Trong hai năm Chử Dư Tịch vẫn còn ở bên cạnh
Thi Dạ Triêu, Cố Lạc từng ngẫu nhiên gặp qua cô mấy lần. Khi đó cảm giác
Chử Dư Tịch cùng vào giờ phút này cho cô không kém bao nhiêu, hận ý
trong lòng cô ấy đối với Thi Dạ Triêu rất sâu. Mà đàn ông cùng so sánh
với khi đó nhưng lại khác rồi, ở đáy mắt anh phần kia nhất định đã không
thấy, ánh mắt anh bây giờ là trong suốt .
Không biết tại sao,
cái loại trong suốt đó khiến Cố Lạc cảm thấy, trong lòng lại không hiểu
chát chát, cảm giác đó là ánh mắt của một người lúc yếu ớt nhất mới có.
Yếu
ớt cái từ này đặt ở trên người Thi Dạ Triêu có chút buồn cười, như thái
tử vậy đàn ông chỉ cần anh mấy câu nói liền nhiễu loạn tim của cậu ta,
như Thi Dạ Diễm vậy đàn ông đấu với anh gần nửa đời cuối cùng thối lui
khỏi Thi gia đúng như anh mong muốn buông tha tất cả, như Cố Doãn vậy
đều không nguyện dễ dàng cùng anh kết thù kết oán, như vậy một Thi Dạ
Triêu, nơi nào sẽ có yếu ớt, vì sao lại có yếu ớt.
Cố Lạc cùng
Chử Dư Tịch nghiêm chỉnh mà nói cũng không lui tới, có chừng vài lần
duyên phận này thôi, chỉ là không đành lòng khoanh tay đứng nhìn. Cô đem
Chử Dư Tịch đưa đến chỗ Du Nguyệt Như rồi lại trở về, biểu hiện trên
mặt cũng không quá tính đẹp mắt. Hai người cách xa nhau vài bước nhỏ, Cố
Lạc tựa như quan sát người đàn ông biết từ trước này.
"Nếu như
đây chính là yêu của anh đối với cô ấy, tôi chỉ cảm thấy cô ấy gặp anh
là chuyện cả đời này xui xẻo nhất, còn người chân chính đáng thương là
anh." Cố Lạc nhẹ nhàng chậm chạp lắc đầu, "Sai lầm rồi, là thật đáng
buồn."
Hiển nhiên đây là một chủ đề Thi Dạ Triêu không muốn bàn
tới, bộ dạng không có biểu cảm gì. Cố Lạc tiến lên trên trước mấy bước,
cách gần đó một chút, cố ý ở trên người của anh hít hà."Không ngờ trên
người anh có một bí mật lớn như vậy, thế nào, Thi tiên sinh không biết
giữa anh và Chử Dư Tịch tồn tại đứa bé kia sao? Nghiêm cẩn giữ bí mật
như vậy, không phải chính tai nghe được thật đúng là không có cách nào
tin tưởng đường đường Thi thiếu cũng là người làm ba."
Thi Dạ
Triêu không nói lời nào, khóe miệng dần dần nhếch chặt, anh đang nhẫn
nại cái gì đó, hay là lời của cô kích thích thứ gì đó sâu trong nội tâm
của anh.
Hai người hai mặt nhìn nhau như vậy chỉ trong chốc lát,
Cố Lạc từ bên cạnh anh lướt qua nhau, sắp đi qua thì bất chợt bị anh nắm
tay. Tay anh sức lực hơi lớn, nắm chặt khiến chân mày cô nhíu lại.
Cố
Lạc vào một khắc kia rõ ràng cảm nhận được cảm xúc kịch liệt của anh,
tựa như có thứ gì đó sẽ lập tức trút xuống, nhưng mà lại đè nén sau khi
trầm mặc, luồng khí nào đó lúc trước vờn quanh người anh thế nhưng từ từ
biến mất.
Cố Lạc đẩy tay của anh ra, "Có mấy lời anh không cần
phải nói, cho dù là nói rồi, trừ bản thân anh ra, cũng không còn người
sẽ tin."
Thi Dạ Triêu cẩn thận nhìn chằm chằm mắt của cô, "Em
hiểu như vậy, có phải bởi vì anh làm em vẫn luôn nghĩ còn có chuyện
không dám làm hay không?"
Chuyện tình yêu hình như mỗi người đều
có một con đường có thể đi, ai cũng từng ở thời điểm gian nan ảo tưởng
qua nếu là ban đầu đổi một con đường, tình huống lại sẽ là như thế nào.
Chỉ là tình yêu không thể dùng thử, đường đi không được có thể không đi, nhưng tuyệt không có cơ hội lựa chọn lần thứ hai.
Tựa như Thi Dạ Triêu đối đãi với Chử Dư Tịch, tựa như Cố Lạc đối đãi với Thi Dạ Diễm.
