Shawn

Chương 18: Nhẫn




Anh nỗ lực hàn gắn, cuối cùng cũng khiến mối quan hệ của bọn họ tiến thêm một bước. Anh thật sự rất vui sướng, đến mức gần như cả đêm không ngủ được.

Sáng hôm sau, thấy trời đã sáng, anh liền dậy đánh răng rửa mặt, định bụng nấu bữa sáng cho cô, tặng cô nụ hôn chào buổi sáng, tạo nên khởi đầu mới cho bọn họ. Thậm chí đánh răng xong, anh còn ngắm nghía bóng mình trong gương, kích động như một thằng nhóc mới lớn. Quả nhiên chủ động thì sẽ có thu hoạch. Anh còn nghĩ sẽ tặng cô món quà này, món quà kia, buổi trưa nên dẫn cô đi đâu ăn.

Lúc đang nghĩ ngợi, anh lại nghe thấy tiếng loạt xoạt truyền đến từ ngoài phòng. Động tác đánh răng của anh khựng lại, sau đó anh vội súc miệng, đi ra ngoài, đang định chào buổi sáng với cô thì lại thấy cô nhảy xuống giường như thể vừa nhớ ra chuyện gì đó, rồi lấy một viên thuốc trong ngăn kéo ra uống.

Lúc đó, Thi Cẩm Ngôn ngây người nhìn Tư Tĩnh Ngọc.

Cô uống xong mới thở phào, ngồi về mép giường, vẻ mặt thất vọng, rối rắm, đau khổ, cứ như đang hết sức hối hận và áy náy…

Anh biết mình không nên nổi giận, vì anh không có tư cách. Bởi lẽ là anh đã gài bẫy cô, nhưng anh vẫn không nhịn được mà đau đớn bỏ ra ngoài.

Anh thật sự đau đớn, chỉ sợ mình không kìm được, chạy đến chất vấn cô, phá vỡ khoảnh khắc ngọt ngào này của bọn họ.

Anh lái xe trên đường, vẻ mặt thẫn thờ.

Cô không muốn sinh con cho anh…

Hơn nữa, cô tỏ ra áy náy như thế, là vì cảm thấy thẹn với Diêu Đằng sao?

Nghĩ đến đó, anh liền cảm thấy cơn giận chèn ngang ngực, không biết trút vào đâu.

Đây là lần đầu tiên anh nổi giận đùng đùng lên kể từ sau khi kết hôn.

Về sau anh ở lại công ty, không về nhà, dù cô đến tìm anh, anh cũng làm như không thấy. Vì lòng tự trọng đáng thương đó tác động nên anh thật sự không thể đối mặt với cô - người ghét bỏ anh đến mức không muốn sinh con cho anh.

Sau đó thì sao?

Thi Cẩm Ngôn châm điếu thuốc. Sau đó, lúc cô tìm đến quán bar, anh đã nói những lời khó nghe đến thế, khiến mối quan hệ của bọn họ hoàn toàn đóng băng. Cô như nổi đóa, hoặc cũng có thể là đang trừng phạt anh, bắt đầu đi du lịch khắp các nước. Bọn họ rất ít khi gặp nhau, thậm chí có khi còn hai ba tháng không gọi cho nhau lấy một cuộc điện thoại.

Về bản chất, anh là người kiêu ngạo, không bao giờ cúi đầu trước người khác. Sau này, lúc anh vất vả lắm mới có thể cố gắng giảng hòa thì lại phát hiện thì ra cô không phải đi du lịch, mà là đang tìm người.

Cô tìm ai?

Người duy nhất anh có thể nghĩ đến là Diêu Đằng.

Vì sau chuyện năm xưa, Diêu Đằng rời khỏi Bắc Kinh, không ai biết anh ta đi đâu.

Anh nhớ cô đến thế, nhưng mỗi lần nhìn thấy cô thì lại đều tỏ ra hờ hững, cứ như không muốn bị cô phát hiện ra tình yêu của anh.

Tình yêu của anh hèn mọn vậy đấy!

Nếu không nhờ lần rơi xuống hang này, được cô chủ động, chỉ e anh sẽ chẳng bao giờ phát hiện ra rằng cô cũng có tình cảm với anh, suy cho cùng thì anh vẫn chưa hoàn toàn hiểu được cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.