Sí Dã

Chương 12




Gia Hào không về vội, anh định tản bộ một chút rồi sẽ bắt taxi đến bệnh viện. Gia Hào nhìn màn đêm được ánh đèn chiếu sáng rực rỡ, trong lòng bỗng nhiên nhớ ai đó đến nôn nao, nhưng rồi bao nhiêu nhớ nhung bị cảm giác tức giận nổi lên đè bẹp. Anh vẫn còn rất giận. Rất rất tức giận.

Bỗng điện thoại của anh vang lên tiếng chuông tin nhắn, anh mở xem, một dòng chữ khiến anh cau mày:

"Đây là Phương Ngọc Vân thật sự, cô ấy đang ở Pháp, còn người đang là vợ anh là giả mạo."

Kèm theo đó là một loạt ảnh, rõ ràng khuôn mặt chính là vợ anh, nhưng phong cách và kiểu tóc không phải, anh không thể không nghĩ đây là ảnh ghép. Như biết được suy nghĩ của anh, kẻ giấu mặt kia lại gửi tiếp tin nhắn:

"Toàn bộ là ảnh thật, anh không tin có thể cho người điều tra."

Gia Hào bị sốc, cố gắng giữ bình tĩnh, anh định gọi cho Lục Nam, nhưng sực nhớ ra cái miệng của cậu ta vốn dĩ không kín được, mà anh muốn càng ít người biết càng tốt nên gọi cho Đông Kiến An nhờ anh ta tìm giúp một thám tử giỏi. Gia Hào đăm chiêu ngồi trên ghế đá công viên, anh gọi lại cho số điện thoại đã nhắn tin cho anh nhưng không liên lạc được, anh đành chờ điện thoại của Đông Kiến An vậy.

Gia Hào đưa hai tay vuốt mặt, tại sao lại như vậy? Người con gái anh yêu hết phản bội anh giờ lại là kẻ giả mạo! Anh nhớ cô, anh hiện tại rất nhớ cô, anh không thể phủ nhận tình cảm của mình nữa, vì anh yêu cô nên khi xảy ra những chuyện này anh thực sự rất đau lòng. Anh không muốn tha thứ cho cô nhưng cứ nghĩ đến những giọt nước mắt của cô thì anh lại mềm lòng. Anh muốn gọi về cho cô nhưng lại không đủ can đảm, anh không biết phải nói gì, cảm xúc hỗn độn khiến đầu óc anh trống rỗng. Gia Hào cứ ngồi nhìn hình ảnh cô trên màn hình điện thoại mãi như vậy cho đến khi nó hết pin tắt nguồn mới hoảng hốt vội đón xe trở về nhà của Trình Uyên để sạc, anh muốn nhìn thấy cô, dù cho là trên màn hình điện thoại cũng đỡ nhớ mong.

- ----------------------

Lục Nam hôm qua sau khi về nhà thì mệt quá lăn ra ngủ như chết, quên mất báo tin cho Gia Hào, sáng ra lại tranh thủ lao vào công việc, đến trưa mới sực nhớ ra, nhưng nghĩ bên kia đang là nửa đêm, kết quả vẫn gửi tin nhắn qua cho Gia Hào, hy vọng anh có thể sớm xem.

Jessica xin nghỉ phép để trông chừng Tiểu Vũ, sợ cô buồn rồi suy nghĩ lung tung. Tiểu Vũ nhớ Gia Hào, cô đang ngồi nhìn chằm chằm vào món quà anh đã mua cho cô hồi trăng mật, ngắm chán lại lặng lẽ lau nước mắt. Jessica từ cửa phòng nhìn cô, không kềm được tiếng thở dài.

- Tiểu Vân, Triệu Tân đã xuất viện rồi đấy!

Tiểu Vũ khẽ gật đầu, Jessica lại nói:

- Đi uống rượu với chị không?

- Uống...rượu?

- Ừ, uống rượu giải sầu, em dám đi không?

Jessica nheo nheo mắt nhìn cô, Tiểu Vũ nghĩ nghĩ một chút rồi gật đầu:

- Em đi!

- -----------------------------

Trong một quán rượu nhỏ, Tiểu Vũ ngồi nhìn chằm chằm vào Jessica đang uống hết ly này tới ly khác như uống nước rồi lại nhìn thật kỹ thứ nước màu trắng hơi đục trong chiếc ly nhỏ trên tay mình. Cô không dám uống.

