Sếp Ở Chung Nhà

Chương 34




Từ sau chuyện bầu tiên phương hoa bị tung tin trốn thuế, bầu không khí thành phố S vẫn thực khẩn trương, việc lớn việc nhỏ liên tiếp nhau không ngừng, phảng phất như phương hoa trốn thuế là một câu chuyện dẫn đầu, dấn đến liên tiếp bùng nổ, làm cho người ta không đếm nổi.

Sáng sớm hôm ấy, sau khi mọi người đều quan tâm đến vụ án của chủ tịch tập đoàn Hạo Hãn – Hàn Diệp Tu, họ suy đoán xem hắn có đủ sức ngăn cản tin tức bạo phát truyền ra không thì một phong ba nữa nảy lên, có một bức thư nạc danh tố cáo gửi lên chính phủ, trong đó có cả một danh sách dài những quan chức đã tham ô khiến chính phủ phải phái người xuống điều tra vụ việc.

Bức thư kia không chỉ tố cáo những quan chức nhận hối lộ mà còn liệt kê cả thời gian cùng số tiền đã nhận, thậm chí còn có cả chứng cứ. Đừng nói nó là một lá thư tố cáo, còn không bằng nói nó là nhát búa đòi mạng người ta, mỗi dãy số ghi tiền hối lộ ở trên kia cũng đủ để khiến đám quan chức này ngồi tù đến mòn đít.

Bởi vì có khá nhiều quan chức liên quan đến vụ án, liên lụy rộng khắp, người phụ trách việc này sau khi điều tra đã trình diện lên cho cấp trên. Khéo léo là nhóm người này lại cùng một phe với nhau, vì không còn hậu trường cho nên phương pháp của cấp trên chính là nghiêm trị không tha.

Sau khi nhận được chỉ thị, người phụ trách lập tức nhanh chóng phái người đến bắt những người liên quan đến vụ án cho bằng sạch, thực ra cũng có vài cá nhân muốn phản kháng nhưng nghĩ rằng sau nhân vật này còn có quân đội hỗ trợ cho nên chỉ đành lặng lẽ nhận án từng người từng người một.

Người phụ trách kia cũng lo lắng sẽ tạo tâm lý không tốt cho dân chúng cho nên chỉ đem kẻ phạm tội nặng nhất là cục trưởng cụ thuế công bố công khai, tội danh tham ô nhận hối lộ, lạm dụng chức quyền được đưa lên tòa án. Trong lúc đó vụ án của Hàn Diệp Tu chủ tịch tập đoàn hạo hãn cũng được điều tra lại, sau khi chứng minh được hắn bị hãm hại liền được thả ra ngoài.

Sau một tháng xảy ra phong ba Phương hoa trốn thuế và nhiều sự việc liên quan cũng được dẹp loạn, những kẻ làm trái pháp luật đều bị xử phạt thích đáng, trên thực tế đã biến thành trận chiến của hai phe đối địch. Mà kẻ thắng lợi nhiều nhất chính là người phụ trách, thành tích của hắn được ghi thêm nhiều vô số.

Chuyện đầu tiên Hàn Diệp Tu làm sau khi được thả ra chính là phái người truy tìm tung tích của Lê Nham, mục tiêu của hắn không phải đám quan chức kia, mà là kẻ đứng sau phong ba bão táp này – Lê Nham! Đương nhiên, hắn cũng không quên báo cho vị chủ tịch của phương hoa đang ngồi trong tù rằng người nhà hắn đã bình an ra nước ngoài cư ngụ ròi. Về phần tập đoàn phương hoa, sau khi trải qua hàng loạt phong ba bão táp, không còn đủ sức lực để chống đỡ nữa đành phải tuyên bố phá sản.

Nhưng mà biến động không chỉ xảy ra ở thành phố S, công ty Y.C của Lê Nham hợp tác với bạn cũng bị một đòn chí tử, Y.C là một doanh nghiệp sản xuất và kinh doanh mặt hàng điện tử, sản phẩm của công ty luôn được tiêu thụ tốt ở nước ngoài.