"Làm
sao em biết tới nơi này?" Thi Dạ Triêu cảm thấy kỳ quái khi Cố Lạc xuất
hiện, cô và người của Hoàng Phủ gia cũng không có giao thiệp gì. Nhưng
cô tối nay không ngừng xuất hiện, vẫn là chính thức ăn diện như thế, hẳn
là. . . . . . Tham dự cùng với người nào đó.
Bồi người nào? Thi Dạ Triêu trong lúc nhất thời không nghĩ ra.
Cố Lạc mỉa mai cười một tiếng: "Tôi cho là anh sẽ không tới, không ngờ anh đã đến rồi chính là vì tới phá hỏng."
"Đây không phải là điều em mong đợi sao?"
Giấu
ở trong tóc dài buông xõa, trong tai nghe truyền đến Từ Ngao thúc giục,
Cố Lạc không dây dưa với anh nữa, dù sao cô bây giờ vẫn còn trong tình
trạng làm nhiệm vụ, không nên cùng người ngoài mục tiêu nhiệm vụ có quá
nhiều tiếp xúc.
Thái tử hủy hôn, Du Nguyệt Như giận đến tối mắt,
nhưng nhiều tân khách đã có mặt, đều là nhân vật có mặt mũi, dù là Hoàng
Phủ Gia cũng xấu mặt không nổi.
Nhị đệ Hoàng Phủ Triệt phái
người tìm một vòng cũng không tìm được bóng người của hắn, lúc ấy cách
thời gian bắt đầu nghi thức hôn lễ chỉ không tới một khắc đồng hồ. Du
Nguyệt Như trên mặt xinh đẹp kéo căng, cố gắng đè nén tức giận, cầm lấy
lễ phục thái tử cởi xuống quăng cho Hoàng Phủ Triệt."Em không phải là
còn thiếu Loan Loan một hôn lễ?"
Vì vậy hôn lễ sa hoa đình đám
kia do Thái Tử Hoàng Phủ Gia làm nhân vật chính biến thành nhị thiếu của
Hoàng Phủ Gia, thay đổi tạm thời ngày đó là ngoài ý muốn lớn nhất.
Trong
tất cả tân khách, Tác Nhĩ coi như là vô cùng khiêm tốn, vốn là nghĩ về
giao tình năm xưa với thái tử mà đến, thấy tình cảnh này, hắn cầm ly sâm
banh ở góc khuất nhất, chờ sau khi buổi lễ kết thúc đem sâm banh uống
một hơi cạn sạch, đứng dậy liền đi.
Cố Lạc dĩ nhiên muốn đi theo
hắn, giống như thân mật kéo cánh tay của hắn, thừa dịp động tác trêu
chọc tóc ấn nút máy truyền tin thông báo Từ Ngao cùng với Ace ở bên
ngoài chờ đợi.
Từ Ngao nói đúng, có lúc thiếu phụ nữ quả thật
không dễ làm, tỷ như trường hợp này chỉ có làm bạn gái Tác Nhĩ mới có
thể thuận lợi tiến vào hiện trường hôn lễ, Cố Lạc dù không thích cũng
không còn biện pháp.
Tác Nhĩ vì cô chuẩn bị lễ phục váy dài cực
kỳ có tính lộ ra ``cảm giác dữ dội``, Ace vừa nhìn liền cười, có chút hả
hê, nghiêng đầu không có tỏ thái độ. Cố Lạc lúc ấy mặt mày chợt khinh
nhẹ, Từ Ngao hiểu rõ cô, thay cô uyển chuyển cự tuyệt.
"Y phục như thế hành động không dễ dàng."
"Chẳng
lẽ anh muốn cô ấy mặc như bây giờ cùng tôi cùng nhau tham dự cái loại
trường hợp đó? Cô ấy sẽ bị ngăn ở cửa." Tác Nhĩ chỉ về phía cô ăn mặc
trung tính buồn cười hỏi ngược lại, thái độ cũng là kiên quyết.
Mặc
cho Từ Ngao liên tục khuyên bảo không làm nên chuyện gì, Tác Nhĩ rõ
ràng cố ý gây khó khăn khiến cô phải mặc lên cái này, nếu như bình
thường Cố Lạc sẽ không theo hắn nói nhảm nhiều hơn một câu, nhưng dù sao
cũng không phải là bình thường, thời điểm không thể tùy hứng, Cố Lạc
chưa bao giờ là người thất thường, nhưng cũng không phải là con cừu nhỏ
mặc người chém giết.
"Làm bạn gái ngài có thể, mặc lễ phục cũng được, nhưng là kiểu dáng phải tự tôi chọn."
