Shadow Music

Chương 22: Người khác đều sợ ta, nhưng ngươi không phải sợ!




Liễu Tuấn khi ở trên đường tới huyện Hồng Sơn thì nhận được điện thoại của Trình Tân Kiến.

Hiện giờ đã là tháng sáu, cách sự kiện xảy ra ở thủ đô đã hơn một tháng, Trình Tân Kiến luôn chú ý tới vụ án này, thậm chí phó bộ trưởng Lương Quốc Cường cũng hết sức coi trọng, đích thân đưa chỉ thị.

- Tiểu Tuấn, mấy thằng kia đã tống vào trại rồi, đoán chừng sắp tiến vào trình tự công tố. Đoán chừng có mấy cái đầu rơi xuống đất.

- Em nghe rồi.
Liễu Tuấn gật rồi, thản nhiên đáp.

Đây cũng là kết quả trong dự liệu, trước đó tổng cục điện ảnh đã tiến hành điều động nhân sự, Trương Khắc Hành vì tội danh nhận hối lộ, thất chức, tác phong sinh hoạt sa đọa đã bị Trung kỳ quỷ tuyên bố song quy, một vị ủy viên cục chính trị thuộc Trung kỳ ủy chỉ thị, phải đào sâu tìm hiểu, tuyệt đối không nhân nhượng.

Trương Khắc Hành rớt đài, Dương Ích Nguyên được bổ nhiệm làm phó cục trưởng tổng cục điện ảnh, thay thế chức vụ của Trương Khắc Hành.

Hạ Vân Tông hơn một tháng trước bị điều tới chức nhàn, sau khi Trương Khắc Hành bị tuyên bố song quy, rất nhiều "chiến tích" cũ của Hạ Vân Tông bị vạch trần, cũng theo bước Trương Khắc Hành, tới kỷ ủy uống trà rồi.

Đó chỉ là điều Liễu Tuấn biết, trong khoảng thời gian tiếp theo, đoán chừng sẽ càng có nhiều biến động nhân sự khác.

Triều vua nào, triều thần đó, lãnh đạo mới lên nhậm chức, tất nhiên phải bồi dưỡng lực lượng thân tín của mình, Dương Nguyên Ích cho Dung Bách Xuyên và Chu tiên sinh chống lưng phía sau, thi triển quyền cước ở tổng cục điện ảnh sẽ không phải cố kỵ quá nhiều.

Khối tuyên truyền này, trước nay chưa từng "nhất thống giang sơn", tình thế bên trong còn phức táp hơn các bộ ban ngành khác, bè phái chằng chịt. Ví dụ như tổng cục điện ảnh, cơ cậu trực thuộc chỉ có mười mấy cái, nhưng đơn vị sự nghiệp hành chính trực quản lại tới mấy chục cái, đều là cơ cấu lớn, một con quái vật cồng kềnh như thế, nội bộ sao chẳng có phái hệ? Có điều lần này Dương Nguyên Ích có thể làm phó tổng cục trưởng chứng minh rằng Chu hệ đã chiếm thượng phong trong cuộc đấu tranh nội bộ.

Chuyện này chẳng những đối với Liễu Tuấn, mà đối với cả Nghiêm Liễu hệ đều là tin tức rất tốt.

Khống chế trận địa tuyên truyền, luôn là một trong số tiêu điểm tranh đoạt của các hệ phái lớn.

Miệng lưỡi mà.

Trương Khắc Hành rớt đài, vận mệnh Trương Dương đã được định, không có bóng mát của cây đại thụ che chở, những tội lỗi của Trương Dương chết tới mười lần còn ít.

Mấy cái đầu rơi xuống đất mà Trình Tân Kiên nói, ắt có đầu Trương Dương trong số đó.

- Có điều tên Diêm Mậu Thật kia tội tương đối nhẹ, trước kia hắn không có tiền án gì.
Chần chừ một lúc Trình Tân Kiến mới nói.

Điều này ý nói Diêm Mậu Thật không chết được, Trình Tân Kiến biết Liễu Tuấn hận kẻ này không hề dưới Trương Dương.

Liễu Tuấn cười:
- Không lo, Bàn Đại Hải biết phải làm thế nào.

Trình Tân Kiến cũng cười, hắn làm việc cả đời trong hệ thống công an, hiểu một số nội tình nhiều hơn bất kỳ ai, với tài lực của Bàn Đại Hải như hiện nay, Diêm Mậu Thật định sẵn là khó thoát kiếp nhạn.

