Sếp Ở Chung Nhà

Chương 37




Khi vân hề đến công ty tình thần cũng không được tốt lắm, ngay cả trong cuộc họp cũng liên tiếp thất thần, không biết có phải do nghỉ ngơi không tốt hay là vì chuyện đường hạo nữa. Mà leon tựa hồ cũng biết đến chuyện này, nói với vân hề sẽ chăm sóc vân nhạc khi cậu đi công tác. Vân hề nghĩ lại tâm trạng lúc này của mình quả thực không thích hợp mang theo vân nhạc đi cùng cho nên liền đồng ý với Leon.

Về phần hàn diệp tu, bữa sáng do khách sạn phục vụ quả thực khiến hắn khó có thể nuốt xuống nổi, cho nên cũng không ăn nữa mà bò về phòng ngủ bù, cả ngày hôm qua hầu như không ngủ cho nên cũng có chút mệt mỏi. Nhưng khi hắn nằm ngon lành trên giường êm nệm ấm thì lại không cách nào ngủ được, đây là lần đầu tiên hắn đến Mỹ mà cảm thấy khó thích ứng như vậy.

Tuy rằng trước đây tất nhiên không phải không đi nước ngoài, nhưng mà lúc đó có nhiều chuyện phải làm nên không cảm nhận được gì, huống hồ lúc đó cái gì cũng được hắn chuẩn bị tốt, bất lể là ẩm thực hay chỗ ở ưa thích, không hề như hiện tại.

Hàn diệp tu nhịn không được nghĩ đến cảnh vân hề lúc mới đến Mỹ sẽ như thế nào, có phải có nhiều thứ không quen, có phải không quen thức ăn ở đâu, rồi vì ăn không quen cho nên dẫn đến một ít bệnh về dạ dày?

Nhưng có một số việc nếu không tự mình trải qua thì chắc chắn không hiểu rõ được cảm nhận của đối phương, đến giờ hàn diệp tu mới có thể hiểu được ý nghĩa của điều này, nếu như không phải hắn một mình chạy sang Mỹ, căn bản sẽ không bào giờ hiểu được lúc trước vân hề rời khỏi mình đã gặp bao nhiêu khó khăn, thậm chí hắn còn hiểu rõ cả lúc vân hề ôm chân năn nỉ đừng đuổi em ấy đi, năn nỉ hãy ở lại bên cạnh em ấy? Chỉ là người này người này quá mức quan trọng với hắn, không không thể nghĩ đến chuyện sẽ buông tay người này, cho dù phải vứt bỏ cả tôn nghiêm bản thân.

Hàn diệp tu cứ nằm lỳ như vậy trên giường, nhớ về cả ký ức khoảng thời gian ở chung với vân hề kiếp trước, rồi mấy chuyện ngu xuẩn não tàn mình làm trước kia, một lát lại lo lắng có thể nào vân hề ghét hắn, cuối cùng thì hắn ngủ lúc nào cũng không biết. Nếu như không phải bởi chuông điện thoại vang lên, rất có thể hắn ngủ như vậy đến tối mất.

Hàn diệp tu qua quoặng điện thoại trên tủ đầu giường, cũng không nhìn đến màn hình mà ấn nút nghe luôn, giọng nói trầm thấp cùng mang theo giọng mũi: “Hửm?”

Người đầu dây bên kia trầm mặc một chút, lập tức truyền đến giọng nói lạnh lùng của vân hề: “Đừng ngủ nữa, mười phút sau tôi trở lại khách sạn, anh đứng chờ dưới đại sảnh chờ tôi.”

“Vân hề! ” Hàn diệp sửa mở to, lập tức giật bắn ra khỏi giường, nhưng bởi vì máu dâng lên não không kịp cho nên có chút hoa mắt chóng mặt, hắn vỗ vỗ trán, vội hỏi lại: “Em tan ca rồi sao?”

“Ừm, thay quần áo nhanh đi. ” vân hề nói xong liền cúp điện thoại, không thèm cho Hàn diệp sửa cơ hội nói chuyện.