Tuy nhiên, chỉ khi hàng loạt sản phẩm mởi của Y.C được sản xuất, nhà máy của nó phát hiện lô nguyên liệu đầu có số lượng lớn không đạt đủ tiêu chuẩn, nhưng thời gian giao hàng đã được định sẵn, nếu chờ đợi đợt nguyên liệu tiếp theo vào nhà máy chắc chắn sẽ làm chậm trễ thời gian giao hàng theo hợp đồng và đương nhiên Y.C sẽ phải đối mặt với nguy cơ bồi thường.

Vì vậy ban giám đốc của Y.C đã khẩn trương thảo luận, cuối cùng vẫn quyết định dùng tạm nhóm nguyên liệu kém tiêu chuẩn này đễ chế tạo sản phẩm, sau đó đóng thành thùng trước. Một khi đợt nguyên liệu sau được vào nhà máy, sẽ sản xuất một khối lượng hàng rồi sai nhân viên trộn lẫn vào hàng không đạt chuẩn kia. Tuy rằng làm vật Y.C vẫn mất một sô tiền nhưng so với mức bồi thường quá cao, tổn thất này thực sự không đáng kể.

Phải nói rằng kế hoạch này của bọn họ khá hoàn hảo, nhưng lại rất không may mắn bởi vì Vân Hề đã tìm được lỗ hổng này và tận dụng nó trong ngay ngày giao hàng của Y.C, các đối tác thường không hay kiểm tra chât lượng từng sản phẩm lần này đột nhiên thay đổi, Y.C yếu thế không phản bác được gì, các đối tác vô cùng tức giận lập tức muốn chấm dứt hợp tác cùng yêu cầu bồi thường.

Sau đó chuyện Y.C trốn tránh tiền bồi thường cùng dùng nguyên liệu không đạt tiêu chuẩn bị đối tác kiện lên tòa án, trong lúc nhất thời uy tín danh dự của Y.C bị hạ thấp cực hạn, những công ty đang cùng hợp tác với Y.C cũng có ý muốn dừng hẳn hợp tác.

Bên kia đám quan chức phe hắn bị nắm nhược điểm lần lượt bị bắt, mà công ty của hắn còn đối mặt với nguy hiểm trước nay chưa từng có, loại tấn công bằng hai đầu này khiến Lê Nham đau đầu không dứt. Mắt nhìn thấy kế hoạch mình tỉ mỉ bị chọc thủng thì vô cũng căm tức, cuối cùng cũng phải thả kế hoạch bên này về cứu lấy công ty.

Thế nhưng hắn không biết được Hàn Diệp Tu đã đợi ở sân bay từ lâu, bày ra thiên la đĩa võng ở nơi này rồi, chỉ cần hắn xuất hiện mà thôi, may mà Lê Nham không chút do dự, cuối cùng bị người của Hàn Diệp Tu đóng gói đưa về khu tây.

Sàn nhà bằng đá hoa cương lạnh lẽo, trơn nhẵn, một người mặc đồ màu đen, tay chân bị trói ngược ra phía sau nằm co quắp trên mặt đất, đã thế A Tam bị trói chặt cả người còn bị thương nặng, xem ra tình trạng của Lê Nham tốt hơn nhiều.

Bên trong phòng khách rộng rãi là một chiếc bàn cẩm thạch cũng với ghế da màu nâu dài, có vẻ nhưng phòng khách có vẻ cũng không đáng sợ lắm. Đám vệ sĩ như thần mà đứng nghiêm trong phòng khách vắng vẻ, hai tay bọn họ bắt chéo sau lưng, thân đứng thẳng tắp, trên mặt không có chút biểu cảm dư thừa nào.

A Tam rất muốn biết tình hình hiện tại của Lê Nham như thế nào, nhưng bởi vì cái miệng mới bị tát lại vừa bị dán kín nên không phát ra được âm thanh ngoài gầm gừ, hai tay cùng chân hắn cũng cực lực giãy dụa, ý đồ muốn đem sợi dây trói đứt ra.