- Sao vậy? Không dám uống à?

Tiểu Vũ gật nhẹ đầu, Jessica cười:

- Uống đi, không chết đâu mà lo!

Tiểu Vũ cẩn thận đưa lên mũi ngửi ngửi, nhăn mặt rồi nhấp một ngụm sau đó ho sặc sụa, Jessica cười phá lên:

- Haha, rồi em sẽ quen thôi! Nào, ăn cái này vào nè, ngon lắm!

- Cay quá! - Tiểu Vũ nhăn mặt lè lưỡi lấy tay quạt quạt miệng, thứ này còn kinh khủng hơn rượu vang nhiều...

Nhưng chỉ một lúc sau cô đã quen dần, bắt đầu uống bạt mạng còn hơn cả Jessica, vừa uống vừa khóc vừa kể lể, lát sau cả hai say mèm ngồi gục tới gục lui trong quán. Lục Nam cả ngày không thấy động tĩnh của hai người nên gọi cho Jessica hỏi thăm. (thật ra là vì anh cảm thấy nhớ Jessica!) Sau mấy hồi chuông đổ thì cô bắt máy:

- Ai...đó? Ai vậy?

- Là tôi, Lục Nam đây, Jessica cô uống rượu à?

- Hơ...Lục Nam à...? Mà Lục Nam là ai...???

Lục Nam bên kia dở khóc dở cười:

- Cô đang ở đâu vậy?

- Ở? -Jessica ngơ ngác nhìn xung quanh- à...chỗ này đông người...

Lục Nam nghe bên này ồn ào, biết cô đang ở quán rượu nhưng không biết địa chỉ, Jessica buông máy bò ra bàn ngủ, may có bà chủ quán thấy màn hình còn cuộc gọi nên nói địa chỉ cho anh, Lục Nam lập tức bắt taxi đến.

Lục Nam đến nơi thấy Jessica ngủ rồi, anh cố gắng lay cô dậy, Jessica dậy rồi đi lại lung tung trong quán, hết bắt tay với người này lại cụng ly với người kia, Lục Nam phải nhanh chóng trả tiền rồi kéo cô ra xe.

- Buông....ra! Đang vui mà!!!...

Lục Nam cưỡng chế ép cô vào xe, anh lấy được chìa khóa trong túi xách, đưa cô về nhà, anh gọi cho Tiểu Vũ để nhờ cô chăm sóc Jessica giúp nhưng dì Xuyên bắt máy, nói cô đi với Jessica vẫn chưa về. Lục Nam dừng xe vào lề lay Jessica dậy hỏi:

- Jessica, Tiểu Vân đâu? Em ấy có đi với cô không?

Jessica mơ màng:

- Ti...Tiểu Vân? Hơ...ôi! Thôi chết, em ấy đâu rồi?

Dường như tin này đã làm cô tỉnh ra đôi chút, Jessica vội ngó dáo dác xung quanh, cô nhìn Lục Nam:

- Anh...sao lại ở đây?

- Tôi đến đưa cô về.

- Vậy Tiểu Vân đâu? Tôi nhớ là tôi với em ấy đi chung...

- Tôi không thấy Tiểu Vân, chỉ thấy cô ngủ gục trên bàn thôi!

Jessica vò đầu:

- Chết tôi rồi!... Anh mau quay xe lại tìm em ấy! Gia Hào về giết tôi mất!

Lục Nam quay xe lại, hai người quan sát hai bên đường, Jessica nóng ruột muốn khóc, cô coi Tiểu Vũ như em gái mình, nếu Tiểu Vũ xảy ra chuyện gì nhất định cô sẽ ân hận cả đời.

- ----------------------------

Các bạn vừa đọc vừa nghe nhạc nha, bài "Bối rối vì anh" của Uyên Betty nha.

