài uống rượu, hơn nữa sau khi có kinh nghiệm cùng Thi Dạ Triêu mấy lần hoang đường say rượu loạn tính, Cố Lạc một giọt rượu không dính rồi.

Cô bưng chén lên cùng người đàn ông tóc vàng cao quý dẫn đầu nhẹ nhàng đụng một cái, cố ý nhếch môi cười, đáy mắt người đàn ông lúc này liền bị cô câu lóe lóe. Mặc dù bình thường thường bị đoàn người Từ Ngao Ace châm chọc không giống phụ nữ, nhưng vậy không có nghĩa là cô liền một chút sức quyến rũ phụ nữ cũng không có. Có nhiệm vụ là phải dựa vào nữ sắc mới có thể hoàn thành, vì thế cô đặc biệt đã từng huấn luyện qua phương diện này, nói trắng ra chính là như thế nào lợi dụng đàn ông hoa tâm phát huy ưu thế lớn nhất của bản thân mình làm phụ nữ để đạt tới mục đích, đổi lại câu nói, chính là làm thế nào quyến rũ đàn ông.

Cô chạm cốc động tác cố ý thả chậm, hai mắt cũng nhìn người nọ nhiều hơn, một bên Cố Doãn đem một màn này nhìn được thực sự rõ ràng, nhưng nhìn không ra trên mặt là vui hay là giận. Cố Lạc liếc hắn một cái, giọng nói rõ ràng nói: "Mọi người không nên hiểu lầm, thật ra thì tôi cũng không phải người phụ nữ của Cố Doãn."

Lời này người khác dĩ nhiên không tin, mà người đàn ông tóc vàng kia nghe vậy đáy mắt càng thêm sáng mấy phần, nghe Cố Lạc công bố đáp án cuối cùng: "Cố Doãn là anh tôi, hơn nữa —— tôi đã có đàn ông."

Người đàn ông tóc vàng phát ra âm thanh tiếc nuối, mọi người ồ ồ cười vang, những người kia biết thân phận Cố Lạc lúc này mới tiến lên hoà giải."Thiên chân vạn xác, chúng ta có thể làm chứng, vị này chính là thiên kim Cố gia, Cố Doãn rất thương yêu cô ấy, đừng loạn đánh chủ ý lên cô ấy."

Mọi người đem ánh mắt dò xét nhìn về phía Cố Doãn chứng thực, Cố Doãn nhìn Cố Lạc chốc lát mới gật đầu, cười đến ý vị không rõ: "Người nào đó nếu là ở đây, nghe lời mới vừa rồi của em sợ là sẽ đắc ý rồi."

Cố Lạc vẻ mặt cứng lại, hướng mọi người mỉm cười tự giễu."Thật may là người đàn ông của tôi không có ở đây."

Cố Lạc vốn cũng không nguyện ý tham gia trường hợp này, giữ lại nửa phép tắc đã là cho Cố Doãn mặt mũi rất lớn, cho nên cô nửa đường tìm lấy cớ rời đi Cố Doãn cũng không có ngăn trở, còn tự đưa cô đi ra ngoài.

Hai người cạnh nhau ở bên ngoài hội sở chờ xe, Cố Doãn cách chút khoảng cách không hề chớp mắt nhìn cô: "Lạc, em có phải hay không đặc biệt hận anh?"

Cố Lạc cũng không thèm nhìn hắn, "Đừng nói những thứ không có ích lợi gì, em hận anh hay là không hận anh, cái gì cũng không thay đổi được."

Cố Doãn không nói chuyện nữa, chỉ là cười. Xe tới rồi, Cố Doãn mở cửa xe cho cô, đợi cô ngồi vào, hắn cúi người xuống: "Nếu như hắn có thể yêu em, đoạn hôn nhân này nhất định sẽ không quá hỏng bét."

Cố Lạc vẻ mặt chán ghét, Cố Doãn xoay qua cằm của cô: "Nếu như em có thể yêu hắn, anh thề đời này chỉ coi em là em gái của anh, em muốn cái gì anh đều đồng ý em."