“Tôi không sao.” Lê Nham thản nhiên nói: “Không đứt được đâu, vô dụng thôi.”

A Tam nghe vậy càng giãy dụa lợi hại hpn, hắn trừng hai mắt chăm chú nhìn Lê Nham cách đó không xa, rất sợ vị thiếu gia chính mình cưng chiều trong tay đang bị dây nhợ lằng nhằng quấn chặt sẽ biến mất trước mắt.

Trong phòng khách, đám vệ sĩ ngay cả mắt cũng không đảo một cái, cứ như cũ chắp tay phía sau, nhìn thẳng vào một chỗ nhất định phía trước.

“Cách! Cách!” một tiếng giong tan, ngay sau đó cửa lớn nơi phòng khách bị người từ bên ngoài đẩy vào, thân hình cao lớn của Hàn Diệp Tu cũng chậm rãi bước vào mà A Dũng thì vẫn luôn theo sát phía sau.

Nhìn thấy người, đám vệ sĩ đồng loạt cúi đầu, cung kính hô: “Ông chủ.”

Hàn Diệp Tu khoát tay, từng bước đến gần Lê Nham đang nằm rạp trên mặt đất, hia mắt hắn không có một chút ấm áp nào, toàn thân tản ra một loại khí thế sắc bén.

Dày da đén nhánh dừng cách chỗ le nham không xa, Hàn Diệp Tu nhìn Lê Nham từ trên cao xuống, lạnh lùng lên tiếng: “Còn có tâm tư trấn an thủ hạ, xem ra cậu có tố chất tốt thật.”

“Cảm ơn đã khích lệ.” Lê Nham ngửa đầu nhìn về phía Hàn Diệp Tu, khuôn mặt nữ tính tràn đầy hung ác, nhưng cũng không vì tư thế như vậy mà tỏ vẻ hèn mọn: “Hàn Diệp Tu, rốt cuộc chúng ta cũng gặp mặt rồi.”

Một vệ sĩ mang một chiếc ghế gấp từ phòng bên sang cho hàn diện tu ngồi, hắn chờ vệ sĩ chuẩn bị xong mới ngồi xuống, nhóm vệ sĩ thu được mệnh lệnh của ông chủ lập tức rời khỏi phòng, chỉ để lại A Dũng thân cận đứng cạnh Hàn Diệp Tu.

Hàn Diệp Tu vén chân lên, dày da đen nhánh không chút bụi phản ra ánh sáng lạnh lẽo, hắn lạnh lùng nhìn Lê Nham nói: “Đó cũng chính là câu tôi muốn nói.”

“À…” Lê Nham cúi đầu cười vang một tiếng, nói: “Chẳng là ngài Hàn lấy danh nghĩa gì mà bắt tôi đến đây, tuy rằng vẫn ngưỡng mộ đại danh ngài Hàn đã lâu, cũng rất muốn được diện kiến ngài thế nhưng tôi không hề muốn dùng cách thức này để hai bên gặp mặt nhau.”

“Tôi muốn bắt cậu còn cần danh nghĩa sao?” Hàn Diệp Tu lạnh lùng nói: “Nhưng thực ra Lê Nham ạ, cậu từ nước ngoài ngàn dặm xa xôi chạy về đây, còn thiết kế một loạt cái bẫy để đem tôi dụ dỗ vào, đến rột cuộc là tôi đã đắc tội gì đến cậu?”

Lê Nham trào phúng nhìn Hàn Diệp Tu nói: “Cho hỏi chuyện tốt mà anh đang nói là cái gì vậy.”

“Ồ? ” Hàn Diệp Tu nhướn mày, cánh tay đang chống trên bàn tiến gần Lê Nham hơn: “Bởi vì Lê gia?”

Lê Nham nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Xem như thế đi.”

Hàn Diệp Tu khẽ cười một tiếng rồi ngồi ngay ngắn: “Không nghĩ tới Lê gia còn còn có một đứa cháu hiếu thuận như vậy.”

Lê Nham kinh ngạc nói: “Ngài Hàn sẽ không phải cho là tôi nói những thứ này để thay Lê gia báo thù nha?”