- Ha ha ha, Tiểu Tuấn, lần này thì cái tên Tuấn thiếu gia đã nổi như cồn trong vòng giao du đám nha nội thủ đô rồi.

Đây là sự thật, trước kia đám hoàn khố thủ đô đấu đã nhau, bên thua thường chịu chút đau đớn da thịt, bầy rượu bồi tội, mất chút thể diện, nghiêm trọng một chút thì bỏ tiền giải trừ tai họa. Bị ép tới "bán xới" là cực kỳ hiếm có, không phải là thâm thù đại hận, thì không tới mức này, không ngờ Liễu nha nội bất chấp quy củ đó, vừa ra tay là lấy mạng người ta rồi.

Chiêu này đúng là làm cả đoán hoàn khố chết khiếp, nhắc tới đại danh của Liễu Tuấn, không ai không biến sắc.

Mọi người thường nói kẻ cùng sợ kẻ liều, thằng liều sợ kẻ bất cần đời. Hiện giờ người ta ngay cả mạng cũng lấy, kẻ bất cần đời cũng chỉ đành cám bái hạ phong, tránh đường mà đi, dù sao mạng chỉ có một cái, mất rồi không lấy lại được nữa.

Liễu Tuấn cười:
- Những kẻ này chết chưa hết tội, chẳng đáng thương xót.

- Nói đúng.
Tình Tân Kiến cười ha hả, tán gẫu mấy câu nữa rồi cúp điện thoại.

Liễu Tuấn dựa lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.

Chuyện này với Liễu Tuấn mà nói là kết thúc rồi, y không chú ý tới nữa. Hiện giờ y đang quan tâm là vấn đề kiến thiết khu phong cảnh Hồng Sơn, y tới huyện Hồng Sơn chuyến này là để cùng bàn bạc với Trương Vạn Vinh và Chử Tiên Dân, tìm ra biện pháp tốt nhất.

Không ngờ Hà đại tiểu thư lại không để cho y yên, lại gọi điện thoại tới.

- Ừ, em đây.
Liễu Tuấn nói.

Hà Mộng Doanh trước tiên là bĩu môi, cũng không biết từ bao giờ, kẻ này càng kiệm lời, lần này nói ba chữ là hiếm có lắm rồi, thường thì chỉ nói một tiếng "ừ", thậm chí có khí ừ một cái cũng chẳng có, chỉ bấm mỗi nút nghe rồi ngồi đợi Hà đại tiểu thư "khai báo".

May mà mỗi lần gặp nhau, ở chuyện kia chưa bao "bớt xén".

Điều này làm Hà đại tiểu thư rất hài lòng, bất kể là theo đuổi số lượng hay chất lượng, Liễu thị trưởng luôn làm cô thỏa mãn trăm phần trăm, ngược lại lần nào cũng là cô phải cầu xin tiểu sắc ma tha cho, nếu không còn không chịu nổi.

- Liễu Tuấn, lần này cậu gây chuyện quá đáng rồi, Thắng Lợi bị chú ba mắng cho một trận.
Giọng Hà Mộng Doanh có chút không vui.


- Thắng Lợi bị chú ba mắng là quá bình thường, món nợ này không thể tính lên đầu em được hả?

Hà đại tiểu thư tức thì cực kỳ phẫn nộ:
- Cậu nói câu này quá quắt rồi, uổng cho Thắng Lợi coi cậu như tri kỳ, chuyện gì cũng chống đỡ cho cậu, đổi lại là một lời bình phẩm như thế đó hả?

- Em chỉ nói sự thật mà thôi, Thắng Lợi bị chú ba giáo huấn, chị bị ba chúng ta giáo huấn, chẳng phải đều là chuyện cơm bữa hay sao?
Liễu Tuấn vẫn không bận tâm chút nào.

Hà đại tiểu thư nản hẳn.

Nói ra thì trừ Hà Mộng Khiết, đám con cháu đời ba của Hà hệ thực sự không ít lần bị Hà Trường Chinh và Hà Đông Tiến trách mắng. Dù là Hà đại tiểu thư bên ngoài ai nấy nịnh nọt lấy lòng, nhưng về tới nhà vừa thấy Hà Trường Chinh, còn không phải như mèo thấy chuột, nơm nớp lo sợ.