Câu này của Cố Doãn, Cố Lạc lúc ấy là tin tưởng, cũng không phải cho là mình sẽ có một ngày yêu Thi Dạ Triêu, chẳng qua là. . . . . . Ngây thơ. Sau này, khi cô cùng Thi Dạ Triêu cùng nhau đã trải qua nhiều như vậy, lại nhớ tới những lời này của Cố Doãn, cô nói yêu cầu, Cố Doãn cho dù chết cũng không cách nào gật đầu.

Xe chạy ra khỏi rất xa một đoạn đường, tài xế hỏi cô đi nơi nào, Cố Lạc suy nghĩ một chút, cảm giác chính mình không có chỗ có thể đi. Cố Doãn ở những ngày này, cô không thể cùng Lục Kya Việt gặp mặt. Ban đầu lựa chọn cùng Lục Kya Việt cùng nhau lưu lại ở thành phố này, bởi vì nơi này là quê hương của Thi Dạ Diễm. Cô muốn trộm cách hắn gần một chút, hô hấp không khí nơi hắn sinh ra và lớn lến, đi qua con đường hắn đi. Hắn sống ở trong hiện tại của hắn, cô sống ở trong "trí nhớ" của hắn.

Trí nhớ của hắn là tòa thành thị này, nhưng hơi thở trong toà thành thị này thuộc về hắn đã từ từ phai nhạt, tim của hắn không ở nơi này rồi.

Vancouver nhiều mưa, rất nhiều mưa đã rơi xuống, Cố Lạc cảm thấy cả người cũng trở nên ươn ướt, trống không. Tài xế lần nữa hỏi cô đi nơi nào, cô trầm mặc, báo địa chỉ của Thi Dạ Triêu.

Xuống xe, cô ở ngoài cửa ngồi đến khi trời hoàn toàn sụp tối mới đi vào. 72 ở đây, cùng cô trò chuyện một lúc. Cố Lạc nguyện ý nói về chuyện của mình, bởi vì cuộc sống trước đây của cô chủ đề tới tới lui lui cũng chỉ có vài thứ: nhiệm vụ, Lục Kya Việt, Thi Dạ Diễm. Mà ba chuyện, mỗi một chuyện đều không phải là đề tài cô nguyện ý đàm luận, cho nên phần lớn đều là một mình 72 tự nói.

Đây là một cô gái cười lên rất sạch sẽ, ánh mắt của cô cũng thế, sạch sẽ hiếm thấy, nhưng Cố Lạc chưa từng quên trong đôi mắt này đã từng thấy qua sát ý, đó là sát ý vì Thi Dạ Triêu.

"Cô cùng Thi Dạ Triêu đã bao lâu?"

"Tôi không nhớ rõ đó là mấy tuổi, tóm lại cùng tuổi vị Tiểu Lục tiên sinh bây giờ thời gian không sai biệt lắm cũng đã ở Thi gia rồi." 72 suy nghĩ một chút: "Chân chính đi theo bên cạnh hắn làm việc chỉ có mấy năm mà thôi, trước tôi, làm tay trái tay phải của hắn vẫn luôn là A."

Cố Lạc biết người phụ nữ này."Tên của các người đều là anh ta chọn sao?"

"Chúng ta cũng có tên, chỉ là phần lớn không nhớ rõ, tỷ như A vốn là Al¬ice, nếu làm việc này phải đem quá khứ cắt đứt sạch sẽ mới có chút an tâm ở bên cạnh ông chủ." 72 tựa như chợt nhớ tới cái gì, thử thăm dò hỏi cô: "Cố tiểu thư, ừ. . . . . . Có chuyện, tôi nghĩ Evan hẳn không có nói cho cô."

"Chuyện gì?"

72 ở trong lòng cân nhắc nên nói hay không, lần đầu tiên phá nguyên tắc của mình: "A đi theo bên cạnh hắn lâu nhất, nguyên nhân cô nên biết."

Năm đó biết được Thi Dạ Triêu đối với Chử Dư Tịch yêu mà không có được tình cảm, Thi Dạ Diễm liền đem A cùng Chử Dư Tịch dáng dấp có mấy phần tương tự đưa đến bên cạnh hắn, an ủi cùng châm chọc đều có cả hai. A là người phụ nữ rất thông minh, có chừng mực suy tính kỹ càng, đó cũng là nguyên nhân Thi Dạ Triêu đem cô ta lưu lại cùng với vài phần kính trọng. Vốn A chính là vì đi làm thế thân, vậy mà sống chung lâu ngày, cô ta đối với Thi Dạ Triêu động chân tình.