Tác
Nhĩ mới chỉ hoài nghi lay động hạ mi, liền nghe Cố Lạc nói: "Wesson
tiên sinh, tôi là tới bảo vệ an toàn của ngài, mặc lễ phục có thể là một
phần công việc của tôi, nhưng mời hiểu, công tác của tôi cũng không bao
gồm thỏa mãn đầy đủ dục vọng có chút ác liệt của ngài, nếu như ngài cứ
muốn, tôi sẽ cùng cấp trên xin phép thay đổi người tới thay thế tôi." Cố
Lạc lời nói không có trầm bồng du dương, ngược lại bình thường vô
vị."Ngài cảm thấy thế nào?"
Tác Nhĩ lặng yên, hỏi Từ Ngao: "Người của ngươi đều là như vậy ——"
"Không,
cô ấy là duy nhất." Từ Ngao thẳng thắn, lắng nghe sẽ phát hiện trong
lời nói của anh hơi mang theo điểm kiêu ngạo."Chúng tôi chỉ cho phép cô
ấy như vậy."
Ace cũng đi theo gật đầu một cái, "Chỉ có cô ấy."
Hắn hạ thấp âm lượng: "Wesson tiên sinh, có vài người phụ nữ vẫn là theo
tốt, đây là lời kinh nghiệm của tôi."
Tác Nhĩ cũng không phải là
muốn cho cô đi như vậy, hắn nhượng bộ Cố Lạc như đã đoán trước. Phụ nữ
như vậy ở trong thế giới của Tác Nhĩ vẫn là rất ít gặp phải, hắn đối với
cô có hứng thú, từ lần gặp mặt đầu tiên thì đã bắt đầu, còn lần này gặp
đúng là ngoài ý muốn cũng là vui mừng, cô đối với hắn càng lạnh hứng
thú của hắn sẽ càng lớn.
Vốn tưởng rằng cô sẽ trả thù tính lựa
chọn ăn mặc như nữ tu sĩ, khi cô trang phục lộng lẫy xuất hiện ở trước
mặt hắn, Tác Nhĩ không che giấu chút nào kinh ngạc.
Nghiêm khắc
mà nói đây là lần đầu tiên Tác Nhĩ thấy một mặt nữ tính hóa của cô như
vậy, Cố Lạc vóc người cao gầy, tỷ lệ hoàn mỹ, bởi vì hàng năm vận động
trên người mỗi một chỗ đều là hoàn mỹ, không nhiều lắm một phần không
thiếu một phần. Mà gương mặt trang điểm của cô là khuôn mặt phụ nữ Đông
Phương gặp qua có thể hấp dẫn ánh mắt của hắn nhất, đường cong nhu hòa
cùng mặt mày tinh sảo, còn có đôi môi mỹ lệ, không biết hôn lên sẽ là
cảm giác gì.
Đã thấy nhiều phụ nữ nhỏ nhắn mềm mại, Cố Lạc như
vậy khiến Tác Nhĩ hai mắt tỏa sáng, cả tâm đều là trong nháy mắt sáng
sủa, tùy theo dâng lên không khỏi mênh mông, loại cảm giác này hắn đã
rất nhiều năm chưa từng có rồi.
Hắn xác định đây tuyệt đối không phải là lần đầu tiên Cố Lạc dụng tâm ăn mặc, nhưng đã đủ để kinh ngạc đến hắn.
Thật ra thì không chỉ là hắn, Thi Dạ Triêu đồng dạng trí nhớ khắc sâu.
Người
hai phe cơ hồ là chân trước chân sau rời khỏi tiệc cưới, Thi Dạ Triêu
không mang 72 ở bên người, cũng không còn lái xe, một mình từ phía sau
khách sạn đi ra ngoài, cố ý quẹo vào một cái đường nhỏ không có nhiều
người.
Thành thị duyên hải, ban đêm gió biển từ từ thổi, mặc dù
không giống như Vancouver gió đêm lạnh lẽo thoải mái, nhưng làm đầu óc
người ta đủ tỉnh táo. Anh không muốn hồi tưởng mình mới vừa rồi làm cái
gì, có lẽ hiện tại chỉ có chính anh rõ ràng lý do thái tử hủy hôn, nếu
như thái tử thật sự có tâm, sẽ bỏ qua điểm mấu chốt ở trong lòng sử dụng
phương thức của chính hắn càng thêm che chở người phụ nữ này.
Bên
kia, Tác Nhĩ cùng Cố Lạc mới vừa ra ngoài liền có người để mắt tới, Ace
chiếm cứ địa hình có lợi tay cầm một khẩu súng bắn tỉa, từ trong kính
ngắm nhìn động tĩnh phía dưới, mà Từ Ngao cùng những đội viên khác thì
lại âm thầm đi theo.
"Đối phương có chừng ba người, theo thứ tự
là ở phương hướng chín giờ cùng mười một giờ của cô, đối với đôi nam nữ
mặc áo tình nhân cũng rất khả nghi, chú ý một chút."