Hàn diệp tu ôm lấy di dộng cười đến ngốc nghếch, loạn thất bát tao trong đầu trước khi đi ngủ cũng bị hắn ném ra sau đầu hết, hắn vọt đến phòng tắm, nhanh chóng tắm rửa thay quần áo rồi đi ra cửa,trước khi đi còn không quên nhìn qua gương nên mình có ổn không.

Lúc hàn diệp tu đi xuống đại sảnh thì còn cách thời gian vân hề hẹn đến hai phút, có thể nói đây chính là tốc độ nhanh nhất mà hắn việc gì đó từ khi rời nhà đến thành phố S lập nghiệp. Để cho vân hề dễ tìm nhất, hàn diệp tu sửa lại áo khoác rồi hướng cửa chính khách sạn đi tới, hắn tin chắc với tính cách của vân hề sẽ tuyệt đối không ăn thịt bò cùng thức ăn của nhà hàng thuộc khách sạn này, kinh nghiệm này được hắn đúc kết qua bữa cơm – ánh nến ít lâu trước.

Hàn diệp sửa mới vừa đi ra cửa chính khách sạn liền thấy được xe của vân hề chạy đến, không bao lâu sau dừng lại bên cạnh hắn.

Vân hề quay cửa kính xe xuống nhàn nhạt liếc mắt nhìn hàn diệp tu: “Lên xe.”

Hàn diệp tu cười vui vẻ, mở cửa ngồi vào ghế phụ lái, sau khi ngồi vào hắn nhìn một chút, nhìn mãi cũng không thấy gấu bông yêu thích của vân nhạc đâu, hắn nghi ngờ hỏi: “Sáng nay quên hỏi em, vân nhạc không ở cùng em sao?”

Vân hề hơi mím môi, không nói lời nào mà chân đạp ga xe rời đi, khiến hàn diệp tu ngã ngửa ra ghế. Cậu nhìn bộ dáng chật vật của hắn, cỗ hậm hực trong ngực cũng được giải tỏa đi ít nhiều, nói: “Vân nhạc gần đây đến ở cùng leon rồi.”

“ooh. ” Hàn diệp sửa lên tiếng, tựa hồ bởi vì bộ dạng mất mặt lúc nãy mà trở nên ảo não.

“Ăn trưa chưa?”

Hàn diệp sửa nghe vậy xấu hổ cười cười: “Ngủ quên mất.”

Vân hề ngạc nhiên liếc mắt nhìn hắn, lập tức nhớ đến cái gọi là sai lệch múi giờ liền hiểu được: “Ở đây vài ngày là quen thôi.”

“Anh rất tốt, nhưng mà em xem mình.” Hàn diệp tu lo lắng nói: “Anh thấy sắc mặt em không được tốt, có phải khó chịu ở đâu không, nếu không để anh lái xe cho, em chỉ cần chỉ đường là được.”

“Không cần đâu.” vân hề lắc đầu: “Tôi không sao.”

Hàn diệp tu thấy vân hề cố chấp như vậy cũng không nói thêm gì nữa, hắn sợ mình lại làm cho cậu mất kiên nhẫn.

Thực chất thể trạng bây giờ của vân hề cũng không tốt lắm, tôi hôm qua ngủ không được ngon, hôm này còn chưa ăn cái gì vào bụng, dạ dày có chút khó chịu không nói, ngay cả đầu cũng đau nhức không thôi, nếu không phải lúc trước đồng ý đưa hàn diệp tu đi ăn, lúc này cậu quả thực chỉ muốn quay lại khách sạn đánh một giấc thật ngon.