Một người phụ nữ dù thông minh khi đụng phải tình yêu, cũng liền có lòng ganh tỵ, thông minh lúc trước bắt đầu biến thành ngu xuẩn, che tâm cùng mắt của cô ta, dẫn đến cô ta cuối cùng phạm vào lỗi không cách nào tha thứ được: giả mượn Thi Dạ Triêu ra lệnh, ý đồ tổn thương Chử Dư Tịch để cho cô ấy vĩnh viễn biến mất ở trong thế giới của Thi Dạ Triêu.

Dĩ nhiên cuối cùng không có được như ý, nhưng cô ta quên đó là ranh giới cuối cùng của Thi Dạ Triêu, mà cách làm của bản thân cô ta cũng là phép tắc không thể tha thứ được của Thi gia, cho nên A bỏ ra giá rất lớn.

"A. . . . . . Chết?"

Cố Lạc đối với đầu đuôi chuyện này cũng là đặc biệt rõ ràng, chỉ biết là từ sự kiện kia khiến Chử Dư Tịch cơ hồ bỏ mạng, mà Thi Dạ Triêu cùng thái tử đấu đến lưỡng bại câu thương (hai bên đều tổn hại), sau A liền biến mất —— vô luận Thi gia hay là Hoàng Phủ Gia, cũng không chấp nhận được A .

"Mặc kệ là kết quả gì, đó cũng là A nên chịu, đã làm sai chuyện là phải trả giá thật lớn. Chỉ là, tôi muốn nói cũng không phải cái này." 72 nghiêm túc nhìn cô, "Cố tiểu thư, có lẽ lời của tôi cô chưa chắc nguyện ý tin tưởng ——A là một thuộc hạ duy nhất cùng Evan giữ vững quan hệ nam nữ trong thời gian khá dài, trước là A sao đó là tôi...tôi cùng hắn đều chỉ là quan hệ thuê thuần túy, không hơn, có thể giúp hắn làm tất cả mọi chuyện, nhưng cũng không bao gồm chuyện lên giường này."

72 cười khổ, "Ngày đó sở dĩ ở trước mặt cô nói như vậy, là bởi vì Cố tiên sinh hắn. . . . . . Cô biết, tôi đoán Evan nhất định sẽ không cùng cô đem chuyện này nói rõ ràng, các người không cần lo lắng vì vậy sinh ra hiểu lầm."

72 một phen nói xong, Cố Lạc sửng sốt một hội, cứng cổ hỏi ngược lại: "Tôi không có hiểu lầm, tại sao phải hiểu lầm?"

72 rất chân thành hướng cô cười: "Cố tiểu thư, chuyện giữa các người không phải tôi nên nhúng tay, tôi cũng vậy không có tư cách nhúng tay, có lẽ tôi nói như vậy cô sẽ bất mãn, tôi chỉ là cảm thấy thời điểm hai người các ngươi đi chung với nhau giống như là hai con nhím, Cố tiểu thư là một người thông minh, biết tôi đang nói cái gì."

Cố Lạc trầm mặc, 72 nhìn thời gian, đi cho tiểu sủng vật của Thi Dạ Triêu ăn, sau đó dọn dẹp chuẩn bị rời đi, trước khi rời đi chỉ chỉ trên lầu cười nói: "Cô tối nay liền trực tiếp ngủ ở đây đi, cũng không cần trốn tránh hắn như vậy, hắn không có ở nhà, bất quá đừng lo lắng, cô tỉnh ngủ vừa cảm giác hắn sẽ trở lại rồi."

Thi Dạ Triêu không có ở nhà?

Cố Lạc đang muốn hỏi hắn thế nào không ở nhà dưỡng thương chạy loạn đi ra ngoài, bởi vì hai chữ "lo lắng" cuối cùng của 72 lại đem câu hỏi nuốt trở về.

Ăn uống no đủ con rắn nhỏ co ro thân thể nằm ở trong thùng, thời điểm Cố Lạc đi vào con vật này cứ như vậy một bộ dáng lười biếng. Cô ngồi trên sàn nhà trước cửa sổ sát đất, đem bình đặt ở trước mặt mình.