-----------------------

Lâm Tiểu Vũ loạng choạng đi trên vỉa hè, chợt nhìn sang bên kia đường cô như thấy bóng dáng Gia Hào đang vẫy tay với cô. Cô nhìn đến thất thần rồi từng bước băng qua đường. Một chiếc ô tô chạy đến, bấm còi inh ỏi nhưng cô không còn nghe thấy, bên tai chỉ còn giọng nói ấm áp của Gia Hào. Đến khi cô nhận ra thì nó đã đến rất gần, trong lúc nhìn thấy chiếc xe lao đến chỗ mình, cô bỗng nhớ lại lúc trước cũng có một chiếc xe như thế này tông vào mình, cô nhớ ra mình không phải Phương Ngọc Vân, mà là Lâm Tiểu Vũ. Nhà cô cũng không phải Phương Gia, mà là một mái nhà lụp xụp tồi tàn. Ngô Gia Hào cũng không phải chồng cô, mà là chồng của người tên Phương Ngọc Vân. Trong một tích tắc, hơi men dần tan Lâm Tiểu Vũ nhận ra mình chỉ là một kẻ thế thân...

Rất may chủ xe phanh kịp, Tiểu Vũ ôm đầu đang đau buốt ngã xuống đất, người đàn ông trên xe mặc vest đen xuống xe tiến đến chỗ cô. Lâm Tiểu Vũ nhớ lại những tên đòi nợ đã khiến cô ra nông nỗi này, hốt hoảng vội vùng dậy loạng choạng bỏ chạy.

Tiếp đó cô cứ đi lang thang trong vô định, từng giọt nước mắt cứ rơi mãi trên khuôn mặt bầu bĩnh, từng mảnh kí ức nhỏ nhặt dần ghép lại thành một bức tranh bi kịch.

Cô nhớ lại căn nhà nhỏ xiêu vẹo, nhớ lại người mẹ đã nhẫn tâm kí vào giấy bán con, nhớ lại tên khốn vô văn hóa đã khiến cô gặp tai nạn, để giờ đây xảy ra cơ sự này...

Lâm Tiểu Vũ thật sự nghĩ không ra vì sao mình lại giống Phương Ngọc Vân đến vậy, vì sao vợ chồng Phương Văn lại bắt cô thế chỗ con gái họ, cô gái tên Phương Ngọc Vân thật sự giờ đang ở đâu?

Cô nhớ Gia Hào, nhớ những lúc anh lạnh lùng nhưng lại rất quan tâm cô, nhớ cách anh ôm chặt cô vào lòng mỗi sáng, nhớ những lần anh tìm được cô khi cô mải chơi lạc giữa biển người ở khu giải trí... Lâm Tiểu Vũ khuỵu xuống, càng nhớ anh tim cô càng thắt lại, cô ôm ngực khóc nức nở, nếu anh biết cô không phải là con gái của Phương Văn, không phải Phương Ngọc Vân liệu anh có chấp nhận cô không? Hay là anh sẽ bỏ cô để đi tìm Phương Ngọc Vân thật? Hiện tại anh đang hiểu lầm cô, nếu biết chuyện này nữa có lẽ anh sẽ càng chán ghét cô hơn. Anh sẽ ly hôn với cô chăng? Cô không dám hi vọng anh sẽ chấp nhận cô, vì căn bản cô không xứng với anh. Cô chỉ là một cô gái mồ côi cha, lạc mẹ, không nhà cửa, cô không có gì cả, còn anh là Tổng tài cao quý, cô làm sao dám mơ sánh bước cùng anh?

Cô thầm trách ông trời sao bất công với cô như vậy, lỡ quên rồi sao không để cô quên luôn đi? Bây giờ cô phải làm sao đây chứ?!

Bất chợt đi đến một chiếc cầu bắc qua con sông nhỏ, Lâm Tiểu Vũ đứng tựa vào lan can cầu, bi thương nhìn dòng sông đang trôi lặng lẽ, sự hụt hẫng cùng nỗi tuyệt vọng choán ngợp tâm trí, cô leo lên lan can cầu, hít thật sâu thì thầm:

- Vĩnh biệt anh, Gia Hào!

Hy vọng ở nơi xa xăm đó anh sẽ nhớ đến cô, sẽ biết được sự thật và tha thứ cho cô...

Lâm Tiểu Vũ nhắm mắt, giọt nước mắt lăn dài, rơi xuống dòng sông lạnh lẽo, cô thả lỏng người ngã về phía trước, đây có lẽ là một kết thúc tốt...

End chương 25

Thật sự xin lỗi các bạn về việc ra chương như rùa bò của mình. *cúi đầu*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.