Shattered Trust

Chương 17




Xe dừng lại trước trụ sở ban quản lý khu công nghệ cao, người xuống đầu tiên là một vị phó trưởng ban thư ký ủy ban tỉnh, y xuống tới giới thiệu hai bên, sau đó là Tề Hoa cùng Triệu Quốc Đống nói vài câu khách xáo, cuối cùng Tề Hoa xuống xe trước, tiếp theo mới là Triệu Quốc Đống.

- Chủ nhiệm Triệu, hoan nghênh hoan nghênh.
Quan Kinh Sơn đầy nhiệt tình lên đón.
- Cuối cùng cũng thấy được anh, Thị ủy, ủy ban An Đô đều kiễng chân chờ mong.

Triệu Quốc Đống không khỏi nổi da gà nhưng ngoài mặt không hề thay đổi. Hắn cười nói:
- Bí thư Quan, đừng nói như vậy, lần này tôi được chủ nhiệm Quyền Quân ủy thác tới An Đô điều tra. Hai năm nay An Đô đạt thành tích rất tốt, ủy ban cũng hy vọng thông qua điều tra để tổng kết kinh nghiệm của An Đô rồi phổ biến sang các địa phương khác.

Quan Kinh Sơn cũng không khỏi nổi da gà.

Quá dối trá.

Làm Bí thư thị ủy An Đô, Quan Kinh Sơn biết chuyện nhà mình. Hai năm qua An Đô chỉ có thể coi như khôi phục phát triển, nói khôi phục còn quá. Mấy năm trước kinh tế An Đô phát triển quá chậm khiến cho từ một thành phố cấp phó tỉnh rơi xuống hạng hai. Dù là bây giờ Quan Kinh Sơn cũng cảm thấy An Đô vẫn trong giai đoạn tìm kiếm con đường phát triển của mình. Về phần nói gì điều tra kinh nghiệm phát triển càng không phải nói. Quan Kinh Sơn thậm chí cảm thấy ý châm chọc trong lời của đối phương. Nếu không phải tỉnh kéo mãi mới khiến Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia đến An Nguyên khảo sát, mà An Đô là tỉnh thành lại không tới thì sẽ làm mất mặt An Đô, có lẽ Triệu Quốc Đống trực tiếp bỏ qua An Đô mà đến mấy nơi như Ninh Lăng, Hoài Khánh cùng Miên Châu.

Đàm Lập Phong cùng Triệu Quốc Đống cũng chào hỏi vài câu. Nhân vật chính hôm nay là Triệu Quốc Đống cùng Quan Kinh Sơn, mặc dù là Tề Hoa cũng chỉ có thể thêm cho có.

Triệu Quốc Đống và Quan Kinh Sơn nói chuyện như diễn kịch, nếu như không có mấy nhân tố khác xen vào thì hoàn toàn là bình thường, nhưng nội tình trong đó chỉ người biết mới hiểu.

- Quốc tế Hoa Tâm trong tình hình cạnh tranh khốc liệt vẫn duy trì được vị trí đứng đầu trong các công ty sản xuất điện tử, đây là tín hiệu đáng mừng. Thành phố An Đô đã có nhiều thử nghiệm đáng giá trong phát triển ngành điện tử.

Quốc tế Hoa Tâm mặc dù vẫn đứng đầu trong lĩnh vực sản xuất điện tử trong nước nhưng ngành điện tử ở Tô Châu, Thành Đô, Vũ Hán cũng phát triển nhanh chóng khiến Quốc tế Hoa Tâm gặp áp lực cực lớn. Tên thực tế ngành điện tử của Hoài Khánh cũng phát triển hơn xa An Đô. Ngay cả bên trong Quốc tế Hoa Tâm cũng hối hận sao trước đó lại bỏ qua Hoài Khánh mà chọn An Đô. Mà Thành phố An Đô bây giờ cũng có chút do dự có nên chọn ngành điện tử là sản nghiệp trụ cột hay không?

- Không ngờ ngành công nghệ sinh học của An Đô lại phát triển nhanh như vậy, kinh nghiệm hợp tác giữa Đại học An Nguyên và công ty công nghệ sinh học Tam Hữu rất đáng để tổng kết, điểm này muốn mời các đồng chí ở Ủy ban kế hoạch phát triển An Nguyên cần tốn nhiều tâm trí.

Đàm Lập Phong khẽ hừ một tiếng, tên Triệu Quốc Đống này khác hẳn trước đây, vẻ mặt của hắn làm người ta nghĩ hắn thật sự rung động vì sự phát triển của khu công nghệ cao An Đô. Đàm Lập Phong không tin Triệu Quốc Đống không biết tình hình thật ở nơi đây.

Ngành công nghệ sinh học An Đô không đáng nhắc tới, đưa mắt cả An Đô cũng không tìm ra được một công ty có quy mô tương tự công ty Tam Hữu. Buồn cười chính là khi Quan Kinh Sơn hào hứng phát biểu tương lai đáng mong chờ của ngành công nghệ sinh học An Đô, Triệu Quốc Đống cũng lộ vẻ chờ mong.

Triệu Quốc Đống không biết Phó bí thư Thị ủy, thị trưởng Đàm Lập Phong đang thầm đánh giá mình. Nhưng đánh giá của Đàm Lập Phong thật ra phù hợp với suy nghĩ trong lòng của hắn.

An Đô lạc hậu, điểm này không thể nghi ngờ. Mặc dù hai năm nay có khôi phục đôi chút nhưng mấy năm trước chậm phát triển đã gây ảnh hưởng quá lớn. Nhìn khu công nghệ cao này xem, có thấy cái nào là công nghệ cao đâu.