Cả ngày không ăn gì như hôm nay là lần thứ hai sau khi cậu đến Mỹ, lần đầu tiên là bởi ăn không quen thức ăn bên này, còn lại chưa ngày nào không ăn cái gì nữa. Kiếp trước cậu chết bởi ung thư dạ dày, cho nên sua khi sống lại cậu đặc biệt chú ý đến phương diện dinh dưỡng, ngay cả khi bị hàn diệp tu giam lỏng cũng không hề tuyệt thực, chính vì hy vọng không tái mắc lỗi khiến dạ dày chịu tổn thương,

Như hôm nay loại này cả ngày không ăn cái gì tình huống hay là hắn xuất ngoại hậu đích lần thứ hai, lần đầu tiên là bởi vì không có thói quen bên này đích ẩm thực hơn nữa thủy thổ bất phục, sở dĩ ngày nào đó chưa từng thế nào ăn cái gì. Kiếp trước hắn là bởi vì ung thư dạ dày mà chết, sở dĩ sau khi sống lại hắn đặc biệt chú ý phương diện này đích bảo dưỡng, mà ngay cả đương sơ bị Hàn diệp sửa giam lỏng thì hắn cũng không có náo quá tuyệt thực, vì chính là không hi vọng của, loại đau đớn đến chết đó cậu không bao giờ muốn trải qua lần nữa.

Hôm nay không phải cậu có ý tạo áp lực, mà chỉ đơn thuần không muốn ăn gì. Vân hề đã suy nghĩ rất nhiều vì chuyện đường hạo tỏ tình với mình hôm qua, một mặt cậu nghĩ xem sau này làm sao sống chugn với đường hạo, một mặt lại lo lắng cho vân nhạc. Dù sao vân nhạc cũng coi như là cậu cùng hắn nuôi nấng từ nhỏ đến lớn, đường hạo được coi là người cha thứ hai của bé.

Ký ức hằng đêm đường hạo lo lắng không ngủ được, vừa thay tã vừa dỗ con ngủ rõ mồn một trước mắt cậu, nhưng trải qua chuyện đêm qua, cậu nghĩ mình sẽ rất khó có được cuộc sống thoải mái như trước kia với đường hạo. Với hình thức ở chugn như vậy chắc chắn sẽ mang đến ảnh hưởng tiêu cực cho vân nhạc mất.

Có lẽ bởi cậu đã suy nghĩ đến quá nhiều chuyện, cộng với tối qua ngủ không ngon giấc mới dẫn đến mất cảm hứng ăn uống, chỉ là, cậu vẫn suy nghĩ đến dạ dày của mình, tất yêu phải ăn một chút gì đó mới được.

Vân hề mang hàn diệp tu đến một nhà hàng gần như tương tự nahf hàng cơm Trung, lúc này khách trong nhà hàng không gọi là nhiều, chỉ có lác đác vài người đến dùng cơm.

Vân hề dẫn hàn diệp tu đến ngồi trước một bàn trong sảnh, khoonglaau sau đã thấy ông chủ cười híp mắt đi tới.

Ông chủ nhà hàng này là một người đàn ông trung niên đã hơn 40 tuổi, vóc dáng có chút mập mạp, thế nhưng khuôn mặt lại hiền lành, khi cười rộ lên khiến cho người ta có cảm giác thân thiện, gần gũi.

“Arvin, lâu rồi không thấy cậu tới đi, hôm nay Tiểu Đường không đến cùng cậu sao?”

Sắc mặt vân hề lập tức cứng đờ, sau đó cười gượng nói: “Gần đây cậu ấy có chút bận rộn, kinh doanh dạo này của ông chủ Lục thế nào?”

“Vẫn như cũ thôi. ” Ông chủ Lục nở nụ cười đôn hậu nói: “Dù sao cũng đủ sống rồi, vị đây là bạn của Arvin sao? Hôm nay có đặc biệt muốn ăn gì không? Tôi tự tay làm cho các vị.”

Vân hề giả vờ bất mãn nói: “Ông chủ Lục quả là bất nghĩa, tôi đến đây nhiều lần như vậy còn ít được thấy ngài làm thức ăn cho mình, hôm nay tôi vừa dẫn bạn đến đã vội vàng xuống bếp.”

Hàn diệp tu đứng dậy, lễ phép vươn một tay với ông chủ Lục: “Rất vinh hạnh khi lần đầu tiên đến đây đã được ông chủ Lục tự mình món ăn cho, tôi họ Hàn.”