Nhưng mà cái tên Liễu Tuấn này ăn nói quá tổn thương người khác.

- Hừ, không thèm nói với cậu nữa, uổng phí lòng tốt.
Hà đại tiểu thư trong cơn giận dữ, cúp luôn điện thoại.

Liễu Tuấn cười lắc đầu, bấm số gọi lại cho Hà đại tiểu thư, y thích trêu chọc Hà Mộng Doanh, nhưng phải trên cơ sở vui vẻ, không muốn làm cô không vui.

Từ ý nghĩa nào đó mà nói, Hà Mộng Doanh bị y làm lỡ chuyện chung thân rồi.

Liễu thị trưởng luôn có chút day dứt.

- Chuyện gì?
Hà Mộng Doanh vẫn còn tức tối.

Liễu Tuấn cười, tốc độ nhận điện thoại của Hà đại tiểu thư nhanh như thế đã bán đứng cô rồi, có điều lần này Liễu Tuấn không trêu cô nữa, chuyện gì cũng phải có giới hạn.

Liễu Tuấn hỏi:
- Vì sao chú ba lại mắng Thắng Lợi?

- Còn không phải vì cậu muốn thể hiện oai phong à? Chú ba không biết nghe ai nói tới chuyện này mắng mỏ Thắng Lợi một trận, nói cậu ấy cả ngày chỉ biết lêu lổng, không chịu làm việc đàng hoàng, thế cũng đành, không ngờ còn làm hư cả cậu.... Nghe đi, nói gì vậy chứ? Làm như trước kia cậu là đứa bé ngoan, không may bị Thắng Lợi làm hư vậy.

Liễu Tuấn không nhịn được cười phá lên.

Hà Đông Tiến đúng là thú vị, không ngờ lại cho rằng Liễu Tuấn là đứa bé "tâm địa thuần khiết", bị tên hoàn khố nha nội làm "lầm đường lạc lối".

Điều này làm Liễu Tuấn nhớ lại thời đi học, chỉ cần thành tích tố là học trò ngoan, dù có làm chuyện xấu, thầy giáo cũng chủ động tìm lý do giải thích, không khác gì biểu hiện của Hà Đông Tiến.

Đột nhiên nghe thấy Liễu Tuấn cười lớn, Đổng Yến Long và Vu Hoài Tín đều giật mình, liếc vào kính chiếu hậu, muốn tìm hiểu vì sao Liễu thị trưởng lại vui vẻ như thế. Khoảng thời gian qua vì kiến thiết kinh tế Tiềm Châu mà Liễu thị trưởng bận tới tối tăm mặt mũi, rất ít khi được cười thoải mái như thế.

- Cậu còn cười à.. Thắng Lợi oan chết đi được.
Hà đại tiểu thư giống như cô bé con ở bên kia điện thoại thét lên.

- Được rồi, được rồi, không cần tủi thân nữa. Lần này Thắng Lợi vì em mà chịu oan, sau này có bồi thường. Hay là cái CLB kia của chị cho cậu ta chút hoa hồng lợi tức, dù sao chị cũng không tiêu hết tiền.

Hà Mộng Doanh bùng nổ:
- Hả? Cậu ta vì cậu mà bị oan, còn bảo chị mất tiền?

Liễu Tuấn chỉ cười không nói.

Hà đại tiểu thư mau chóng khôi phục lại, làu bàu:
- Cho thì cho, dù sao cũng chẳng phải tiền của một mình chị.

Hà đại tiểu thư chưa ba giờ coi sản nghiệp lớn kia là của riêng bản thân, mà là của cô lẫn Liễu tuấn, hơn nữa người có tiền tới mức như cô, thì không còn thiếu đường kiếm tiền nữa, không quá coi trọng đồng tiền. Huống chi cho anh em trong nhà tiền cũng không có gì là quá.

- Thế mới đúng! Có khí phách của bà chủ lớn rồi.

Liễu Tuấn biểu dương.

- Thôi đi, cứ như cậu không cần phải vất vả kiếm tiền, mở miệng ra là có ấy, chị cũng vất vả cơ mà...

Hà đại tiểu thư dù nghĩ thông rồi, nhưng miệng không chịu, khóe miệng cong lên thành nụ cười, chỉ đáng tiếc Liễu Tuấn không thấy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.