Công ty sản xuất Quốc tế Hoa Tâm ở An Đô là ngành công nghệ cao? Năm sáu năm trước là như vậy, bây giờ vẫn thế, vẫn là công ty gia công, hoặc nói là xưởng sản xuất, cái gọi là trung tâm nghiên cứu khoa học chỉ là bộ khung, bảo sao bên ngoài đồn đại Quốc tế Hoa Tâm có thể đặt trụ sở nghiên cứu ở Thượng Hải.

Quang điện Thiên Long và công ty Tam Hữu có thể coi là công ty có chút hàm lượng khoa học kỹ thuật nhưng lại rải rác, khó tạo thành hiệu ứng quy mô, càng không thể thúc đẩy các ngành liên quan phát triển. Triệu Quốc Đống biết rõ hai năm nay kinh tế An Đô có tăng trưởng trở lại nhưng lại dựa chủ yếu vào các ngành truyền thống. Ví dụ như sản xuất ô tô, cơ giới chế tạo và ngành hóa chất, xây dựng, bất động sản. Còn ngành nghề mới không đáng nhắc tới mấy. Bảo sao Trương Vĩnh Bồi và hai tên trưởng phòng đi cùng lại không có hứng thú.

Một câu nói mang tính lễ phép tổng kết cuộc khảo sát ban sang. Đến An Nguyên mà không tới xem An Đô thì không thể nói. Chiều còn muốn tới Hồ Lô châu, Triệu Quốc Đống trong lòng đang suy nghĩ có nên đi không?

Mình đã tới đó vô số lần, mặc dù đó đều là đi chơi nhưng hắn không thấy được Hồ Lô châu có gì đáng để người ta kinh ngạc cả, nói trắng ra chỉ là bộ khung, thiếu nội dung. Trung tâm thương mại Hồ Lô châu gì mà chỉ có một đống hệ thống tài chính như Ngân hàng Công thương, ngân hàng xây dựng hoặc ngân hàng thương mại An Đô, công ty bảo hiểm Bình An, bảo hiểm Trung Quốc, một vài công ty chứng khoán cộng thêm mấy chục cửa hàng thời trang cao cấp.

Hàm nghĩa thật sự của trung tâm thương mại là gì?

Triệu Quốc Đống vẫn cân nhắc công năng của trung tâm thương mại là gì? Điểm này không biết đám người Thị ủy, ủy ban An Đô có nghĩ tới không? Không thể nói bọn họ không biết, lãnh đạo ở cấp bậc như vậy trong lòng đều biết, vấn đề là làm như thế nào thực hiện được công năng của trung tâm thương mại, thực hiện tác dụng thúc đẩy kinh tế An Đô thậm chí cả An Nguyên phát triển, đây mới là điều quan trọng nhất.

Tề Hoa thấy rõ đám người Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia do Triệu Quốc Đống cầm đầu không hăng hái mấy. Mặc dù quan hệ giữa quyết định và tỉnh không hài hòa nhưng dù sao đây cũng là tỉnh thành An Nguyên, là bộ mặt của An Nguyên. Biểu hiện của Triệu Quốc Đống coi như khách khí, nhưng mấy vị cục trưởng, trưởng phòng phía dưới hắn lại khác. Tề Hoa mơ hồ nghe mấy lời bàn tán chẳng qua chỉ có thể làm như không có nghe thấy, những người này đều đi khắp nơi trong cả nước, mấy thứ mà An Đô lấy ra đúng là không thể khiến bọn họ hài lòng.

Chỉ là tổ điều tra của Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia lần này rõ ràng chỉ điều tra về ngành nghề mới, ngành công nghệ cao, An Đô sao có thể đẩy mấy công ty sản xuất ô tô, hóa chất, cơ giới ra được. Nhất là Triệu Quốc Đống từ An Nguyên đi ra, anh muốn lừa hắn không phải là tự chuốc nhục ư?

Trung tâm thương mại Hồ Lô Châu tốt xấu gì cũng coi như là dẫn đầu đưa ra khái niệm Trung tâm thương mại CBD của bốn tỉnh An, Xuyên, Điền, Kiềm, không quan tâm có thật sự là trung tâm thương mại đúng nghĩa không nhưng cũng có bộ khung, cũng có thể miễn cưỡng đánh giá được.

- Chủ nhiệm Triệu, đây là trình độ của ngành công nghệ cao của Thành phố An Đô ư?
Trương Vĩnh Bồi cau mày đi theo phía sau Triệu Quốc Đống. Gần tới giờ ăn trưa, y muốn trao đổi suy nghĩ của mình với Triệu Quốc Đống.

- Sao, cảm thấy không hài lòng ư?
Triệu Quốc Đống không quay đầu lại mà chỉ đi chậm đôi chút.

- Ừ, cảm thấy có chút thất vọng, An Đô đáng lẽ có ưu thế lớn ở phương diện này, nó có không ít trường đại học, các trung tâm nghiên cứu, lực lượng nghiên cứu khoa học có thể nói xếp hàng đầu trong cả nước nhưng tôi lại thấy An Đô không phát huy hết ưu thế, hơn nữa càng quan trọng hơn chính là bên chính quyền không đưa ra được quan hệ ra hồn, hoặc là nói quy hoạch không rõ ràng. Tôi cũng xem qua về quy hoạch khu công nghệ cao An Đô, quy mô thì lớn nhưng không có trọng tâm, quá tham lam.
Trương Vĩnh Bồi lắc đầu thở dài một tiếng:
- Đây là bệnh chung của rất nhiều khu công nghệ cao trong cả nước, nhưng không ngờ nó càng đột xuất ở An Đô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.