"Nhận được."
Cố Lạc hộ tống Tác Nhĩ lên xe, nhìn như vô ý liếc nhìn đôi tình nhân
nhỏ sau đó đi theo ngồi vào trong xe. Quả nhiên, đôi tình lữ kia cũng
lên một chiếc xe đi theo đám bọn họ lái ra bãi đậu xe.
Chỉ chốc lát sau, xe đi theo bọn họ đã nhiều thêm hai chiếc.
"Bọn
họ đại khái không sẽ ở địa phương nhiều người động thủ." Từ Ngao ra
lệnh cho đồng đội làm tài xế, xe Tác Nhĩ lập tức ở trước mặt thay đổi
con đường.
Con đường này bóng người thưa thớt, ánh đèn so với
đường chính vừa rồi mờ mờ không ít. Hơi thở nguy hiểm chợt lan tràn ra,
tay Cố Lạc lặng lẽ sờ lên vũ khí cột vào dưới bắp đùi bên trong lễ phục.
Bởi
vì có lễ phục che giấu, từ góc độ Tác Nhĩ nhìn sang thì một động tác
này của cô vô cùng dụ người khác mơ màng."Nói sao đây, phụ nữ ở trước
mặt tôi làm động tác như vậy, mục đích của các cô đều là cùng một cái."
Lời
của hắn mang hai ý nghĩa có điều ngụ ý, mà Cố Lạc ra vẻ không nghe,
cảnh giới nhìn chăm chú vào tình huống quanh mình. Tác Nhĩ lại nói: "Cô
tuyệt đối là ngoại lệ." Hắn nghiêng thân đến gần cô, cúi đầu ngửi hương
vị trên người cô, "Tôi nghĩ, nếu như cô nguyện ý, chúng ta có thể có ở
đây không quấy rầy công việc của cô điều kiện tiên quyết hơn là một bước
hiểu rõ sâu hơn đối với nhau."
"Ngài hiện tại chính là đang quấy
rầy công việc của tôi." Cố Lạc lạnh giọng, bảo tài xế giữ vững tốc độ
xe, không cần quá nhanh cũng không cần qua chậm.
Đang lúc này,
không biết từ nơi nào bắn lén tới bể lốp xe của bọn họ, sườn xe lay động
kịch liệt mấy cái, tài xế lão luyện dùng tốc độ nhanh nhất khống chế
được thăng bằng sau đó không thể không đem xe dừng lại. Đối phương đã
động thủ, tiếp tục ngồi ở trong xe chỉ biết có thể trở thành bia ngắm
sáng loáng, xe Từ Ngao đi theo phía sau ở trên đường, thấy tình huống
như vậy liền gia tốc chạy qua."Có súng bắn tỉa?"
"Nhưng là rất
biết ẩn núp, tạm thời không lộ ra tay chân." Ace mắt lam tựa như ra đa
quét đối diện tìm kiếm sát thủ ẩn núp, cũng đang trong kính ngắm chợt
phát hiện một bóng người quen thuộc."Thi Dạ Triêu?"
Khi âm thanh Ace ở bên trong tai nghe xuyên tới thì trước mặt Cố Lạc đã nhìn thấy người đàn ông kia cách đó không xa.
Thi Dạ Triêu hiển nhiên cũng nhìn thấy cô —— bọn họ.
"Evan?" Tác Nhĩ nhíu mày, "Trùng hợp vậy."
Thi
Dạ Triêu cũng không nghĩ sẽ nhìn Tác Nhĩ lâu, mặt mày trầm xuống, sau
đó giống như bình thường gợi lên ý cười nhạt nhẽo."Quả thật khéo." Dĩ
nhiên, Tác Nhĩ không biết câu Thi Dạ Triêu nói là đối với người phụ nữ
bên cạnh hắn.
Nhưng ở Cố Lạc nhìn ra, khéo ở đây, rõ ràng là oan gia ngõ hẹp.
Đang
ở lúc xe Từ Ngao cách bọn họ cự ly còn có khoảng mười mấy mét thì Cố
Lạc chỉ cảm thấy dư quang có thứ ánh sáng gì đó thoáng một cái đã qua.
Trải qua nhiều lần huấn luyện, rất nhiều chuyện đã dưỡng thành một loại
phản xạ có điều kiện, cho nên để ý liền biết đó là một loại súng trên đó
có trang bị kính ngắm phản quang thì thân thể đã làm ra phản ứng —— che
ở trước người Tác Nhĩ.
Ngay sau đó, trong bóng tối truyền đến
“phù” một tiếng súng hơi yếu vang lên, là tiếng vang sau khi ra khỏi
thiết bị ống hãm thanh.
Sau đó, có người trúng đạn.