“Đâu có đâu có.”

Ông chủ Lục cũng vươn tay ra, nhưng nghĩ đến tay mình toàn dầu mỡ liền cứng đờ người, hắn chuẩn bị thu tay lại muốn chà chà lên áo quần mấy cái lại bị hàn diệp tu bất ngờ nắm chặt lấy, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu: “Hôm nay gây phiền phức cho ông chủ Lục rồi.”

“Không phiền phức, không phiền phức.” Ông chủ Lục cười sảng khoái, ánh mắt nhìn hàn diệp tu cũng ấm hơn nhiều: “Bạn bè của Arvin cũng là bạn bè của tôi, Tiểu Hàn nhanh ngồi xuống đi, hôm nay muốn ăn món gì nào?”

Hàn diệp sửa gật đầu ngồi xuống: “Ông chủ Lục cứ làm theo khẩu vị của vân hề đi, tôi cái gì cũng ăn được.”

“Arvin, nhìn người bạn này của cậu quả thật không tệ, có thể quan tâm đến người khác, rất tốt, rất tót, các cậu ngồi trước đi, lát nữa đồ ăn sẽ đến.”

Vân hề cười lên tiếng đưa mắt nhìn ông chủ Lục đang rời đi.

Hàn diệp sửa nhìn một chút vân hề nói: “Em thường xuyên đến đây sao?”

“Ừh” vân hề gật đầu: “Ông chủ là một người tốt, mùi vị cũng không tồi.”

“Nhìn ra được.” Hàn diệp sửa phụ họa nói.

Vân hề chỉ cười cười liền không nói nữa, không khí giữa hai người lần thứ hai rơi vào im lặng, cậu suy nghĩ thêm một chút rồi nói: “Đã hỏi lê nham nguyên nhân chữa?”

Phản ứng đầu tiên của hàn diệp tu là sửng sốt, lập tức bật cười: “Lúc trước không phải anh đem Lê gia đi chơi đùa sao? Cho nên hắn mới ghi hận trong lòng muốn tra thù anh, lại nói tiếp phải gửi lời xin lỗi đến em nữa, vân hề, anh xin lỗi vì đã cuốn em vào chuyện này.”

Vân hề lắc đầu thấp giọng thuyết: “Anh cũng chỉ vì muốn giúp tôi mà rơi vào bẫy của lê nham, anh không cần phải xin lỗi đâu.”

“Cho nên rốt cuộc vẫn là huề nhau sao?” Hàn diệp tu nhướn mày nói: “Bất kể chuyện như thế nào anh cũng muốn cảm ơn em, không có em trong thời gian ngắn tìm được tin tức kia, anh nghĩ chuyện này không phải trong thời gian ngắn mà giải quyết tốt được, còn với việc của Y.C, đã vất vả em rồi.”

Vân hề lắc đầu không nói gì thêm, cậu chỉ phụ trách tìm ra lỗ thủng của Y.C, cahan chính làm việc này là đường hạo, được cảm ơn thế này cậu quả thực hổ thẹn.

Hàn diệp sửa lúng túng kéo kéo khóe miệng, nghĩ muốn nói gì đó nhưng lại không thốt lên nổi thành lời. Thực chất toàn bộ âm mưu của lê nham xây dựng nên hoàn toàn không phải vì muốn bào thù cho Lê gia mà…

Hàn diệp tu nhắm mắt lại, bộ dạng điên cuồng ngày đó của lê nham rõ mồn một trước mắt hắn, hắn nhớ rõ ánh mắt tràn đầy hận thù cùng nụ cười nhe răng, nhớ ký lê nham nói: “Hàn diệp tu, mày xen vào chuyện người khác là cái gnu xuẩn của mày! Tao ở nước ngoài phấn đấu nhiều như vậy, chỉ mong có ngày quay lại đạp Lê gia xuống dưới chân, tao muốn cho bọn chúng biết lúc trước chúng đuổi tao đi là một sai lầm. Để chờ lúc ấy, t đã nhẫn nhịn bảy năm, không ngờ chỉ trong một đêm mày lại đêm Lê gia đi xay nhỏ, ngay cả thịt cũng không còn mấy miếng! Tại sao mày lại xen vào chuyện của người khác, mà đó lại là hận thù nhiều năm tích tụ chưa thể phát tiết của tao, tao cũng chỉ còn cách trả thù mày! Hàn diệp tu, muốn trách thì tự trách chính mình đi! Lrr tích làm bị thương người của mày mày chỉ cần giết nó là được, sao lại bắt gọn cả lê gia chứ? Đáng đời mày bị tao tra thù.”