Động tác để xuống quấy rầy đến con rắn nhỏ, nó lập tức thẳng lên nửa thân thể trước, hai con mắt tựa như hạt đậu nhỏ ngây ngốc nhìn bên này. Tay Cố Lạc chỉ cách thành bình nhẹ nhàng điểm nó: "Ngươi không phải là cận thị nặng sao? Giống như là có thể nhìn rõ ta vậy."

Đầu con rắn nhỏ đi theo ngón tay của cô khẽ quơ quơ, giống như ở chứng minh thị lực của mình không có kém như vậy. Cố Lạc đột nhiên cười, "Chớ làm bộ có thể nghe ta nói cái gì."

Bỗng dưng, Cố Lạc ngưng cười.

Rắn là một loại cận thị đến gần như người mù, sinh vật ngay cả lỗ tai cũng không có, cuộc sống ở cái thế giới này chỉ dựa vào khứu giác cùng cảm ứng đặc biệt của chúng. Cô nằm xuống yên lặng nhìn chằm chằm động vật máu lạnh nho nhỏ này, hỏi nó: "Có phải hay không bởi vì ngươi không nhìn thấy, không nghe được, hắn mới đem ngươi ở lại bên cạnh hắn?"

Chỉ có như vậy, mới sẽ không tiết lộ chút tâm tình không thể nói với bất luận kẻ nào.

Cô không khỏi suy nghĩ, Thi Dạ Triêu mấy ngày nay thái độ đối với cô ý tứ không rõ ràng, chung quy không phải là bởi vì loại tình cảm nào đó. Tim của anh ta có lẽ cùng giống những động vật máu lạnh này, không có năng lực tự mình điều chỉnh nhiệt độ, anh ta không phải là không cần ấm áp, chỉ có như con rắn thông qua hành động nào đó mới có thể có được nhiệt độ đến từ bên ngoài, mới có thể cảm nhận được tim của mình còn đập.

Cố Lạc nằm ở trên sàn nhà, con rắn hoa văn nhỏ cũng chầm chậm cuộn tròn trở lại, đầu nhỏ vừa vặn dừng ở phương hướng của cô, tựa như đang cùng cô đắm đuối đưa tình nhìn thẳng vào mắt.

Trong lòng của cô chợt ê ẩm chát chát đau, lần đầu tiên sinh ra có người sẽ nhìn ngươi nhưng là lại sẽ không thật sự thấy rõ ngươi, tựa hồ đang nghe ngươi nhưng là lại không thật sự nghe ngươi—— cảm giác an toàn đi kèm cảm giác cô độc.

Ai cũng sẽ không nghĩ tới, loại sinh vật khiến tuyệt đại đa số người lo sợ hãi hùng này, hoàn toàn là duy nhất làm bạn Thi Dạ Triêu có thể làm cho anh ta buông lỏng. . . . . . Bạn.

. . . . . .

Sáng sớm hôm sau, Thi Dạ Triêu quả nhiên theo như lời72 trở lại.

Hắn trở về phòng cởi xuống áo khoác, một cái nhìn thấy trên giường mình ngủ chính là người phụ nữ kia, động tác không khỏi dừng lại, đem áo khoác khẽ đặt ở một bên trên ghế sa lon đứng ở bên giường nhìn chăm chú cô hồi lâu.

Có lẽ là tầm mắt của anh rất có cảm giác tồn tại, Cố Lạc ngủ không nổi nữa, chỉ đành phải chậm rãi mở mắt ra.

Rất khó nhìn được bộ dáng có chút lười biếng của cô ở trạng thái mới vừa tỉnh lại, Thi Dạ Triêu khóe miệng nhếch lên, lại quỷ thần xui khiến khom người chống ở hai bên cô, cúi đầu hôn cô. Không ngờ cô hoàn toàn không có lập tức cự tuyệt, Thi Dạ Triêu suy nghĩ một chút, lần nữa cúi đầu hôn cô, so với lần trước rõ ràng hôn sâu hơn chút.

Cố Lạc rốt cuộc có kháng cự giãy giụa, đang bưng mặt của anh đem đầu anh kéo ra. Thi Dạ Triêu con ngươi màu hổ phách ở trong ánh sáng sáng sớm có vẻ mê người khác thường, "Cố Lạc, anh thích loại phương thức mời gọi này của em."

. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.