“Chẳng lẽ không đúng sao? ” Hàn Diệp Tu hỏi ngược lại.

“Đương nhiên không phải rồi. ” Lê Nham châm chọc nói: “Tôi làm sao có thể vì một Lê gia hành động không có tình thân mà báo thu thay được, thực sự buồn cười!”

“Vậy thì bởi vì sao?”

“Bởi vì… ” hai tròng mắt Lê Nham đảo quanh, sau đó giơ giơ cằm lên với A Tam đang ở cách đó không xa: “Anh thả hắn ra tôi sẽ nói.”

A Tam nghe vậy lập tức “Ưm a” tiếng lai, tay chân song song giằng co kịch liệt.

“Cậu cho rằng khả năng sao? ” Mặt Hàn Diệp Tu không chút thay đổi nói: “Lúc trước tôi vì diệt cỏ không tận gốc mà để sót cậu đem lại một đống phiền phức, nay cậu nghĩ tôi sẽ phạm phải loại sai lầm này nữa sao?”

“Được rồi.” Lê Nham nghĩ muốn nhún vai, nhưng vì bản thân đang bị trói chặt cho nên đành thôi, hắn bĩu môi bất đắc dĩ nói: ‘Vậy tôi cũng không cần phải nói cho anh biết nữa vậy.”

‘Không có gì.’ Hàn Diệp Tu đứng lên, chiếc ghế phía sau hắn cũng vì thế bị đẩy lùi đi vài phần, chân ghế bằng kim loại ma sát với mặt đất tạo nên âm thanh chói tai: ‘Bởi vì không quan trọng, quan trọng là tuổi già của cậu cùng em họ mình sẽ đều vượt qua trong tù, cậu yên tâm, cậu đã tặng tôi một phần đại lễ chu đáo như vậy, tôi đương nhiên cũng sẽ đáp trả lại một phần.’

“Dựa vào cái gì? ” Lê Nham lãnh đạm mà dò hỏi: “Tôi không có hành vi nào trái pháp luật.”

“Chỉ bằng cậu trong khoảng thời gian qua đã làm nhiều chuyện tốt.”

‘Đúng vậy sao? ” Lê Nham nhướn mày nhìn về phía Hàn Diệp Tu: “Anh có chứng cứ sao?”

‘Quả thực không có.’ Hàn Diệp Tu thành khẩn nói: ‘Nhưng mà mười hai năm trước cậu đã hút thuốc phiện, sau khi đi ra từ quán rượu liền cưỡng hiếp con gái nhà lành đến chết, cuối cùng còn tạo nên tai nạ xe hơi. Lê Nham, chỉ điểm này cũng đủ để cậu được hưởng vài viên đạn rồi, nhưng mà tôi luôn luôn không thích giết chóc, tôi sẽ tận lực giúp câu được hưởng án chung thân.’

Lê Nham híp híp mắt, con mắt hẹp dài tràn đầy oán độc: ‘Không ngờ chuyện này anh cũng điều tra được, ngài Hàn thực sự rất bản lĩnh.’

“Cảm ơn.” Hàn Diệp Tu bình thản nói: “Chúc cậu có một tuổi già khoái hoạt trong tù.’

“Hàn Diệp Tu!” Lê Nham hét to nhằm gọi Hàn Diệp Tu đang đi ra ngoài: “Anh cho là mình đã thắng sao? Ha ha, nằm mơ đi! Anh đã tặng tôi một phần đại lễ mà tôi không quay về tạ lễ thì có phải quá không lễ phép không? Đến lúc đó hy vọng chủ tịch Hàn nhớ ký nhận đại lễ tôi gửi tặng nha.”

Hàn Diệp Tu quay lưng về phía Lê Nham, gật đầu nói: “Tôi sẽ nhớ rõ.”

Lê Nham nghe vậy cúi đầu mỉm cười thành tiếng: “Anh không phải muốn biết tại sao tôi lại làm vậy sao? Không bằng tôi thu chút lễ vật từ anh rồi sẽ nói rõ cho anh biết có được không.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.