Nếu như lê nham chỉ đơn thuần muốn bào thù cho Lê gia thì hắn có thể hiểu được, chỉ là hắn không ngờ tên kia thiết kế cả một cái bẫy tỉ mỉ như vậy chỉ vì nguyên nhân này, có cơ nào buồn cười và đáng buồn, hắn nghĩ mình vĩnh viễn cũng không hiểu nổi tại sao lê nham lại làm ra những hành động điên cuồng và biến thái như vậy.

Hai người ôm hai tâm sự khác nhau ngồi trước bàn ăn chờ ông chủ mang thức ăn lên, mà ông chủ Lục cũng không để bọn họ chờ lâu lắm liền mang bốn món được nấu ăn tỉ mỉ lên công thêm một bát canh.

Hàn diệp tu vừa nhìn đã biết đây toàn là món vân hề yêu thích, ấn tượng đối với ông chủ Lục cũng tăng cao không ngừng, tất nhiên còn có chút xíu ghen tỵ ở bên trong.

“Nếm thử đi, Ông chủ Lục rất ít khi xuống bếp, anh quả có lộc ăn uống.”

“Tốt quá.” Hàn diệp tu cười đến híp mắt, liên tiếp nếm thức ăn vân hề gắp cho mình, quả nhiên mùi vị vô cùng thơm ngon như lời vân hề nói làm hắn không khỏi khen ngợi: “Ông chủ Lục quả nhiên là có tay nghề rất tốt.”

Vân hề cười nhẹ, sau đó trầm mặc ăn thức ăn trong bát mình, động tác rất thong thả.

Hai người ăn cơm xong vân hề còn dẫn hàn diệp tu đến phố người Hoa dạo vào vòng, cuối cùng vì thân thể cậu quá khó chịu liền tìm đại lý do nào đó mà bảo hàn diệp tu quay lại khách sạn.

“Vân hề, sắc mặt em kém lắm, có cần anh mang đến bệnh viện khám qua không?” Vẻ mặt hàn diệp tu tràn đầy lo lắng khi nhìn thấy khuôn mặt biến sắc đến tái nhợt của vân hề, đáy lòng chỉ còn lại đau đớn.

Vân hề lắc đầu, cố chấp nói: “Có thể là do nghỉ ngơi không tốt, ngủ một giấc liền không sao.”

“Anh nghĩ không phải do em nghĩ ngơi không tốt đâu, không bằng…”

“Không cần. ” vân hề cường ngạnh nói: “Anh về nghỉ ngơi sớm một chút đi, gặp lại sau.”

Nhìn vân hề sải bước đi ra thang máy, khóe miệng hàn diệp tu lộ ra nụ cười khổ, cuối cùng hắn vỗ vỗ mấy cái lên trán, rời khỏi thang máy đi về phòng của mình.

Hàn diệp tu ở trong phòng nôn nóng chờ đợi ba giờ đồng hồ, cuối cùng vẫn không thấy kẻ khả nghi nào xuất hiện cho nên quyết định đến xem vân hề thế nào.

Hàn diệp tu đứng trước cửa phòng vân hề, hắn đã ấn chuông rất lâu nhưng không thấy có động tĩnh nào, cho đến khi hắn nhìn thấy sắc mặt trắng bệch, người toát đầy mô hôi lạnh của vân hề thì sợ hãi không thôi: “Vân hề, em làm sao vậy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.